Chương 54: Đông Ninh

Chương 54: Đông Ninh

Thẩm Tư Ninh giao phần lớn việc ở bãi xe lại cho Hùng Vĩ, giờ hai người họ đã cùng chung một con thuyền, Thẩm Tư Ninh không còn lo lắng chuyện Hùng Vĩ sẽ cùng nhân viên âm thầm giở trò sau lưng.

Cậu nhờ người trung gian tìm gặp lãnh đạo quản lý khu vực này, nói rõ ý định mua đất xây nhà máy, chuyện này mất vài ngày chờ đợi hai bên mới gặp mặt.

Trước đó Thẩm Tư Ninh đã hỏi kỹ Liêu Kỳ Đông về giá cả, nên khi ra giá đã ép xuống thấp hơn hai phần so với giá anh đưa ra.

Chuyện không thể đàm phán xong chỉ trong một lần, giờ đây mọi cuộc gặp gỡ đều do Tiểu Trần đứng ra trò chuyện với phía bên kia, còn Thẩm Tư Ninh chỉ ngồi bên lặng lẽ lắng nghe.

Trong lòng cậu đã có sẵn một mức giá thấp nhất, ngồi một bên chủ yếu là để quan sát kỹ năng và quá trình đàm phán, những người phụ trách ở mấy vùng nhỏ thường rất khôn khéo và dày dạn kinh nghiệm, Thẩm Tư Ninh cũng đang tranh thủ học hỏi bọn họ.

Vừa học vừa cố giữ vẻ mặt lạnh nhạt để đối phương cảm thấy cậu không dễ bị dắt mũi, bởi vì cậu biết bên kia chắc chắn cũng đang nhìn sắc mặt mình để đoán xem mức độ khả thi của chuyện này.

Khuôn mặt con người có trăm hình vạn trạng, những thứ học được trong lớp không phải lúc nào cũng dùng được trong thực tế, phải tự mình va chạm mới đúc kết được kinh nghiệm.

Cứ thế đôi bên giằng co suốt một tuần, ngày nào Thẩm Tư Ninh cũng uống trà no nê, cuối cùng cậu nhích giá lên một chút coi như thêm lợi ích để đạt được thỏa thuận, hai bên kết thúc trong hòa khí, vui vẻ hợp tác.

Việc tiếp theo là ký hợp đồng và thanh toán.

Mua đất không cần trả hết một lần, chỉ trả trước một phần, phần còn lại chia ra trả dần trong ba năm, Thẩm Tư Ninh biết sau này chi phí sẽ còn nhiều hơn, nên trong tay nhất định phải có vốn xoay vòng. Cậu bàn bạc với Liêu Kỳ Đông, sau khi anh đồng ý đã âm thầm quay về một chuyến, đem công ty logistics đi thế chấp ngân hàng để vay một khoản tiền.

Thời gian của Liêu Kỳ Đông rất gấp, lại không thể để nhân viên khác phát hiện anh quay về, Thẩm Tư Ninh còn đang bận quản lý công nhân, nếu bị nhân viên bắt gặp rồi đi mách, cậu sẽ gặp rắc rối. Vì vậy sau khi ký xong giấy tờ, kiểm tra không thiếu sót gì, Liêu Kỳ Đông lập tức rời đi.

Hai người gặp nhau chỉ vỏn vẹn sáu tiếng đồng hồ, đều là ở trong ngân hàng, có người ngoài nên không tiện thân mật, chỉ có thể lặng lẽ nhìn nhau.

Trước khi đi, Liêu Kỳ Đông vẫn không kìm được nỗi nhớ, ghé sát tai Thẩm Tư Ninh nói một câu rồi vội vã rời đi.

Giờ nghĩ lại, Thẩm Tư Ninh vẫn nhớ như in giọng điệu khi Liêu Kỳ Đông nói câu ấy, anh nói: "Thầy Thẩm, em giỏi thật đấy."

Giọng nói đầy tự hào và kiêu hãnh.

Chỉ cần nhớ lại một lần, tai Thẩm Tư Ninh lại nóng bừng một lần.

Cậu cảm thấy mình như bảo bối của Liêu Kỳ Đông vậy, làm gì cũng được khen, chuyện gì anh ấy cũng thấy mình giỏi giang, như thể mình thực sự rất xuất sắc.

Dù có làm sai cũng không sao cả.

Sau khi hoàn tất thủ tục, Thẩm Tư Ninh tìm đội thi công bắt đầu xây dựng, số tiền ban đầu Liêu Kỳ Đông đưa cho cậu như nước chảy mà trôi đi mất, bên mỏ than mỗi năm mới chốt sổ một lần, còn tiền từ bãi xe chẳng đáng là bao, tiêu chẳng thấm vào đâu.

Chỉ đến khi thật sự cần dùng đến mới nhận ra tiền chẳng thấm thía gì, mới hai tháng mà tiền vay đã sắp hết, tất cả hạng mục mới chỉ đặt cọc, sau này còn phải thanh toán tiếp. Thẩm Tư Ninh không muốn để Liêu Kỳ Đông đang ở xa phải lo lắng chuyện tiền nong, vậy nên mỗi lần bị hỏi tiền còn đủ dùng không, cậu đều cười nói: "Dư dả lắm."

Thật ra cậu đã bắt đầu âm thầm dùng tiền riêng của mình để bù vào.

Vì muốn đẩy nhanh tiến độ, Thẩm Tư Ninh gần như ăn ở luôn tại công trường, lớp dạy vẽ cậu cũng phải nhờ người khác thay thế.

Giờ đây cậu đã học được cách tự giặt đồ mỏng, còn đồ dày quá thì vắt không nổi, may mà thời tiết vẫn còn nóng, mặc đồ mỏng là chính, cậu tự vò vò mấy cái là giặt xong.

Còn việc quần áo giặt xong cứng như lá khô, cậu cũng chẳng để ý nữa, mỗi ngày bận đến mức ăn đúng giờ cũng là điều xa xỉ, giờ thì cậu mới hiểu trước kia Liêu Kỳ Đông đã từng bận rộn đến thế nào.

Bận rộn như con quay, vậy mà vẫn tranh thủ thời gian về nhà giặt giũ, nấu cơm, gọi điện cho mình - rõ ràng là tình yêu chân thành rồi.

Nếu là người khác bắt cậu vừa bận tối mắt tối mũi vừa phải về nhà hầu hạ ai đó, Thẩm Tư Ninh thật sự chỉ muốn chôn sống người đó ngay tại chỗ cho xong.

Muốn làm tổ tiên hả? Vậy thì cút luôn cho rồi.

Nhà xưởng đang được thi công gấp rút, đồng thời cũng phải nhanh chóng tuyển người, hồi mua đất Liêu Kỳ Đông từng hứa sẽ ưu tiên thuê dân trong thôn nên Thẩm Tư Ninh bảo Tiểu Trần đi lọc danh sách, trước mắt chỉ nhận nam giới, không chọn người quá lớn tuổi, cũng không nhận người khéo mồm dẻo miệng.

Sau khi chọn được người từ trong thôn, Thẩm Tư Ninh soạn một bảng lương chi tiết, tham khảo mức đãi ngộ của các doanh nghiệp nhỏ trong huyện, chỉ trả lương cao hơn họ một chút xíu.

Vừa không khiến các doanh nghiệp khác ganh ghét, lại không quá thấp để khó tuyển người. Cậu biết nếu trả lương cao sẽ dễ tuyển, nhưng cũng phải chừa đường sống cho các doanh nghiệp nhỏ khác, nếu không, kiểu gì cũng bị "ai đó" mời lên nói chuyện.

Tuy tiền lương nhỉnh hơn một chút nhưng Thẩm Tư Ninh cũng đặt ra nhiều quy chế, ai qua được thử việc thì phải ký hợp đồng, phải tuân thủ sự sắp xếp của nhà máy, những vị trí kỹ thuật cốt lõi đều phải ký thỏa thuận bảo mật.

Giữa chừng, Thẩm Tư Ninh đi đón hai nhân tài kỹ thuật kia, sắp xếp chỗ ăn ở cho họ, còn mời người đi cùng họ ăn chơi thư giãn.

Khi mùa thu gần kết thúc, nhà mà cậu mua cũng đã hoàn thiện nội thất, để trống hai tháng là có thể dọn vào ở.

Bọn họ đã nhiều tháng rồi chưa được gặp nhau.

Thẩm Tư Ninh ngủ trong ký túc xá công nhân mới xây trong nhà máy, một người một phòng. Giờ xưởng sản xuất chỉ còn chút khâu hoàn thiện cuối cùng, máy móc cũng đã vận chuyển từ nơi khác về, nguyên liệu sản xuất cũng đã liên hệ nhà cung cấp xong xuôi, chỉ còn chờ Liêu Kỳ Đông đưa những người còn lại quay về là có thể chính thức vận hành.

Liêu Kỳ Đông trở về vào đúng nửa đêm, mang theo hai mươi người, tất cả đều là nhân tài mà anh đã tốn rất nhiều thời gian và công sức chiêu mộ, hứa hẹn đủ điều, cạn cả nước bọt mới mời được họ về.

Vừa đặt chân đến huyện anh lập tức đưa mọi người vào ở khách sạn tốt nhất, còn để lại hai người âm thầm canh gác dưới lầu.

Trước khi ký hợp đồng, anh vẫn chưa thể yên tâm, sợ những người này nhìn thấy sự lạc hậu và hoang vắng nơi đây, nửa đêm lại ôm đồ bỏ chạy.

Sáng hôm sau, Liêu Kỳ Đông đưa họ tới nhà máy, cánh cổng lớn của khu nhà xưởng được xây rất bề thế, chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là xưởng có tài lực hùng hậu, làm ăn đàng hoàng. Khi nhìn thấy cái tên được gắn ngay trên cổng nhà máy, Liêu Kỳ Đông khẽ khựng lại một chút.

Công ty TNHH Tập đoàn Đông Ninh Trọng Khí.

Liêu Kỳ Đông dẫn mọi người bước vào, Tiểu Trần đã sớm nhận được điện thoại từ ông chủ nên đứng sẵn ở cổng chờ đón, vừa đi vừa nói lại những lời dặn dò của ông chủ Thẩm.

"Hợp đồng đã chuẩn bị sẵn trong văn phòng, ký túc xá cũng sửa xong rồi. Ký túc cho nhóm kỹ thuật là loại tiêu chuẩn cao nhất, mỗi người một phòng riêng, bên trong có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, đồ gia dụng, thiết bị, còn có thể đón người thân đến ở cùng."

"Có phòng giặt đồ riêng, bếp ăn có đầu bếp chuyên nấu món địa phương, đảm bảo sinh hoạt không thiếu thứ gì, chỉ cần yên tâm làm việc."

Tiểu Trần nói từng mục một cách rành rọt, kỹ thuật viên và công nhân phổ thông được bố trí ở hai khu riêng biệt, cả nơi ăn, ở và làm việc đều tách ra, giữa hai khu còn có bảo vệ và cổng riêng, tránh người ngoài tùy tiện đi vào.

Thẩm Tư Ninh đã chi tiền mua máy chấm công, tất cả nhân viên đều phải chấm công đi làm, làm việc theo ca, lo toàn bộ ăn ở, mỗi tháng trả lương đúng hạn.

"Ông chủ Thẩm còn đặt may đồng phục, in tên nhà máy lên áo, nói rằng sẽ phát mỗi người một bộ xuân hạ thu đông, yêu cầu mặc khi đi làm để tạo cảm giác tự hào tập thể, đồng thời cũng tiện quảng bá tên tuổi của nhà máy."

Liêu Kỳ Đông nghe những sắp xếp rõ ràng mạch lạc, không chỗ nào sai sót liền biết rằng Thẩm Tư Ninh đã dốc rất nhiều công sức và tâm huyết vào đây.

Sau khi đưa nhóm kỹ sư đi ký hết hợp đồng, cuối cùng trái tim căng thẳng của Liêu Kỳ Đông cũng được thả lỏng, anh dặn Tiểu Trần dẫn mọi người về ký túc xá, có yêu cầu gì thì cứ ghi lại, miễn là không quá đáng đều đáp ứng.

Đợi mọi người đi hết, Liêu Kỳ Đông mới đi tìm Thẩm Tư Ninh.

Anh đã hỏi Tiểu Trần, được biết dạo này Thẩm Tư Ninh luôn ở văn phòng, hỏi đường xong liền đi đến đó.

Tới nơi, cửa văn phòng đang mở, Thẩm Tư Ninh ngồi trên ghế chăm chú xem tài liệu, trong tay cầm bút, thỉnh thoảng gạch vài dòng quan trọng. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Vào đi."

Thấy người bước vào mãi không lên tiếng, Thẩm Tư Ninh hiếm khi rời mắt khỏi giấy tờ, ngẩng đầu lên xem chuyện gì.

Không ngờ vừa nhìn lên đã thấy ngay Liêu Kỳ Đông.

Liêu Kỳ Đông mỉm cười nhìn cậu.

"Xong hết rồi à? Nhanh thế?"

Thẩm Tư Ninh còn tưởng anh phải sắp xếp ổn thỏa cho nhóm kỹ thuật xong, ăn uống một bữa giao lưu rồi mới đến tìm mình cơ.

Liêu Kỳ Đông giơ tay đóng cửa văn phòng, khóa trái từ bên trong rồi đi đến bên cạnh Thẩm Tư Ninh, ôm chặt cậu vào lòng.

"Nhớ em quá, phải qua nhìn em trước đã."

Nói rồi, anh cúi xuống hôn lên môi Thẩm Tư Ninh, từ trước đến nay Thẩm Tư Ninh chưa từng thấy anh sốt ruột đến thế, đây là chỗ làm việc, lỡ có ai gõ cửa thì biết làm sao?

Thẩm Tư Ninh vốn là người nghiêm túc khi ra ngoài, đặc biệt là trong giờ làm việc, gần đây cậu đã quen với vẻ mặt lạnh lùng, mọi chuyện đều làm theo quy trình. Giờ thì chính cậu, người làm chủ lại đang làm loạn trong văn phòng.

"Liêu Kỳ Đông... đợi đã... lát nữa sẽ có người tới đấy!"

Thẩm Tư Ninh bị hôn đến mức nói không thành câu, thở cũng khó khăn, cậu liên tục đẩy Liêu Kỳ Đông ra, nhưng chút sức lực đó chẳng khác gì kiến rung cây.

Liêu Kỳ Đông giờ đây càng chín chắn và mạnh mẽ hơn, một tay anh giữ chặt tay Thẩm Tư Ninh, tay còn lại ôm lấy người cậu, môi lưỡi cuồng nhiệt quét sạch từng tấc da tấc thịt.

"Cho anh hôn một chút thôi, anh sắp phát điên rồi."

Mấy tháng nay Liêu Kỳ Đông không về, chuyện yêu xa của họ còn vất vả hơn người khác, chỉ có thể nhắn tin qua lại, mà tin nhắn không phải lúc nào cũng trả lời được ngay, cơ hội gọi điện càng hiếm hoi.

Ngay lúc Liêu Kỳ Đông không kiềm được nữa định cởi cúc áo sơ mi của Thẩm Tư Ninh, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ liên tục mấy lần.

Thẩm Tư Ninh vừa thẹn vừa tức, mặt đỏ bừng, tức đến mức dùng hết sức nhéo mạnh một cái, hạ giọng quát: "Buông ra ngay!"

Cậu thấy rõ trong mắt Liêu Kỳ Đông chứa đầy d*c v*ng, đỏ đến mức khiến người ta sợ hãi, đến khi có người gõ cửa mà anh vẫn chưa dừng lại, còn định giả vờ là ông chủ không có ở đây.

Thấy người rồi thì thôi, giờ bị cắt ngang nửa chừng, máu toàn thân Liêu Kỳ Đông như sôi trào, cả người như muốn nổ tung, nhưng cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn mà dừng lại.

Thẩm Tư Ninh nhìn xuống thấy trạng thái của anh quá rõ ràng, vừa tức vừa lo, cậu lập tức đứng dậy nhường ghế cho Liêu Kỳ Đông ngồi xuống.

"Anh nằm úp mặt xuống bàn giả vờ ngủ đi."

Thẩm Tư Ninh trừng mắt nói, giọng vô cùng bất mãn.

Bộ dạng của Liêu Kỳ Đông lúc này như muốn ăn thịt người, cả người đều toát lên vẻ khao khát chưa được thỏa mãn.

Sau khi anh nằm xuống theo lời cậu, Thẩm Tư Ninh mới chỉnh lại quần áo rồi ra mở cửa, người đứng ngoài là một cán bộ phụ trách khu nhà máy.

Anh ta bước vào văn phòng mới phát hiện bên trong còn có một người nữa đang nằm úp mặt xuống bàn ngủ.

"Đây là Tổng Giám đốc Liêu của các anh, mới vừa từ nơi khác trở về, có chuyện gì thì cứ nói trước đi."

Giọng Thẩm Tư Ninh nhỏ hẳn lại, khiến đối phương tưởng rằng sếp Liêu đang ngủ say thật, họ cũng tự động hạ giọng sợ làm phiền giấc ngủ của "sếp".

"Giám đốc Thẩm, bên nhà cung cấp nguyên vật liệu vừa hỏi xem bao giờ bên mình cần hàng, nếu trong thời gian ngắn sắp tới chưa cần gấp thì họ sẽ ưu tiên giao cho đơn vị khác. Còn nếu bên mình sắp dùng đến, họ sẽ giữ lại cho mình trước."

Thẩm Tư Ninh nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy chuyển trước một phần tiền đặt cọc đi, dù sao nhân sự giờ cũng đã ổn định, vài hôm nữa đợi nhóm người sếp Liêu dẫn về tập huấn xong là có thể bắt tay vào vận hành rồi."

Người phụ trách nghe xong, chào một tiếng rồi rời đi.

Thẩm Tư Ninh không đóng cửa lại, sợ Liêu Kỳ Đông lại nổi máu lên.

Chiều tối nay cậu còn nhiều việc, còn phải tiếp khách nữa.

Cậu kéo một cái ghế ngồi xuống phía đối diện với Liêu Kỳ Đông, gõ nhẹ lên mặt bàn ra hiệu người đã đi rồi.

Liêu Kỳ Đông vẫn nằm úp mặt trên bàn, đầu tựa vào cánh tay, nghe tiếng liền hé mắt ra, nheo nheo mắt nhìn cậu từ đầu đến chân như thể đang ngắm một con mồi ngon lành ngay trước mặt.

"Thẩm Tư Ninh, tối nay có thể dùng chân không?"

Khi nói câu này, ánh mắt của Liêu Kỳ Đông dán chặt vào người cậu, tĩnh lặng mà nóng bỏng.

Không ai nghĩ được rằng một người ăn mặc chỉnh tề như thế này...

Lại có thể nói ra mấy lời lưu manh trắng trợn đến thế.

Comments