Một tháng sau, nhân viên công ty được đào tạo xong và bắt đầu làm việc, việc sản xuất xe tải trong nhà máy được tiến hành ngày đêm. Liêu Kỳ Đông bắt đầu mở rộng quy mô công ty logistics, thuê thêm nhiều nhân viên kinh doanh để họ ra ngoài tìm kiếm thị trường.
Trọng điểm là những khu vực miền núi, nơi có nhu cầu xe tải lớn.
Toàn bộ chi phí đi thị trường do anh chi trả, ngoài ra còn có phụ cấp và tiền thưởng đi công tác, nhờ vậy xe tải sản xuất ra không chỉ phục vụ cho việc vận chuyển ở các mỏ than mà còn được công ty logistics bán ra bên ngoài.
Vì bị hấp dẫn bởi 2% cổ phần mỗi năm, nhân viên dưới quyền anh ai nấy đều như được tiêm máu gà, thi nhau bán xe điên cuồng.
Hùng Vĩ là người thông minh, hắn biết mình đã bước lên thuyền giặc của hai ông chủ nên quyết định rút lui, chuyển sang một vị trí khác để phát triển. Hắn hiểu rằng nếu cứ ở lại, không chỉ bị hạn chế mà còn khó có đường tiến thân, vì thế đã khôn ngoan chọn con đường tiến lên.
Xe mới liên tục xuất xưởng, việc vận chuyển than của các ông chủ mỏ đều do xe của họ đảm nhận, nhu cầu tài xế tăng mạnh, nhưng lần này Liêu Kỳ Đông không tự mình xử lý mà giao việc đó cho Hùng Vĩ, xem như một phép thử năng lực.
Ba tháng sau, tập đoàn xe tải hạng nặng ở thành phố lớn đã nắm được tình hình, cũng tra rõ nội tình, một cuộc gọi vừa lễ độ vừa có phần đe dọa được chuyển thẳng tới văn phòng.
Hôm đó Liêu Kỳ Đông đang bận việc bên ngoài, chỉ còn Thẩm Tư Ninh ngồi lại văn phòng, cậu là người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng đàn ông lớn tuổi.
“Xin chào, xin hỏi đây có phải là ngài Liêu của Đông Ninh Trọng Khí? Tôi là Trương Thành Phong, tiện không, tôi muốn nói vài lời.”
Nghe câu mở đầu như vậy, Thẩm Tư Ninh lập tức hiểu ra đối phương không có thiện chí, việc đến ba tháng sau họ mới biết được tình hình đã là nhờ ông trời phù hộ cho rồi.
“Xin chào, tôi là Thẩm Tư Ninh, tổng giám đốc Liêu hôm nay có việc ra ngoài, nếu ông có nhu cầu gì có thể nói với tôi cũng được, hoặc nếu có lời nào cần tôi chuyển lại, tôi cũng sẽ chuyển giúp.”
Vừa nghe tên Thẩm Tư Ninh, bên kia lập tức nhận ra đây chính là ông chủ còn lại của Đông Ninh, thân phận và xuất thân của hai người này họ đã điều tra kỹ từ lâu.
Người ta thường chọn quả hồng mềm để bóp trước, họ không rõ nhà họ Thẩm thật sự định làm gì, đành quyết định ra tay từ phía Liêu Kỳ Đông để dò đường.
Giới thượng lưu như nhà họ Thẩm sao lại rảnh rỗi đến mức đi tranh miếng cơm của mấy công ty nhỏ như họ? Theo thông tin họ nắm được, cậu chủ nhà họ Thẩm này đã cãi nhau với gia đình và bỏ nhà đi.
Cậu ấm trẻ tuổi, họ cho rằng cậu chỉ đang nổi loạn và không hiểu chuyện nên mới định ra tay với người còn lại trước, dồn ép cho đối phương gục ngã rồi tính tiếp.
Còn với Thẩm Tư Ninh, hiện tại họ không định động đến.
Dù sao cậu cũng là con nhà họ Thẩm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì lớn thì cả tập đoàn của họ cũng chẳng cần làm ăn nữa, cứ chờ bị thu mua là vừa.
Nhưng nuốt không trôi cục tức này, họ bắt đầu nhờ quan hệ tìm cách đưa tin lên trên, kẻ thù của kẻ thù là bạn, đôi khi cũng có thể hợp tác với nhau.
Chỉ là không biết vì sao chạy ngược chạy xuôi vẫn chưa có kết quả.
Trên đời này chuyện bất trắc đâu thiếu, nếu bị dồn ép đến đường cùng, ai thèm quan tâm đến thân phận cao quý làm gì.
“Thì ra là cậu Thẩm, không biết chúng tôi đã làm gì sai khiến cậu Thẩm phải đích thân đến tranh miếng cơm với đám người thấp cổ bé họng như chúng tôi? Việc này e rằng không hợp lẽ thường cho lắm?”
Nghe cách đối phương gọi mình như vậy, Thẩm Tư Ninh liền hiểu chắc chắn họ đã điều tra về cậu, và nếu họ đã biết thì phía bố mẹ cậu cũng khó mà không biết, liệu tên đàn anh kia và đám bạn của cậu có biết không? Cậu chưa muốn để lộ hành tung sớm như vậy.
“Ông Trương, thế giới này vốn là một chuỗi mắt xích sinh thái lớn, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tép, lẽ nào trước khi bị ăn, người ta còn phải thông báo trước với ông sao?”
“Còn chuyện giành miếng cơm càng không có căn cứ, chẳng lẽ mọi cuộc mua bán kiếm được tiền trên đời này đều là cơm trong bát ông? Như vậy thì quá độc đoán rồi, còn nói đến đắc tội hay không, chúng ta chưa từng gặp mặt, sao lại nói đến chuyện đắc tội?”
Thẩm Tư Ninh bình thản đáp lời.
Trương Thành Phong bên kia chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, biết là chuyện này không thể hòa giải bằng lời nói, nếu đã không nói được vậy thì đến lúc phải ra tay.
“Cậu Thẩm nói đúng, bọn tôi là người dưới đáy xã hội, tầm mắt nông cạn, chẳng nhìn tới được cảnh giới cao như cậu, nhưng đôi khi vì một miếng ăn, cái gì cũng dám làm. Cho tôi gửi cậu một lời khuyên, khi đi đường nhớ tránh xa mấy nơi có ẩu đả, kẻo vô tình bị thương thì không hay.”
Nói xong, đối phương liền cúp máy.
Thẩm Tư Ninh biết rõ đối phương đang cảnh cáo mình, rằng nếu cậu can dự vào chuyện này, họ nhất định sẽ không nể nang gì đến thân phận của cậu nữa.
Khi Liêu Kỳ Đông quay về, Thẩm Tư Ninh kể lại chuyện này cho anh nghe, nhưng cố tình giấu đi chi tiết rằng bên kia đã điều tra ra thân phận và xuất thân của cậu.
Cậu muốn đợi đến khi Liêu Kỳ Đông thật sự đứng vững, đủ vững vàng rồi mới kể cho anh nghe mọi chuyện về gia đình mình, cậu không muốn tạo áp lực cho Liêu Kỳ Đông quá sớm.
Sau đó Liêu Kỳ Đông sắp xếp cho Thẩm Tư Ninh ở lại ký túc xá trong khu nhà máy, còn bản thân thì chuyển sang căn hộ mới. Vì khu nhà máy đông người, nếu đối phương thật sự tìm tới gây chuyện thì trong số nhân viên cũng sẽ có người đứng ra giúp đỡ.
Nhưng nếu cứ mãi trốn tránh không xuất hiện, sự trả thù từ bên kia chỉ càng lớn hơn, vì thế anh quyết định tự mình thu hút sự chú ý, đổi lấy sự an toàn cho Thẩm Tư Ninh.
Trong thời gian này, đã có không ít người công khai lẫn ngấm ngầm tìm đến gây sự với Liêu Kỳ Đông, khi tham gia xã giao bên ngoài, có người cố tình chơi xấu, ép anh uống rượu tới mức gần như gục ngã, lúc rời bàn rượu lại có người bám theo phía sau.
May mắn là anh có dẫn theo vài người, thêm Tiểu Trần lanh lẹ quen thuộc địa hình nên đã né được mấy lần bị trả thù.
Liêu Kỳ Đông để Tiểu Trần lái xe đến khu nhà mới, đợi đối phương rời đi anh liền thay bộ quần áo giản dị đi cầu thang xuống dưới, vòng quanh khu chung cư mấy lượt rồi bắt taxi về sống ở khu dân cư.
Những ngày gần đây anh thường xuyên thay đổi chỗ ở, mỗi lần Tiểu Trần đưa đến nơi anh đều lặng lẽ rời đi, sáng hôm sau mới quay lại, giả vờ như đã ngủ ở đó cả đêm.
Anh phải đảm bảo an toàn cho chính mình, nếu anh có chuyện gì, Thẩm Tư Ninh không chỉ đau lòng mà còn có thể bị liên lụy bởi những đòn trả đũa tiếp theo.
Cứ như vậy, hai người tách nhau ra đã được một tháng, mùa đông cũng đã tới.
Liêu Kỳ Đông chợt nhớ ra sinh nhật của Thẩm Tư Ninh sắp đến rồi, sinh nhật Thẩm Tư Ninh là cuối tháng 11, còn sinh nhật anh là giữa tháng 12, cách nhau không xa.
Năm ngoái anh chưa có danh phận gì nên không tiện chuẩn bị quà mừng sinh nhật cho Thẩm Tư Ninh. Còn bây giờ, với tư cách người yêu, anh hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận chuẩn bị quà và cùng người ấy đón sinh nhật.
Nhưng tiếc là bây giờ anh không có cơ hội.
Anh phải vượt qua được giai đoạn này, đợi khi nhà máy phát triển ổn định thì chiếc ô anh đang nắm mới thực sự chịu bắt tay hợp tác với anh.
Không phải lần nào vận may cũng mỉm cười với anh, như tối nay, anh bị đối phương vây chặt, nếu không nhờ kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm cộng thêm sức khỏe tốt, bẻ gãy được cổ tay cầm dao của đối phương, có lẽ lưỡi dao đó không chỉ đâm vào bụng, mà có thể là trái tim.
Liêu Kỳ Đông nằm trên ghế sofa trong căn hộ mới, bảo Tiểu Trần đi tìm bác sĩ tư nhân ở phòng khám, đưa thêm tiền để người ta đến tận nhà băng bó cho anh.
Tiểu Trần lập tức đi ngay.
Liêu Kỳ Đông nằm đó liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ tối, hôm nay anh còn chưa gọi điện cho Thẩm Tư Ninh.
Anh bấm máy, gọi cho cậu.
Ở ký túc xá, Thẩm Tư Ninh vẫn luôn chờ cuộc gọi này, vừa rồi cậu bỗng thấy trong lòng bồn chồn lạ thường, cảm giác bất an như có chuyện gì sắp xảy ra, nhưng cậu không dám gọi trước, vẫn luôn chờ Liêu Kỳ Đông chủ động gọi đến.
Thời gian này Liêu Kỳ Đông luôn sống trong cảnh nguy hiểm, Thẩm Tư Ninh sợ nếu mình gọi tới bất chợt, chẳng may đúng lúc anh đang trốn tránh hay gặp chuyện, điện thoại chưa kịp tắt tiếng thì cuộc gọi sẽ làm anh bị lộ.
Khi thấy cuộc gọi của anh đến, trái tim của Thẩm Tư Ninh mới thật sự bình ổn lại, cậu đưa tay đè mạnh lên ngực mình, nơi đó vẫn còn nhói lên khó chịu, hoảng hốt không nguôi.
“Ăn tối chưa?”
Liêu Kỳ Đông cố gắng làm dịu giọng nói, giữ cho giọng của bản thân vẫn như bình thường, tránh để Thẩm Tư Ninh nhận ra điều gì khác lạ.
“Em ăn rồi, còn anh thì sao?” Thẩm Tư Ninh hỏi anh.
Liêu Kỳ Đông đáp như thường lệ, sau đó lại hỏi cậu hôm nay đã làm những gì, mấy người phụ trách bên dưới có nghe lời không, có ai đáng để bồi dưỡng hay cất nhắc không.
Thẩm Tư Ninh trả lời xong thì tiện thể nói luôn về doanh thu và lợi nhuận của nhà máy thời gian gần đây, lợi nhuận rất khả quan, có thể nói là mỗi ngày đều như đếm tiền đầy két.
Xe tải ở các thành phố lớn có giá thành cao, mà để được làm đại lý thì lại rất khó, trong khi đó xe của họ sản xuất có giá thấp hơn khoảng 20%, còn điều kiện làm đại lý thì không xét đến xuất thân hay quan hệ, chỉ cần có tiền là có thể lấy được quyền phân phối.
Thêm vào đó là tiếng tăm từ mỏ than và công ty logistics của Liêu Kỳ Đông, gần như tất cả tài xế và nơi nào cần xe tải đều biết đến sản phẩm của họ.
Liêu Kỳ Đông nghe đến đây, giọng điệu của Thẩm Tư Ninh trong điện thoại đầy tự hào khiến anh cũng thấy ngứa ngáy trong lòng, rất muốn ôm lấy Thẩm Tư Ninh một cái, chỉ tiếc là giờ hai người không thể gặp nhau.
“Thật sao? Vậy chẳng phải ông chủ Thẩm sắp phát tài rồi à?” Liêu Kỳ Đông cười trêu, nhưng khi cười lại kéo động vết thương ở bụng, đau như xé rách, anh nắm chặt tay trái, gân xanh nổi lên, cố gắng chịu đựng cơn đau mà không phát ra tiếng nào.
Thẩm Tư Ninh ở đầu dây bên kia khẽ “hừ” một tiếng đáp lại.
“Liêu Kỳ Đông, vừa nãy em thấy trong lòng bồn chồn lắm, cứ nghĩ anh xảy ra chuyện gì rồi.” Không hiểu sao Thẩm Tư Ninh lại vô thức nói ra cảm giác bất an lúc nãy của mình.
“Thật à? Em quan tâm anh vậy sao?”
“Là vì lâu rồi không gặp nên nhớ anh chứ gì?”
Giọng cười trầm thấp và lười nhác của Liêu Kỳ Đông vang lên từ đầu dây bên kia, mang theo vẻ trêu chọc khiến Thẩm Tư Ninh vừa bực vừa nhớ.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Liêu Kỳ Đông cúp máy.
Anh nằm trên ghế sofa, cúi xuống nhìn phần bụng đang để trần, máu lại thấm ra, chảy dọc theo đường hông xuống sofa.
Phản ứng đầu tiên của Liêu Kỳ Đông là phải tìm lý do để đổi cái sofa này thôi.
Tiểu Trần đã đến phòng khám gần đó tìm bác sĩ. Y đã trả thêm tiền, bác sĩ tới nơi vừa thấy tình hình đã vội cho Liêu Kỳ Đông uống thuốc, sau đó sát trùng, rắc thuốc bột rồi băng bó tạm. Cuối cùng ông nghiêm túc dặn rằng vết thương này sâu, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra, nếu nhiễm trùng mà không xử lý kịp thì rất nguy hiểm đến tính mạng.
Trước khi rời đi, bác sĩ để lại luôn hộp thuốc mình mang theo.
Tiểu Trần gật đầu lia lịa, bảo xử lý xong sẽ đưa ngay đến bệnh viện.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Tiểu Trần hỏi: “Sếp Liêu, giờ có muốn đi viện không?”
Nhưng Liêu Kỳ Đông chỉ lắc đầu, anh biết rất rõ việc thừa lúc người ta bị thương để giết người là chiêu bọn kia đang chờ, chúng đang ẩn nấp, chỉ cần anh sơ hở sẽ tung đòn chí mạng.
Liêu Kỳ Đông thay thuốc vài ngày, cơ thể anh khỏe, mạng cũng cứng nên không có biến chứng nghiêm trọng, không lâu sau vết thương đã bắt đầu khô miệng, đóng vảy.
Thời gian dần trôi qua, thỉnh thoảng Liêu Kỳ Đông có ghé qua nhà máy nhưng không ở lâu, một phần sợ gây phiền phức cho Thẩm Tư Ninh, phần khác là sợ bị cậu phát hiện ra vết thương.
Thẩm Tư Ninh thì bận đến mức quên cả sinh nhật của mình, mãi đến khi Liêu Kỳ Đông hỏi trước vài ngày, hỏi cậu muốn ăn gì vào ngày sinh nhật, hôm đó anh sẽ đến nhà máy, nấu xong sẽ mang tới.
Thẩm Tư Ninh chọn vài món mình thích, đến ngày sinh nhật, cậu dậy rất sớm, trong lòng đầy mong đợi. Cậu nghĩ hôm nay là sinh nhật mình, chắc Liêu Kỳ Đông sẽ không nỡ đến rồi đi ngay.
Thẩm Tư Ninh thay đồ chỉnh tề, đứng trước gương chỉnh lại đầu tóc, sau đó nghe thấy chuông điện thoại vang lên từ giường ngủ, cậu tưởng là Liêu Kỳ Đông gọi đến nên vội vàng chạy lại nghe.
Nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, nụ cười trên gương mặt Thẩm Tư Ninh tắt ngấm.
Sau một hồi do dự, cậu mới bắt máy.
“Bố.”
Cậu gọi khẽ sau khi kết nối cuộc gọi.
“Chúc mừng sinh nhật, con trai. Thời gian qua bố và mẹ rất nhớ con, nên nhân hôm nay gọi điện để chúc mừng con một tiếng.”
“Con cảm ơn bố.”
“Tiểu Ninh, con ra ngoài chơi cũng lâu rồi, đã suy nghĩ kỹ những lời bố nói chưa? Có nhận ra được điều gì không?”
Ngay khi thấy cuộc gọi này, Thẩm Tư Ninh đã mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, trước đây bố mẹ đều dùng số lạ để gọi hoặc nhắn tin cho cậu.
“Bố, con hiểu những gì bố đã nói.”
“Nhưng con có thể xin thêm chút thời gian trước khi về nhà không?” Thẩm Tư Ninh khó khăn nói ra lời đề nghị của mình.
Cậu đã sớm hiểu tấm lòng cha mẹ, cũng biết bố kỳ vọng gì vào mình trước khi rời đi, lần này bố gọi đến đúng vào ngày này, thật khó mà tin rằng bố không sắp xếp người theo dõi cậu.
Cậu vốn nên hiểu ra từ sớm, rằng dù bố mẹ có thất vọng đến đâu cũng không thể thật sự mặc kệ cậu, gia nghiệp của hai nhà Thẩm - Chu vẫn đang chờ cậu gánh vác. Hồi đó cậu còn thật sự tưởng rằng bố mẹ đã hoàn toàn thất vọng về mình nên không nghĩ sâu thêm.
Mà cuộc gọi hôm nay đã nói rõ ràng tất cả.
“Tiểu Ninh, bố tôn trọng quyết định của con, nhưng đối thủ của các con giờ đây đã có chỗ dựa mới, hai bên đã đạt được thỏa thuận, mọi chuyện đã không còn đơn giản như trước.”
“Bố rất cảm kích sự giúp đỡ của cậu Liêu đối với con, bố cũng không phản đối chuyện con qua lại với cậu ấy, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu ấy phải sống sót bước ra khỏi chốn hang hùm này.”
“Là một người bố, ta không thể để con dấn thân vào nơi nguy hiểm.”
“Ba ngày nữa sẽ có người đến đón con về.”
“Nếu ai đó muốn ‘bắt cóc’ con trai của Thẩm Thường Thanh này thì phải thể hiện bản lĩnh thực sự cho ta xem, lần này chính là cửa ải đầu tiên. Muốn giành phần từ miệng hổ thì phải có năng lực thu dọn hậu quả, nếu không, nó sẽ chỉ mãi là kẻ liều lĩnh thiếu suy nghĩ.”
Thẩm Tư Ninh nắm chặt điện thoại, ngây người thật lâu không nói nên lời.
Vì sao mỗi khi cảm thấy mọi thứ sắp trở nên tốt đẹp hơn, mới chớm bước ra ánh sáng chiến thắng thì một cơn bão lớn lại kéo tới?
Đúng lúc đó, chuông điện thoại lại vang lên.
Là Liêu Kỳ Đông gọi tới, anh đến chúc mừng sinh nhật cậu.
Comments