Chương 61: Về nhà

Chương 61: Về nhà

Suốt nửa tháng liền Liêu Kỳ Đông lần theo tấm bản đồ, tìm được món quà sinh nhật thuộc về tuổi 22 của mình, càng về sau độ khó càng tăng, khiến anh tìm chậm lại.

Mãi đến một tháng sau, anh mới tìm đủ tất cả các món quà, mười tám món đầu là những thứ mà một chàng trai bình thường nên có.

Quà sinh nhật 18 tuổi là một chiếc cà vạt, tượng trưng cho việc anh đã trưởng thành.

Một số món quà sau là tranh vẽ, là hình ảnh Thẩm Tư Ninh tưởng tượng về anh ngày xưa, nhưng khiến Liêu Kỳ Đông để tâm nhất lại là ba món quà thuộc về tuổi 28, 29 và 30.

Món quà sinh nhật năm 28 tuổi là một cặp đá quý màu đen.

Dưới viên đá có kẹp một tờ giấy nhỏ do Thẩm Tư Ninh viết: “Lần đầu gặp nhau, đôi mắt anh đẹp như viên đá quý này vậy.”

Quà sinh nhật năm 29 tuổi là một vé máy bay đã quá hạn, là chuyến bay năm đó Thẩm Tư Ninh đã đặt nhưng cuối cùng lại không đi.

Quà sinh nhật năm 30 tuổi là một cuốn sổ nhỏ do Thẩm Tư Ninh vẽ tay, trong đó là những nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh, ghi lại những khoảnh khắc thú vị trong hành trình từ lúc họ gặp nhau đến hiện tại.

Mở đầu là một cậu nhóc xinh đẹp, ngạo nghễ khiến người khác ngứa răng, bên cạnh là một anh chàng cao lớn, thỉnh thoảng khom người nhún nhường, rồi hai người dần thân thiết, nô đùa, cãi vã, đến khi phá vỡ khoảng cách và chính thức ở bên nhau.

Trang cuối cùng vẽ cảnh Liêu Kỳ Đông ngốc nghếch cầm một chiếc nhẫn kim cương siêu to siêu sáng đeo vào tay Thẩm Tư Ninh, còn cậu thì cúi đầu đeo lại nhẫn cho anh.

Lật sang mặt sau, không có hình, chỉ có một dòng chữ nhỏ.

“Chúc anh thuận buồm xuôi gió, không phụ giấc mơ phương xa.”

— Người yêu: Thẩm Tư Ninh.

Liêu Kỳ Đông vuốt đi vuốt lại trang cuối, nâng niu vô cùng, anh ngồi trong phòng khách cầm cuốn sổ thật lâu, trong lòng chua xót, nghèn nghẹn, xúc động đến mức không nói nên lời.

Cuối cùng anh đem toàn bộ số quà khóa lại cẩn thận trong két sắt.

Thời gian này ngày nào Thẩm Tư Ninh cũng đi làm đúng giờ, Liêu Kỳ Đông thì bận rộn mở rộng sự nghiệp bên ngoài. Vì đang bị giới hạn không thể ra khỏi huyện, để kiếm thêm tiền, anh đành chọn đến những vùng sâu hơn.

Anh để mắt đến một mỏ đá ở khu vực hẻo lánh do chủ cũ đứt vốn nên định tiếp quản, để tránh bị những người kia chèn ép, Liêu Kỳ Đông quyết định để chủ cũ làm người đứng tên, còn anh thì điều hành phía sau hậu trường, trả thêm tiền để người kia làm theo ý mình.

Anh nhờ Thẩm Tư Ninh soạn hợp đồng, liệt kê rõ mọi quyền lợi để đề phòng lòng tham trỗi dậy.

Sau khi tiếp quản mỏ đá, ngày nào Liêu Kỳ Đông cũng ở trong núi sâu, xe tải thì mua từ nhà máy, vì sợ bị phát hiện nên anh chuyển khoản đầy đủ, tiền ra tiền vào rõ ràng, chẳng khác nào chuyển từ tay trái qua tay phải.

Mỏ than sẽ không có lời trong vòng 5 năm nên anh phải tìm mọi cách kiếm lời từ nơi khác, vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Tình trạng này kéo dài gần một năm, cuối cùng tình hình bắt đầu khởi sắc, mỏ đá hoạt động trơn tru, nhà máy sản xuất xe tải cũng dần vào guồng, danh tiếng bắt đầu lan rộng.

Những đại lý từng tạm ngưng đặt hàng thấy anh không những vượt qua được mà còn phát triển tốt, bắt đầu quay lại thử đặt đơn với số lượng nhỏ.

Số tiền mà Thẩm Tư Ninh từng ứng ra đã thu hồi toàn bộ, hiện tại cậu còn phụ trách toàn bộ tài chính chung của hai người, tuy chưa thể so với thế hệ của bố mình, nhưng cũng được xem là có chút thành tựu.

Không chỉ thế, mấy ông chủ mỏ than thấy Liêu Kỳ Đông là người làm việc thực tế, liền rút ngắn thời hạn hợp tác miễn phí từ 5 năm còn 2 năm, còn cùng anh đầu tư vào ngành du lịch.

Huyện này còn nhiều nơi chưa được khai thác, họ mời chuyên gia đến khảo sát địa điểm, cố gắng giữ nguyên vẹn nét hoang sơ, chọn chỗ phù hợp rồi bắt tay xây dựng.

Dự án đầu tư càng nhiều, Thẩm Tư Ninh lại càng bận, bởi Liêu Kỳ Đông chỉ giỏi xông pha mở đường, nhưng không giỏi quản lý quy mô lớn. Với mô hình nhỏ thì ổn, nhưng khi quy mô mở rộng, giao cho cấp dưới lại không thể quán xuyến hết như Thẩm Tư Ninh.

Thẩm Tư Ninh đã không ít lần nghĩ phải cho Liêu Kỳ Đông đi học một lớp quản lý bài bản, cậu cũng muốn đi học để biết cách giao tiếp xã hội, ứng xử linh hoạt trên thương trường, biết lúc nào nên nói thật, lúc nào nên nói dối, và cả cách nhìn thấu lòng người.

Những kỹ năng đó không thể học được ở huyện nhỏ này.

Cậu cũng nên về nhà một chuyến, giờ mấy kẻ từng gây khó dễ cho họ cơ bản cũng đã hết chiêu, không còn là mối đe dọa nữa.

Lần này cậu muốn đưa Liêu Kỳ Đông về cùng.

Suốt một năm qua, chắc bố cậu cũng nhìn ra năng lực của Liêu Kỳ Đông rồi, dù sao cũng phải đưa người về gặp mặt, cho anh một danh phận đàng hoàng.

Vừa hay sắp đến Tết, cậu sẽ để Liêu Kỳ Đông sắp xếp công việc ổn thỏa rồi cùng mình về nhà.

Tối hôm đó, sau nửa tháng bôn ba, Liêu Kỳ Đông từ bên ngoài trở về, việc đầu tiên anh làm là hỏi Thẩm Tư Ninh đã ăn tối chưa, sau khi biết cậu ăn rồi, anh liền bế cậu vào phòng ngủ.

Mỗi lần về là gần như đều như thế, vì họ hiếm khi ở bên nhau nên Thẩm Tư Ninh đã quen, nhưng lần này cậu có chuyện quan trọng phải nói, liền đẩy Liêu Kỳ Đông ra.

“Sao thế em?” Liêu Kỳ Đông hơi chột dạ, tự hỏi có phải do bận rộn quá, lâu không về nhà khiến vợ giận nên mới không cho anh chạm vào.

Thẩm Tư Ninh ngồi dậy chỉnh lại quần áo.

“Tết năm nay em định về nhà, lâu rồi em cũng nên về thăm, đến lúc đó anh về cùng em nhé.” Cậu nói.

Liêu Kỳ Đông đưa tay ôm lấy Thẩm Tư Ninh, anh nhớ lại suốt hơn một năm qua, mỗi dịp lễ Tết hay lúc rảnh rỗi anh đều gửi quà đến nhà họ Thẩm, nhưng đều bị trả lại nguyên vẹn. Những món quà bị trả về, anh không nỡ vứt bỏ cũng không đem đi cho ai, chỉ lặng lẽ thuê một nhà kho để cất giữ.

Tất cả những món quà ấy đều là gửi cho bố mẹ của Thẩm Tư Ninh, dù họ không nhận anh cũng không muốn xử lý qua loa, cái gì hỏng thì bỏ đi, còn lại anh đều giữ nguyên.

Tất cả những việc đó anh đều âm thầm làm, không nói cho Thẩm Tư Ninh biết.

Thấy Liêu Kỳ Đông im lặng không nói gì, Thẩm Tư Ninh nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, khẽ đặt một nụ hôn lên môi.

“Anh không muốn về cùng em à?” Cậu khẽ hỏi, giọng đầy thắc mắc.

Liêu Kỳ Đông ôm eo Thẩm Tư Ninh, thuận thế kéo cậu lại gần.

“Anh chỉ đang nghĩ… lần đầu tiên đến nhà nên mang gì theo cho phải phép, anh sợ mình chọn không khéo, đến lúc đó cả người lẫn quà đều bị đuổi ra ngoài thì xấu hổ lắm.”

Nghe xong lời trêu chọc ấy, Thẩm Tư Ninh không nhịn được cười, mãi đến nửa năm trước Liêu Kỳ Đông mới biết chiếc nhẫn kim cương mà mình từng tặng là kiểu nữ, trông còn khá quê mùa. Cũng vì thế mà sinh nhật lần này của Thẩm Tư Ninh anh đã tự mình chọn lại một cặp nhẫn mới, thay thế cái cũ.

Thẩm Tư Ninh không quan tâm nhiều, chỉ cần là đồ của người mình thích tặng thì cậu đều trân trọng, nhưng bố mẹ của cậu thì chưa chắc đã có cùng cảm nhận.

Dù vậy nhưng Liêu Kỳ Đông đã chuẩn bị tâm lý từ lâu nên cũng không vì thế mà lùi bước, anh liền hỏi Thẩm Tư Ninh thời gian cụ thể để sắp xếp.

Thẩm Tư Ninh nghĩ ngợi rồi đáp: “Em sẽ về nhà trước Tết mười ngày, lúc đó sẽ dẫn anh theo gặp bố mẹ, tiện thể gặp bạn bè luôn. Ăn Tết xong mình ở lại thêm ít lâu, đến lúc đó em sẽ tìm lớp quản lý cho anh học thử, chắc chắn sẽ giúp ích cho anh.”

“Em cũng không phải học sinh giỏi giang gì, những gì có thể dạy anh cũng có hạn, tốt nhất vẫn nên tự đi học, giao lưu học hỏi thêm với người ta, em cũng sẽ đăng ký học cùng, rèn kỹ năng xã giao và xử lý tình huống.”

Lời Thẩm Tư Ninh rất chân thành.

Liêu Kỳ Đông hiểu rõ ý cậu, rằng họ không thể mãi quanh quẩn trong cái thị trấn nhỏ này, nếu muốn đi xa hơn thì càng phải học nhiều thêm, mở rộng tầm nhìn, tích lũy kinh nghiệm.

“Được, em sắp xếp thế nào anh nghe theo hết.” Liêu Kỳ Đông dịu dàng đáp.

Nói xong chuyện chính, đến lượt chuyện riêng.

Liêu Kỳ Đông nhẹ nhàng ôm cậu như ôm một món quà quý giá, đặt lên môi những nụ hôn dịu dàng, chậm rãi, hai người ôm nhau ngã xuống giường.

Thời gian từng chút một trôi qua, ngôi nhà rộng lớn chỉ có hai người họ, khác với những khu nhà cũ cách âm kém, ở đây họ không cần quá e dè như trước.

Thẩm Tư Ninh nằm sấp trên gối, khép hờ mắt nghỉ ngơi.

Từ mùa hè năm nay Liêu Kỳ Đông đã bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến cảm nhận của cậu, không còn chỉ đơn thuần là an ủi nhau như trước, anh luôn kiên nhẫn dùng đồ vật để từng bước khiến Thẩm Tư Ninh thích nghi.

Tuy giữa những người yêu nhau sớm muộn gì cũng làm đến bước cuối cùng, nhưng so với l*m t*nh, anh càng quan tâm đến cảm nhận và sức khỏe của Thẩm Tư Ninh hơn cả. Liêu Kỳ Đông luôn rất quan tâm đến thể trạng và cảm xúc của cậu, nên mỗi lần gần gũi anh đều kiên nhẫn chuẩn bị rất kỹ càng.

Thẩm Tư Ninh hiểu rõ từ khi ở bên nhau đến nay hai người luôn tiến triển chậm rãi. Chỉ cần cậu hơi nhíu mày tỏ ra không thoải mái hay khó chịu, dù có đang hứng đến đâu Liêu Kỳ Đông cũng sẽ không ép buộc, ngược lại còn nhẹ nhàng dỗ dành, luôn đặt cảm xúc của cậu lên hàng đầu.

Thẩm Tư Ninh biết rằng cả đời này e là không tìm được ai đối xử tốt với mình như thế nữa, nâng niu như báu vật, mọi bất an đều được xoa dịu nhẹ nhàng.

Chính vì vậy những lúc Liêu Kỳ Đông muốn gần gũi, trừ khi cậu thật sự không chịu nổi mới lên tiếng, còn lại Thẩm Tư Ninh đều sẽ cố gắng chịu đựng.

Như lúc này cũng vậy, tuy có hơi khó chịu nhưng vẫn chưa đến mức chịu không nổi, Thẩm Tư Ninh vẫn ngoan ngoãn nằm yên để anh tiếp tục tuỳ ý “quấy rầy” mình.

“Vợ anh giỏi quá!”

Sau khi đặt khối ngọc dược có độ rộng ba ngón tay vào, Liêu Kỳ Đông cúi đầu hôn nhẹ lên môi Thẩm Tư Ninh để khen cậu ngoan, sau đó chậm rãi dùng nụ hôn dịu dàng để giúp cậu phân tán sự chú ý.

Thẩm Tư Ninh túm lấy tóc Liêu Kỳ Đông, hơi thở rối loạn không còn theo nhịp, cậu muốn bảo anh dừng lại, cảm giác giống như đang bước trên mây khiến cậu gần như không chống đỡ nổi.

Không bao lâu sau, Thẩm Tư Ninh đã đến giới hạn.

Liêu Kỳ Đông đứng dậy ôm lấy cậu, định hôn thêm một cái nữa lại bị Thẩm Tư Ninh đẩy ra, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, thấy vậy Liêu Kỳ Đông liền cố ý chơi xấu ôm cậu thật chặt, còn hôn lên má cậu một cái.

“Sao thế, của mình mà còn ghét bỏ à?”

Liêu Kỳ Đông cúi xuống cố tình hôn lên vành tai Thẩm Tư Ninh, khẽ thì thầm vào tai cậu.

Thẩm Tư Ninh lập tức nổi giận, định ngồi dậy đẩy anh ra, nhưng động tác hơi mạnh làm cho thứ bên trong lỡ dịch vào sâu hơn, không biết vô tình chạm đến chỗ nào khiến toàn thân cậu như bị điện giật, tê dại mềm nhũn mà ngã xuống.

Bấy lâu nay Liêu Kỳ Đông vẫn luôn cố tìm một điểm đặc biệt, nhưng chưa lần nào thấy rõ, đến khi chứng kiến phản ứng này của Thẩm Tư Ninh, anh liền hiểu ngay.

Thì ra lại nằm sâu như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng như sói săn mồi của Liêu Kỳ Đông, Thẩm Tư Ninh biết chắc mình không xong rồi, cậu toan bật dậy bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn không thoát được.

Kết quả vẫn bị Liêu Kỳ Đông giữ chặt dưới thân, ngón tay cầm khối ngọc dược kiên nhẫn tìm tới tìm lui điểm đặc biệt ấy.

Tối hôm đó với Thẩm Tư Ninh thật dài và thật mệt.

Sáng sớm hôm sau, cậu bị chuông báo thức đánh thức, lúc mở mắt ngồi dậy, tay chân đều mềm nhũn không còn chút sức lực, hôm qua hai người thật sự đã quá đà, mà chủ yếu là do Liêu Kỳ Đông dày vò cậu.

Liêu Kỳ Đông đúng giờ bước vào phòng gọi cậu dậy, thấy cậu đã tỉnh, anh liền đi thẳng lại giường bế cậu ra khỏi chăn rồi đưa vào phòng tắm, bàn chải và kem đánh răng đều đã chuẩn bị sẵn.

“Há miệng nào.”

Anh đặt cậu ngồi trên bệ rửa mặt rồi tự tay giúp cậu đánh răng, rửa mặt, Liêu Kỳ Đông rất thích làm mấy việc chăm bẵm cậu thế này, chỉ tiếc là chỉ khi Thẩm Tư Ninh mệt rã rời mới để cho anh phục vụ như vậy.

Những lúc khác, chỉ cần còn chút sức lực cậu sẽ tự mình thức dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo, cùng lắm là để anh đút ăn.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Liêu Kỳ Đông lại bế cậu đến phòng thay đồ, anh mở hết các tủ quần áo ra để cậu tự chọn hôm nay muốn mặc gì, bởi vì mỗi lần anh chọn đồ đều bị chê là thảm họa thời trang, giờ chỉ dám phụ trách lấy đồ và mặc đồ giúp cậu thôi.

Thẩm Tư Ninh tự mình phối một bộ đồ.

Liêu Kỳ Đông cầm lấy, giúp cậu mặc từ đầu đến chân.

Ngay cả tất cũng là do Liêu Kỳ Đông nửa ngồi xổm dưới đất nhẹ nhàng mang vào cho cậu, mặc xong rồi anh lại bế cậu ra phòng ăn dùng bữa sáng.

Bữa sáng là món canh hầm, bên trong có thêm vài loại dược liệu bổ khí dưỡng huyết, Thẩm Tư Ninh vốn không thích mùi thuốc nên Liêu Kỳ Đông đã nấu cùng thức ăn, sau nhiều lần thử nghiệm mới điều chỉnh được mùi vị, vừa dễ ăn lại không hề có mùi thuốc.

Ăn xong, hai người cùng nhau ra ngoài đi làm.

Khi đến xưởng, Thẩm Tư Ninh gọi điện thoại cho bố mình, trong cuộc gọi cậu nói rằng sẽ về nhà ăn Tết, còn nói sẽ dẫn Liêu Kỳ Đông về cùng.

Bố Thẩm không nói rõ là đồng ý hay không, chỉ đáp biết rồi liền cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thường Thanh quay sang nhìn chàng trai trẻ đang ngồi đối diện trong phòng khách, mỉm cười nói: “Vu Châu, trà này thế nào? Bác gái của con có một cây trà cổ, năm nay thời tiết không thuận, chỉ thu được chừng này, nếu không phải cháu đến chơi, e là bà ấy cũng chẳng nỡ mang ra mời.”

Thẩm Thường Thanh hòa nhã trò chuyện với chàng trai đối diện rất nhẹ nhàng.

Mạnh Vu Châu nhấp một ngụm trà, đúng là ngon thật, rất hiếm thấy trên thị trường, nhưng nếu chịu bỏ công sức cũng không phải không tìm được.

Thứ gã thực sự quan tâm lại là người khác.

“Bác Thẩm, lúc nãy là điện thoại của Tư Ninh phải không ạ? Con nghe thấy tiếng cậu ấy rồi, Tết này cậu ấy sẽ về sao?”

Thẩm Thường Thanh mỉm cười gật đầu.

“Đứa con bất hiếu đó cãi nhau với người nhà, bỏ đi bao nhiêu năm, giờ ở ngoài chịu khổ đủ rồi, cuối cùng cũng biết nhớ nhà.”

Mạnh Vu Châu chẳng ngờ đối phương lại có thể đấu khẩu sắc bén đến vậy.

Ngay cả Tiểu Trần cũng đã cử đi theo sát để bảo vệ Thẩm Tư Ninh rồi.

Chỉ là khoảng cách quá xa, người của gã không thể chen chân vào, lực cản cũng không đủ mạnh nên chưa thể ra tay dìm chết người đàn ông đang ở bên Thẩm Tư Ninh.

“Bác Thẩm, con cũng sắp tiếp quản công việc trong nhà rồi, giờ Tư Ninh cũng biết hối lỗi muốn quay về, nếu đến lúc đó hai nhà chúng ta cùng liên thủ, chắc chắn sẽ càng vững vàng hơn nữa.”

Mạnh Vu Châu hoàn toàn không nhắc đến tình hình của Thẩm Tư Ninh ở bên ngoài, chỉ nói về chuyện hai nhà liên thủ, dù sao thì hiện tại lợi ích của hai nhà vốn đã gắn bó với nhau, giờ nhắc đến "liên thủ" là ám chỉ một mối liên hệ sâu xa hơn.

Ông Thẩm nghe xong, cười cười vỗ vai Mạnh Vu Châu, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng, đúng là một người trẻ tuổi có tiền đồ.

“Vu Châu, cháu nói đúng, thằng nhóc Tư Ninh với cháu cũng thân thiết, hai nhà chúng ta vốn là chỗ quen biết lâu năm, chẳng cần nói đến chuyện liên thủ hay không, chúng ta đâu phải người ngoài, nhắc mấy chuyện này nghe xa lạ quá.”

“Bác nói phải, là con lỡ lời rồi.”

Mạnh Vu Châu vẫn cười đáp lại.

Nhưng trong lòng lại lạnh lùng cười khẩy một tiếng.

Cáo già, nói đến cùng vẫn là không đồng ý.

Comments