Trước Tết Liêu Kỳ Đông đã sắp xếp xong công việc trong tay, sau đó cùng nhau về nhà Thẩm Tư Ninh.
Thẩm Tư Ninh bay đến thành phố C, vừa xuống máy bay đã có người gọi điện, là tài xế lâu năm trong nhà, chú Trương nói rằng đang đợi cậu ở bên ngoài.
Khi gặp được người, chú Trương nhanh chóng xếp hành lý của họ vào cốp xe, vừa vui mừng vừa trò chuyện rôm rả với Thẩm Tư Ninh.
“Cậu chủ, lần này cậu ra ngoài chơi lâu quá, sao giữa chừng không ghé nhà một chút, lâu rồi không gặp, chú Trương nhớ cậu lắm đó.”
Chú Trương đi vòng ra phía sau mở cửa xe, ông biết bên cạnh thiếu gia còn có một người nữa, cũng biết người đó là ai, những người làm như ông từng theo ông chủ ra vào nhiều nơi, cũng có cách riêng để nắm được thông tin và nhìn người.
Chú Trương chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu với người kia.
Ông không nói gì thêm, đợi hai người lên xe xong ông mới bắt đầu lái về, suốt cả đoạn đường chú Trương liên tục hỏi han Thẩm Tư Ninh về cuộc sống bên ngoài, xem cậu sống có ổn không, có mệt không.
Chiếc xe chạy qua một vùng cây cối um tùm nhìn chẳng khác gì khu du lịch, đến chân núi gặp một trạm gác, bảo vệ thấy biển số xe quen thuộc mới ấn nút cho cần gạt mở ra.
Xe tiếp tục chạy lên núi, dọc đường Liêu Kỳ Đông còn thấy có đội tuần tra đi qua, an ninh được kiểm soát rất nghiêm ngặt, phải mất gần hai mươi phút họ mới đến cổng khu biệt thự, ngay cả ở cổng cũng có người đứng canh gác.
Sau khi xác nhận là người trong nhà, xe mới được phép đi vào.
Tới bãi đỗ, chú Trương dừng xe lại, Liêu Kỳ Đông vừa định xuống lấy hành lý đã có người làm bước tới nhanh nhẹn giành lấy việc đó.
Thấy anh hơi ngẩn người, Thẩm Tư Ninh liền chủ động nắm tay anh dẫn vào nhà, biệt thự rộng lớn, từ chỗ đậu xe đi vào thang máy rồi lên tầng một là đến khu vực tiếp khách của gia đình.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, đi thêm một đoạn nữa mới tới sảnh chính tầng một, những người giúp việc trong nhà thấy cậu chủ trở về thì lần lượt cúi chào, mỉm cười niềm nở.
Thẩm Tư Ninh đã quen với cảnh này, cậu nhanh chóng tìm người đứng gần nhất hỏi bố mẹ đang ở đâu, người làm nói ông chủ đang ở phòng làm việc, còn bà chủ đang ở trong bếp.
Thẩm Tư Ninh kéo tay Liêu Kỳ Đông đi về phía nhà bếp.
Trong bếp, mẹ Thẩm đang đứng nhìn người làm nấu ăn, bà vừa thấy hai người xuất hiện ở cửa bếp liền khẽ nói tên vài món, bảo người làm nhanh tay chuẩn bị.
Chỉ nghe tên món thôi Thẩm Tư Ninh đã biết ngay đó đều là những món cậu thích, cậu buông tay Liêu Kỳ Đông ra, bước đến trước mặt mẹ.
Thẩm Tư Ninh vòng tay ôm bà một cái, nói lúc ở bên ngoài mình rất nhớ bà, nhẹ giọng hỏi bà có nhớ cậu không.
Mẹ Thẩm mỉm cười, vỗ nhẹ lưng con trai.
“Lớn tướng rồi, không giận bố mẹ nữa à?”
“Mẹ còn nhớ lúc con bỏ đi, đến nhìn bố mẹ cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái, mẹ cứ nghĩ con sẽ giận cả đời cơ đấy.”
Thẩm Tư Ninh bị mẹ trêu đến đỏ mặt, vội buông tay rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ, được rồi mà, đừng nhắc chuyện xấu của con nữa.”
“Mẹ ơi, lần này con về còn muốn đưa một người đến gặp mẹ.”
Nói rồi Thẩm Tư Ninh quay sang kéo Liêu Kỳ Đông lại gần, ánh mắt mang theo một chút chờ mong nhìn mẹ mình.
Sao mẹ Thẩm lại không hiểu những tâm tư nhỏ trong ánh mắt con trai? Bà mỉm cười gật đầu: “Tốt quá rồi, có người quan tâm con ở bên cạnh là mẹ yên tâm rồi.”
“Cháu là Liêu Kỳ Đông đúng không? Cháu là người của Tư Ninh, vậy cũng nên gọi thân mật một chút, từ giờ bác gọi cháu là Kỳ Đông nhé, cháu cứ gọi bác gái là được rồi.”
Mẹ Thẩm vừa cười vừa nói, còn hỏi Liêu Kỳ Đông thích ăn món gì, có kiêng món nào không để bà dặn bếp nấu riêng vài món hợp khẩu vị.
Nói chuyện xong, mẹ Thẩm dẫn hai người ra phòng khách, bảo người làm lên phòng làm việc mời ông chủ xuống. Không lâu sau, Thẩm Thường Thanh từ cầu thang xoắn ốc tầng hai bước xuống, ông mặc âu phục chỉnh tề, toát lên vẻ nghiêm nghị và uy quyền.
“Cháu chào bác trai, cháu là Liêu Kỳ Đông.”
Liêu Kỳ Đông bước tới chủ động chào hỏi bố Thẩm.
Thẩm Thường Thanh gật đầu đáp lại, đánh giá anh từ đầu đến chân rồi trao đổi ánh mắt với vợ một cái, sau đó mới mời anh ngồi.
Thẩm Thường Thanh hỏi han vài câu xã giao về công việc làm ăn, thái độ rất nhã nhặn, đúng kiểu một vị giáo sư già có học thức, nhưng Liêu Kỳ Đông hiểu rõ trong lòng—
Nhà họ Thẩm vẫn không hài lòng về anh.
Nếu không họ đã chẳng giữ im lặng về chuyện gia đình anh, cũng không lảng tránh những vấn đề quan trọng như việc anh và Thẩm Tư Ninh sẽ định cư ở đâu, sự nghiệp sau này sẽ ra sao, tương lai của hai người sẽ đi theo hướng nào.
Thẩm Tư Ninh lại không nhận ra điều đó, cậu chỉ thấy bố mẹ rất thân thiện với Liêu Kỳ Đông, còn cố tình đưa ra vài lời khuyên liên quan đến công việc.
Đến giờ ăn trưa Liêu Kỳ Đông mới phát hiện cả nhà họ Thẩm dùng bữa theo kiểu riêng từng phần, trước mặt mỗi người là một khay nhỏ với nhiều món bày biện tinh tế.
Ăn xong, Thẩm Tư Ninh dẫn anh ra vườn đi dạo.
Hai người ở lại nhà vài ngày, nhưng ngủ ở hai phòng riêng, Liêu Kỳ Đông ở phòng khách, còn Thẩm Tư Ninh ở phòng cũ của mình.
Thẩm Tư Ninh mới về chưa được bao lâu, đám bạn bè thân quen đã biết tin, chủ yếu là vì nhiều người tới nhà biếu quà Tết, thấy cậu về thì tin tức lập tức lan ra.
Thẩm Tư Ninh hỏi Liêu Kỳ Đông có muốn cùng đi gặp bạn bè không.
Liêu Kỳ Đông gật đầu, nói muốn đi.
Sau khi hẹn xong địa điểm, đến bảy giờ tối, Thẩm Tư Ninh bảo tài xế đưa họ đến chỗ hẹn, đó là một hội sở nổi tiếng trong thành phố.
Tới nơi, nam nữ đã ngồi thành một vòng.
Rất nhiều người đang quan sát xem thử rốt cuộc Thẩm Tư Ninh dắt về kiểu người như thế nào, trong mắt họ, Thẩm Tư Ninh trước đây giống như một con mèo cao ngạo và lạnh lùng, nếu chọc giận cậu sẽ bị cào một phát, nhưng lại chẳng bao giờ quá mạnh tay.
Ngay khi Liêu Kỳ Đông bước vào, có người thấy cũng tạm, có người lại nghĩ: “Chẳng lẽ Tư Ninh ra ngoài dạo chơi một vòng, cuối cùng thẩm mỹ lại đi xuống?”
Sao lại chọn một người như thế?
Thẩm Tư Ninh giới thiệu Liêu Kỳ Đông với mọi người.
Mạnh Vu Châu cũng có mặt trong nhóm bạn này, vừa thấy Thẩm Tư Ninh dắt người bước vào gã liền cười khẩy một tiếng, những người ngồi bên cạnh gã đều hiểu rõ ý cười trong đó.
“Vu Châu, cậu không vừa lòng với người mà Tư Ninh chọn à?”
Mạnh Vu Châu không đáp, ánh mắt vẫn dõi theo Thẩm Tư Ninh.
Người của gã vẫn thường xuyên gửi ảnh và video về, Thẩm Tư Ninh đã thay đổi, không phải ở ngoại hình mà là cả khí chất từ trong ra ngoài.
Trước đây Thẩm Tư Ninh là kiểu người lạnh nhạt, đối xử công bằng với tất cả mọi người, chỉ riêng với người đàn anh là gã mới có chút khác biệt, cậu vốn là người chậm chạp trong tình cảm, để trở thành bạn của cậu cần rất nhiều thời gian.
Và cậu cũng rất rạch ròi với cuộc sống của mình.
Giờ đây, trong mắt mọi người Thẩm Tư Ninh giống như một chú mèo nhỏ được người ta nâng niu nuôi dưỡng, cậu biết cười, biết ngại ngùng, còn biết chủ động nắm tay người khác, tất cả sự mềm mại và dịu dàng ấy cậu đều dành trọn cho một người.
Mạnh Vu Châu thật sự không hiểu nổi rốt cuộc tên họ Liêu kia có điểm gì tốt mà lại khiến Thẩm Tư Ninh si mê đến mức như vậy.
Buổi tụ họp hôm đó cũng không kéo dài lâu, mọi người trò chuyện đôi chút rồi lần lượt ra về, lúc chuẩn bị rời đi, Mạnh Vu Châu bước đến gọi Thẩm Tư Ninh lại.
“Tư Ninh, lâu quá không gặp, gặp lại đàn anh sao chẳng chào hỏi gì cả? Hay là còn giận anh đấy?”
Gã vừa nói vừa giơ tay kéo nhẹ tay áo của Thẩm Tư Ninh.
Ngay từ khi bước vào Thẩm Tư Ninh đã trông thấy Mạnh Vu Châu, nhưng cậu cố tình giả vờ như không thấy gì, cậu nghĩ mình đã biểu đạt thái độ rất rõ ràng rồi, không ngờ đối phương vẫn mặt dày tiến tới bắt chuyện.
Liêu Kỳ Đông khẽ nhíu mày kéo Thẩm Tư Ninh ra sau lưng mình một chút, ý tứ rõ ràng là muốn gã buông tay áo ra, hành động như vậy quá mức thân mật rồi.
“Đây chắc là anh Liêu nhỉ? Là người yêu của Tư Ninh phải không?” Mạnh Vu Châu vừa cười vừa đi quanh Liêu Kỳ Đông một vòng, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng, sau khi xem xét xong, gã khẽ lắc đầu, giọng lộ rõ sự tiếc nuối.
“Tư Ninh à, anh thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc em thích tên họ Liêu này ở điểm nào vậy? Sao trước sau đều thích người nhà họ Liêu thế, nghe nói hai người này còn là họ hàng với nhau?”
“Hay là em vốn chỉ thích mẫu người như vậy nên mới cố tình chọn cho giống?”
“Ánh mắt ngày càng tệ rồi đó.”
Mạnh Vu Châu cười tươi rói, nói những lời như rắc muối vào lòng người khác một cách rất tự nhiên.
Thẩm Tư Ninh tức giận trước sự soi mói và bất lịch sự đó, cậu kéo Liêu Kỳ Đông về phía sau mình, lạnh nhạt lên tiếng: “Đàn anh, tôi yêu ai không cần anh góp ý, chỉ cần tôi thích thì trong mắt tôi người ấy là duy nhất. Tôi không cần anh ấy phải có gia thế hay điều gì khiến người khác ngưỡng mộ, tôi yêu chính con người anh ấy.”
Nghe thấy lời phản bác đanh thép ấy, Mạnh Vu Châu cười càng tươi hơn, gã vỗ tay như thể thật lòng tán thưởng.
“Lâu ngày không gặp, miệng lưỡi Tư Ninh cũng sắc bén hơn rồi, làm anh bất ngờ thật đấy, nhưng anh cũng muốn tặng em một câu để làm lời cảnh tỉnh.”
“Vợ chồng nghèo trăm chuyện buồn, tam quan khác biệt thì mãi mãi cũng chẳng thể đi đến cuối con đường.”
Nói rồi gã vỗ vai Thẩm Tư Ninh, sau đó xoay người rời đi.
Liêu Kỳ Đông đứng yên phía sau, không nói lời nào.
Mấy ngày nay tiếp xúc với mọi người anh đã hiểu rõ gần như không ai ủng hộ mối quan hệ của họ, trong mắt họ, Thẩm Tư Ninh chỉ đang say mê nhất thời.
Họ không tin rằng hai người sẽ đi được lâu dài.
Tuy nhiên không ai nói thẳng ra điều đó, họ đều cư xử hòa nhã, thậm chí còn tỏ ra thân thiện, chỉ có hôm nay, người này mới trực tiếp bày tỏ rõ ràng sự không tán thành và bài xích.
Hơn nữa giữa gã và Thẩm Tư Ninh có điều gì đó không rõ ràng, gọi là bạn thì không giống, mà bảo là đối đầu lại càng không, vì nếu đối đầu đã không cùng ngồi trong một căn phòng thế này rồi.
Thẩm Tư Ninh quay đầu nhìn Liêu Kỳ Đông, trong mắt ánh lên chút lo lắng, trước đây khi còn do dự có nên đến với anh hay không, cậu đã từng lo lắng về những điều này, cậu sợ rằng Liêu Kỳ Đông sẽ không chịu đựng được sự thử thách và soi mói từ những người xung quanh.
Bởi vì người trong tầng lớp thượng lưu không giống những người sẽ nói thẳng nói thật, khi họ không thích bạn, họ sẽ không bao giờ nói ra, họ sẽ mỉm cười tỏ ra hòa nhã, nhưng khi bữa tiệc kết thúc, mọi sự thân thiện cũng tan biến như chưa từng tồn tại.
Họ sẽ khiến bạn khó xử trong âm thầm, để bạn không biết xoay xở thế nào, thậm chí trở nên lúng túng đến mức mất mặt, rồi sau đó lại vờ như áy náy đưa cho bạn một chiếc khăn tay, dịu dàng hỏi “Anh có sao không?”.
Liêu Kỳ Đông nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Thẩm Tư Ninh thì khẽ cười, đưa tay xoa đầu cậu. Anh đã từng lăn lộn bên ngoài bao năm, những lời lẽ khó nghe hơn thế này anh đều đã nghe qua, so với những lời chửi rủa thô lỗ ngoài kia, những điều vừa rồi chẳng đáng là gì.
“Em đang nghĩ gì vậy? Người đàn ông của em không nhỏ nhen đến thế đâu.”
“Huống gì anh đâu có sống vì bọn họ, sao phải bận tâm họ nghĩ gì.”
Nói rồi, Liêu Kỳ Đông cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thẩm Tư Ninh, sau đó nắm tay cậu rời đi, Thẩm Tư Ninh thỉnh thoảng liếc nhìn anh, thấy anh thật sự không để trong lòng mới yên tâm phần nào.
Cả hai không hề biết trong phòng có gắn camera theo dõi, lúc này Mạnh Vu Châu đang ngồi trước màn hình, nhìn thấy cảnh hai người thân mật rời đi liền ra lệnh cho người gỡ camera xuống, không để lại dấu vết gì.
Sau Tết, Thẩm Tư Ninh đã đăng ký cho hai người tham gia các lớp học đặc biệt, mỗi khóa kéo dài 20 ngày, học phí đắt đỏ, lại còn phải nhờ quan hệ mới vào được, tính phí theo phút.
Mỗi ngày cả hai đều dậy sớm để đi học.
Liêu Kỳ Đông như một miếng bọt biển, nhanh chóng hấp thu kiến thức và kinh nghiệm mới, lần này anh học được rất nhiều điều, có những thứ mà Thẩm Tư Ninh còn chưa kịp dạy anh cũng đã tự mình bù đắp.
Hôm ấy tan học, nhóm học chung có năm người, họ đề nghị tối nay mời thầy giáo đi ăn một bữa.
Liêu Kỳ Đông cũng hòa theo mà đi cùng.
Chỗ ăn uống cũng khá bình thường, ăn xong thầy giáo liền rời đi, sau đó những người kia lại kéo Liêu Kỳ Đông đến một câu lạc bộ riêng, nói là để kết nối tình cảm.
Sau khi vào phòng, mỗi người họ đều chọn một cô gái xinh đẹp để rót rượu, chỉ có Liêu Kỳ Đông là không nhận, họ lại gọi thêm một nhóm thanh niên trẻ vào, bảo anh chọn lấy một người.
“Không cần đâu, tôi có người ở nhà rồi.”
Liêu Kỳ Đông xua tay, ý bảo mấy người trẻ kia lui ra.
Những người đi cùng nghe anh nói vậy thì cười phá lên, như thể vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ, ánh mắt trao đổi đầy ngụ ý.
“Đông Tử à, thế là cậu chưa hiểu chuyện rồi, ai mà chẳng có người ở nhà chứ? Nhưng trong mấy dịp xã giao thế này, bọn tôi chọn, cậu lại không chọn? Là cậu đang làm ra vẻ thanh cao hay đang mỉa mai bọn tôi đây?”
Liêu Kỳ Đông thấy họ coi mấy chuyện đó là lẽ thường, giống như chẳng có gì nghiêm trọng, anh lập tức đứng dậy định rời đi.
Anh đến đây là để học chứ không phải tìm thú vui.
Một người trong nhóm gọi anh lại: “Liêu Kỳ Đông, sau này anh bàn chuyện làm ăn với người khác cũng định đứng dậy bỏ đi thế này à? Vậy thì chuyện làm ăn sau này khó mà thành công đấy.”
“Bọn tôi đang truyền lại kinh nghiệm cho anh, để anh khỏi đi nhầm đường. Một khi bẩn thỉu đã trở thành chuẩn mực thì người trong sạch lại trở thành cái gai trong mắt người khác. Họ sẽ muốn kéo anh xuống bùn, rồi khi anh thật sự sa ngã, họ lại cười nhạo anh rằng ‘Làm bộ làm tịch cái gì, chẳng phải cuối cùng vẫn như thế sao?’”
“Còn người ở nhà anh ấy à, thấy anh kiếm được tiền thế này, chỉ cần anh đưa tiền về, chưa chắc người ta đã làm lớn chuyện. Tiền mà, ai chẳng thích.”
“Cùng lắm giận dỗi một chút rồi cũng qua, ghen tuông một chút là gia vị tình yêu mà, để cô ấy biết rằng người đàn ông của mình ngoài kia được săn đón thế nào, đừng có mà ở nhà giở thói tiểu thư, bắt người ta chiều chuộng như tổ tông.”
Nghe những lời méo mó như thế, sắc mặt Liêu Kỳ Đông càng lúc càng lạnh, anh đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn xuống những người kia, trong mắt lộ rõ vẻ giận dữ và khinh bỉ, đây là lần đầu tiên anh nổi giận đến vậy trước mặt người ngoài.
“Làm ăn chẳng khác gì ngàn quân vạn mã tranh nhau qua cây cầu độc mộc, lúc đó có thể nghĩ đủ cách để giải quyết vấn đề, mà đến chuyện này lại đổ cho không phải phép? Đổ cho hoàn cảnh, cho rằng bị người khác ép buộc?”
“Đừng lấy người khác làm cái cớ cho hành động của mình, nếu trong lòng anh thật sự không muốn thì ai cởi được thắt lưng anh, ai có thể ép anh làm chuyện đó? Chẳng qua là trong lòng đã muốn nhưng vẫn muốn giữ lấy danh tiếng, nên ra ngoài mới giả vờ đáng thương thôi.”
“Nói trắng ra thì vẫn là vì bản thân, chưa từng đặt người ở nhà vào vị trí quan trọng, giả vờ như mình bị dồn vào đường cùng, nếu vị trí hoán đổi, tôi e là các anh chẳng ai chịu được đâu.”
Nói xong, Liêu Kỳ Đông quay người định rời đi, nhưng khi tay chạm vào tay nắm cửa liền phát hiện không mở được.
Xem ra những người này đã có chuẩn bị từ trước, anh không hiểu rốt cuộc họ định làm gì, giữa họ chẳng có liên hệ lợi ích gì, cùng lắm chỉ là học chung một lớp, tại sao lại phải làm khó anh?
Chẳng bao lâu sau, mấy người kia bắt đầu lộ rõ bản chất, ôm ấp các cô gái, hành vi dần trở nên đồi bại, Liêu Kỳ Đông tránh ánh mắt không nhìn họ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, toàn thân bắt đầu nóng ran.
Ánh mắt anh nhanh chóng đảo quanh căn phòng, chợt phát hiện ở góc gần nhất có một cây nến thơm đang cháy, anh lập tức che miệng mũi lại bước tới dập nến.
Cùng lúc đó ở phòng giám sát, gương mặt của Thẩm Tư Ninh lạnh đi rõ rệt, cậu hỏi Mạnh Vu Châu: “Anh gọi tôi đến là để xem chuyện này sao? Tôi đã xem hết từ đầu đến cuối rồi, anh còn muốn tôi xem gì nữa?”
Mạnh Vu Châu nghe qua tai nghe, liền ra lệnh cho cửa phòng kia mở ra, một nam một nữ bị đẩy vào, cả hai người đó đều có nét mặt hơi giống Thẩm Tư Ninh.
Thẩm Tư Ninh thật sự bị hành vi vô liêm sỉ này làm cho choáng váng.
“Mạnh Vu Châu, mày đúng là cầm thú.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tư Ninh dùng từ ngữ nặng nề như vậy để mắng một người.
Cậu vội rời khỏi phòng giám sát, chạy nhanh về phía phòng bao, Mạnh Vu Châu đi theo sau, vừa đi vừa khiêu khích.
“Đi nhanh thế làm gì vậy Thẩm Tư Ninh?”
“Chẳng lẽ em không tin anh ta sao? Chỉ là một chút thuốc thôi mà, chịu đựng chút là qua, có ảnh hưởng gì đến sức khỏe đâu.”
“Nếu anh ta thật lòng yêu em, anh nghĩ anh ta sẽ ra khỏi đó một cách nguyên vẹn, hay là chúng ta đợi thêm nửa tiếng nhé? Nửa tiếng sau anh sẽ mở cửa cho.”
Giọng điệu của Mạnh Vu Châu tuy nhẹ nhàng nhưng lời nói ra lại chứa đầy hàm ý, thật ra gã đã sai người dùng loại thuốc mạnh nhất, loại mà chẳng ai có thể chống lại được.
Gã chỉ muốn chia rẽ hai người họ.
Thẩm Tư Ninh quá đơn thuần, bị những lời ngọt ngào rẻ tiền làm mờ mắt, làm sao cậu biết được rằng trong mắt những người vật lộn ở đáy xã hội này, cậu chính là chiếc thang trời, ai mà không muốn bám lấy?
Comments