Chương 11: Không ai thoát được

Chương 11: Không ai thoát được

Edit by meomeocute

 

Thanh Nguyên và Phù Tiến thực lực thực ra không chênh lệch bao nhiêu, giao đấu hàng trăm chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại, ngược lại, kiếm khí qua lại làm cho hiện trường tan hoang một mảng.

 

Mấy đệ tử phía dưới thì càng thú vị hơn, người tới ta lui, trông có vẻ náo nhiệt, miệng cũng đấu không biết bao nhiêu lần, nhưng nhìn kỹ lại thì gần như toàn né tránh, chẳng có mấy đòn đối chiến trực diện.

 

Không biết còn tưởng bọn họ đang múa.

 

"Nhát gan rụt rè." Úc Chiêm thẳng thừng chê bai chẳng nể nang.

 

Đệ tử đại môn phái đều được bảo vệ quá tốt, bình thường thì bắt nạt kẻ tu vi thấp còn được, nhưng hễ đụng phải cùng cấp hoặc cao hơn, lập tức như bây giờ, rụt rè không dám chính diện giao chiến.

 

Nếu thực sự ra chiến trường, Úc Chiêm dám chắc những người này sống không qua nổi một nén nhang.

 

Người trong lầu chẳng biết đã rời đi từ lúc nào, ngay cả Tiểu Vân cũng bị Hoàng tỷ đỡ đi loạng choạng, chỉ còn lại đệ tử hai tông môn đang quấn lấy nhau mà đánh.

 

Thần tiên đánh nhau, người phàm chịu nạn, có lẽ chính là như thế.

 

Khi rời đi, thật trùng hợp, Hoàng tỷ nhìn thấy Thời Cố đang đứng bên ngoài xem kịch.

 

Nàng ta ngẩn ra, đang định nói gì đó, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo lại phát hiện miệng mình không hiểu sao không cách nào mở ra được, khiến sắc mặt nàng lập tức đại biến, đồng thời cũng tăng tốc rời đi.

 

Chỉ đến khi chạy ra một đoạn xa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt Thời Cố vừa rồi, thoáng liếc nhìn mà như có như không, vẫn như cái bóng ám ảnh trong lòng.

 

Tiểu đoạn nhạc đệm này không ảnh hưởng đến trận hỗn chiến giữa đệ tử hai tông, song phương càng đánh càng hăng, cuối cùng, trong tiếng "ầm" rung trời, lầu các không chịu nổi, sụp đổ.

 

Thời Cố nhìn thấy Úc Chiêm một mặt không đành lòng nhìn thẳng.

 

Hai người họ đứng xa nên không bị ảnh hưởng, nhưng những kẻ khác thì chưa chắc, Thời Cố mắt sắc, thậm chí còn thấy được cảnh Trương Cẩn ngã úp mặt xuống đất.

 

"Tốt, rất tốt, Thanh Nguyên phải không? Lão tử nhớ kỹ ngươi rồi!"

 

Chật vật bò lên từ trong đống đổ nát, sắc mặt Phù Tiến vốn đã không trắng nay đen sì như than củi, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu.

 

"Sư đệ! Chúng ta đi!"

 

Nói rồi, Phù Tiến xoay người rời đi, có điều hắn muốn đi, nhưng Thanh Nguyên chưa chắc đã để hắn đi.

 

Chỉ thấy Phù Tiến vừa mới quay người, một thanh bảo kiếm lóe hàn quang đã cắm ngay trước mặt hắn.

 

"Chư vị đạo hữu, vẫn nên theo tại hạ về Thương Vân Tông một chuyến." Thanh Nguyên lạnh lùng nói.

 

"Đi Thương Vân Tông?" Phù Tiến như thể nghe được chuyện nực cười gì đó, cười khẩy, "Chúng ta dựa vào cái gì mà phải theo ngươi về Thương Vân Tông?"

 

"Chỉ dựa vào việc các ngươi hôm trước vô cớ sát hại ngoại môn đệ tử của Thương Vân Tông ta!"

 

"Ha!" Phù Tiến cười phá lên, "Ta nói sao các ngươi cứ như chó điên cắn chặt chúng ta không buông, hóa ra là vì muốn đòi lại công đạo cho mấy tên phế vật đó."

 

"Hiểu lầm rồi, Thanh đạo hữu, ngươi dùng mắt nào nhìn thấy chúng ta giết đệ tử Thương Vân Tông? Sợ là chưa tỉnh ngủ, lấy giấc mộng mà coi thành hiện thực?"

 

Đệ tử Thanh Hòa Tông cười ầm lên.

 

"Ngu muội không biết hối cải!" Thanh Nguyên sa sầm mặt, cầm kiếm lao về phía Phù Tiến.

 

Hai người lại lần nữa giao đấu kịch liệt, đúng lúc này, không xa truyền đến một tiếng quát chấn động: "Dừng tay hết cho ta!"

 

Mọi người vô thức nhìn qua, đều ngây ra.

 

Chỉ thấy Thời Cố không biết từ lúc nào bị Trương Cẩn dùng kiếm kề lên cổ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

 

"Ta bảo cái trấn rách nát này làm sao có thể có hàng hóa tốt như vậy, hóa ra tiểu tử này là người của các ngươi."

 

Trương Cẩn giữ chặt Thời Cố, cười lạnh: "Tất cả cẩn thận một chút, nếu không, hôm nay khó tránh khỏi phải thấy máu rồi."

 

"Đê tiện vô sỉ! Mau thả Thời trưởng lão ra!" Vài đệ tử Thương Vân Tông lập tức quát lớn.

 

"Trưởng lão?"

 

Trương Cẩn sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Thời Cố, cười lên.

 

"Chà, tiểu công tử, ngươi còn là trưởng lão đấy? Không biết là vị trưởng lão nào nhỉ? Để ta đoán xem, họ Thời... không lẽ là vị trưởng lão mới tới Thương Vân Tông, dựa vào đan dược mà được nâng lên, ngay cả Trúc Cơ kỳ cũng không đánh lại được Kim Đan kỳ sao?"

 

Nói rồi, hắn nghiêng miệng cười chế giễu Thời Cố.

 

Thực ra Trương Cẩn không xấu, nếu đặt biểu cảm trêu ghẹo này lên khuôn mặt hắn thì cũng không khó coi, nhưng tiền đề của tất cả điều này là hắn chưa úp mặt xuống đất một cách thảm hại.

 

Mặt mũi bầm dập, đầy máu, còn cố tình bày ra bộ dạng phong lưu phóng khoáng, nhìn thế nào cũng thấy khó tả.

 

Úc Chiêm càng không khách sáo, trực tiếp bật cười thành tiếng.

 

Mọi người đồng loạt kinh ngạc, lúc này mới phát hiện ra hiện trường vẫn còn một người nữa.

 

"Cái tên Trương... gì ấy nhỉ, ta cảm thấy ngươi cần một cái gương đấy."

 

Úc Chiêm nghiêng người dựa vào tay vịn chỉ còn vài cây cột trụ chống đỡ, ngay cả mấy đệ tử Thương Vân Tông vốn chẳng ưa gì Thời Cố cũng lộ vẻ căng thẳng, vậy mà hắn lại thản nhiên như thể người bị bắt không phải sư phụ của mình.

 

"Nếu biết điều thì mau thả người, bằng không, sợ là đám phế vật các ngươi không ra khỏi được Huyền Giang Cốc đâu."

 

"Khẩu khí thật lớn! Nếu ta không thả thì ngươi có thể làm gì?" Trương Cẩn vừa nói vừa đẩy mũi kiếm sát vào cổ Thời Cố hơn một chút.

 

Úc Chiêm nhướng mày, như thể đang nói: Ngươi cứ thử xem.

 

Trương Cẩn tất nhiên nhận ra sự khiêu khích của hắn, nhưng thanh bảo kiếm trong tay khẽ run lên, rốt cuộc không dám làm thật.

 

Hắn run lên thì chẳng sao, nhưng Thời Cố còn đang ở trong tay hắn, lập tức bị mũi kiếm sắc bén cứa ra một vết đỏ hẹp dài.

 

Thời Cố hơi nghiêng đầu.

 

Hàng mi rủ xuống che giấu cảm xúc trong mắt, không ai chú ý đến cơ bắp toàn thân hắn đang căng cứng, bàn tay cũng bắt đầu run lên. Trương Cẩn lại phát hiện ra, nhưng hắn chỉ cho rằng Thời Cố đang sợ hãi.

 

Nỗi sợ hãi này khiến hắn hưng phấn hơn bao giờ hết, ngay cả chút e dè với Úc Chiêm cũng theo đó mà giảm đi, lạnh giọng nói: "Thả sư huynh đệ của ta đi! Nếu không, hôm nay Thương Vân Tông của các ngươi sẽ ít đi một vị trưởng lão!"

 

Đệ tử Thương Vân Tông đưa mắt nhìn nhau.

 

Thả? Hay không thả?

 

Trên trán Thanh Nguyên vô thức rịn ra mấy giọt mồ hôi lạnh.

 

Quyết định nằm trong tay hắn, nhưng thả đệ tử Thanh Hòa Tông đi hay mất một vị trưởng lão, tội danh nào hắn cũng không gánh vác nổi, dù cho vị trưởng lão kia chỉ là danh trưởng lão không có thực quyền.

 

Thanh Nguyên thậm chí còn có chút oán giận Thời Cố, hắn không phải Kim Đan sao? Sao lại có thể dễ dàng bị một kẻ Trúc Cơ bắt giữ thế này!

 

Hiện trường chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều nhìn Thanh Nguyên, chờ hắn ra lệnh.

 

Úc Chiêm thì hờ hững nhìn xuống mặt đất, nhưng bất kể là dáng đứng hơi nghiêng hay cơ bắp luôn trong trạng thái căng cứng, tất cả đều chứng minh rằng nếu lựa chọn của Thanh Nguyên đi ngược lại hắn, hắn sẽ lập tức ra tay.

 

Một lúc lâu sau, Thanh Nguyên cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

 

Chỉ thấy bàn tay nắm kiếm của hắn từ từ hạ xuống, lực mạnh đến mức bắt đầu run lên.

 

"Thả..." Hắn hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nặng nề rơi xuống, "Thả bọn họ đi!"

 

"Sư huynh..."

 

"Thả người!"

 

Mấy đệ tử Thanh Hòa Tông lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.

 

Phù Tiến liếc mắt ra hiệu với Trương Cẩn, Trương Cẩn lắc đầu: "Các ngươi đi trước, ta đoạn hậu."

 

Mấy người kia rời đi, mọi ánh mắt đều dồn về phía Trương Cẩn: "Bọn chúng đã đi rồi, mau thả người!"

 

Trương Cẩn lại bất động: "Nói nghe thì dễ, nếu ta thả hắn ngay bây giờ, liệu có còn mạng mà quay về không?"

 

Thanh Nguyên nói: "Đạo hữu yên tâm, người Thương Vân Tông ta trước nay nói một là một."

 

Trương Cẩn cười lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Úc Chiêm.

 

Không biết vì sao, dù chưa từng thấy Úc Chiêm ra tay, nhưng người này luôn mang đến cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

 

Mẹ kiếp!

 

Trương Cẩn cắn răng, toàn thân đều toát ra vẻ đau lòng, đột ngột vung tay ném ra một tấm phù.

 

Chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, ngay giây tiếp theo, Thời Cố và Trương Cẩn đã biến mất khỏi chỗ cũ.

 

"Là Thượng phẩm Độn Địa Phù!"

 

Thanh Nguyên kinh hãi, không thể ngờ rằng Trương Cẩn lại có thứ tốt như vậy, nghiến răng giận dữ quát: "Đuổi theo!"

 

...

 

Trương Cẩn chạy một mạch vào tận trong Huyền Giang Cốc mới dám dừng lại, nghĩ ngợi một chút lại thấy vẫn chưa đủ, liền cắn răng chạy thêm mười dặm nữa.

 

"Mẹ kiếp! Lần này thật sự thua thảm rồi!"

 

Hắn tìm được một hang động, vừa vào đã kiệt sức ngã ngồi xuống đất, nhưng vẫn không quên dùng Trói Tiên Thằng trói chặt Thời Cố lại, sau đó cợt nhả vuốt mặt hắn một cái: "Cũng may, kiếm được một vị trưởng lão bù lại."

 

Thời Cố không né không tránh, thậm chí trông còn rất bình tĩnh.

 

"Không tệ đâu, tiểu trưởng lão, gan cũng lớn đấy." Trương Cẩn nhướn mày, "Nào, nói chuyện với gia một câu, làm gia vui lên, biết đâu ta sẽ không giết ngươi."

 

Thời Cố không nói gì.

 

Nụ cười của Trương Cẩn dần lạnh đi, hờ hững nói: "Tiểu trưởng lão, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

 

"Mặt ngươi chảy máu rồi."

 

Không biết có phải do sợ hãi lời đe dọa của hắn không, Thời Cố cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu phẳng lặng, đôi mắt xám nhạt phủ một tầng sương mờ, xa xăm đến lạ.

 

Trương Cẩn ngẩn người, lúc nãy chỉ lo chạy trốn, giờ mới cảm nhận được cơn đau trên mặt, hắn thờ ơ quệt đi dòng máu mũi bị đánh ra, sau đó chặc lưỡi một tiếng: "Bà nó chứ, chảy cũng không ít."

 

Hắn vừa lẩm bẩm vừa chửi vài câu, lấy từ trong ngực ra một mảnh vải, quay lưng lại lau chùi.

 

Đang lau dở, một bàn tay lạnh băng trắng trẻo, xương khớp rõ ràng đột nhiên vươn ra từ phía sau, chạm vào mặt Trương Cẩn.

 

So sánh mới thấy rõ, trong nền da thô ráp vàng xỉn của Trương Cẩn, bàn tay ấy trông đặc biệt trắng nõn mịn màng, đẹp đẽ đến lạ thường.

 

Trương Cẩn bật cười: "Tiểu trưởng lão, còn chủ động nữa cơ à..."

 

Câu nói còn chưa dứt, hắn bỗng cứng đờ.

 

Khoan đã! Không đúng!

 

Chẳng phải Thời Cố đã bị hắn trói bằng Trói Tiên Thằng sao?!

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay đẹp đẽ đến mức khác thường kia chợt trượt xuống, chộp lấy cổ hắn.

 

"Rắc-!"

 

...

 

"Các ngươi, qua bên kia."

 

"Ngươi, đi về hướng đó!"

 

"Dù phải dùng bất cứ cách truy tung nào, nhất định phải bắt bọn chúng trở lại! Tìm trưởng lão Thời cho ta!"

 

Bên ngoài Huyền Giang Cốc, Thanh Nguyên tức giận đến mức khản cả giọng.

 

Hắn đã biết mà! Hắn đã biết không nên dẫn cái tên trưởng lão vô dụng đó theo!

 

"Khoan đã! Úc Chiêm đâu?!" Thanh Nguyên sắc mặt lạnh như băng.

 

"Đi... đi rồi..." Một đệ tử rụt rè đáp.

 

"Đi rồi?!" Thanh Nguyên cảm thấy mình sắp nổ tung.

 

"Chúng ta đang giúp hắn tìm sư phụ, thế mà hắn lại hay thật, tự mình chạy trước? Ai cho hắn đi! Sao không ngăn hắn lại!"

 

"Chúng ta cũng không cản được mà..." Đệ tử kia nhỏ giọng lầm bầm, "Với lại, cái loại lai tạp mang huyết thống yêu ma ấy, đều điên cả, ai mà hiểu được một kẻ điên nghĩ cái gì..."

 

"Được rồi, bớt nói đi!" Một đệ tử bên cạnh lập tức đẩy hắn một cái.

 

Thanh Nguyên ôm đầu, đau nhức đến mức chỉ muốn phát điên.

 

"Thôi bỏ đi."

 

Hắn bất đắc dĩ khoát tay: "Ngươi tiếp tục tìm ở khu vực kia, ta vào trong Huyền Giang Cốc xem thử."

 

"Vâng! Sư huynh!"

 

Bầu trời đêm tràn ngập ánh sao, màn đêm buông xuống.

 

Thanh Nguyên lục soát trong Huyền Giang Cốc suốt một canh giờ.

 

Đột nhiên, hắn khựng lại.

 

Trước mặt là mấy thi thể nằm la liệt, máu tươi chảy dọc theo dòng suối trong cốc, lan đến tận chân hắn.

 

Hắn trông thấy Phù Tiến, kẻ vừa nãy còn ngang tài ngang sức với mình, nhưng lúc này lại nằm bất động trên bờ sông đầy cỏ dại, không rõ sống chết.

 

Một, hai, ba, bốn, năm...

 

Ngoại trừ Trương Cẩn, năm tên đệ tử Thanh Hòa Tông, không một ai sống sót.

 

Đồng tử Thanh Nguyên đột nhiên co rút lại.

Comments