Edit by meomeocute
Trong vùng sâu rộng lớn của Huyền Giang Cốc, một bóng người đang lao đi với tốc độ cực nhanh.
Hắn chạy rất vội, để lại từng vệt tàn ảnh phía sau. Nhưng bước chân lại loạng choạng, trông có phần chật vật, suýt nữa ngã xuống mấy lần, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại cắn răng tiếp tục chạy về phía trước.
[Quái vật.]
Hắn nghe thấy có người gào lên với hắn.
[Ngươi chính là một con quái vật!]
Những lời mắng chửi chói tai vang lên khắp nơi, tiếng trách móc dồn dập không ngừng. Thời Cố như một con thú bị vây khốn, hoảng loạn bỏ chạy. Hắn không biết người đó là ai, hắn chỉ biết... hắn vô cùng sợ hãi những âm thanh ấy.
Nhưng hắn không thể chạy thoát. Dù hắn đã chạy nhanh đến vậy, vẫn không tránh khỏi những lời trách cứ dội đến từ khắp mọi nơi.
[Ngươi lại hại người nữa rồi! Tại sao ngươi cứ muốn hại người! Ngươi chính là quái vật!]
Giọng nói ấy dường như rất xa, lại như đang sát bên tai.
Không... không phải...
Thanh niên theo bản năng lắc đầu. Đôi mắt đen láy ngày trước giờ phủ đầy bụi, biến thành một màu xám tro ảm đạm. Hắn há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng khoảnh khắc sau, hắn phát hiện bản thân không thể thốt nên lời.
Gió núi thổi qua, mấy con hung thú không biết đã âm thầm rình rập hắn từ lúc nào, bắt đầu khép vòng vây lại từng chút một.
Dường như hắn hoàn toàn không nhận ra. Những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm chảy xuống từ gò má tái nhợt của hắn, lướt qua đường nét tinh tế của xương hàm, cuối cùng rơi xuống cổ áo vẫn còn dính máu, thấm ra một mảng tối mờ.
[Thời Cố! Đừng để bất cứ ai làm hại ngươi! Nghe rõ chưa!]
Một giọng nói khác lại vang lên.
Là ai?
Là giọng của ai?
Thời Cố hoảng hốt ngẩng đầu tìm kiếm, muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh đó.
Nhưng không có.
Không có.
Chẳng nơi nào có cả.
[Nghe thấy không! Ngươi nghe thấy không!]
Ta nghe thấy rồi... nhưng mà...
[Không có nhưng mà! Không ai được phép làm ngươi bị thương! Không ai xứng đáng làm ngươi bị thương!]
Gió gào rít quét qua, mang theo mùi tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn. Hung thú dữ tợn đột nhiên vồ tới, đẩy hắn ngã xuống đất. Chiếc miệng đỏ lòm mở rộng trước mặt, những chiếc răng nanh dài lấp lóe hàn quang dưới ánh trăng.
Thanh niên bất động, như một con rối không biết giãy giụa, lại như một khúc gỗ vô cảm.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc hung thú chuẩn bị cắn xuống, hắn đột nhiên vươn tay-
"Auuu!!!"
Tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp núi rừng!
Thời Cố lặng lẽ đứng giữa sườn núi, trong tay nắm chặt một khối thịt đẫm máu.
-Đó là chiếc lưỡi bị hắn nhổ tận gốc của hung thú.
"Ngươi cũng muốn hại ta."
Máu tươi đỏ thẫm bắn lên nửa bên mặt trắng nhợt của thanh niên. Giọng nói của hắn rất nhẹ, ngữ điệu mang theo một sự chênh vênh kỳ lạ.
Người trước mặt trông có vẻ gầy yếu, nhưng chính sự gầy yếu ấy lại khiến bầy thú cảm thấy một nỗi sợ hãi lạnh thấu xương.
Tiếng gào khóc thảm thiết trở thành khúc nhạc nền phù hợp nhất cho thời khắc này. Thời Cố nhìn bọn chúng, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn cười rất lớn, nhưng không phát ra tiếng. Đôi mắt từ trước đến nay vốn luôn bình lặng giờ đã nhuốm màu điên cuồng. Mà trong sự điên cuồng ấy, lại có một chút bất lực đau thương.
"Các ngươi đều muốn hại ta." Hắn thì thào.
Giây phút ấy, hắn và những ảo giác trong đầu đạt đến sự đồng điệu kỳ quái.
[Quái vật!]
"Ta là quái vật..."
[Bảo vệ bản thân cho tốt!]
"Tất cả đều chết đi... chết đi..."
[Không được làm hại người khác!]
"Không... không thể giết..."
[Đừng để người khác làm hại ngươi!]
"Không... cút đi... cút ngay!!!"
Hai giọng nói hoàn toàn trái ngược nhau hỗn loạn đan xen trong đầu Thời Cố, khiến hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên.
Không, không đúng...
Đôi môi Thời Cố run rẩy, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Rõ ràng là,
hắn đã phát điên từ lâu rồi...
Sắc máu trên gương mặt hoàn toàn rút đi trong khoảnh khắc ấy, Thời Cố lại tiếp tục chạy.
Ta phải chạy trốn.
Thời Cố mơ màng nghĩ.
Chỉ cần chạy trốn... là sẽ không nghe thấy nữa...
Chạy đi...
Mau rời khỏi đây!
...
【Chủ nhân, chủ nhân.】
Giọng nói của 006 đột ngột vang lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, Thời Cố nặng nề ngã xuống đất.
Có lẽ vì đến gần bờ sông nên đất ở đây đặc biệt lầy lội. Hắn thở hổn hển từng hơi lớn, bùn lấm lem trên gương mặt tái nhợt, trông vô cùng nhếch nhác.
Hắn chống nửa thân người lên, im lặng hồi lâu, bàn tay run rẩy cho thấy nội tâm lúc này không hề bình tĩnh.
[Tôi cảm nhận được dấu hiệu sinh tồn của ngươi có vấn đề nên lập tức tới đây.]
Giọng nói điện tử của 006 mang theo chút nghi hoặc.
【Lạ thật, ta không phát hiện có ai đuổi theo ngươi, vậy ngươi chạy nhanh như vậy để làm gì?】
Đêm nay là một đêm không trăng, ánh sao trở nên đặc biệt rực rỡ.
Không biết đã qua bao lâu, hơi thở của Thời Cố mới dần ổn định lại. Những tia sáng lấp lánh chiếu vào mắt hắn, hắn trông như một lữ khách giật mình tỉnh dậy giữa hành trình, không biết từ đâu đến, cũng chẳng biết sẽ đi về đâu.
Thậm chí, hắn còn không phân biệt nổi đâu là thực đâu là mộng.
【Chủ nhân?】
"Chỉ là tùy tiện chạy một chút thôi." Một lúc lâu sau, Thời Cố mới chậm rãi lên tiếng. Giọng điệu không giống ngày thường, có phần cứng nhắc, nếu không nghe kỹ thì rất khó nhận ra.
Vài giọt mồ hôi mỏng manh theo đường cổ chảy vào trong áo, lướt qua yết hầu rồi đến xương quai xanh, lưu lại một làn nước óng ánh. Hắn không thấp, nhưng khung xương lại mảnh, điều đó khiến hắn dù cả người lấm lem bùn đất, chật vật không chịu nổi, vẫn toát lên một vẻ đẹp hoang dại khác biệt.
Lớp bùn bám trên người đã che lấp đi mùi máu tanh, điều đó khiến đầu óc Thời Cố trở nên tỉnh táo hơn một chút.
【Tùy tiện chạy một chút?!】
Giọng nói điện tử lộ rõ vẻ sửng sốt.
Tùy tiện chạy một chút mà nhịp tim lên tới hơn hai trăm?
Thời Cố trầm mặc không đáp.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn dần dần bình tĩnh lại, cũng có đủ sức quan sát tình hình xung quanh.
Nhưng khi nhìn một lượt, hắn chợt sững lại.
Trên trời, ánh sao rực rỡ lấp lánh, dưới đất, đáy mắt hắn bừng sáng rồi lại tối đi.
Hai hình ảnh ấy hòa vào nhau, tựa như một cảnh tượng kỳ dị.
Đó là những đôi mắt xanh lục lạnh lẽo đặc trưng của loài dã thú hung tàn, yêu dị mà tàn nhẫn, băng lãnh thấu xương.
Hình như, hắn đã chạy vào ổ của bầy hung thú rồi...
Sương mù mờ nhạt lan tỏa trong núi, Thời Cố chợt nhớ đến lời Thanh Nguyên từng nói.
"Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được đi về phía nam của Huyền Giang Cốc một trăm dặm."
"Nơi đó là một vùng đầm lầy, tràn ngập chướng khí. Nếu vượt qua, thì sẽ không còn thuộc khu vực Huyền Giang Cốc nữa, mà là Huyền Âm Cốc. Tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng độ nguy hiểm lại hoàn toàn khác biệt. Huyền Giang Cốc, tu sĩ Trúc Cơ trở lên có thể vào được, nhưng Huyền Âm Cốc, nếu chưa đạt Kim Đan, ngàn vạn lần không được mạo hiểm."
Chắc là nhất thời nửa khắc chưa thể quay về được.
Thời Cố bình tĩnh nghĩ.
Dựa vào ánh sao mờ nhạt, hắn miễn cưỡng nhìn rõ hình dáng của đám hung thú.
Thứ đó có đầu giống sói mà cũng tựa chó, nhưng thân hình lại thiên về họ mèo, thon dài linh hoạt, đứng thẳng lên cao đến hai mét, lúc này đang hằm hè nhìn Thời Cố.
Hắn chú ý thấy chúng có đến ba con mắt, chính đôi mắt ấy phát ra ánh sáng yếu ớt, tạo thành cảnh tượng giao thoa với ánh sao trên bầu trời.
【Ba mắt mèo sói, loài sống theo bầy, thực lực từ Luyện Khí đến Trúc Cơ không đồng đều】
【Đừng cử động, ký chủ, dù chúng có ba con mắt, nhưng chẳng con nào dùng được, thị lực rất kém. Chỉ cần không gây động tĩnh quá lớn, chúng sẽ không phát hiện ra ngươi】
Thật ra không cần 006 nhắc, Thời Cố cũng chẳng định động đậy.
Bình thường hắn hay chậm rãi, giờ lại trở thành lợi thế. Giữa vô số hung thú vây quanh, không một con nào nhận ra hơi thở của hắn.
Thực tế, đây không phải là hiện tượng hợp lý. Là một "phàm nhân không có tu vi", dù hắn có im lặng đến đâu, cũng không thể nào không bị phát hiện. Chỉ tiếc là 006 từng tiếp xúc với quá ít thế giới tu chân, mỗi thế giới lại có quy tắc khác nhau, nên nó hoàn toàn không nhận ra sự bất thường ở đây.
Thời Cố bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Thực ra, tốc độ đi của hắn cũng chẳng hề chậm hơn bình thường...
006 theo thói quen tính toán vận tốc của Thời Cố, lặng lẽ suy nghĩ.
--Không, hắn chỉ đang đi lại bình thường mà thôi.
Lúc này, 006 mới nhận ra Thời Cố bước đi hoàn toàn không phát ra âm thanh.
Lặng lẽ như ma quỷ.
Hắn len lỏi giữa đàn dị thú, không nhanh không chậm, bước chân ổn định. Đám mèo sói ba mắt cao ngang người, vẻ ngoài dữ tợn, nhưng hắn lại như chẳng thấy gì, sắc mặt không hề gợn sóng.
Có lẽ đây là ký chủ có tâm lý vững nhất mà ta từng tiếp nhận?
006 mơ hồ nghĩ.
Thời Cố không biết trợ thủ hệ thống của mình đang suy nghĩ vẩn vơ, hắn chỉ tập trung hồi tưởng đường đi lúc trước, cố gắng tìm lối ra khỏi thung lũng rộng lớn này.
Đáng tiếc, ký ức thất bại.
Đúng lúc ấy, tiếng còi từ xa vang lên.
Bầy mèo sói ba mắt vốn bất động bỗng nhiên đồng loạt đứng dậy, cất tiếng tru, những chiếc răng nanh dài đến nửa thước lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới trời sao. Thời Cố không hề nghi ngờ, nếu bị chúng cắn trúng, chắc chắn sẽ bị xuyên thủng từ trước ngực đến sau lưng.
Đây là đang làm gì?
Thời Cố không hiểu. Ngay sau đó, bầy mèo sói ba mắt đồng loạt di chuyển.
Nhưng không phải về phía hắn, mà là xếp thành đội hình ngay ngắn, khiến hắn nhớ đến những đội ngũ chỉnh tề mà kiếp trước từng thấy.
Xếp hàng xong, dưới tiếng tru của con đầu đàn, cả bầy sói đồng loạt tiến về một hướng.
Xem ra, đám súc sinh này trí tuệ cũng không thấp.
Dù sao cũng từng len lỏi nghe giảng ở Truyền Đạo Đường suốt hai tháng, Thời Cố ít nhiều có chút hiểu biết về Tứ Hư đại lục.
Tứ Hư đại lục, đúng như tên gọi, chia thành bốn vùng: Cửu Thịnh Hư, Thương Viêm Hư, Thiên Phụng Hư và Thập Phương Hư.
Trong đó, Cửu Thịnh Hư có diện tích lớn nhất, địa hình tốt nhất, là nơi tập trung của nhân tộc.
Thương Viêm Hư có môi trường khắc nghiệt, phần lớn là vùng đất đá, thuộc về lãnh địa của ma tộc.
Thiên Phụng Hư có diện tích nhỏ nhất, ban đầu không thuộc về bất kỳ thế lực nào, sau này bị yêu tộc chiếm giữ. Nhưng không phải tất cả yêu tộc đều có tư cách tiến vào, chỉ những kẻ đã hóa hình thành công mới được bầy yêu tộc khác chấp nhận.
Còn Thập Phương Hư, là khu vực trung lập, nơi nhân - ma - yêu ba tộc cùng chung sống.
Tuy nhiên, thông thường, những kẻ phải đến Thập Phương Hư kiếm sống, phần lớn đều là những kẻ bị ghẻ lạnh trong chủng tộc gốc, không còn cách nào khác mới phải trốn đến nơi không ai quản lý này.
Cũng vì thế, Thập Phương Hư luôn là nơi tàn khốc và hỗn loạn nhất trong bốn vùng.
Theo như Thời Cố biết, Úc Chiêm vừa mới sinh ra không lâu đã bị Cửu Thịnh Thiên Tôn vứt đến Thập Phương Hư, chỉ vì hắn là kẻ lai tạp.
Quá trình yêu tộc hóa hình không liên quan nhiều đến tu vi, chủ yếu dựa vào trí lực. Đám mèo sói ba mắt trước mặt được huấn luyện bài bản thế này, có lẽ con đầu đàn của chúng cũng đã sắp hóa hình thành công.
Thời Cố suy nghĩ một lúc, quyết định đi theo bầy mèo sói ba mắt.
Dù sao hắn cũng đã lạc đường. So với việc lang thang vô định trong Huyền Giang Cốc như một con ruồi không đầu, chẳng thà đi theo chúng, biết đâu còn tìm được đường về.
Chỉ cần đám hung thú này đừng chui vào đầm lầy là được.
Vận khí của Thời Cố cũng không tệ, đám mèo sói ba mắt không chui vào đầm lầy, mà dừng lại ở rìa bờ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, lần đầu tiên Thời Cố cảm nhận được sự hùng vĩ khi vạn thú cùng xuất động.
Phía xa, thung lũng rộng lớn đã hoàn toàn bị bầy hung thú chiếm cứ, nhìn thoáng qua thậm chí còn không thấy được biên giới. Vô số hung thú với vẻ ngoài dữ tợn, hình dáng khác nhau, đồng loạt dõi mắt về phía khoảng đất trống ở trung tâm. Điều kỳ lạ là, ngoài tiếng th* d*c, không có bất kỳ con nào phát ra thêm âm thanh nào khác. Chúng lặng lẽ phủ phục trên mặt đất, trang nghiêm và yên tĩnh.
Chúng đang triều bái.
Khoảnh khắc trông thấy cảnh tượng này, trong đầu Thời Cố lập tức hiện lên bốn chữ đó.
Rất nhanh sau đó, bầy hung thú đã vào đúng vị trí, âm thanh còi hiệu vốn dừng lại lại một lần nữa vang lên.
Vừa nghe thấy âm thanh này, bầy thú vốn im lặng lập tức gầm rú tranh nhau, trong chớp mắt, cả Huyền Giang Cốc như thể rung chuyển.
Nếu là một phàm nhân đứng ở đây, e rằng giờ phút này đã thất khiếu chảy máu, sùi bọt mép mà chết.
Thời Cố cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, sắc mặt trắng bệch như tượng điêu khắc tinh xảo vô cảm trong màn đêm.
May mắn thay, cơn khó chịu này không kéo dài quá lâu. Một lúc sau, dù tiếng gầm rú vẫn còn, nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Có lẽ nhận ra nghi hoặc của Thời Cố, 006 giải thích một câu.
【Ta đã bật tính năng giảm tiếng ồn】
Thời Cố chợt hiểu ra.
Tiếng sói tru quỷ khóc kéo dài không biết bao lâu, cho đến khi tiếng còi hiệu dừng hẳn, tiếng gầm rú mới dần dần tan đi.
Một bóng người bay đến từ phía chân trời.
Đó là một lão giả tóc bạc trắng. Tuy trên mặt không có quá nhiều nếp nhăn, nhưng mỗi đường nét đều vô cùng phù hợp, kết hợp lại khiến đặc điểm tính cách của người này hiện rõ ràng: cay nghiệt, tuyệt tình, kiêu ngạo, thực dụng.
Chỉ cần liếc mắt nhìn, ấn tượng của Thời Cố về lão ta đã chẳng ra sao.
Lão nhân không ngự kiếm, nhưng lại có thể bước đi trên không trung như giẫm trên đất bằng. Hiển nhiên là một tiền bối đại năng.
Lão quét mắt nhìn xuống bầy yêu phía dưới, trên mặt thoáng hiện vẻ khinh thường, thản nhiên nói: "Lão phu đã đến, các hạ còn chưa chịu lộ diện?"
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
Theo lẽ thường, với số lượng yêu thú đông đúc thế này, chỉ riêng tiếng thở nặng nề cũng đủ dễ dàng át đi âm thanh bước chân, vậy mà tiếng bước ấy vẫn truyền đến tai mọi người rõ ràng vô cùng.
Thời Cố nghi ngờ, hắn ta đang cố ý phô trương.
Rất nhanh, một bóng dáng xuất hiện giữa bầy thú.
Đó là một nam nhân cao lớn, tóc dài buộc nửa.
Bóng lưng hắn quay về phía ánh sáng, không nhìn rõ biểu cảm. Chiếc mặt nạ bạc che khuất gần như toàn bộ đường nét khuôn mặt, nhưng vẫn không thể giấu đi vẻ tuấn tú của hắn.
Có những người, chỉ cần tùy tiện đứng đó thôi, cũng đủ khiến kẻ khác không dám xem nhẹ.
"Đây là chút quà ra mắt tặng cho Lão gia, không biết ngài có vừa ý không?"
Giọng hắn rất êm tai.
Lão nhân họ Diệp hừ lạnh: "Trò trẻ con."
Người đàn ông không bình luận gì.
Bóng đêm bao phủ lấy toàn bộ thân thể hắn, càng khiến hắn tăng thêm vài phần thần bí.
Vô thức nghiêng đầu, Thời Cố trông thấy đôi mắt hẹp dài dưới lớp mặt nạ.
Úc Chiêm.
Comments