Edit by meomeocute
Một ngày thật sự mệt mỏi, mọi người nhanh chóng tản ra, ai về phòng nấy để nghỉ ngơi.
Nhưng từ những bước chân nặng nề của các đệ tử có thể thấy tâm trạng bọn họ không mấy tốt đẹp.
Nơi nhân tộc sinh sống có tên là Cửu Thịnh Hư, diện tích rộng lớn, môi trường ôn hòa. Tương truyền từng có tu sĩ phi thăng, khi nhìn xuống từ trên cao phát hiện vùng đất này trông như một vầng thái dương đang dần nhô lên. Hơn nữa, trong hàng chục ngàn năm qua, số người phi thăng thành công đã lên đến chín người, vì thế mới đặt tên cho mảnh đất này là "Cửu Thịnh".
So với ba Hư còn lại, Cửu Thịnh Hư có thực lực mạnh nhất, thế lực cũng phức tạp nhất. Phía trên có bốn đại tông môn, tám đại phái, phía dưới lại có vô số thế lực lớn nhỏ. Trong đó, bốn tông tám phái tạo thành một hệ thống riêng, tự nhận bản thân cao quý hơn người, nên gọi tất cả tu sĩ ngoài bốn tông tám phái là "tán tu", kiêu ngạo đến cực điểm.
Dĩ nhiên, không muốn làm tán tu cũng được, chỉ cần quy thuận bốn tông tám phái là xong. Theo như Thời Cố biết, thời kỳ đỉnh cao nhất của Thương Vân Tông có đến hơn bốn mươi tông môn phụ thuộc, Thanh Nguyên trước đây cũng từng được đề bạt lên từ một môn phái nhỏ.
Chỉ tiếc, tất cả đều đã là chuyện quá khứ.
Sáu năm trước, Thanh Hòa Tông và Thương Vân Tông trở mặt, không chỉ lôi kéo trưởng lão và đệ tử của Thương Vân Tông, mà còn kéo theo cả một số tông môn phụ thuộc, khiến thực lực Thương Vân Tông giảm sút nghiêm trọng, từ vị trí thứ hai trong bốn đại tông môn rớt xuống chót bảng, hai tông môn từ đó kết thù sâu như biển.
Viên Sách thậm chí còn ra lệnh cho đệ tử đỉnh thứ tư, cứ thấy Thanh Hòa Tông là đánh.
Với mối thù này, đem đệ tử bị thương nặng của họ quăng thẳng đến sơn môn rồi bỏ đi?
Liệu có thể toàn mạng trở về hay không còn là vấn đề.
Đêm nay, trừ Thời Cố và Úc Chiêm, không ai ngủ được.
Thời gian rất nhanh đã sang ngày hôm sau, Thời Cố phát hiện mọi người chẳng còn tâm trạng ăn sáng.
Chuyện này đối với hắn mà nói lại là một điều tốt, vì hắn ăn quá chậm, thường thì bản thân còn chưa ăn no, thức ăn đã bị người khác lấy hết.
Thế nên, giữa một đám người ủ rũ cúi đầu, Thời Cố lại trở thành một dòng suối trong vắt duy nhất.
Hắn ăn rất nhỏ nhẹ, tốc độ cũng chậm, nên ban đầu chẳng ai để ý đến hắn. Nhưng lượng thức ăn trên bàn vơi đi rõ ràng, rất nhanh sau đó, có người phát hiện Thời Cố đang vùi đầu ăn, trong mắt ánh lên phẫn nộ.
Thực ra, mọi người đều hiểu chuyện hôm qua không thể trách lên đầu Thời Cố. Nhưng có lẽ bản tính con người là vậy, hiểu là một chuyện, còn dồn nén oán giận trong lòng lại là chuyện khác.
"Sư đệ à, ngươi có biết hai chữ 'thùng cơm' nghĩa là gì không?"
Một đệ tử mắt xếch quay sang hỏi đệ tử mặt búng ra sữa bên cạnh.
Đệ tử mặt búng ra sữa bĩu môi: "Chắc là có nghĩa ngoài ăn ra thì chẳng làm được gì khác."
Mắt xếch gật đầu: "Đúng vậy, có người được gán cho một danh hiệu nghe thật oai, nhưng bản thân lại chẳng bằng nổi một hậu bối. Chẳng phải ngoài ăn ra thì chẳng làm được gì khác sao?"
Có người trong mắt lóe lên vẻ hả hê, cũng có người cảm thấy không hay, nhưng mở miệng rồi lại chẳng nói gì.
Mà người bị châm chọc vẫn tiếp tục ăn một cách vui vẻ, chẳng phát hiện ra điều gì bất ổn.
"Vậy sao?"
Úc Chiêm chậm rãi xé bánh mỏng trong tay, cười như không cười: "Thế không biết hai vị có hiểu hai chữ 'phế vật' có nghĩa là gì không?"
Sắc mặt hai người kia thay đổi, Úc Chiêm chẳng đợi bọn họ trả lời, đã cười cười giải thích: "Chắc là có nghĩa đánh nhau ba trăm hiệp, đối phương chẳng sứt mẻ gì, chỉ phá hủy một tòa lầu vô tội của chưởng quầy mà thôi."
Nói xong, Úc Chiêm nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt trào phúng, nhìn bọn họ tức mà không dám nói gì.
Những lời của Phù Tiến bên Thanh Hòa Tông cũng không phải không có lý, đệ tử Thương Vân Tông, nhát gan đúng là không ít.
Chỉ có thể bắt nạt một con cừu non như Thời Cố thôi.
Thanh Nguyên: "Được rồi, bớt nói vài câu đi!"
Mọi người lại im lặng, có vài kẻ vẫn còn hậm hực, nhưng không dám trừng Úc Chiêm, đành trút ánh mắt giận dữ lên người Thời Cố, cố gắng dùng ánh mắt để truyền đạt sự bất mãn.
Đáng tiếc, Thời Cố vẫn cúi đầu ăn, hoàn toàn không nhận ra lửa giận từ bọn họ.
Úc Chiêm thì nhận ra, hắn vui vẻ gắp thêm đồ ăn cho Thời Cố.
Thời Cố cảm động đến mức ăn hết sạch.
Mấy đồng tử phụ trách vận chuyển đúng lúc này đến, mấy đệ tử nội môn vội vàng đứng dậy tiếp đón, nhìn quanh một vòng, nhưng chẳng thấy ai khác ngoài bọn họ.
"Không có trưởng lão nào đi cùng chúng ta sao?" Một đệ tử nội môn hơi mập không nhịn được hỏi.
Bọn đồng tử lắc đầu.
Hy vọng cuối cùng bị dập tắt, có người tức giận đến mức đấm mạnh vào tường, phát ra tiếng vang trầm đục.
Động tĩnh này thật sự không nhỏ, đến mức Thời Cố đang chăm chú ăn cơm cũng phải ngẩng đầu lên nhìn. Thật ra hắn rất muốn nói rằng bản thân chính là trưởng lão, nhưng hắn đoán mấy người này có lẽ không muốn nghe đâu.
"Mấy người đó đâu phải do chúng ta hại, Thanh Hòa Tông... chắc sẽ không làm gì chúng ta đâu, đúng không?" Có người nhịn không được lên tiếng.
"Ngươi nói không phải là không phải à? Rõ ràng có biết bao nhiêu người nhìn thấy chúng ta giao đấu với bọn họ, quay lưng đi một cái người ta đã bị phế hết, bây giờ lại nói không phải chúng ta làm? Nếu ngươi là chưởng môn Thanh Hòa Tông, ngươi tin không?" Một đệ tử khác sắc mặt cực kỳ khó coi.
Mọi người im lặng.
Bọn họ vốn tưởng rằng dù thế nào sư môn cũng sẽ phái một vị trưởng lão hộ tống, không ngờ Viên Sách lại thực sự định để bọn họ tự mình đi.
"Chúng ta cũng đâu có làm sai chuyện gì, đi tìm mấy người đó gây phiền phức cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, dựa vào đâu mà bây giờ người bị phế, lại bắt chúng ta gánh chịu hậu quả chứ!"
Có người đập bàn đứng dậy, làm mấy đồng tử vừa đến sợ đến mức không dám hó hé một tiếng.
"Tất cả câm miệng cho ta!" Thanh Nguyên quát lớn.
Sắc mặt hắn cũng chẳng khá hơn những người khác bao nhiêu, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Sư môn sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu, đừng nghĩ nhiều, thương tích trên người mấy kẻ đó vừa nhìn là biết không phải do chúng ta gây ra, tiền bối của Thanh Hòa Tông chắc chắn nhìn ra được."
"Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng là người của tứ tông, Thanh Hòa Tông không dám ra tay công khai, chúng ta chỉ cần hành sự khiêm tốn, giao người xong lập tức trở về, sẽ không có chuyện gì đâu."
Mọi người lại im lặng.
"Thôi được rồi, quay lại ăn cơm đi." Thấy không ai nói gì, Thanh Nguyên lại lên tiếng.
Kết quả, khi quay lại bàn ăn, bọn họ phát hiện đồ ăn đã hết sạch.
Thanh Nguyên: "..."
Thời Cố mang vẻ mặt vô tội "ta tưởng mọi người không ăn nữa".
Thôi bỏ đi.
Thanh Nguyên ôm trán, cam chịu đi gọi thêm đồ ăn.
Mà bọn họ không hề hay biết, ngay lúc này đây, có người đang quan sát họ từ xa.
"Thế hệ đệ tử này vẫn không được việc lắm." Cửu trưởng lão Từ Thiện đứng trên đỉnh núi xa xa, vừa nhìn vừa lắc đầu chậm rãi.
"Cũng không hẳn vậy." Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Người nọ có dung mạo xuất chúng, thoạt nhìn như một thư sinh yếu ớt, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng, khiến người ta chỉ cần liếc mắt đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài phần: "Tên Thanh Nguyên đó, tâm tính cũng không tệ, còn có Úc Chiêm."
"Úc Chiêm? Đùa cái gì vậy, tự dưng lại nhắc đến cái thứ con hoang đó làm gì?" Giọng Viên Sách như mọi khi, lấn át tất cả.
"Ta còn chưa hỏi ngươi đây, ngươi đang yên đang lành, lại phái tên phế vật đó ra ngoài làm gì? Muốn khiến Thương Vân Tông mất mặt à?" Nam tử lạnh lùng nói.
Không nhắc đến Thời Cố thì thôi, nhắc đến sắc mặt Viên Sách lại càng khó coi hơn: "Lão tử đâu có ngờ được tên phế vật đó yếu đến mức ngay cả một kẻ Trúc Cơ cũng đánh không lại."
"Ta đã nói từ sớm rồi, không nên để hắn làm trưởng lão."
"Ngươi nói với lão tử thì có ích gì! Có bản lĩnh thì đi mà nói với Thái Thượng trưởng lão!"
"Thôi đủ rồi, Viên sư huynh." Thấy hai người sắp cãi nhau, một nữ tử vội bước lên.
"Ngươi cũng biết tính tình Tử Mặc rồi đó, hắn từng bước đi lên chức trưởng lão không dễ dàng gì, ghét nhất là loại người đi cửa sau như Thời Cố, không phải nhắm vào huynh đâu, đừng chấp nhặt với hắn."
Viên Sách lúc này mới im lặng, nhưng sắc mặt vẫn có chút khó coi, lại nói: "Đệ tử dưới trướng các ngươi đâu? Đều đã phái ra ngoài cả rồi à?"
Tuyên Thư Tuyết gật đầu: "Gần hết rồi, chỉ sợ động tĩnh quá lớn, không phái đi toàn bộ, để lại một phần ba."
"Chỉ là..." Nữ tử trầm ngâm giây lát, "Chúng ta đều đi cả, trong tông môn thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Còn mấy đứa trẻ kia, huynh thực sự định để bọn chúng một mình đi đến Thanh Hòa Tông à? Người của Thanh Hòa Tông không có mấy kẻ dễ đối phó đâu."
Viên Sách: "Trong tông môn có Thái Thượng trưởng lão và mấy vị sư đệ trấn giữ, sẽ không có chuyện gì đâu, chuyện này muội không cần lo lắng."
Còn về mấy đứa trẻ kia...
Hiếm khi hắn thở dài một hơi, nói: "Bảo bọn chúng đưa người đến Thanh Hòa Tông cũng là bất đắc dĩ thôi, để bọn chúng tự mình đưa đi, còn hơn để người của Thanh Hòa Tông kéo đến, về mặt an toàn thì không cần lo quá, ta đã có sắp xếp khác."
Nói xong, sắc mặt hắn trầm xuống: "Bây giờ điều ta lo nhất chính là kẻ thần bí đã ra tay khiến mấy đệ tử Thanh Hòa Tông bị thương tối qua."
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt ba người còn lại đều trở nên căng thẳng.
...
Ăn uống no nê xong, mọi người lại tiếp tục lên đường.
Khoảng cách từ Thanh Hòa Tông đến Thương Vân Tông khá xa, mọi người tính toán sơ qua lộ trình, nếu đi thì vì có đồng tử và mấy người đang hôn mê, họ chỉ có thể ngồi xe ngựa, mất khoảng hai mươi ngày. Còn khi trở về thì dễ hơn, cưỡi kiếm bay chỉ mất khoảng năm đến sáu ngày.
Điều này cũng có nghĩa là nếu muốn kịp tham gia đại tỷ thí của tông môn, họ không thể nghỉ ngơi quá nhiều trên đường, cũng không thể dừng lại quá lâu ở Thanh Hòa Tông.
Tuy nhiên, họ vốn cũng không định dừng lại.
Lần này, ngoại trừ sáu đệ tử Thanh Hòa Tông đang hôn mê, đoàn người còn có tám đệ tử nội môn và mười hai đồng tử. Không tính Úc Chiêm, tuy Thời Cố không được chào đón, nhưng Úc Chiêm với tư cách là đồ đệ của hắn, vẫn là đệ tử chân truyền thực sự.
Đám đệ tử bị lời của Thanh Nguyên miễn cưỡng trấn an, nhưng tâm trạng rõ ràng không tốt, suốt quãng đường đều giữ bầu không khí trầm lặng, may mà đối với Úc Chiêm và Thời Cố, một người thì chẳng hề bận tâm, người kia lại hoàn toàn không cảm nhận được.
Để rút ngắn hành trình, mọi người không đi đường quan đạo mà chọn men theo đường núi. Đường núi tuy không cần vòng vèo, nhưng lại gập ghềnh khó đi, hoang vu không bóng người. Suốt mấy ngày liền, họ chỉ có thể nghỉ tạm trong hang động hoặc miếu hoang, có lần còn gặp phải mưa bão, suýt chút nữa cả người lẫn xe ngựa đều rơi xuống vực sâu.
Cuối cùng, đến ngày thứ mười, họ nhìn thấy một trấn nhỏ từ xa, tinh thần lập tức phấn chấn-rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi tử tế ở khách đ**m rồi.
Trời tháng Tư đã bắt đầu oi bức, những bông hoa dại ven đường nở rộ một cách lặng lẽ.
Thời Cố hái một đóa hoa, nhẹ nhàng kẹp giữa tay.
Cách hắn thưởng hoa khác với người thường. Kẻ khác thường đắm chìm trong sắc và hương, còn thứ hắn say mê là vị và độ mềm mại của nó.
Hắn thích ngắt từng cánh hoa, khẽ v**t v* giữa đầu ngón tay, rồi đưa vào miệng nhấm nháp.
Cánh hoa mềm mại nhưng lại đắng chát.
Hắn không cách nào kháng cự sự mềm mại ấy, cũng chẳng thể chịu đựng nổi vị đắng ấy.
Hoàn hồn lại, đám đệ tử đã đi xa.
Thời Cố kẹp nhẹ bụng ngựa, không nhanh không chậm theo sau.
Vừa vào trấn, hắn liền cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Cảm giác này đến rất đột ngột, hắn cũng không nói rõ được vấn đề nằm ở đâu, có lẽ là vì bầu trời nơi đây đặc biệt u ám, hoặc cũng có thể, vì những đóa hoa ở đây không nở rộ như lẽ thường.
Nhưng khi nhìn sang những người khác, dường như không ai có phản ứng gì.
Chắc là ảo giác thôi.
Thời Cố lặng lẽ nghĩ.
Comments