Edit by meomeocute
Không chỉ Thời Cố sững sờ, mà những người có mặt như Thanh Nguyên, Mạnh Tuần, Sầm Vũ cũng đều ngây ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông cất tiếng nói, càng chứng thực suy đoán của bọn họ.
Chỉ thấy hắn thoải mái ôm lại Viên Sách, giọng nói cũng tràn đầy kích động: "Ca, đệ đã trở về rồi."
Mặc dù vì cảm xúc không ổn định mà giọng có hơi biến đổi, nhưng chất giọng trầm khàn đặc trưng vẫn vô cùng rõ ràng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Viên Hằng.
"Tiểu tử nhà ngươi, sao nỡ cạo đi bộ râu đầy mặt đó?"
Sau khi ôm đứa em trai lâu ngày không gặp một hồi, Viên Sách mới cười buông ra, vỗ vai Viên Hằng, giọng điệu vô cùng ôn hòa.
Ôn hòa đến mức Thời Cố không dám tin, đây lại là Viên Sách – kẻ vốn hung dữ như ác thần.
Nghe vậy, Viên Hằng sững sờ, theo bản năng nhìn về phía đám đông.
Đệ tử phía dưới đông nghìn nghịt, nhìn đâu cũng thấy người, nhưng vì người đó có diện mạo quá mức nổi bật, Viên Hằng vẫn dễ dàng nhận ra chỉ trong nháy mắt.
Nhưng người bị nhìn lại hoàn toàn không nhận ra Viên Hằng đang nhìn mình, còn vô thức quay đầu, nhìn trái nhìn phải, tò mò không biết hắn đang nhìn cái gì.
"Nhìn gì thế?" Viên Sách nhận ra ánh mắt Viên Hằng, cũng thuận theo hướng nhìn mà quan sát đám đông.
Nhìn một cái, lông mày lập tức nhíu chặt, rõ ràng không thích chút nào.
"Chính là hắn, người mà ta từng nhắc đến trong thư." Khuôn mặt Viên Sách tràn đầy chán ghét, nói: "Năm đó chính hắn đã lấy danh nghĩa trả ân mà ép Chưởng môn sư huynh phải cho hắn chức vị trưởng lão."
Nói xong, Viên Sách hừ lạnh một tiếng, dùng hành động để thể hiện sự khinh miệt và coi thường.
"Chuyện này..." Viên Hằng sững sờ, theo bản năng nhìn Thời Cố thêm một lần nữa, nói: "Có khi nào có hiểu lầm gì không?"
Viên Sách trợn trắng mắt: "Hiểu lầm cái gì?"
Không muốn tranh luận thêm về chủ đề này, Viên Sách kéo Viên Hằng đi: "Đi, ca dẫn đệ đi bái kiến các trưởng lão."
Hai người vừa rời đi, cổng núi lập tức bùng nổ.
"Đây là Bát trưởng lão sao? Không hổ là tiền bối duy nhất của Thương Vân Tông theo đường tu đao, khí thế thật mạnh mẽ!"
"Ê, các ngươi có thấy nét mặt của Viên trưởng lão không? Đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy hắn cười đó!"
"Vậy thì các ngươi không biết rồi, Bát trưởng lão chính là em trai ruột của Viên trưởng lão, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực. Nghe nói trước đây nghịch ngợm lắm, mấy pháp khí quý giá mà Viên trưởng lão cất giữ đều bị hắn làm gãy, vậy mà hắn cũng chẳng nỡ trách móc nặng lời một câu..."
Những lời bàn tán như bùng nổ, ai nấy đều phấn khởi thấy rõ.
Điều này cũng có thể hiểu được, dù sao thì đột nhiên phát hiện tông môn của mình lại có thêm một vị đại tu sĩ xuất khiếu kỳ, hơn nữa còn là một đao tu, ai mà chẳng tự hào?
Quan trọng hơn, Viên Hằng còn chưa đầy hai trăm tuổi, nghĩa là hắn hoàn toàn có thể tham gia thi đấu ở nhóm dưới hai trăm tuổi.
Hai trăm tuổi, xuất khiếu kỳ.
Đây là một thiên tài hiếm thấy trong toàn bộ tu chân giới!
Giữa những tiếng bàn tán ấy, Thời Cố nhìn sang Úc Chiêm.
Hắn phát hiện, Úc Chiêm dường như từ đầu đến cuối chưa từng tỏ ra ngạc nhiên chút nào.
"Ngươi đã sớm biết Viên Hằng là người của Thương Vân Tông sao?" Thời Cố không nhịn được hỏi.
Úc Chiêm khựng lại, có vẻ ngạc nhiên khi Thời Cố hỏi hắn vấn đề này.
Chốc lát sau, hắn nhướng mày, cười mà như không: "Ta chỉ đơn giản tin rằng, Thương Vân Tông sẽ không để mặc đệ tử của mình bị người của Thanh Hòa Tông g**t ch*t mà thôi."
"Nhưng, có cử Viên Hằng đi thì đã sao?" Úc Chiêm lại nghĩ đến chuyện Thời Cố bị thương khi ấy, sắc mặt trở nên khó coi, "Chẳng phải vẫn bị giết đến tan tác đó sao?"
Bĩu môi, Úc Chiêm nhận xét: "Vô dụng."
...
Thời gian nhanh chóng trôi đến ngày trước khi đại hội tông môn chính thức bắt đầu.
Theo yêu cầu của Chưởng môn Phùng Khiêm, tất cả đệ tử của Thương Vân Tông đều phải có mặt tại cổng núi để chờ đón ba đại tông môn còn lại.
Chuyện này khác hẳn so với hôm trước khi đón Viên Hằng về tông môn.
Chỉ thấy tất cả đệ tử xếp thành hàng ngay ngắn, đứng nghiêm túc tại chỗ. Nếu có người tinh thông trận pháp đứng đây, chắc chắn sẽ lập tức nhận ra, vị trí của từng đệ tử đều có ý nghĩa đặc biệt.
— Đệ tử trận tu và kiếm tu xếp xen kẽ, còn những tu sĩ bình thường thì đứng ở vòng ngoài.
Một làn sóng linh lực mơ hồ lan tỏa từ mỗi tu sĩ, như thể có một thứ vô hình nào đó liên kết tất cả mọi người lại, mà ở trung tâm của trận pháp, Chưởng môn Thương Vân Tông – Phùng Khiêm đứng ở hàng đầu tiên.
Ngay phía sau hắn, vị trưởng lão trận tu duy nhất – Thập trưởng lão nhắm mắt, tay cầm la bàn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Các trưởng lão còn lại thì đứng thành hàng ngay ngắn.
Đây là một đại kiếm trận kết hợp, được tạo nên từ gần vạn tu sĩ.
Nhìn từ xa, khí thế bàng bạc ẩn chứa trong trận pháp cuồn cuộn tràn ra.
Giữa trận kiếm pháp hùng hậu này, Thời Cố khoác một bộ áo trắng đơn giản, yên lặng đứng ở cuối hàng trưởng lão.
Hắn vốn có khí chất xuất chúng, lúc không nói không cử động lại càng nổi bật, hoàn toàn không bị những người xung quanh lấn át chút nào.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không chú ý đến điểm này.
Viên Hằng đã nhận ra, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Đêm hôm đó, mặc dù Viên Hằng đã bắt các đệ tử khác thề, nhưng bản thân hắn lại giữ một đường lui, không lập thệ.
Ban đầu, đây vốn là con đường dự phòng của hắn. Dù Viên Hằng không có ý định phản bội Thời Cố, nhưng khi liên quan đến Thương Vân Tông, hắn buộc phải cẩn trọng.
Thế nhưng, điều hắn không ngờ là khi chuẩn bị báo cáo chuyện của Thời Cố, hắn lại không tự chủ được mà chuyển sang các chủ đề khác, dù thế nào cũng không thể mở miệng nói ra.
Là ngươi làm sao?
Ánh mắt Viên Hằng hơi rũ xuống, trong lòng không hiểu vì sao lại hiện lên hình ảnh đêm hôm đó – máu tươi nhỏ xuống mặt hắn, một tay Thời Cố xuyên qua Trạch Bân, tay còn lại vươn ra gạt đi vết máu.
Khoảnh khắc ấy tạo ra một ấn tượng thị giác mạnh mẽ đến mức hắn cảm thấy cả đời này cũng không thể quên.
Người này, rốt cuộc là ai?
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên chân trời xuất hiện một luồng sáng chói lóa.
Ánh sáng đó vô cùng rực rỡ, vừa xuất hiện, các đệ tử của Thương Vân Tông đã theo bản năng đưa tay che mắt, nhưng dù vậy, vẫn có không ít người bị k*ch th*ch quá mức mà nước mắt trào ra.
"Chậc." Viên Sách tỏ vẻ khinh thường.
"Càn Thiên Tông sao lúc nào cũng phô trương thế chứ?"
"Tứ trưởng lão."
Chưởng môn Phùng Khiêm không quay đầu lại, giọng nói nhàn nhạt: "Cẩn trọng lời nói."
Viên Sách lập tức ngậm miệng.
Dưới ánh sáng rực rỡ nhanh chóng rút đi, trên bầu trời vốn trống trải, một thanh kiếm vàng khổng lồ từ từ hạ xuống. Trên thanh kiếm, các đệ tử của Càn Thiên Tông mặc y phục trắng viền vàng, trông đầy vẻ anh tuấn và uy nghiêm.
"Lâu rồi không gặp, Phùng chưởng môn."
Một tràng cười sang sảng vang lên từ xa.
Chỉ thấy chưởng môn của Càn Thiên Tông – Càn Vân Đình mỉm cười, từ không trung nhẹ nhàng bước xuống. Không ai nhìn thấy hắn có động tác gì, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hắn đã đứng trước mặt Phùng Khiêm.
Phùng Khiêm lập tức tươi cười, cùng hắn hàn huyên.
Những lời xã giao vô thưởng vô phạt dường như là kỹ năng bắt buộc của mỗi chưởng môn, hai người đối thoại cứ như thể không có hồi kết, nghe đến mức Thời Cố muốn ngủ gật.
Điều đáng chú ý là, trên kim kiếm có mấy đệ tử Thiên Tông từ lúc đến đây đã vô tình hay cố ý nhìn về phía Úc Chiêm, sau đó lộ ra vài phần cười cợt.
[Thằng tạp chủng đó bên kia kìa, thấy không?]
[Ha, năm đó chạy nhanh lắm, không ngờ vẫn còn có ngày đụng mặt.]
Mấy người này rõ ràng đều là những đệ tử ưu tú từ Kim Đan kỳ trở lên, từ đầu đến cuối không hề mở miệng, chỉ dùng thần thức truyền âm để trò chuyện. Nhưng điều họ không biết là, toàn bộ nội dung trao đổi đều bị một người nghe thấy rõ ràng.
Cơn buồn ngủ của Thời Cố lập tức tan biến, hắn suy tư nhìn về phía bọn họ.
Thì ra là vậy.
Thời Cố chợt nhớ ra.
Úc Chiêm từng ở Càn Thiên Tông một năm, còn mất đi một sư tôn.
Hắn chớp mắt, âm thầm ghi nhớ đặc điểm gương mặt của những người kia.
Không lâu sau, Huyền Vụ Tông và Thanh Hòa Tông lần lượt đến nơi.
Chưởng môn của Huyền Vụ Tông là một nữ tử phong tình vạn chủng, trên tay cầm một chiếc tẩu nhỏ tinh xảo, khói lượn lờ, ánh mắt quyến rũ. Đệ tử dưới trướng nàng cũng đa phần có dung mạo xuất chúng, chỉ là ai nấy đều che mạng lụa mỏng, tạo nên cảm giác mờ ảo, hệt như cái tên của tông môn này – tựa như có một tầng sương mỏng bao phủ.
Cuối cùng, chính là Thanh Hòa Tông.
Dường như sợ Thương Vân Tông không nhận ra thái độ miễn cưỡng của mình, Thanh Hòa Tông đến muộn nhất, đã vậy mỗi người đều vươn vai, ngáp dài, dáng vẻ cực kỳ cẩu thả.
Và ngay khi bọn họ vừa đến, ánh mắt của Thời Cố lập tức bị chưởng môn Thanh Hòa Tông – Trình Nguyên Châu thu hút.
Người này không biết làm sao lại có gương mặt vừa nhọn vừa thon đến kỳ lạ, khiến Thời Cố lúc thì cảm thấy hắn giống một con hồ ly tinh, lúc lại thấy giống một kẻ mắc bệnh tâm thần, tóm lại là nhìn cực kỳ chướng mắt, y như những khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ mà kiếp trước hắn từng thấy trên tivi.
Khuôn mặt dao kéo kia giả vờ nghiêm chỉnh chào hỏi Phùng Khiêm, Phùng Khiêm cũng chỉ hờ hững ừ hữ hai tiếng, thái độ đôi bên đều vô cùng thiếu hòa hợp.
Cứ thế, hai người gượng gạo, miễn cưỡng trao đổi vài câu rồi kết thúc màn chào hỏi. Phùng Khiêm là người đầu tiên quay người rời đi, còn Trình Nguyên Châu thì lạnh lùng liếc nhìn đám người Thương Vân Tông một cái.
Chưởng môn Huyền Vụ Tông và Càn Thiên Tông thấy vậy, chỉ đứng một bên cười tủm tỉm xem kịch hay.
Người của Thương Vân Tông có chút căng thẳng, cảnh giác nhìn Trình Nguyên Châu.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của họ, Trình Nguyên Châu chỉ lặng lẽ quan sát, hoàn toàn không có hành động gì.
Điều này lại khiến người của Thương Vân Tông cảm thấy hơi khó thích ứng.
Nhưng bọn họ không biết rằng, lý do Trình Nguyên Châu chỉ đứng đó nhìn chính là vì hắn đang cực kỳ bực bội.
Vô cùng, vô cùng bực bội.
Không có lý do nào khác, Trạch Bân đã mất tích tròn mười ngày rồi.
Hắn biết chuyện Trạch Bân dẫn người ám sát đệ tử Thương Vân Tông vào ngày thứ hai sau khi sự việc xảy ra. Khi ấy, hắn chỉ chửi thầm một câu "Tên ngu xuẩn", cũng không quá để tâm, bởi theo hiểu biết của hắn về Thương Vân Tông và một người nào đó, dù có thực sự xảy ra xung đột thì cũng không đến mức khiến Trạch Bân gặp chuyện gì quá nghiêm trọng.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng, từ sau ngày đó, hắn chưa từng gặp lại Trạch Bân nữa.
Thậm chí, ngay cả những đệ tử hành động cùng Trạch Bân hôm ấy cũng bặt vô âm tín, biến mất không để lại chút dấu vết nào.
Lúc đầu, Trình Nguyên Châu còn phái người đi tìm kiếm, liên lạc, cố gắng thu thập tin tức, nhưng đến bây giờ, dù không muốn tin, hắn cũng buộc phải thừa nhận rằng, rất có khả năng Trạch Bân đã không còn nữa.
Rốt cuộc là ai đã ra tay?
Trình Nguyên Châu nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi.
Người nào mà có thể khiến một kẻ như Trạch Bân biến mất không một tiếng động thế này?
Ngoài ra, còn một chuyện xảy ra gần như cùng lúc với vụ mất tích của Trạch Bân, cũng khiến hắn cực kỳ phẫn nộ.
Thanh kiếm Thanh Lưu – pháp khí thượng phẩm mà Thanh Hòa Tông đã cất giữ suốt hàng trăm năm, vốn dĩ hắn định đợi đến khi đạt Hợp Thể kỳ mới dùng, vậy mà đã bị đánh cắp.
Kẻ trộm không biết đã dùng tà thuật gì mà khiến toàn bộ trận pháp canh giữ khu vực cất kiếm mất hiệu lực trong chớp mắt, không hề phát ra chút động tĩnh nào, cứ thế nghênh ngang lấy kiếm rời đi.
Không chỉ vậy, tên trộm còn vô cùng ngang tàng. Hắn che mặt suốt đường đi, hễ gặp đệ tử Thanh Hòa Tông là lại đánh cho một trận nhừ tử. Một vị trưởng lão xui xẻo vì giãy giụa hơi nhiều mà bị thương quá nặng, đến mức không thể tham gia đại hội tông môn lần này.
Trình Nguyên Châu không nhớ nổi đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa chịu một cú vố đau như thế này.
Càng đáng hận hơn là, dù hắn có lật tung trời đất cũng không thể tìm ra kẻ chủ mưu. Chuyện này khiến hắn tức đến mức nhảy dựng lên, cuối cùng vẫn đành phải chấp nhận bỏ qua.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại, hắn cũng không quá lo lắng.
Thanh Lưu Kiếm là một pháp bảo có linh tính, chỉ cần nó không chịu khuất phục, thì dù có bị đánh cắp cũng chẳng có gì đáng ngại.
Phải biết rằng, ngay cả hắn – một tu sĩ Phân Thần kỳ – còn không thể điều khiển được thanh kiếm này, chẳng lẽ tên trộm kia lại có thể ép nó nghe lời sao?
Nực cười.
Cùng lắm thì kẻ đó chỉ có thể đem về làm vật trang trí mà thôi.
Nghĩ vậy, Trình Nguyên Châu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Phùng sư huynh, vài năm không gặp, sao ngay cả lễ nghi cơ bản cũng quên sạch thế?"
Một giọng nói già nua pha lẫn ý cười nhạo, không hề có dấu hiệu báo trước, vang lên rõ ràng giữa đám đông.
Nụ cười khách sáo trên mặt Phùng Khiêm lập tức cứng đờ, hắn giật mình ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Viên Sách và mấy vị trưởng lão khác sắc mặt đại biến, Viên Sách là người thẳng tính, lập tức tức giận ngẩng đầu quát: "Diệp Tuần! Ngươi còn mặt mũi xuất hiện ở Thương Vân Tông sao?!"
"Sao? Chỗ này quý giá đến mức người khác không thể tới à?"
Một lão già tóc bạc râu trắng xuất hiện từ hư không. Người này bảo dưỡng rất tốt, dù đã có tuổi nhưng trên mặt gần như không có nếp nhăn, chỉ là không hiểu vì sao lại toát ra cảm giác lạnh lùng và ngạo mạn.
"Hay là các ngươi có chuyện gì không thể để người ngoài biết, nên không dám để ta đến đây?" Giọng lão ta nhàn nhạt.
Vừa dứt lời, Thời Cố liền nhận ra sắc mặt của mấy vị trưởng lão thay đổi liên tục.
Chỉ có Viên Sách là không hề che giấu biểu cảm, sắc mặt hắn càng thêm u ám, lạnh lùng quát: "Diệp Tuần, bớt cái giọng mỉa mai đi!"
"Mỉa mai?" Diệp Tuần cười lạnh, vung tay ném một luồng linh lực mạnh mẽ thẳng về phía Viên Sách.
Toàn trường chấn động.
Người này vậy mà dám ra tay với một trưởng lão của Thương Vân Tông ngay trước mặt bao nhiêu người, ngay tại sơn môn của tông môn này!
Tất cả đệ tử Thương Vân Tông đều lộ rõ vẻ phẫn nộ trên mặt, trong khi các tông môn khác không nói lời nào, lặng lẽ lùi xa khỏi khu vực giữa hai bên để tránh bị cuốn vào cuộc đối đầu.
Nhưng trước khi linh lực của Diệp Tuần đánh trúng Viên Sách, một bàn tay đã nhẹ nhàng giơ lên, dễ dàng hóa giải đòn tấn công ấy.
Cùng lúc đó, Phùng Khiêm lạnh lùng nhìn về phía Diệp Tuần.
“Diệp Tuần, chuyện quá khứ ta không muốn nhắc lại. Ngươi cứ khăng khăng cho rằng Thương Vân Tông có lỗi với ngươi, ta cũng chẳng muốn tranh cãi nữa. Nhưng—”
Hắn vung tay một cái, lập tức quăng luồng linh lực của Diệp Tuần về phía một ngọn núi xa xa, chém mất nửa đỉnh núi trong chớp mắt.
“Người của Thương Vân Tông, không phải thứ để ngươi muốn động vào là động!”
“Ầm!”
Đỉnh núi sụp đổ, khung cảnh trước sơn môn chìm trong tĩnh lặng.
Phân Thần đại viên mãn!
Sắc mặt Diệp Tuần thay đổi liên tục, cuối cùng trong mắt lộ ra sự oán hận không thể che giấu.
Mới chỉ sáu năm, vỏn vẹn sáu năm.
Vậy mà thực lực của Phùng Khiêm lại tiến thêm một bước nữa.
Tốt lắm… tốt lắm!
Hắn hừ lạnh, vung tay áo rồi giận dữ bỏ đi.
Mà giữa những ánh mắt kinh ngạc lẫn căm phẫn xung quanh, Thời Cố vẫn bình tĩnh quan sát toàn bộ màn kịch này.
Diệp Tuần…
Hắn thầm lặp lại cái tên ấy trong lòng.
Trước đây, hắn đã nghe đến cái tên này rất nhiều lần, nhưng chưa từng để tâm.
Hắn chỉ biết rằng, đây là Thái thượng trưởng lão đã phản bội Thương Vân Tông sáu năm trước.
Nhưng giờ đây, cái tên này lại có thêm một tầng ý nghĩa mới trong lòng Thời Cố.
Hơn một tháng trước, bên bìa đầm lầy Cửu Âm Cốc, Úc Chiêm đã thực hiện một giao dịch khó hiểu với một lão giả áo trắng thần bí.
Người đó, chính là Diệp Tuần.
Comments