Chương 47

Chương 47

Edit by meomeocute

 

Thế giới nhỏ mà Viên Hằng đang ở hiện tại là một vùng sa mạc rộng lớn. 

 

Ở phía xa, Viên Sách, Bùi Tử Mặc và Từ Thiện ba người vẫn đang bàn bạc điều gì đó, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện đột ngột của Úc Chiêm. 

 

Thực tế, dù có muốn chú ý, họ cũng chỉ có thể nhìn thấy một làn sương đen kỳ lạ. 

 

— Về khoản che giấu thông tin của bản thân, Úc Chiêm trước nay luôn làm rất tốt. 

 

Lúc này, nhìn động tác của Viên Hằng, Úc Chiêm cảm thấy cực kỳ khó chịu. 

 

Dù mơ hồ đã đoán được, cũng hiểu rõ sự thật đúng là như vậy, nhưng thấy kẻ khác ám chỉ rằng Thời Cố bị bệnh trong đầu, y vẫn thấy chói mắt vô cùng, cơn giận vô cớ lập tức bùng lên. 

 

Ngọn lửa giận dữ này phản chiếu rõ ràng trên khuôn mặt y, Viên Hằng bị Úc Chiêm trừng mắt nhìn chằm chằm, cảm thấy oan ức vô cùng. 

 

Nhưng hắn lại không dám nói nhiều. 

 

Hắn đã nhìn thấu rồi, hai thầy trò này, không ai là người hắn có thể chọc vào. 

 

Nghĩ vậy, ánh mắt Viên Hằng thoáng hiện lên vẻ phức tạp. 

 

Trực giác nói cho hắn biết, có hai người này tồn tại, e là trời của đại lục Tứ Hư sắp đổi thay. 

 

Đặc biệt là Úc Chiêm. 

 

Thời Cố như vậy, cùng lắm chỉ là tai họa cho những kẻ xung quanh, tuy rằng vì sức chiến đấu quá mạnh nên khi hắn gây họa thì khá kinh khủng, nhưng chỉ cần đám người kia không tụ tập lại để chờ Thời Cố đến đánh, thì cũng chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi. 

 

Nhưng Úc Chiêm thì khác. 

 

Người này, thoạt nhìn, dường như chẳng có điểm nào đáng khen ngoài thiên phú cao hơn người. 

 

Tuổi nhỏ, tu vi thấp, tính tình ngang bướng, nóng nảy, làm việc cứng nhắc, hấp tấp, trên người còn mang dòng máu ô uế. Từ ngoại công của y là Cửu Thịnh Thiên Tôn, cho đến thường dân thấp kém nhất của Thương Vân Tông, ai cũng ghét y, đi đến đâu cũng bị chê cười, khinh miệt. 

 

Nhưng tất cả những điều đó, sau khi Viên Hằng nhận ra thực lực của y mạnh hơn nhiều so với vẻ ngoài, liền hoàn toàn bị đảo lộn. 

 

Một người, hơn nữa, còn là một kẻ mà chỉ cần tiếp xúc đã có thể cảm nhận rõ ràng sự nóng nảy của y. 

 

Thế mà lại có thể nhẫn nhịn suốt từ thuở nhỏ, rõ ràng tu vi cao cường nhưng vẫn để mặc người khác tùy ý sỉ nhục. Nếu nói y không có toan tính gì khác, Viên Hằng sao cũng không thể tin nổi. 

 

Trước đây, sau khi trở về từ Thanh Hòa Tông, Viên Hằng vốn định báo cáo tình hình của Thời Cố với sư môn, kết quả lại phát hiện mình bị hạ cấm chế, hoàn toàn không thể mở miệng. 

 

Vậy nên, sau đó hắn lui một bước, định báo cho sư môn rằng Úc Chiêm cũng có vấn đề. 

 

Nhưng kinh hoàng nhận ra, hắn vẫn không thể nói được. 

 

Hơn nữa, hắn thậm chí không biết mình đã bị hai người kia đồng thời hạ cấm chế từ lúc nào. 

 

Viên Hằng bỗng nhiên nhớ đến một câu nói đã lưu truyền từ lâu ở Cửu Thịnh Hư. 

 

Kẻ mang dòng máu tạp chủng, tất sẽ gây họa loạn thế gian, điên cuồng nhập ma, không có ngoại lệ. 

 

Gây họa loạn thế gian, điên cuồng nhập ma… 

 

Ánh mắt Viên Hằng chợt lóe lên, trong lòng bất giác dâng lên nỗi lo lắng cho đại lục Tứ Hư, cho cả ba tộc Nhân, Ma, Yêu, thậm chí cho tương lai của toàn bộ tu chân giới. 

 

Tuy nhiên, nỗi lo này còn chưa kịp định hình, sắc mặt hắn đã méo mó, đột nhiên nhận ra một chuyện vô cùng đáng sợ. 

 

Sư tôn của Úc Chiêm vốn đã đủ điên loạn rồi, nếu hai thầy trò này hợp lại, đại lục Tứ Hư liệu còn tồn tại được hay không? 

 

Hắn thực sự không muốn lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác bị một kẻ nào đó đuổi đánh, mà lần này, bên cạnh còn có một đám đại lão cùng chạy trốn với mình. 

 

"Ngươi còn nhìn nữa, ta móc mắt ngươi ra đấy." 

 

Không hề có dấu hiệu báo trước, Úc Chiêm bỗng cất giọng lạnh lùng. 

 

Một luồng lạnh lẽo đột ngột dâng lên từ đáy lòng, Viên Hằng sững sờ, khẽ ngước mắt, lập tức chạm phải đôi mắt vô cảm của Úc Chiêm. 

 

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn cứng ngắc quay mặt đi. 

 

Trực giác nói cho hắn biết, nếu còn tiếp tục nhìn, Úc Chiêm có khi thực sự sẽ móc mắt hắn ra mất. 

 

Không khí lặng đi trong chốc lát. 

 

Sau đó, dưới ánh mắt lành lạnh của Úc Chiêm, Viên Hằng không dám giấu giếm, kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra đêm đó ở khách đ**m bên ngoài Thanh Hòa Tông. 

 

— Dù trước đó Viên Hằng đã đề phòng, không thề thốt gì cả, nhưng vì sau đó Thời Cố đã hạ cấm chế lên hắn, nên hắn vẫn không thể nói ra bất kỳ chuyện gì liên quan đến Thời Cố.

 

May mà có Úc Chiêm ở đây, y vung tay một cái, không rõ đã làm cách nào, nhưng sự ràng buộc vô hình trên người Viên Hằng liền đột nhiên biến mất. 

 

Chỉ tiếc là, sau khi nghe xong, Úc Chiêm thậm chí không chớp mắt, liền lập tức đặt lại cấm chế đó. 

 

Viên Hằng: "…" 

 

Thành công đạt được tin tức mình muốn, Úc Chiêm thể hiện sự qua cầu rút ván một cách triệt để, không thèm quan tâm đến Viên Hằng thêm một giây nào nữa, mà quay người, tiến vào thế giới tiếp theo, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Thời Cố. 

 

Chỉ là lần này, sắc mặt y không những không tốt hơn mà thậm chí còn trở nên u ám hơn, trong đầu cứ lặp đi lặp lại những gì Viên Hằng vừa kể. 

 

Úc Chiêm không sao tưởng tượng nổi, một người vốn ngày thường ít nói, ôn hòa ngoan ngoãn như vậy, thế mà lại đã bệnh đến mức này. 

 

Còn về chuyện Thời Cố bị thương trước đó… 

 

Viên Hằng nói với y, Thời Cố là tự đánh mình bị thương. 

 

Tự đánh chính mình… 

 

Úc Chiêm vô thức siết chặt nắm tay. 

 

Vết thương của Thời Cố khi ấy, là y chữa trị. 

 

Nặng đến mức nào, Úc Chiêm rõ ràng hơn ai hết. 

 

Tự làm bản thân bị thương, hắn sao có thể ra tay tàn nhẫn đến thế? 

 

Vừa vô định tìm kiếm khắp các thế giới, Úc Chiêm vừa trầm mặt, trong lòng bị một cảm giác bực bội khó tả quấn chặt, không sao dứt ra được. 

 

Khi đã hiểu rõ một chuyện, thì những điều trước đây không thể lý giải cũng dần có câu trả lời. 

 

Chẳng hạn như vụ việc ở tiểu trấn gần Huyền Giang Cốc khi ấy, kỹ nam trong thanh lâu vô cớ gặp chuyện, hay những đệ tử Thanh Hòa Tông bị thương nặng nhưng không ai mất mạng, có lẽ, tất cả đều là do Thời Cố. 

 

Thế nhưng, bất kể là kỹ nam, đệ tử, hay thậm chí cả đám tu sĩ lần này may mắn chỉ chịu chút thương tích nhẹ, Thời Cố gần như chưa từng ra tay lấy mạng ai. 

 

Không giống với những tu sĩ có thực lực yếu ớt kia, càng tiến gần đến cảnh giới cao nhất, Úc Chiêm càng hiểu rõ một tu sĩ Đại Thừa khi hoàn toàn bùng nổ sẽ mạnh đến mức nào. 

 

Có thể nói, chỉ cần Thời Cố muốn, hắn chỉ cần phất tay một cái là có thể diệt sạch những kẻ đó. 

 

Nhưng hắn đã không làm vậy. 

 

Thực ra… hắn cũng rất bài xích căn bệnh của mình, đúng không? 

 

Nếu không, thì trong trạng thái đã mất đi lý trí, hắn còn cố gắng kiềm chế làm gì? 

 

Một bóng đen lướt nhanh qua khu rừng, thân ảnh trong bộ đồ đen di chuyển với tốc độ cực nhanh. 

 

Y dường như rất hiểu rõ kết cấu của từng tiểu thế giới, luôn có thể ngay lập tức tìm được trận pháp truyền tống ẩn giấu trong đó, rồi nhanh chóng xuyên qua từng thế giới. 

 

Người này có dung mạo vô cùng xuất sắc, dáng người cao lớn, nhưng đường nét gương mặt lại quá mức sắc bén. Khuôn mặt lạnh lùng lúc này không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra trên người y không cách nào che giấu được sự lo lắng và bất an. 

 

Lúc này, thời gian kể từ khi tiến vào bí cảnh đã tròn một ngày. 

 

Úc Chiêm vẫn chưa tìm thấy Thời Cố. 

 

Thực tế, ngoại trừ khoảng hơn một canh giờ đầu tiên, khi Thời Cố liên tục phá hủy thế giới và tiện thể hành hạ một số tiền bối cao nhân ở đó, thì trong quãng thời gian dài sau đó, hắn gần như đã biến mất hoàn toàn, không để lại chút dấu vết nào. 

 

Chẳng lẽ hắn đã rời khỏi bí cảnh? 

 

Sau khi tìm đi tìm lại tất cả tiểu thế giới hai lần, Úc Chiêm bắt đầu hoài nghi. 

 

Nhưng suy nghĩ lại, y cảm thấy điều đó không có khả năng. 

 

Vì tính chất đặc thù của bí cảnh này, một khi đã vào, trừ khi có phương pháp đặc biệt, nếu không rất khó có thể rời đi trước thời hạn. Cho dù Thời Cố đã là tu sĩ Đại Thừa, có thể xé rách không gian, thì hắn cũng chỉ có thể luẩn quẩn giữa các tiểu thế giới mà thôi, tuyệt đối không thể ra ngoài. 

 

Do dự một lúc, Úc Chiêm quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm. 

 

— Trước đó tuy y đã tìm rất kỹ, nhưng vì mỗi tiểu thế giới quá rộng lớn, y không thể chậm rãi kiểm tra từng chút một, chỉ tập trung tìm kiếm ở những nơi có khảo hạch. 

 

Thế nhưng nếu tất cả những nơi này đều không có tung tích của Thời Cố, vậy thì hắn hẳn đã đến một khu vực khác. 

 

Suy nghĩ một chút, Úc Chiêm loại bỏ những thế giới có người, tập trung tìm kiếm ở những nơi không có ai. 

 

Những thế giới không có người chỉ có vài cái, Úc Chiêm sợ mình bỏ sót nên tìm rất cẩn thận, mỗi khi đến một nơi, y đều rà soát từ trên xuống dưới, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào. 

 

Hiện tại, y đã đến một con sông có phong cảnh vô cùng tươi đẹp. 

 

Nơi này là một trong những tiểu thế giới có cảnh sắc đẹp nhất trong Cửu Thiên Bí Cảnh, đáng tiếc Úc Chiêm không có tâm trạng để thưởng thức. 

 

Thế nhưng khi đang bước đi, y đột nhiên dừng lại. 

 

Y nhìn thấy một dấu chân vương máu. 

 

Vừa nhìn thấy, trái tim Úc Chiêm chợt nảy lên, ngay sau đó là cơn vui mừng cuồng nhiệt. 

 

Y lập tức lần theo dấu chân, đi về phía hạ lưu con sông. 

 

Thực ra Úc Chiêm đã từng tìm kiếm ở thế giới này, hơn nữa không chỉ một lần. 

 

Thử thách ở đây vô cùng truyền thống, chỉ đơn giản là chiến đấu với một con hung thú, đánh thắng nó thì có thể thông qua. 

 

Nhưng có lẽ vì bị giam giữ quá lâu, con hung thú của thế giới này rõ ràng đã trở nên… tự kỷ. 

 

Suốt cả ngày chỉ biết ngủ khì, hoàn toàn quên mất trách nhiệm của mình. 

 

Hai lần trước khi đến đây, Úc Chiêm đều thấy nó ngủ say như chết, nhìn là biết chưa từng bị Thời Cố hành hạ, vậy nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà rời đi. 

 

Không ngờ rằng, Thời Cố thực sự đang ở đây.

 

Dòng sông trong veo phản chiếu ánh sáng lấp lánh, một cơn gió thổi qua mang theo từng chiếc lá rụng rơi xuống mặt nước, khuấy động bóng dáng người thanh niên áo đen đang vội vã đi bên bờ sông, tạo thành những gợn sóng lăn tăn. 

 

Điều đầu tiên Úc Chiêm nhìn thấy là vài bộ y phục nhuốm máu. 

 

Sau gần một ngày bị nước sông cuốn trôi, vết máu trên áo đã phai đi nhiều, nhưng vẫn còn vương lại không ít, dù có rửa thế nào cũng không thể sạch hoàn toàn. 

 

Úc Chiêm nhận ra chiếc y phục đó là của Thời Cố. 

 

Cùng lúc đó, một hang động nhỏ lọt vào tầm mắt của Úc Chiêm. 

 

Nhịp tim đột ngột tăng nhanh, Úc Chiêm vô thức giảm nhẹ bước chân, cẩn thận tiến lại gần. 

 

Dù chính y cũng không biết mình đang cẩn thận điều gì. 

 

Bên trong hang động trống trải. 

 

Một bóng dáng gầy gò đang cuộn mình, trốn vào góc tối nhất trong hang, dường như đang đờ đẫn, ánh mắt cụp xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc, chỉ có khuôn mặt tái nhợt là không thể giấu nổi, phơi bày trạng thái hiện tại của hắn một cách rõ ràng nhất. 

 

“Tí tách.” Một giọt nước nhỏ xuống, đó là giọt nước đã đọng lại rất lâu trong hang động cuối cùng cũng rơi. 

 

Âm thanh ấy vốn rất nhẹ, nhưng lại khiến bóng dáng đang cuộn tròn kia giật mình run lên, co rúm lại, rúc sâu hơn vào trong góc. 

 

Hết thuốc rồi... 

 

Vòng tay ôm lấy chính mình, Thời Cố dán chặt lưng vào vách đá lạnh lẽo, cảm giác băng giá k*ch th*ch thần trí hắn duy trì sự tỉnh táo, giúp hắn gắng gượng tìm được một chút cảm giác an toàn giữa nỗi hoảng sợ bao trùm. 

 

Thời Cố đã thu mình trong đây gần mười canh giờ. 

 

Để ngăn bản thân suy nghĩ lung tung làm bệnh tình trầm trọng hơn, Thời Cố luôn cố gắng làm trống rỗng cảm xúc của mình, điều đó khiến hắn trông có phần ngây ngẩn, ngốc nghếch, như một khúc gỗ nhỏ vô tri. 

 

Giờ hắn nên làm gì đây...? 

 

Thời Cố lộ ra vẻ hoang mang. 

 

Hắn cảm thấy, dường như mình đi đến đâu cũng sẽ mang tai họa đến đó. 

 

Có lẽ hắn nên tự nhốt mình lại. 

 

Giống như lời cha hắn từng nói, nhốt lại, khóa chặt. 

 

Không đi đâu nữa. 

 

Quần áo trên người đã được thay mới, thực tế là, ngay khi khôi phục được chút lý trí, việc đầu tiên Thời Cố làm là cởi bỏ bộ y phục dính máu, nhảy xuống sông, cố gắng rửa sạch vết bẩn trên người. 

 

Thế nhưng máu có thể rửa sạch, nhưng mùi tanh tưởi thì cứ bám riết không rời, quanh quẩn bên hắn không ngừng. 

 

Thời Cố cảm thấy, có lẽ sau thị giác và thính giác, khứu giác của hắn cũng sinh ra ảo giác rồi. 

 

Nhưng hắn chẳng có cách nào cả. 

 

Không ai muốn chữa bệnh cho hắn... 

 

Cũng giống như khi xưa, dù hắn có cầu xin thế nào, thầy thuốc vẫn lạnh lùng đưa hắn trở lại phòng thí nghiệm. 

 

Hắn nghĩ đến đó, rồi co người lại chặt hơn. 

 

"Thời Cố...?" 

 

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, có chút quen thuộc, nhưng trong trí nhớ, người này không nên có giọng điệu dịu dàng như vậy. 

 

Thời Cố giật nảy mình, cả người run rẩy. 

 

Hắn dường như bị giọng nói ấy dọa sợ, vô thức rúc sâu vào trong hơn, đầu cũng cúi gằm, hoàn toàn không dám ngẩng lên nhìn. 

 

Thấy vậy, trái tim Úc Chiêm như bị siết chặt. 

 

Ngày thường, Thời Cố trông chậm rãi, ngoan ngoãn yếu đuối, nhưng thực ra lại kiên cường hơn bất kỳ ai. 

 

Ít nhất thì, cho dù xung quanh có bao nhiêu ác ý, Úc Chiêm cũng chưa từng thấy hắn bộc lộ một chút yếu đuối nào. 

 

Thế nhưng bây giờ, hắn lại giống như một bình sứ dễ vỡ, chỉ cần một chút động tĩnh cũng đủ khiến hắn sợ đến mức run rẩy toàn thân. 

 

"Là ta." Úc Chiêm không nhịn được mà hạ giọng xuống thấp hơn nữa, sợ sẽ làm Thời Cố hoảng sợ, đồng thời cẩn thận ngồi xổm xuống, để ngang tầm mắt với hắn. 

 

Thời Cố không động đậy. 

 

Hơi thở của người khác khiến hắn bất an, hắn giống như một con thú nhỏ co mình trong thế giới riêng, sợ hãi tất cả mọi thứ bên ngoài. 

 

Càng sợ bản thân sẽ mất kiểm soát khi không có thuốc. 

 

Thời gian lặng lẽ trôi qua. 

 

Úc Chiêm vốn không phải người kiên nhẫn, nhưng lúc này, y lại có một sự nhẫn nại dường như vô tận, cứ ngồi xổm trước mặt Thời Cố, không thúc ép, không c**ng b*c, lặng lẽ chờ đợi hắn thích nghi với sự tồn tại của mình. 

 

Cuối cùng, sau không biết bao lâu, Thời Cố mới rụt rè ngẩng đầu lên, thăm dò nhìn người đang đứng trước mặt. 

 

Ánh sáng trong hang động rất mờ nhạt, hơn nữa bệnh tình của Thời Cố vẫn chưa ổn định vì không có thuốc, điều này khiến hắn nhất thời không nhận ra người trước mặt là ai. 

 

Đôi mắt đen láy ấy đã trở lại, lúc này hơi mở to, trông có chút ngây thơ, cố gắng phân biệt dung mạo của Úc Chiêm. 

 

Úc Chiêm lặng lẽ đối diện với hắn, trong mắt vô thức toát ra sự dịu dàng, hoàn toàn khác với Úc Chiêm thường ngày. 

 

Cuối cùng, Thời Cố dường như đã nhận ra. 

 

Vì vậy, hắn cẩn thận, không chắc chắn lắm, mở miệng. 

 

"Là... đồ đệ sao?" 

 

Úc Chiêm: "..." 

 

Sự dịu dàng lập tức biến mất, khuôn mặt Úc Chiêm bỗng chốc dài ra.

Comments