Biểu cảm thay đổi nhanh quá mức, thấy vậy, Thời Cố vô thức nắm chặt vạt áo, co rúm lại.
Nhìn thấy cái đầu vừa khó khăn lắm mới ngẩng lên lại lần nữa cúi xuống, thậm chí còn cuộn người lại chặt hơn, Úc Chiêm vội vàng nặn ra một nụ cười, cố gắng xoa dịu cảm xúc của Thời Cố.
Đáng tiếc, có lẽ vì thường ngày đã quen giữ bộ mặt lạnh lùng, nên kết quả của việc gượng ép nở nụ cười là khiến nét mặt trở nên méo mó. Úc Chiêm cứ thế giữ nguyên khuôn mặt như bị chuột rút, dùng sức mạnh ý chí vô cùng lớn, từng chữ từng chữ một chậm rãi nói: "Đúng, là ta."
Thời Cố có vẻ không quá tin tưởng, do dự liếc Úc Chiêm thêm một cái.
Đôi mắt hắn vốn đã to, hơn nữa có lẽ vì ánh sáng trong hang động quá tối, nên đặc điểm đôi mắt đen sâu như hố không đáy bị làm mờ đi ít nhiều, một số cảm xúc bình thường rất khó nhận ra cũng bị phóng đại một chút.
Căng thẳng, sợ hãi xen lẫn tò mò, trông ướt át long lanh, đáng yêu vô cùng.
Thật sự... quá đáng yêu.
Trong hang động u ám, ánh mắt Úc Chiêm dần trở nên sâu thẳm.
Thời Cố không để ý đến sự bất thường của Úc Chiêm, chỉ chớp chớp mắt, nhìn Úc Chiêm với vẻ do dự và chút bất an.
Úc Chiêm bỗng nhiên hiểu vì sao ban đầu mình lại kiên định tin rằng Thời Cố là một con cừu nhỏ.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện này thôi, đánh chết y cũng không tin nổi, người này lại là một vũ khí giết chóc có sức chiến đấu kinh khủng ở Đại Thừa kỳ.
Nghĩ đến đây, y không khỏi dở khóc dở cười.
Bởi vì suýt chút nữa y đã thật sự bị hắn đánh chết rồi.
Khẽ thở dài một hơi, Úc Chiêm cười khổ, đưa tay đặt l*n đ*nh đầu Thời Cố. Người sau khẽ co rụt lại, dường như muốn tránh né, nhưng đáng tiếc vách đá phía sau đã hạn chế chuyển động của hắn, bất đắc dĩ, Thời Cố chỉ có thể cứng đờ người, mặc cho Úc Chiêm làm càn trên đầu mình.
May mắn là Úc Chiêm cũng không quá đáng, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa, giọng nói mang theo chút cảm khái.
"Bây giờ ngươi thật sự có thể làm sư phụ ta rồi."
"Nhưng..."
Úc Chiêm ngập ngừng, không nói hết câu.
Nhưng ta một chút cũng không muốn ngươi làm sư phụ ta.
Hôm qua, Viên Hằng còn nói với y một chuyện.
— Thời Cố chỉ mới hai mươi mốt tuổi.
Hai mươi mốt, nhỏ hơn y tận năm tuổi.
Vốn luôn tự nhận mình là thiên tài tuyệt thế, Úc Chiêm một lần nữa hoài nghi nhân sinh.
Đừng nhìn hiện tại tu vi của Úc Chiêm không kém bao nhiêu so với Thời Cố, nhưng thực tế, nếu tu luyện theo cách thông thường, thì đỉnh điểm y cũng chỉ có thể đạt đến Nguyên Anh kỳ.
Còn Thời Cố...
Tu vi của Thời Cố, nói là nghịch thiên thì e là ngay cả trời cũng cảm thấy oan ức.
Vừa nói, y vừa chăm chú nhìn vào mắt Thời Cố, không chớp lấy một giây.
Đôi mắt y vốn đã có sức sát thương rất lớn, lúc này lại ẩn chứa những cảm xúc khó mà diễn tả được, trông đầy tính xâm lược. Thời Cố ban đầu vẫn còn cứng ngắc để y xoa đầu, đột nhiên cả người run lên, nhận ra một vấn đề.
Úc Chiêm...
Úc Chiêm... y đã thấy hắn phát bệnh.
Y sẽ nghĩ thế nào?
Không biết vì sao, Thời Cố cực kỳ sợ phải đối diện với ánh mắt từng có của Úc Chiêm trong quá khứ— ánh mắt mang theo sự soi mói, chế giễu, khinh thường, thậm chí là một chút thương hại.
"Sao vậy?" Úc Chiêm sững sờ, vội vàng nắm lấy bờ vai Thời Cố. Thế nhưng Thời Cố lại càng hoảng loạn hơn, không ngừng lùi sát vào vách đá phía sau, quay đầu tránh né ánh mắt của Úc Chiêm.
Tà áo rộng thùng thình theo chuyển động của hắn hơi trượt xuống, để lộ một phần bờ vai trắng đến chói mắt.
Mặc dù không hề phù hợp với hoàn cảnh, nhưng Úc Chiêm vẫn lập tức quay ngoắt đầu đi, không dám nhìn vào chỗ đó.
Bộ y phục vừa vặn trước đây đã bị ném xuống sông, lúc này Thời Cố đang mặc một chiếc áo pháp bào màu trắng đơn giản, chính là cái mà Úc Chiêm tiện tay ném vào túi trữ vật của hắn lúc trước.
Chỉ là cùng là áo trắng, nhưng bộ này lại khác hoàn toàn với những bộ y phục giản dị mà Thời Cố thường mặc, chất vải mềm mại, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Chỉ tiếc rằng mặc vào lại quá mức rườm rà, Thời Cố rõ ràng không biết cách mặc, chỉ quấn bừa lên người, chỉ cần hơi động đậy là cả mảng áo lại trượt xuống.
"Đừng nhìn ta..." Thời Cố thì thào, giọng khàn khàn.
Không dám nhìn thật đấy...
Úc Chiêm vô thức nghĩ thầm trong lòng, sau đó, y bỗng nhận ra có gì đó không đúng.
Thế nên y cứng ngắc đưa tay ra, kéo lại phần áo bị trượt xuống của Thời Cố, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn hắn.
Thời Cố lại run lên một chút, vội vã giơ tay lên che mặt, quay đầu sang hướng khác.
"...Đừng nhìn, đừng nhìn."
"Đừng sợ, đừng sợ, là ta." Cố gắng hạ giọng đến mức nhẹ nhất, Úc Chiêm cẩn thận an ủi cảm xúc của Thời Cố, ngón tay cái khẽ v**t v* sau gáy hắn. Đáng tiếc, hiệu quả dường như không mấy khả quan.
Thời Cố vẫn không ngừng lùi ra sau.
Do dự một chút, Úc Chiêm nghiêng người, gần như ép buộc mà ôm chặt Thời Cố vào lòng.
Bất ngờ bị ôm trọn lấy, Thời Cố lập tức giãy giụa.
Nhưng còn chưa giãy được bao lâu, hắn lại sợ mình mất kiểm soát, sẽ khiến Úc Chiêm bị thương lần nữa.
Thế nên hắn cẩn thận thu lại một chút, rồi lại thu lại một chút.
Đến cuối cùng, thân thể căng cứng của Thời Cố dần dần thả lỏng, cứ thế mềm mại tựa vào trong lòng Úc Chiêm.
Tiếng tim đập hỗn loạn vang lên đan xen, hồi lâu vẫn chưa thể ổn định, Thời Cố không thể phân biệt đâu là nhịp tim của mình, đâu là của Úc Chiêm. Hắn chỉ cảm thấy vòng tay đang ôm lấy mình rất rộng, cũng rất ấm áp.
Cảm giác này vô cùng xa lạ, dường như từ sau khi mẹ qua đời, từ "ấm áp" đã không còn liên quan gì đến hắn nữa. Nhưng Thời Cố rất thích sự ấm áp như thế này, thậm chí đến cả sự hoảng loạn và bồn chồn do bệnh tình gây ra cũng đã vơi đi không ít.
"Bây giờ có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?"
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Úc Chiêm mới lại vang lên.
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau, hơi thở ấm nóng phả lên cổ Thời Cố, nhột nhột, khiến hắn không tự chủ được mà tránh né một chút.
Chỉ là vừa mới né được một nửa, hắn lại không nỡ rời khỏi vòng tay ấm áp này, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, cuối cùng vẫn do dự dán trở về.
Úc Chiêm nhướng mày, liền ôm chặt hắn hơn.
"... Ta hết thuốc rồi."
Bị sức lực của Úc Chiêm kéo nghiêng người, Thời Cố ngã vào ngực y, im lặng thật lâu mới cất giọng khẽ nói.
Nghe vậy, Úc Chiêm khựng lại, sau đó mới nhẹ nhàng buông hắn ra.
Luồng không khí mát lạnh lại một lần nữa len vào giữa hai người, Thời Cố cụp mắt xuống, chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút không vui.
Đáng tiếc, Úc Chiêm không nhìn thấy cảm xúc lúc này của Thời Cố, thực tế là y còn đang tự trách không biết vừa rồi mình có quá l* m*ng hay không, có phải quá mức tùy tiện hay không.
"... Thời Cố."
Do dự một lúc, Úc Chiêm vẫn mở miệng gọi hắn.
"Ngươi có phải... đang mắc bệnh không?"
Không khí bỗng chốc im lặng.
Thời Cố trong lòng y đột nhiên cứng đờ, trong mắt lộ rõ sự hoảng loạn. Hắn há miệng, như thể muốn nói gì đó, nhưng sau một hồi mấp máy, lại chẳng thể thốt ra được lời nào.
Cuối cùng, hắn bất ngờ đẩy Úc Chiêm ra, lại muốn tự mình co lại trong góc.
Chỉ tiếc, hắn đã quên mất sức lực của mình lớn đến mức nào.
"Ầm——!"
Tiếng nổ vang lên, một góc nhỏ của hang động đổ sập xuống. Khói bụi mù mịt che lấp tầm nhìn của Thời Cố, đến khi bụi tan đi, Úc Chiêm đã chật vật ngồi giữa đống đá vụn, trên mặt vẫn còn chút ngơ ngác.
Thời Cố: "..."
Thời Cố ngẩn ra, miệng hơi hé mở.
Úc Chiêm u ám liếc hắn một cái.
Thời Cố cắn môi, hoang mang đứng yên tại chỗ, vạt áo sạch sẽ ban nãy đã bị hắn nắm đến nhăn nhúm, ngay cả bộ y phục vừa được Úc Chiêm chỉnh lại cũng lại trượt xuống, trượt đến tận bên ngực, lộ ra khoảng da trắng nõn chói mắt.
Trong khoảnh khắc, Úc Chiêm lập tức nhắm mắt lại, bao nhiêu bực dọc đều tan biến, vành tai hơi đỏ lên, y nhanh chóng quay lưng đi, ho khẽ một tiếng rồi nói:
"Không sao, không muốn nói thì không cần nói, ta không ép ngươi."
"Nhưng mà, Thời Cố."
Tập tễnh bước đến trước mặt Thời Cố, Úc Chiêm thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm túc nói:
"Trốn tránh vĩnh viễn không thể giải quyết vấn đề. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu được đạo lý này."
Đối với câu nói này, phản ứng của Thời Cố là cúi đầu, không nói một lời.
Chỉ là lần này, sau khi biết Thời Cố mắc bệnh, Úc Chiêm không còn giống như trước, nói xong rồi bỏ mặc hắn một mình suy nghĩ lung tung. Y đưa tay lên, xoa nhẹ mái tóc của Thời Cố.
Khoảnh khắc tiếp theo, Thời Cố lập tức chui vào lòng Úc Chiêm.
Ở đây rất ấm áp, hắn rất thích.
Việc chui vào lòng vốn dĩ không có vấn đề gì quá lớn.
Nhưng, tư thế hiện tại của hai người lại là một vấn đề rất lớn.
Trong hang động tối mờ, Thời Cố ngồi xổm dưới đất, vòng tay ôm lấy Úc Chiêm, cái đầu mềm mại tựa vào bụng y, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của đối phương.
Bàn tay xoa đầu không biết đã cứng đờ từ lúc nào, Úc Chiêm mất một lúc lâu mới cúi xuống nhìn hắn, tốc độ chậm chạp đến mức ai không biết còn tưởng Thời Cố nhập vào y vậy.
"Ngươi có biết không..."
Cả người cứng đờ, Úc Chiêm rất muốn hỏi Thời Cố xem hắn có biết hành động này có ý nghĩa gì hay không.
Thế nhưng, còn chưa kịp nói hết câu, Thời Cố đã ngước lên đầy nghi hoặc, chớp chớp mắt nhìn y.
Úc Chiêm: "... Không có gì."
...
Cứ thế, hai người ở trong hang động suốt hai ngày.
Không biết có phải do hết thuốc hay không, trạng thái của Thời Cố luôn vô cùng nhạy cảm với thế giới bên ngoài. Chỉ một chút tiếng động nhỏ cũng có thể khiến hắn lo lắng đến phát run, co người lại thành một cục, nhiều lần khiến Úc Chiêm vô cùng lo lắng cho bệnh tình của hắn, sợ chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể xảy ra chuyện.
Nhưng may mắn là, sau đó y phát hiện ra mỗi khi mình ôm Thời Cố, trạng thái của hắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Điều này khiến Úc Chiêm cảm thấy an ủi, thậm chí còn sinh ra một chút cảm giác đắc ý và vui mừng vì Thời Cố lại phụ thuộc vào y đến vậy. Đáng tiếc là, vì Thời Cố cứ mãi rúc vào lòng y, Úc Chiêm không có cơ hội tìm thời điểm thích hợp để đắp thêm quần áo cho hắn. Điều này khiến y không thể làm gì khác ngoài việc nhìn vạt áo Thời Cố liên tục trượt lên rồi lại trượt xuống, khiến y mắc kẹt trong một loại gánh nặng ngọt ngào khó nói nên lời.
Ba ngày mở ra bí cảnh rất nhanh trôi qua, mặt đất cũng bắt đầu rung nhẹ. Nhìn tình hình này, có lẽ chỉ còn nửa canh giờ nữa, mọi người sẽ bị đuổi ra khỏi bí cảnh.
Úc Chiêm ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài hang, sau đó lại cúi xuống nhìn Thời Cố trong lòng mình.
Thời Cố đã ngủ rồi.
Hàng mi dài hơi cong lên, gương mặt lúc ngủ trông còn ngoan ngoãn và thanh tú hơn bình thường, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, hai tay cũng nắm chặt lấy áo Úc Chiêm, không biết có phải đang gặp ác mộng hay không.
Úc Chiêm giơ tay, nhẹ nhàng xoa lên giữa chân mày hắn, thử xem có thể ép giấc mơ xấu của hắn quay trở lại hay không.
Điều kỳ diệu là, cách làm vô căn cứ này lại thực sự có hiệu quả. Chẳng bao lâu sau, lông mày của Thời Cố giãn ra, cơ thể căng cứng cũng dần thả lỏng, chỉ có bàn tay nắm chặt lấy vạt áo Úc Chiêm vẫn không chịu buông ra, giống như một kẻ treo mình bên vách núi, chỉ cần thả tay, ngay cả cơ hội giãy giụa cuối cùng cũng không còn.
Suy nghĩ một lúc, Úc Chiêm giơ tay, kết ấn trong không trung.
Khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.
Kẻ mới đến mặc một thân hắc y, dáng người cao lớn, nhưng vẻ mặt lại vô cùng ngạo nghễ, ngay cả khi đi đường cũng phải ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, dường như không nhìn người bằng khóe mắt thì sẽ cảm thấy khó chịu. Vừa xuất hiện, hắn đã lập tức cao giọng, hai chiếc răng nanh nhỏ cũng theo đó lộ ra.
"Lại là tên tiểu tử nào rảnh rỗi triệu hồi gia gia đây?"
Nếu như Thời Cố còn thức, chắc chắn hắn sẽ nhận ra ngay.
Người này chính là ảo ảnh từng xuất hiện vào lúc bí cảnh vừa mở ra, một chiêu đã đánh bay tất cả mọi người.
Úc Chiêm không buồn ngẩng đầu, thản nhiên đáp:
"Không phải gia gia, là con trai ngươi."
Comments