Edit by meomeocute
"Ồ?"
Nghe thấy câu này, Úc Mục thoáng sững sờ, sau đó như thể chợt nhớ ra điều gì, liền cẩn thận quan sát Úc Chiêm.
Người trước mặt y có thân thể trong suốt, dường như không phải thực thể. Úc Mục đi vòng quanh Úc Chiêm, nhìn trái nhìn phải, trong mắt mang theo vài phần tò mò xen lẫn kinh ngạc. Một lúc lâu sau, y mới nhíu mày, lẩm bẩm với vẻ ghét bỏ:
"Sao lớn lên lại trông thế này?"
Nghe vậy, Úc Chiêm khinh bỉ bĩu môi, liếc y một cái:
"Chỉ cần đẹp hơn ngươi là được."
"Nói bậy!" Úc Mục phì một tiếng, cằm lại hất cao lên trời.
"Lão tử đây mị lực vô song thiên hạ."
Nói xong, y thản nhiên liếc Úc Chiêm một cái, như thể đang chờ đợi một lời tán thưởng.
Trước ánh mắt chờ mong đó, Úc Chiêm chẳng thèm đoái hoài, thậm chí còn không nể nang mà đảo mắt xem thường.
"Nếu so với đám xấu xí méo mó bên Ma tộc, thì ngươi đúng là vô song thật."
"Tch—"
"Ngươi thật sự là con trai ta?"
Úc Mục vừa nói vừa đưa mắt quét từ trên xuống dưới đánh giá Úc Chiêm thêm lần nữa.
Úc Chiêm đứng yên, giống hệt y, khẽ ngẩng đầu, tùy ý để y quan sát.
"Cái dáng vẻ thiếu dạy dỗ này..." Úc Mục khoanh tay trước ngực.
Thực ra, nếu nhìn kỹ, hai người họ có khá nhiều nét tương đồng. Nhưng Úc Chiêm có lẽ đã thừa hưởng một số đặc điểm của nhân tộc từ mẫu thân, nên trông tinh xảo hơn. Còn Úc Mục, tuy ngoại hình cũng xuất chúng, nhưng đường nét lại có phần thô ráp hơn.
Chỉ là không biết có phải vì ánh mắt Úc Chiêm quá sắc bén hay không, hoặc cũng có thể do cặp răng nanh nhỏ của Úc Mục làm giảm bớt khí thế của y, mà thoạt nhìn, Úc Chiêm trông còn sắc sảo và mang tính xâm lược hơn cả y.
"Thật mẹ nó giống lão tử." Úc Mục hừ cười, tùy tiện vỗ tay lên vai Úc Chiêm.
Nghe vậy, Úc Chiêm cuối cùng cũng không nhịn được, khóe môi cong lên.
Hai người nhìn nhau, một sự ăn ý không lời lan tỏa giữa họ. Sau đó, đồng thời bật cười lớn.
"Nói đi, tìm lão tử làm gì? Còn ta thì sao? Sao không đi cùng?"
Úc Chiêm thoáng ngừng lại.
Nụ cười vừa vương trên môi dần biến mất, hắn cúi mắt, nhưng không trả lời câu hỏi đó.
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Úc Mục cũng sững người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Sau một hồi im lặng, y mới nhíu mày nói:
"Đã chết rồi?"
Úc Chiêm không đáp.
Không gian rơi vào sự trầm mặc nặng nề.
Cả hai nghiêng đầu, ánh mắt không có tiêu cự mà nhìn về nơi xa. Từ góc độ này, đường nét gương mặt họ giống nhau đến mức khó tin.
Không biết đã qua bao lâu, Úc Mục là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí.
"Thật mẹ nó vô dụng."
Y ngẩng đầu nhìn trời, giọng điệu không lớn, không rõ là đang nói với Úc Chiêm hay chỉ là lời tự lẩm bẩm. Một tia phiền muộn lộ rõ trên khuôn mặt y, Úc Mục khẽ l**m răng hàm trong, rồi dựa lưng vào vách núi phía sau, lẩm bẩm:
"Hắn đi thì đi cũng được thôi, nhưng ngay cả bộ dạng tương lai của vợ nhỏ ta trông ra sao cũng không biết. Rõ ràng đã hứa lần sau tới sẽ mang theo bức họa mà."
Úc Chiêm: "..."
Hắn hơi há miệng, như thể có điều muốn nói nhưng lại kìm nén.
"Không có bức họa." Một lúc lâu sau, Úc Chiêm mới lên tiếng, giọng điệu trầm thấp hơn hẳn.
"Hắn đã vẽ cả đời, muốn vẽ ra dung mạo của mẫu thân ta. Nhưng mỗi lần hoàn thành, bức họa đều tự động bị quy tắc của Cửu Thịnh Thiên Tôn hủy đi."
Nói xong, một tiếng cười khẽ thoát ra từ cổ họng Úc Chiêm, mang theo hàng ngàn suy tư không thể diễn tả thành lời.
Úc Mục im lặng.
Hiếm khi trên mặt y xuất hiện vẻ bối rối, dường như muốn an ủi Úc Chiêm nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Úc Chiêm nhìn ra sự do dự của y, trong mắt lóe lên một tia phức tạp.
Hắn chưa từng thấy biểu cảm ôn hòa như vậy trên gương mặt phụ thân mình.
Thực tế, từ khi Úc Chiêm có ký ức, phụ thân hắn luôn là người cô độc ngồi trên xe lăn, điên cuồng mưu tính đại nghiệp, phục thù, ngày qua ngày chẳng khác nào quỷ quái, chịu đựng sự dày vò của linh hồn bị xé rách từng chút một.
Thứ duy nhất khiến y giải khuây chính là ném Úc Chiêm vào những tình huống hiểm cảnh cận kề cái chết, ép hắn phải trưởng thành, quan sát hắn giãy giụa sinh tồn.
Cũng chính vì vậy, khi lần đầu tiên bước vào Cửu Thiên bí cảnh thời niên thiếu và gặp Úc Mục trước mặt, nội tâm Úc Chiêm thực sự vô cùng kinh ngạc.
Người trước mặt này thực chất chỉ là một ảo ảnh mà Úc Mục để lại ba trăm năm trước. Do vẫn còn lưu giữ một tia tàn hồn và ký ức trong quá khứ, nói đây là phân thân cũng không sai. Chỉ có điều, ảo ảnh này chỉ thức tỉnh mỗi khi Cửu Thiên bí cảnh mở ra.
Úc Chiêm không ngờ rằng, ba trăm năm trước, Úc Mục lại có thể trẻ trung và tùy ý đến vậy, kiêu ngạo đến mức đáng yêu, chẳng khác nào một đứa trẻ.
Không, nếu như mẫu thân hắn không gặp chuyện, có lẽ đến tận bây giờ, Úc Mục vẫn sẽ giữ nguyên dáng vẻ như thế này.
Bị Úc Chiêm nhìn chăm chú, Úc Mục cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Đứa nhỏ này, nếu không nhầm thì hiện tại mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, sao lại còn khó đoán hơn cả y, một kẻ đã sống mấy trăm năm? Không biết mỗi ngày trong đầu hắn đang suy nghĩ thứ gì nữa.
Nhưng nghĩ lại, nếu không phải vì tương lai của chính y không còn ra dáng con người, thì Úc Chiêm cũng không bị ép thành bộ dạng này. Nghĩ vậy, Úc Mục không khỏi thở dài một hơi trong lòng.
Không muốn tiếp tục nói về chủ đề nặng nề này, ánh mắt Úc Mục chuyển hướng, rơi xuống thân hình Thời Cố đang nằm trong lòng Úc Chiêm.
Vốn dĩ không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Úc Mục lập tức kinh ngạc nhướng mày.
"Người này là ai?" Trong mắt lóe lên một tia kinh diễm, y vừa hỏi vừa tò mò quan sát Thời Cố.
Cũng không trách được y ngạc nhiên. Ở đại lục Tứ Hư, dung mạo của Ma tộc từ trước đến nay vẫn luôn khiến người ta phải lo lắng. Mà Úc Mục, kẻ vẫn còn giữ nguyên ký ức của ba trăm năm trước, khi ấy còn chưa làm Ma Đế phương Bắc, cả ngày lăn lộn giữa đám Ma tộc, tầm mắt hạn hẹp, người đẹp nhất mà y từng thấy chính là bản thân mình. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Thời Cố, y không khỏi cảm thấy kinh ngạc như thể gặp được tiên nhân.
"Da dẻ non mịn thế này, ngươi định mang đi luyện công à?"
Thuận tay chọc thử vào má Thời Cố, Úc Mục định gọi hắn tỉnh lại.
Ngủ mà đã đẹp thế này, mở mắt ra chắc chắn còn tuyệt hơn.
Thế nhưng, ngón tay Úc Mục vừa chạm vào, lập tức bị Úc Chiêm giáng một cái tát đánh bật ra.
"Chát!"
Tiếng động giòn vang, Úc Mục sững sờ, quay đầu đối diện với ánh mắt đầy phẫn nộ của chính con trai mình.
"Ngươi làm gì vậy?" Úc Mục khó hiểu vô cùng, không thể nào lý giải nổi hành động của Úc Chiêm. Ngay sau đó, y dường như nhận ra điều gì, trừng mắt đầy kinh ngạc, không thể tin nổi nói:
"Ngươi đối xử với cha ngươi như vậy sao?!"
Đáp lại, Úc Chiêm chỉ hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi nên thấy may mắn vì ngươi là cha ta."
"Đúng là tạo phản mà!" Úc Mục tức giận xắn tay áo lên, rất muốn ngay lập tức giáo huấn con trai mình một trận. Nhưng bất chợt, y liếc mắt, cảm thấy có gì đó không đúng.
Thế là y nhìn Úc Chiêm, lại nhìn Thời Cố, rồi nhìn tư thế của hai người bọn họ, cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Đối với phản ứng này, Úc Chiêm không hề phủ nhận, chỉ hơi ho nhẹ một tiếng, có chút không tự nhiên nói:
"Đừng làm hắn hoảng sợ, hắn nhát gan lắm."
"Vô dụng." Nghe vậy, Úc Mục bĩu môi đầy khinh thường, nhưng cũng không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa. Y chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Úc Chiêm.
Vừa nãy còn mải kinh ngạc vì sự trưởng thành của Úc Chiêm, mãi đến lúc này, y mới cảm thấy có gì đó là lạ. Cẩn thận cảm nhận tu vi của hắn, Úc Mục nhíu mày ngạc nhiên:
"Không tệ nhỉ, hợp thể rồi? Xem ra tu vi của ta, ngươi hấp thu không ít đấy."
Úc Chiêm trầm mặc.
"Không tốt."
Giọng nói mang theo một tia khàn khàn, trên khuôn mặt luôn đè nén cảm xúc của Úc Chiêm cuối cùng cũng xuất hiện sự biến đổi, để lộ ra nỗi mệt mỏi cùng đau đớn ẩn sâu bên trong.
"Ta cưỡng ép giải phong ấn, sắp... không trụ được nữa rồi."
"Chết tiệt!"
Sắc mặt Úc Mục lập tức đại biến, y túm lấy tay Úc Chiêm, bắt mạch cho hắn. Nhưng càng kiểm tra, gương mặt y càng trở nên khó coi.
"Ngươi mẹ nó sao không nói sớm! Ngồi xuống ngay!"
Ngữ khí của Úc Mục gấp gáp đến cực điểm, hiển nhiên tình trạng của Úc Chiêm đã rất nguy kịch. Nhưng dường như hắn lại không nhận thức được điều đó, chẳng những không vội vã, mà còn có tâm trạng chỉnh lại chỗ nghỉ đơn giản, cẩn thận đặt Thời Cố nằm xuống.
Bàn tay Thời Cố vẫn nắm chặt lấy áo hắn, không chịu buông. Thấy vậy, khóe môi Úc Chiêm vô thức cong lên, nhẹ nhàng vỗ về tay hắn, như thể đang trấn an.
Cảnh tượng này khiến Úc Mục nhìn mà toàn thân khó chịu.
Ngoại hình thì cũng không tệ, nhưng chẳng qua chỉ là một kẻ Kim Đan kỳ, Úc Chiêm hắn đang nghĩ cái gì vậy?
l**m l**m răng hàm, ánh mắt Úc Mục nhìn Thời Cố lúc này chẳng khác nào đang nhìn một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người.
Úc Chiêm lại chẳng nhận ra ánh mắt kỳ lạ của phụ thân mình, chỉ vô thức liếc Úc Mục hai cái, rồi dứt khoát lấy từ túi càn khôn ra mấy bộ quần áo, mặc vào người Thời Cố từng lớp từng lớp, cho đến khi xác định sẽ không xảy ra tình huống quần áo tuột xuống như trước nữa, hắn mới yên tâm để Úc Mục giúp hắn điều hòa lại linh lực đang mất khống chế trong cơ thể.
Nửa canh giờ trôi qua trong chớp mắt, tình trạng của Úc Chiêm cuối cùng cũng ổn định hơn nhiều.
Thân thể vốn đã có phần mờ ảo của Úc Mục sau một hồi bận rộn lại càng trở nên trong suốt hơn một chút. Y nhìn Úc Chiêm vẫn đang ngồi tại chỗ điều tức, cẩn thận di chuyển thân mình, chạy đến trước mặt Thời Cố đang say ngủ.
Y muốn xem thử, rốt cuộc tiểu Kim Đan này có ma lực gì mà có thể khiến con trai y mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo như vậy.
Y còn nhớ Úc Chiêm từng nói Thời Cố nhát gan, vì thế cố ý thu liễm một chút, không làm gì quá đáng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, muốn cùng vị tiểu yêu tinh dung mạo không tầm thường này nói chuyện một cách ôn hòa.
Không còn cách nào khác, Úc Chiêm điều tức nhiều nhất cũng chỉ trong một nén nhang sẽ tỉnh, y phải tranh thủ thời gian.
Ý tưởng thì rất tốt, chỉ đáng tiếc, hiện tại Thời Cố đang ở trong trạng thái cảnh giác cực độ vì không có dược, còn Úc Mục lại hoàn toàn thiếu nhận thức về việc gương mặt thô kệch của mình có thể tạo ra biểu cảm ôn hòa như thế nào.
Thế nên khi Thời Cố mở mắt, cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy chính là một nam tử mặc hắc y, vóc dáng cao lớn, nét mặt kỳ quái, thoạt nhìn không giống người tốt lành gì.
Nam tử thấy hắn tỉnh lại, theo thói quen ngẩng đầu lên, để lộ hai lỗ mũi hướng về phía hắn, lạnh nhạt mà cao ngạo hắng giọng một cái. Sau đó, dường như ý thức được điều gì, y miễn cưỡng cúi đầu xuống một chút, cố gắng ép ra một nụ cười. Cặp răng hổ vốn luôn bị y ghét bỏ suốt mấy trăm năm nay, vào khoảnh khắc này bỗng nhiên thần kỳ không còn ảnh hưởng đến khí thế của y nữa. Thế nhưng, kết hợp với biểu cảm quái dị trên mặt, trông y chẳng khác nào một ác ma ăn thịt người, âm khí bức người.
"Ngươi tỉnh rồi?" Úc Mục nói bằng giọng điệu như muốn ăn thịt trẻ con.
Thời Cố sững sờ, vô thức chống người ngồi dậy, dịch về phía sau, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Úc Chiêm.
Đáng tiếc, Úc Mục đã sớm đề phòng hắn sẽ làm vậy, chắn tầm nhìn của hắn chặt chẽ đến mức không thể nào thấy được Úc Chiêm ở cách đó không xa.
Tim đập mạnh, Thời Cố mím môi, cẩn thận liếc nhìn Úc Mục trước mặt, co người lại, cố gắng kiềm chế bản thân không phát bệnh.
Chỉ tiếc, Úc Mục hoàn toàn không cảm nhận được nỗ lực của hắn. Thấy hắn lùi lại, y còn lắc đầu than thở:
"Chậc, gan đúng là nhỏ thật."
Thời Cố cụp mắt, im lặng không nói.
"Sợ gì chứ? Ta đâu có ăn ngươi, chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi mà."
Thời Cố vẫn không đáp.
Điều này thực sự làm khó Úc Mục.
Lăn lộn trong Ma tộc bao nhiêu năm, y chưa từng hiểu thế nào gọi là ôn nhu. Là một Ma Đế dự bị, y chưa từng tiếp xúc với kiểu người như Thời Cố—nhã nhặn, ngoan ngoãn, khiến y không nỡ đối xử thô bạo như với kẻ khác. Nhưng nếu không làm vậy, y cũng không biết nên nói chuyện thế nào. Trong phút chốc, y cảm thấy vô cùng bức bối.
Suy nghĩ một lúc, y quyết định ngồi xuống, bình tâm tĩnh khí mà trò chuyện với hắn.
Úc Chiêm không giống những người khác, những gì hắn phải chịu đựng quá nhiều, những gì hắn gánh vác cũng quá nặng nề. Mặc dù Úc Mục không thể hiểu nổi vì sao Úc Chiêm lại thích một tiểu Kim Đan kỳ chẳng giúp ích được gì cho hắn, nhưng nếu Úc Chiêm đã chọn, vậy có một số chuyện, y cảm thấy cần để Thời Cố biết.
Thế là Úc Mục khoanh chân ngồi xuống, chẳng hề bận tâm đến bụi đất trên mặt đất, dáng vẻ thản nhiên, nhìn thẳng vào Thời Cố.
"Đến đây, qua đây nào." Úc Mục vẫy tay, giọng điệu tuy đã cố gắng kiềm chế rất nhiều nhưng vẫn toát ra sự cường thế không thể chối từ, rõ ràng là phong thái của kẻ trên cao đã quen ra lệnh.
Thời Cố bất động, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Úc Mục không nhận ra, thấy hắn không chịu đến gần, y cau mày, không nhịn được vươn tay ra, định kéo hắn lại.
Và rồi...
"Ầm——!"
Úc Chiêm vừa mở mắt, cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy chính là cha hắn bị đánh bay đi.
Úc Chiêm: "..."
Comments