Nhưng bảo Thẩm Tùng Quốc thu hồi thì ông lại không xuống nước được.
Thêm vào đó, lúc này Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt đều không có mặt, chẳng có ai đứng ra hòa giải.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Chuyện của nhà họ Thẩm không phải là bí mật gì, Sư Bác Hoa cũng lờ mờ đoán được tình hình, đảo mắt nhìn quanh, vừa định lên tiếng thì chợt nghe Tạ Thời Minh giành nói trước—
"Nếu ông không hài lòng về cháu thì có thể đuổi cháu đi."
Tạ Thời Minh luôn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tùng Quốc, lúc này càng kiên định hơn: "Nếu về đây mà phải vứt bỏ tất cả những gì trước kia, vậy thì ông cứ đưa cháu đi đi, cháu không làm được."
"Ba từng dạy cháu rằng làm người phải biết ơn và báo đáp. Cháu nhớ cha nuôi, muốn tiếp tục học thứ ông ấy dạy cháu, như vậy thì có gì là sai?
"Ý cháu là gì?"
Sắc mặt Thẩm Tùng Quốc càng lúc càng khó coi: "Cháu muốn nói ta không biết ơn—"
"Bíp bíp——"
"Bíp———"
Tiếng kèn cao vút và chói tai bất ngờ vang lên, ngang ngược chen ngang vào cuộc đối thoại, như một mũi nhọn xộc thẳng vào tai và não người nghe, men theo từng mao mạch dội lên tận đỉnh đầu, khiến tâm trí trong phút chốc như được gột rửa!
Thẩm Tùng Quốc và Tạ Thời Minh đều bất giác sững lại.
Sư Bác Hoa thì đưa tay day trán, quay sang nhìn thì thấy Nhan Dương tay chân luống cuống, vẻ mặt hoảng hốt chạy theo Thẩm Sơ, cố giật lại chiếc kèn xô na trong tay cậu nhóc— Bảo cảm nhận chứ có bảo thổi ngay đâu!
Nhưng không biết có phải là do thổi đến nghiện rồi hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Sơ đã đỏ bừng, nhưng vẫn ôm chặt cây kèn chạy trốn khắp nơi.
Cuối cùng, cậu bé chạy ùa đến chỗ Thẩm Tùng Quốc, nhào lên đầu gối ông, ngước khuôn mặt nhỏ lên hỏi: "Ông nội, cháu thổi có hay không?"
Thẩm Tùng Quốc không muốn trả lời.
Chuyện vừa nãy bị gián đoạn cũng tốt, ông không muốn tiếp tục nữa, nhưng giờ lại chẳng có tâm trạng mà nói gì cả.
Vả lại, nghe Thẩm Sơ hỏi như vậy, Thẩm Tùng Quốc chỉ muốn đáp ngay một câu—Có gì mà hay, toàn một tông điệu—nhưng khi cúi đầu đối diện với ánh mắt mong chờ của cậu nhóc, ông lại nhịn xuống.
Trực giác mách bảo ông, tốt nhất đừng nói ra.
Nhưng rõ ràng Thẩm Sơ không có ý định buông tha, cậu bĩu môi, nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lại thành một cục: "Ông nội, không hay sao? Nhưng hôm qua ông còn khen cháu chọn tốt mà?"
Nghe xem, đây chính là hậu quả của việc nói dối lương tâm ngày hôm qua!
Một lời nói dối, phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy!
Chắc là vì hôm qua ông miễn cưỡng khen một câu, kết quả là nhóc con này nghiện rồi, bây giờ lại chạy tới đòi khen tiếp.
Thẩm Tùng Quốc bỗng cảm thấy mình già đi hẳn… Nhưng đánh thì không nỡ, mắng cũng không được, lỡ mà lại khóc lên thì biết làm sao? Ông thật sự sợ rồi, mà cũng không thể nói xấu nhạc cụ trước mặt hai thầy giáo của người ta được…
Ông còn biết làm gì đây?
Thẩm Tùng Quốc chỉ có thể giật giật khóe miệng: "Cũng tạm."
Thẩm Sơ lại ôm chặt cây kèn, cọ cọ lên chân Thẩm Tùng Quốc: "Vậy cháu với anh trai có thể đi học chưa?"
Thẩm Tùng Quốc liếc nhìn Tạ Thời Minh, cảm nhận được hơi ấm của nhóc con đang bám vào chân mình, bỗng thở dài một hơi, có chút mệt mỏi phất tay: "Đi đi đi, học trong phòng nhạc cụ… hay là ra sau vườn học đi."
"Dạ vâng, ông nội!"
Thẩm Sơ hí hửng cầm kèn bằng một tay, tay kia đưa về phía Tạ Thời Minh: "Đi thôi, anh trai."
Tạ Thời Minh nhìn thoáng qua, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay kia đã chủ động nắm lấy, như thể sợ hắn chậm chạp, kéo hắn ra ngoài: "Nhanh nào, ông nội cho phép rồi, đừng đứng ngẩn ra nữa."
"Em chưa từng nghe tiếng sáo huân đâu, anh thổi thử cho em nghe đi?"
Thẩm Sơ nghiêng đầu nhìn Tạ Thời Minh: "Hay không?"
Tạ Thời Minh khẽ "ừm" một tiếng, cũng nghiêng đầu sang, không chớp mắt nhìn Thẩm Sơ.
"Vậy có hay hơn kèn xô na của em không?"
"Ừm…"
Tạ Thời Minh hơi ngập ngừng.
Nhóc con lập tức híp mắt lại: "Hử?"
Thực ra cậu chỉ muốn trêu chọc Tạ Thời Minh, nhưng không ngờ lại thấy hắn lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Không."
"Kèn xô na của em hay hơn."
Bước chân Thẩm Sơ khựng lại.
Cậu đột nhiên nhận ra… Thì ra Tạ Thời Minh cũng có thể như thế này sao?
---
Tầng hai, thư phòng.
Đây là thư phòng của mấy anh em nhà họ Thẩm, lúc này cả ba anh em đều đang ở đây.
Thư phòng đủ rộng, thêm hai đứa nhỏ nữa cũng không thành vấn đề.
Chỉ là lịch trình của Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh lệch hoàn toàn so với ba người họ.
Nhưng cửa sổ lại hướng thẳng ra sau vườn, tầm nhìn rất tốt, gần như có thể thấy toàn cảnh khu vườn, đương nhiên cũng thấy được mấy bóng người bên ngoài—hai lớn hai nhỏ, mỗi người đang cầm một thứ gì đó mày mò.
Một người cầm trong tay vật gì đó ngắn mập, tròn trịa, người còn lại cầm thứ trông như cái loa kèn dài dài.
Trong ba người, Thẩm Dật là người không ngồi yên được nhất, nghe thấy âm thanh thỉnh thoảng vọng vào từ bên ngoài, anh ta càng hay ngẩng đầu nhìn ra, lúc thì cau mày, lúc thì nhăn nhó, biểu cảm đa dạng, mông như mọc rễ, tâm trí cứ bay hết ra ngoài.
"Anh cả, cái thằng mập kia phiền chết đi được."
"Đó là em trai của em." Thẩm Sóc đang luyện chữ, không ngẩng đầu lên nói.
Thẩm Dật bĩu môi: "Nhưng nó cứ đối nghịch với em, còn không thích gọi em là anh hai."
"Hơn nữa, A Minh mới là em ruột của chúng ta? Với lại, nó còn làm anh bị ông nội phạt nữa, sao anh lại bênh cái củ cải mập kia chứ? Anh xem ba mẹ nuôi nó kìa, trắng tròn như một củ cải trắng ú nu."
Vừa lẩm bẩm, anh ta vừa đổi lọ mực đen từ bên trái sang bên phải.
Anh ta không luyện chữ mà đang vẽ tranh thủy mặc.
Nhưng so với luyện nhạc cụ thì vẽ tranh anh ta có phần lơ đãng hơn.
Lúc này, trước mặt anh ta xuất hiện một bàn tay, lại đặt lọ mực đen về bên trái, sắp xếp cùng với mấy lọ mực màu khác, còn cẩn thận chỉnh lại, xếp hai vòng trên, ba vòng dưới, trông hệt như biểu tượng năm vòng tròn.
Thẩm Dật cau mày, đè lại tay Thẩm Tùy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giá để bút của anh cả cũng lộn xộn, nghiên mực cũng nghiêng kìa, sao em không sang đó sắp xếp lại? Cứ nhắm vào anh mà phá thôi!”
Comments