“Nếu thật sự bị phát hiện, thì biết đâu ông nội thấy tụi mình đông người lại bỏ qua cho thì sao. Chẳng phải có câu gì mà… ‘pháp bất trách chúng’ à?”
Thật ra Thẩm Tùy rất muốn nói là câu đó không phải dùng như vậy đâu, hơn nữa khả năng xảy ra cũng rất thấp. Nhưng không hiểu sao tay bị lắc mà đầu lại thấy hơi choáng, nên cuối cùng anh không nói gì cả.
Thẩm Dật…
Thẩm Dật ho nhẹ một tiếng, ý chí đang lay động dữ dội — dĩ nhiên là ban đầu cũng không vững vàng gì cho cam — nhưng anh ta cảm thấy nếu bây giờ mà thỏa hiệp thì đúng là chẳng có nguyên tắc gì, nên bèn hắng giọng rồi lên tiếng: “Muốn anh đồng ý thì cũng được thôi.”
“Hử?”
“Nhưng chẳng phải em nói anh em tốt thì phải yêu thương nhau sao?”
Thẩm Dật nở nụ cười với Thẩm Sơ: “Còn anh cả nữa đấy.”
Tự nhiên Thẩm Sơ có cảm giác chẳng lành…
“Cho nên lát nữa em đừng quên đi gõ cửa phòng anh cả nhé. Thuyết phục được anh ấy rồi thì tụi mình cùng lên tầng bốn.”
Nói rồi, Thẩm Dật còn vỗ vỗ vai Thẩm Sơ: “Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, em phải tranh thủ đấy.”
Thẩm Sơ: “…”
Hôm nay lúc “truyền giáo” với anh cả, đã bị ông nội bắt gặp một lần rồi, giờ mà lại thuyết phục anh cả thành công, rồi bị ông bắt thêm lần nữa thì ông già đó chắc chắn sẽ phun lửa mất?
Huống hồ anh cả đâu có dễ bị thuyết phục như vậy!
Cậu thật khổ quá mà…
---
Phòng của Thẩm Sóc cũng ở tầng hai. Nói chính xác thì phòng ngủ, thư phòng, và các khu sinh hoạt khác của mấy anh em họ đều nằm ở tầng này. Thang máy, cầu thang cách xa phòng ngủ, nên phòng của bọn họ sát nhau.
Tuy nhiên hệ thống cách âm của phòng rất tốt, nếu không phải âm thanh như kèn xô na hoặc đứng sát cửa mà nói chuyện, thì gần như ngăn cách được hầu hết tiếng động, khả năng nghe thấy gì từ ngoài rất thấp.
Vậy nên Thẩm Sóc đang ở trong phòng hoàn toàn không biết ngoài kia đã nháo ra động tĩnh gì.
Lúc này, anh đang cầm một quyển sách, hiếm khi tâm trí lơ đãng.
Không rõ đang nghĩ gì, chỉ là đầu óc trống rỗng, có lẽ chưa bao giờ được thả lỏng như vậy — chỉ ngồi yên như thế thôi cũng đã có một cảm giác thanh thản hiếm có.
Nhưng một tiếng gõ cửa đã kéo anh trở về thực tại.
Giờ này ai lại gõ cửa phòng anh?
Thẩm Sóc hơi nhíu mày, buộc phải đứng dậy ra mở cửa.
Chắc không phải người giúp việc trong nhà, vì sau khi gõ cửa họ sẽ báo cáo hoặc xin phép, mà giờ thì không. Hay là Thẩm Dật hay Thẩm Tùy? Nhưng giờ này hai đứa đó lẽ ra phải ở trong phòng chứ? Với lại thường thì họ cũng sẽ không sang tìm anh.
Cũng khó mà là ông nội — giờ này chắc ông đã đi nghỉ rồi.
Vậy là… ba mẹ?
Hay là…
Thẩm Sóc vừa nghĩ vừa mở cửa.
“Bíp bíp!”
“Anh cả! Khủng long bạo chúa của anh đã sẵn sàng, mình cùng nhau phiêu lưu nào!”
Vừa ngẩng đầu nhìn ra thì đã thấy một cái đuôi lướt qua trước mắt.
Khoan đã… đuôi?
Thẩm Sóc cúi xuống nhìn thì thấy một chú khủng long màu xanh lá đang ôm chân anh. Đầu khủng long ngẩng lên, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Sơ. Lúc này cậu đang cười với anh, mắt to sáng rỡ đầy tinh quái — nhìn phát biết ngay là chẳng có ý tốt gì.
“Hehe, anh cả~”
Thẩm Sóc không biểu cảm nhìn Thẩm Sơ: “Có chuyện thì nói, nói thẳng.”
Đừng có giở mấy trò cười cười lấy lòng anh.
Thẩm Sơ: “…Ờ.”
“Là… muốn lên tầng bốn xem phim.”
“Rồi sao nữa?”
Thẩm Sóc nghĩ một lát: “Em cũng gọi Tiểu Dật với Tiểu Tùy cùng đi đúng không?”
“Đúng rồi đúng rồi.”
Thẩm Sơ gật đầu lia lịa: “Nên không thể thiếu anh cả được!”
Nếu cái đuôi khủng long phía sau có thể vẫy, chắc giờ đang đong đưa qua lại rồi — đúng kiểu làm nũng lấy lòng luôn…
Nhưng Thẩm Sóc dễ tin vậy sao?
Nghĩ cũng thấy không thể đơn giản như vậy được.
Từ lúc chuyển về biệt thự, đây là lần đầu tiên anh em họ quay về nhà cũ, trước giờ chưa từng có chuyện như vậy xảy ra, vậy mà lần này vừa về đã xảy ra đủ thứ chuyện bất ngờ — mà điều “bất ngờ” duy nhất, chính là con heo nhỏ bỗng dưng nổi hứng này.
À không, bây giờ là một chú khủng long mập màu xanh lá.
Thẩm Sóc hơi nhướn mày: “Cùng đi phiêu lưu?”
Thẩm Sơ lại tiếp tục gật đầu như gà mổ thóc: “Ừ ừ, không thể để ông nội phát hiện được.”
“Khủng long bạo chúa?”
“…Ừ ừ.”
Thẩm Sơ thầm nghĩ, khổ ghê luôn á, rồi túm cái đuôi khủng long của mình qua, cái đầu khủng long lắc lắc: “Anh cả nhìn nè!”
Bộ đồ này là cậu lục tung phòng mình mới tìm được, may là nhớ loáng thoáng là Tô Lạc Duyệt từng mua cho cậu cái này, không thì đến đây chẳng có trang bị gì, phần trăm thắng liền thấp đi!
“Nhưng khủng long bạo chúa là màu vàng, em lại màu xanh. Hơn nữa…”
Thẩm Sóc thong thả nói: “Hơn nữa em nhiều lắm cũng chỉ là một con Agumon thôi, còn chưa tiến hóa, bày đặt khủng long bạo chúa gì?”
Bộ đồ khủng long màu xanh nhìn thì cũng dễ thương, nhưng dù có gượng ép cách mấy cũng không giống nhân vật trong Digimon cho nổi. Thẩm Sóc quan sát kỹ càng, soi mói từng chút — chỉ có cái tam giác ở sau lưng là hơi giống xíu thôi, nhưng cũng là màu vàng nhạt.
Mặc dù có soi mói thật đấy, nhưng chính Thẩm Sóc cũng không nhận ra là bản thân hiếm khi lại có tâm trạng rảnh rang mà đứng đây đấu khẩu với Thẩm Sơ như thế này.
Hơn nữa còn đang chờ cậu nhóc bị chọc quê nữa chứ.
Nhưng Thẩm Sơ lại chớp mắt nhìn anh, bỗng nhiên kêu lên: “Anh cả, anh nhớ được tên nhân vật trong Digimon luôn hả? Còn không nhầm trình tự tiến hóa luôn!”
Thẩm Sóc: “…."
Thấy sắc mặt anh thay đổi, cậu nhóc vội vàng hắng giọng, đổi chủ đề: “Mặc dù điều kiện có hạn, nhưng bọn em còn tặng kèm một bé bò sữa nữa đó!”
“Gì? Bò sữa?”
Thẩm Sóc còn chưa kịp hỏi rõ thì đã thấy Thẩm Sơ duỗi cánh tay mũm mĩm ra, chỉ ra ngoài cửa.
“Kia kìa!”
Thẩm Sơ vừa nói vừa vẫy tay: “Anh trai, mau qua đây”
Chỉ thấy từ bóng tối ở hành lang, chậm rãi bước ra một con… à không, là một người mặc bộ đồ liền thân họa tiết bò sữa trắng đen, đầu đội mũ bò sữa, sau lưng còn có một cái đuôi nhỏ với túm lông trắng ở chót đuôi — Tạ Thời Minh.
Hắn chậm chạp bước đến, gương mặt không chút biểu cảm, chỉ có đôi tai giấu trong mũ là đang đỏ ửng lên.
Comments