Chương 24

Chương 24

Nếu không phải Thẩm Sơ gọi hắn, e rằng Tạ Thời Minh có thể đứng mãi trong bóng tối hành lang cho đến tận thiên hoang địa lão!

Thẩm Sóc thực sự không nhịn được mà đưa tay ôm trán: “Sao ngay cả A Minh em cũng...”

Nhóc mập lầm bầm: “May mà mẹ mua không chỉ một bộ!”

May quá, mất mặt không chỉ có mình cậu!

Ha, ha!

Tạ Thời Minh không muốn mặc, thật sự không muốn mặc. Nhưng không chịu nổi cảnh Thẩm Sơ nằm trên mặt đất khóc lóc ăn vạ, nên đến khi hoàn hồn lại, hắn đã mặc vào rồi. Quay sang nhìn nhóc mập, cậu đã bò dậy, tốc độ nhanh khỏi phải nói.

Hắn rất khó không nghi ngờ mình có phải bị gài bẫy không, nhưng chuyện đã tới nước này, chẳng lẽ lại cởi ra rồi đổi ý…

Haiz, tuổi còn nhỏ mà đã hiểu thế nào là “một lần sẩy chân, hối hận muôn đời”!

“Anh cả à, mua một tặng một!”

“Anh nhìn mấy đứa trẻ được chọn khác chỉ có một con Digimon, còn anh thì có tới hai con đấy!”

“Thế nên anh không thể từ chối đâu!”

Thẩm Sơ rung chân Thẩm Sóc, vẻ mặt “anh mà từ chối là em làm loạn lên đó”.

Thẩm Sóc: “…”

Người ta là mua một tặng một, em là ép mua ép bán thì có!

Nhưng chưa đến nửa phút sau, Thẩm Dật và Thẩm Tùy nhìn Thẩm Sóc đang đứng trước mặt, không nhịn được mà há hốc miệng…

Thật sự lôi được anh ấy đến!

Là anh cả! Thật sự là anh cả!

Thẩm Sơ trong lòng gật đầu lia lịa – hy sinh lớn thật

Tạ Thời Minh… hắn mới gọi là hy sinh lớn chứ?

Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này rốt cuộc liên quan gì tới hắn?

Phòng chiếu phim ở tầng bốn, Thẩm Tùng Quốc ở tầng ba, không thể đi thang máy, đi cầu thang vẫn là an toàn hơn. Dù sao khả năng đụng mặt Thẩm Tùng Quốc khi đi cầu thang cũng thấp hơn nhiều.

Thế là Thẩm Sơ kéo Tạ Thời Minh đi đầu, Thẩm Dật và Thẩm Tùy ở giữa, Thẩm Sóc đi cuối.

Năm người nhẹ nhàng lặng lẽ leo cầu thang, vì trong số đó Thẩm Sơ là thấp nhất, lại mặc “đồ béo” nhất – dù sao cũng kéo theo một cái đuôi ngắn ngắn mập mập – nên lúc đi, nhìn từ phía sau, thực sự giống một con khủng long nhỏ béo tròn, lắc qua lắc lại.

Thẩm Dật và Thẩm Tùy cứ nhìn mãi, loá cả mắt.

Đang leo cầu thang, Thẩm Sơ bỗng cảm thấy có ai đó kéo cậu một cái, cậu “ái da” một tiếng, hai tay mũm mĩm vội vã vẫy vài cái để giữ thăng bằng, rồi lập tức quay đầu – ai dám kéo cậu?

Thẩm Dật và Thẩm Tùy nhìn nhau, cùng nhún vai.

Ý là – ai mà biết.

Thẩm Sơ tức không chịu được, không phải các anh thì là ai?!

Chính là một trong hai người các anh!

Tiếc là không ai chịu nhận, cậu đành quay đầu tiếp tục leo.

Mà cậu leo rất vất vả, cầu thang dài, bậc lại cao, chân cậu lại ngắn… Tuy Thẩm Sơ kiên quyết không chịu thừa nhận, rằng sau này chân cậu sẽ dài ra, nhưng giờ thì chiều cao có hạn, nên có lúc còn phải dùng tay để bám. Đã leo không vững, còn bị người ta chọc ghẹo, thật sự là phiền chết đi được!

Nói là Thẩm Sơ kéo Tạ Thời Minh, chẳng bằng nói Tạ Thời Minh đang lôi cậu đi, đôi lúc còn phải đỡ một tay.

Đồ liền thân đúng là đồ liền thân, đến móng vuốt cũng làm luôn, cực kỳ chi tiết chỉn chu.

Tay giấu bên trong, có chừa chỗ để thò ra, nhưng ống tay thì hơi dài với Thẩm Sơ, nên cứ cách một lúc là tay lại bị tụt vào trong, ví dụ như bây giờ – đang bị Tạ Thời Minh kéo phần cổ tay, chỉ thấy móng vuốt khủng long mập mập lộ ra, vừa ngắn lại vừa béo, trông có vẻ hơi... ngốc.

Nhưng sau khi Thẩm Sơ lại “ái da” một tiếng nữa, cái móng vuốt khủng long ấy bỗng nhiên toát ra “sát khí” – siết lại, giơ lên, tuy nhìn bên ngoài vẫn ngắn ngủi béo mập, nhưng ít ra cũng ra dáng.

“Ai kéo em vậy hả!”

“Suỵt!”

Thẩm Dật giơ ngón tay lên: “Tới tầng ba rồi, em không sợ làm ông nội tỉnh dậy à?”

Nhóc mập nheo mắt: “Đừng có đánh trống lảng với em!”

Ông nội làm gì dễ tỉnh đến thế!

“Nói, có phải anh kéo em không!”

Thẩm Sơ vừa nói vừa giơ móng vuốt dọa Thẩm Dật.

Thẩm Dật chớp mắt, nhìn cái móng vuốt béo ú giơ trước mặt mình, mặt dày lắc đầu: “Vừa nãy không phải anh.”

“Vậy thì là anh ba!”

Thẩm Sơ chỉ lo tức giận, không nhận ra điểm lạ trong lời nói, lại giơ móng vuốt về phía Thẩm Tùy.

Chỉ thấy Thẩm Tùy cũng lắc đầu: “Lúc nãy anh không có kéo em.”

Không phải hai người họ, chẳng lẽ là anh cả?!

Thẩm Sơ tức đến chống nạnh, còn Tạ Thời Minh thì liếc nhìn Thẩm Dật và Thẩm Tùy, do dự không biết có nên mở miệng không.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, đã thấy một bàn tay vươn ra từ giữa hai người kia, rất tự nhiên kéo cái mũ khủng long của Thẩm Sơ, kéo đến mức đầu cậu chao đảo, rồi lại rất tự nhiên thu tay về.

Ngay sau đó, Thẩm Sóc lên tiếng: “Đừng quậy nữa, mau đi đi.”

Thẩm Sơ: “…”

Tạ Thời Minh: “…”

Thôi được rồi, không truy cứu nữa.

Nhưng Tạ Thời Minh hơi dừng lại, không nhịn được liếc nhìn Thẩm Sơ vài cái.

Nhóc mập nhạy bén cảm nhận được, lập tức quay phắt lại trừng mắt nhìn Tạ Thời Minh – anh cũng muốn kéo em phải không?!

Tạ Thời Minh liền “suỵt” một tiếng.

Thẩm Sơ càng khó chịu – cậu có nói gì đâu chứ!

“Em…”

“Có người tới!”

Thẩm Sóc cũng hạ thấp giọng, theo đó là tiếng bước chân vọng đến từ xa!

Hơn nữa ngày càng gần, vang lên trong hành lang.

Dù có thảm lót, vẫn nghe ra được.

Nói cách khác, người đó đang rất gần họ, giờ trốn cũng không kịp nữa rồi!

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, mấy người không hẹn mà cùng nín thở.

Ngay cả Thẩm Sóc cũng hiếm khi điều chỉnh lại hơi thở.

Là ai vậy?

Chẳng lẽ thật sự là ông nội?

Vậy chẳng phải họ tiêu đời rồi sao?

Tim Thẩm Sơ đập thình thịch, trong lòng không ngừng gào thét tiêu rồi tiêu rồi, cậu còn tưởng là không có gì sơ suất, giờ này lẽ ra Thẩm Tùng Quốc đã ngủ rồi chứ, sao còn đi lại bên ngoài, chẳng lẽ thật sự chờ để bắt cậu sao?

Comments