Trên mặt Thẩm Sóc! Vậy mà lại có hai lúm đồng tiền!
Trên mặt anh cả vậy mà lại có lúm đồng tiền!
Còn là hai cái!
Hai cái luôn đó!
Thẩm Sóc bị mọi người nhìn chằm chằm, dù gương mặt đã nhanh chóng trở lại vẻ vô cảm thường ngày, nhưng vẫn không ngăn được những ánh mắt “nóng bỏng” nhìn anh, vì vậy không tránh khỏi cảm giác không thoải mái, theo bản năng muốn quay đầu đi. Thế nhưng lúc này, trên mặt anh lại bất ngờ truyền đến một cảm giác ấm áp.
Tô Lạc Duyệt mỉm cười xoa nhẹ gương mặt Thẩm Sóc, giọng dịu dàng: “Con thật sự rất giống ba con.”
Thẩm Sóc mím môi, sau một lúc lâu ừ một tiếng.
…
Cuối cùng, sau một hồi ầm ĩ, mấy người cũng bước vào phòng chiếu phim.
Tô Lạc Duyệt kéo Thẩm Sóc ngồi cạnh mình. Thẩm Dật vì sợ lại chọc giận nhóc mập, trong lòng vừa cảm kích hai cái má lúm đồng tiền của anh cả đã “cứu mạng” kịp thời, vừa kéo Thẩm Tùy ngồi xuống bên cạnh Thẩm Sóc.
Thẩm Sơ hừ nhẹ một tiếng, rồi kéo Tạ Thời Minh ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc Duyệt.
Cậu đang mặc đồ liền thân, khó khăn khi leo lên ghế sofa, liền được Tạ Thời Minh ở phía sau đẩy nhẹ mông một cái. Sau đó Tạ Thời Minh cũng trèo lên, còn cậu nhóc mũm mĩm thì dùng cả tay lẫn chân cùng lúc để xoay người lại, nghĩ thầm: Sao lại chênh lệch như vậy chứ!
Chỉ là cao hơn cậu một chút, gầy hơn cậu một chút, sao mặc đồ liền thân mà khe ở giữa háng cũng rộng hơn?
Chắc chắn là do cậu chưa hồi phục hẳn!
Tất cả là lỗi của anh hai!
"Ách xì!”
Thẩm Dật dụi mũi, dưới ánh sáng mờ nhạt từ màn hình chiếu phim, anh ta nghiêng đầu nói nhỏ với Thẩm Tùy: “Em nói xem, mai thằng nhóc mập ấy có nấu cho anh một nồi trứng thật không? Đến lúc đó em ăn phụ anh nhé?”
Tô Lạc Duyệt đang xem một bộ phim không giới hạn độ tuổi, phù hợp cho trẻ con, mà Thẩm Tùy lại rất thích mấy phim thể loại khoa học viễn tưởng như thế này, nên đang xem cực kỳ say mê. Khi nghe Thẩm Dật nói gì đó bên tai, anh không quay đầu, chỉ buột miệng hỏi: “Ăn gì cơ?”
“Trứng gà chứ gì nữa.”
Thẩm Tùy “ồ” một tiếng, rồi đáp: “Nhưng em đâu cần bồi bổ trứng và… gà.”
“Ý gì thế?”
Thẩm Dật ngơ ngác, trứng là trứng, gà là gà, trứng gà thì là trứng gà, không phải chỉ nói đến trứng thôi à? Chẳng lẽ còn có gì khác?
Thẩm Tùy thở dài, lúc này mới quay đầu nhìn sang: “Người không ý thức được mới có thể xúc phạm Sơ Sơ.”
“Gì cơ?!”
Rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?!
Thẩm Tùy tấm tắc hai tiếng, lắc đầu: “Hành vi và ý thức của con người đều xuất phát từ hoàn cảnh bản thân. Khi điều kiện không đủ, họ sẽ không nghĩ rằng việc kéo đuôi người ta lên cao có thể gây ra ảnh hưởng gì, vì họ không có nhận thức ấy. Điều này gọi là ‘suy bụng ta ra bụng người’ ưm—”
Xàm xí!
Toàn là xàm xí!
Thẩm Dật túm lấy Thẩm Tùy lắc mạnh: “Em đừng có bôi nhọ sự trong sạch của anh!”
Ngay cả nhóc mập còn chưa gọi là ‘vô kê chi đản’ (trứng không có gà), anh ta sao có thể thua nó được?!
"Vậy anh hãy để em chuyên tâm xem phim…”
“Anh móc mắt em luôn bây giờ!”
“Còn nữa, tuổi còn nhỏ mà đã học hư rồi, nói mấy lời kiểu đó!”
…
“Ách xì!”
Thẩm Sơ dụi mũi, chuyên tâm ngồi trên sofa xem phim.
Phim này cậu từng xem rồi, là bộ phim rất kinh điển, giờ xem lại vẫn thấy hay.
Dù sao làm gì cũng hơn đi ngủ sớm.
Cậu nhóc mũm mĩm đung đưa đôi chân, hiếm có tận hưởng, rồi vô thức nghiêng đầu dựa vào bên cạnh. Bên cạnh là Tô Lạc Duyệt, đã quen với việc Thẩm Sơ dựa vào nên quay đầu xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cậu, nhìn hai đứa – một là khủng long nhỏ, một là bò sữa nhỏ – trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng, nghĩ thầm sau này phải mua thêm vài bộ nữa, trẻ con lớn nhanh mà.
Bên kia, Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ dựa vào người Tô Lạc Duyệt, không kìm được nhìn vài lần, rồi khẽ mím môi.
Hắn cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, s* s**ng một chút, chất liệu mềm mại, lông xù xù, dán vào da cũng không gây ngứa, phía trước là màn hình chiếu phim lớn— tất cả đều là những thứ trước đây hắn chưa từng thấy, chưa từng chạm qua.
Được nhận về nhà họ Thẩm, có thấy không quen không?
Đương nhiên là có.
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn có cảm giác không quen.
Nhưng kỳ lạ thay, cảm giác không quen đó… mỗi khi ở cạnh Thẩm Sơ lại như bị suy giảm đi rất nhiều.
Tạ Thời Minh cũng không rõ là vì sao.
Nhưng mà… hắn dần dần, không còn muốn ở một mình nữa.
Vì thể đợi Tạ Thời Minh lấy lại tinh thần, hắn khẽ kéo tay Thẩm Sơ, lúc Thẩm Sơ nhìn sang, hắn ngập ngừng một chút rồi mở miệng: “Hồi nãy còn chưa trả lời em.”
“Hử?”
Thẩm Sơ ngạc nhiên, trả lời gì cơ?
Rồi cậu lại nghe thấy Tạ Thời Minh nói tiếp: “Anh sẽ nghĩ xem mình thích ăn gì, cũng sẽ nói ra mình thích ăn gì. Món khoai tây em nói, chắc anh cũng sẽ thích. Ngày mai anh sẽ thử.”
Đôi mắt Thẩm Sơ dần trợn to.
Lạ quá, rất lạ.
Tạ Thời Minh sao lại nói dài thế này, hơn nữa những lời hắn nói….
Thẩm Sơ vô thức ghé sát lại gần, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh, lần này trở về, cậu phát hiện trên người Tạ Thời Minh có rất nhiều điều không giống trước kia, nhất là khi đối mặt với cậu — thật sự rất khác biệt.
Vậy có khi nào… còn điều gì khác, đang chờ cậu phát hiện?
Trong trí nhớ, khi còn nhỏ Tạ Thời Minh đâu phải như vậy? Hầu hết lúc nào mặt cũng trầm tĩnh, ít cười, ít nói, có khi mặt lạnh còn hơn cả anh cả, luôn có cảm giác xa cách, không thích thân cận với mọi người, ai mà tới gần một chút là lập tức lặng lẽ tránh ra…
Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ chợt “hể” lên một tiếng—
Cậu nhớ là mình từng dựa sát vào Tạ Thời Minh rồi nhỉ?
Nhưng Tạ Thời Minh hình như không tránh ra?
Ừm… thử xem sao!
Đã ngồi gần nhau, Thẩm Sơ vừa nghĩ vừa dịch người lại gần Tạ Thời Minh thêm một chút, vai kề vai, tay chạm tay, thậm chí còn kéo hai cái đuôi chạm vào nhau, thân mật đến mức không thể thân hơn.
Nhưng dù như vậy, Tạ Thời Minh vẫn không có phản ứng gì!
Comments