Không cam lòng, Thẩm Minh Châu tức giận hỏi thẳng ——
Tại sao không cho ông tắm giúp?!
Nhóc mập bị phiền đến mức thở dài: “Ba ơi, con lớn rồi mà…”
Thẩm Minh Châu khựng lại, đưa tay chọc chọc Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ: “?”
“Cái đó, bé cưng à.”
Thẩm Minh Châu gọi cả Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đứng lại gần, thêm cả Tạ Thời Minh, rồi mới quay sang nói với Thẩm Sơ: “Con biết không, khi con đứng cạnh mấy anh, tín hiệu Wi-Fi của con là yếu nhất đấy.”
Thẩm Sơ: “…”
Nhóc mập tức đến mức tung nắm đấm bánh bao lao thẳng tới ——
“Nói thì nói, ba có cần biểu diễn trực quan thế không hả?!”
Thẩm Minh Châu cười hì hì: “Nên là, con lớn chỗ nào chứ, chỗ nào cũng bé xíu…”
Thẩm Sơ cảm thấy mình bị ám chỉ, tức giận hét lên: “Con chỗ nào cũng lớn!”
“Con lớn ở đâu?”
“Bụng à?”
Thẩm Sơ: “…”
Nhóc mập sắp tức chết rồi!
---
“Quạc quạc!”
Trên mặt nước lăn tăn sóng, một bầy vịt vàng mập mạp tròn trịa bơi thong dong, chẳng cần chân đỏ cũng nhẹ nhàng lướt trên mặt nước. Đang tung tăng bơi lội, mặt nước bỗng chốc gợn sóng dữ dội ——
Hình như có thứ gì đó đang nhanh chóng trồi lên từ phía dưới!
Chỉ nghe “Òa —" một tiếng, một bàn tay trắng mập đột ngột ngoi lên khỏi mặt nước!
Rồi như sấm sét giáng xuống, lao vào giữa đàn vịt, loạn xạ một trận, thừa cơ túm lấy một chú vịt vàng lạc đàn! Bàn tay mập siết chặt ——
“Quạc quạc ——!”
Chú vịt vàng tội nghiệp lập tức “tử nạn”!
Toàn bộ quá trình, tàn nhẫn vô cùng, không chút nhân đạo!
“Xít ——”
Thẩm Sơ vừa buông tay, vịt vàng lại tự động phồng lên, cậu lại bóp, rồi thả, lại bóp, rồi thả… Cả phòng tắm vang lên âm thanh “xít xịt” không ngớt, ồn ào chết đi được.
Cậu làm đại ma vương ở một đầu bồn tắm, còn Tạ Thời Minh vẫn yên bình như cũ ở đầu bồn tắm bên kia, không một chút phản ứng…
Lạ ghê!
Cậu nhóc mũm mĩm híp mắt, cuối cùng cũng buông tha cho chú vịt vàng, bắt đầu nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh ——
Không thích hợp, thật sự không thích hợp!
Hắn trầm mặc hơn thường ngày ba, bốn phần… chắc chắn có chuyện! Hình như từ sau vụ đánh nhau? Hay là từ khi nào? Cái miệng kia dùng để làm gì chứ, không biết nói sao?!
Nghĩ tới đây, Thẩm Sơ tức lên, kéo chặt cái khăn tắm nhỏ phủ dưới bụng, bật người đứng dậy, rồi bơi kiểu chó qua chỗ Tạ Thời Minh, vươn tay —— Bốp!
Vỗ thẳng vào trán Tạ Thì Minh, vang dội cực kỳ!
Tạ Thời Minh bị vỗ nghiêng đầu ra sau: “…”
“Anh làm gì vậy? Nghĩ cái gì thế?”
Nhóc mập d*ng ch*n, nửa ngồi xổm trước mặt Tạ Thời Minh, vẫy tay trước mặt hắn: “Tỉnh chưa?”
Cái khăn tắm nhỏ bị kéo còn bay bay trong nước, mà nói đúng hơn, phần lớn là bị cái bụng tròn níu lại.
Bụng cậu rủ xuống, từng ngấn thịt chồng lên nhau, có thể nhét cả nửa ngón tay vào. Cho nên vắt cái khăn tắm vào hông cũng chẳng có vấn đề gì. Tổng thể nhìn qua, cái bụng tròn trịa kết hợp với khăn tắm bay lượn, trông y như một búp bê cầu nắng trôi bồng bềnh trong nước, chỉ thiếu đôi mắt…
Đúng là một cái bánh bao đặc ruột.
Bánh bao đặc ruột ngồi sụp xuống cạnh Tạ Thời Minh, khiến cả bồn tắm dậy sóng một trận…
Cậu tiện tay túm lấy một chú vịt vàng trôi đến, giơ lên trước mặt Tạ Thời Minh: “Anh à, anh nói gì đi chứ.”
Rồi ngay trước mặt Tạ Thời Minh, cậu dùng sức bóp ——
“Xít —— xít!”
Tạ Thời Minh: “…”
“Khụ, không nghĩ gì cả.”
Thẩm Sơ lập tức bày ra vẻ mặt == định nói “Anh nghĩ em tin à”, thì Tạ Thời Minh đã vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu.
Hả?
Làm gì thế?
“…Xin lỗi, vì đã khiến em bị thương.”
Lúc tắm thì càng thấy rõ ——
Toàn thân trắng nõn, nên vết đỏ trên mặt càng nổi bật.
Không ngờ nghe được lời này, Thẩm Sơ ngẩn ra một lúc, rồi vỗ nhẹ vào trán Tạ Thời Minh: “Liên quan gì đến anh chứ, đâu phải lỗi của anh, nhận trách nhiệm bừa làm gì vậy.”
Hơn nữa, nếu nói bị thương, thì cũng là Tạ Thời Minh bị thương, cậu chẳng đáng nhắc tới.
Nhưng Tạ Thời Minh vẫn lắc đầu, cụp mắt —— Là do hắn, là vì hắn…
Thẩm Sơ nghiêng đầu, nhíu mày định hỏi thêm, thì cửa phòng tắm bị gõ, ngoài cửa là giọng của Tô Lạc Duyệt, hỏi sao họ tắm lâu vậy, dặn không được nghịch nước quá lâu, mau ra ngoài.
Bị gián đoạn nên không hỏi tiếp được nữa.
Tạ Thời Minh cũng không giống kiểu người sẽ dễ dàng mở miệng, nên Thẩm Sơ đành ghi nhớ chuyện này, chờ dịp khác sẽ hỏi tiếp.
---
Cứ như vậy cho đến hôm sau.
Tô Lạc Duyệt vốn định xin cho họ nghỉ vài hôm, ở nhà dưỡng thương, không cần đi mẫu giáo.
Nhưng Tạ Thời Minh từ chối, nói muốn đi học.
Thẩm Sơ thì sao cũng được, nên hôm đó họ vẫn dậy sớm đến trường.
Nghe nói nhà trường đã liên hệ với Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt, trước tiên là xin lỗi, nói là do họ không trông nom bọn trẻ tốt nên mới xảy ra sự cố “đánh nhau” này, sau đó cũng liên lạc với phụ huynh bên kia, nếu hai bên đồng ý thì có thể gặp mặt bàn bạc, giải quyết cho ổn thỏa.
Thẩm Sơ không biết ba mẹ đã nói gì với nhà trường, chỉ biết hôm nay vừa đến lớp, cô giáo Tiểu Hoa đã nói, tạm thời sẽ không hoạt động chung với lớp 2.
Nhìn sang, thấy Tề Nguyên Tư cũng không đến, Thẩm Sơ gật gật đầu, cảm thấy còn khá tốt.
Comments