Tuy nhiên, ngay sau đó, ánh mắt của Tô Lạc Duyệt cũng bắt đầu quét về phía họ.
Thẩm Sóc: “…”
Thẩm Dật và Thẩm Tùy: “…”
Tự nhiên có cảm giác nguy hiểm, làm sao đây!
Thẩm Minh Châu đang lái xe, cuối cùng cũng cảm thấy ánh mắt của Tô Lạc Duyệt dừng trên người mình…
Thẩm Minh Châu: “……”
Ông cười gượng một tiếng, hạ giọng nói: “Cái đó… anh không tham gia có được không? Trình độ tuyển thủ chuyên nghiệp như anh mà ra sân thì bọn em còn chơi gì nữa, em nói có đúng không, bà xã thân yêu?”
Tô Lạc Duyệt chỉ tặc lưỡi một tiếng: “Ngày thường anh đi câu cá về, lần nào chẳng khóc còn nhiều hơn cười?”
“Lần này để anh mặc đồ con gái mà khóc!”
Thẩm Minh Châu: “…”
Trời ơi!
Ngay lập tức, mọi người như được thắp lên ngọn lửa chiến đấu!
…
Đến khi về đến nhà cũ, Thẩm Tùng Quốc đã chờ sẵn từ lâu. Tuy vẻ ngoài có vẻ “kiềm chế”, nhưng bên cạnh đã chuẩn bị đủ loại dụng cụ câu cá, hơn nữa lớn nhỏ đều có, đúng là tri kỷ đến kinh ngạc!
Thẩm Sơ chạy ùa tới kể lại chuyện cá cược, rồi hỏi Thẩm Tùng Quốc có muốn tham gia không?
“Nếu thắng thì được đưa ra một yêu cầu đấy ạ, ông nội cũng tham gia nhé?”
Thẩm Tùng Quốc liếc nhìn Thẩm Minh Châu, rồi lại nhìn Tô Lạc Duyệt, sau đó nhìn sang lũ trẻ, khẽ ho một tiếng, mặt nghiêm lại, có chút ngượng ngùng. Tham gia mấy trò kiểu này, cũng… quá là…
“Nếu cháu thắng, cháu muốn ông nội tối nay hát ru cho cháu ngủ!”
Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt đều sốc nặng!
Cưng à, con dám nói thật đấy…
Thẩm Tùng Quốc cũng…
Khoé miệng ông hơi co giật, hừ một tiếng: “Cháu mà đòi thắng được ông à?”
Nhóc mập nghiêng đầu: “Ông nội, ông câu cá giỏi lắm à?”
Thẩm Tùng Quốc lại hừ một tiếng—
“Tất nhiên là giỏi.”
Kết quả vừa đến chỗ câu cá, một ông lão có tuổi tác tương đương với Thẩm Tùng Quốc vừa thấy bọn họ xuất hiện liền cười ha hả nói: “Ông dắt cả nhà đi câu cá à? Có muốn tôi dời xa một chút không, kẻo lát nữa câu hết cá thì khổ.”
Mấy đứa nhỏ như Thẩm Sơ lập tức quay phắt lại nhìn—
Ông nội, ông nói ông câu cá giỏi lắm mà!
Nghe thế này thì chẳng giống chút nào?
Thẩm Tùng Quốc: “…”
“A! Thẩm Sơ!”
“Tạ Thời Minh—”
Cậu nhóc mũm mĩm còn đang nheo mắt nhìn Thẩm Tùng Quốc thì bất chợt nghe có người gọi tên mình và Tạ Thời Minh. Quay đầu lại, thì ra người đứng cạnh ông cụ vừa nói chuyện kia chính là hai anh em Tề Nguyên Tư và Tề Nguyên An, đã lâu không thấy!
Vậy vị này… là ông cụ nhà họ Tề?
Thẩm Sơ theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Minh Châu, thấy ông cũng đang nhìn mình, còn lén nháy mắt một cái.
Không phải chứ.
Chà chà, đúng là oan gia ngõ hẹp…
Chậc, ở trường học không gặp, không ngờ lại gặp ở đây.
Vết xước trên mặt Thẩm Sơ thì đã sớm khỏi rồi, nhưng thương tích trên mặt Tạ Thời Minh vẫn còn thấy rõ. Lúc mới đến nhà cũ, Thẩm Tùng Quốc đã chú ý đến và nghiêm mặt trách mắng Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt vì không nói với ông. Nghe nói do cháu trai nhà họ Tề gây ra, ông liền hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không tốt.
Lúc này gặp mặt, hai ông cụ nhìn nhau, đùng đùng lửa giận, đúng kiểu “tia lửa b*n r* tứ phía”!
Mới gặp đã nói chuyện câu cá, không biết sao lại càng lúc càng náo nhiệt, cá cược giờ còn có cả ông cụ nhà họ Tề và hai anh em Tề Nguyên Tư cũng tham gia, nói thắng thì khiến bọn họ mời khách một bữa.
Vớ vẩn!
Là ai phải ai mời chứ?!
Chính cháu nhà ông bắt nạt cháu tôi trước!
Người nhà họ Thẩm liếc nhau một cái, thầm nghĩ, cược thì cược, ai sợ ai!
Tinh thần đồng đội bốc cháy!
Bên kia, quản gia Chu vừa cười vừa sắp xếp dụng cụ câu cá.
Thầm nghĩ, đã lâu không thấy lão gia nhà mình tinh thần phấn chấn như vậy.
Vì bên Thẩm Sơ đông người hơn, nên cuộc thi được tính cả theo từng cá nhân lẫn tổng đội, xem ai câu được nhiều cá và cá to hơn. Mọi người chia nhau ra, bắt đầu chuẩn bị.
Nhưng rắc rối cũng không ít, vì có nhiều người mới lần đầu câu cá.
Thẩm Sơ thầm nghĩ, chẳng lẽ vì lâu rồi không câu nên tay nghề thụt lùi? Sao nhìn đống dây câu rối như mớ bòng bong vậy! Cảm giác như buộc mấy ngón tay lại với nhau, giống như con mèo chơi cuộn len, càng gỡ càng rối, càng rối càng tức, a a!
Đang nghĩ thì nghe bên cạnh truyền đến vài tiếng cười.
Tề Nguyên Tư nhìn qua: “Này, nếu không biết thì sớm nhận thua đi.”
Thẩm Sơ không khách sáo mà trợn mắt—
Nói như thể cậu ta biết câu lắm ấy, xì!
Cậu chẳng qua là đang bị giới hạn thể chất thôi!
May mà có quản gia Chu làm “hướng dẫn viên ngoài sân”, chỉ dẫn từng người cụ thể, chẳng mấy chốc ai cũng chuẩn bị đâu vào đấy— mỗi người bên cạnh đều có một cái xô đựng cá câu được, nhưng Thẩm Sơ lại không chịu xài xô, mà đòi chậu to, nói sợ mình câu được nhiều cá to quá, xô nhỏ không đủ chứa.
Câu này khiến ông cụ nhà họ Tề bên kia nhướng mày, rồi nhìn sang Thẩm Sơ—
“Này nhóc, đầu thì nhỏ mà miệng thì to thật đấy.”
Cậu nhóc mũm mĩm chớp mắt, làm ra vẻ không hiểu: “Ông ơi, sáng nay cháu có đánh răng, vị chanh nha!”
Ông cụ nhà họ Tề: “…”
Đứa nhỏ này rốt cuộc là thông minh hay ngốc đây?
Cái đoạn video giám sát kia ông ta cũng đã cho người lấy về xem rồi, cái miệng nhỏ kia đúng là thao thao bất tuyệt, làm cháu ông ta tức điên lên. Mà đánh giá một cách công bằng thì đúng là cháu ông ta ra tay trước, nhưng cái miệng kia cũng không phải dạng vừa đâu.
Nghĩ tới đây, ông cụ nhà họ Tề thấy hơi bực mình, cháu ông ta thế mà lại cãi không lại người ta.
Thế là ông ta lại nhìn Thẩm Sơ hỏi—
“Nhóc con, thật sự là không hiểu hay giả vờ không hiểu thế?”
“Gì cơ ạ?” Thẩm Sơ chớp chớp mắt.
Ông cụ nhà họ Tề: “Ý ta là cháu còn nhỏ mà đã giỏi ‘nói khoác không biết ngượng’, thành ngữ này cháu có hiểu không?”
Comments