“Cẩn thận, giữ chắc vào!”
Tạ Thời Minh: “Xem có nhấc lên nổi không—”
“Em chỉ giữ chặt thôi cũng đủ mệt rồi đó!”
Cậu nhóc mũm mĩm vừa hét lên thì cảm thấy sau lưng có người tiến lại gần, sau đó một đôi bàn tay to lớn đầy nếp nhăn vươn tới, nắm lấy tay cậu và Tạ Thời Minh, cùng dùng sức, nhấc lên rồi hất mạnh ra—
Mượn sức đó, con cá to lập tức bay khỏi mặt nước!
Vèo—
Lúc này lưỡi câu cũng đứt luôn!
*Bốp!* một tiếng, con cá to rơi phịch xuống đất, quẫy đuôi vài cái, toàn thân bật nhảy loạn lên, cố hết sức trốn thoát khỏi số phận bị bắt! Vảy cá ướt nhẹp cà qua mặt đất, trông như sắp chuồn về sông vậy—
“A!!”
Cá sắp chạy mất rồi!
Tạ Thời Minh còn nhanh hơn cả Thẩm Sơ, lao tới trước, nhưng gần như đã muộn. Ngay lúc ấy, một bóng người nhảy ra, nhào thẳng lên con cá, gần như dùng cả tay lẫn chân mới ôm chặt được nó!
Bốp bốp—
Thẩm Dật còn ôm ngược, bị đuôi cá tát vào mặt mấy phát.
May là lúc đó quản gia Chu chạy tới, vội cầm vợt lớn chụp con cá lại.
Khi Thẩm Dật đứng dậy, người đã lem luốc ướt nhẹp, tóc dài buộc sau đầu cũng rối tung, khuôn mặt nhỏ bị quệt bẩn, dính cả bùn đất, còn có mùi tanh của cá, khiến anh ta ghét bỏ nhíu mày.
Thẩm Tùy đứng bên cạnh tặc lưỡi hai tiếng, hạ giọng nói thầm: “Còn bảo không quan tâm…”
Nhưng không để Thẩm Dật nghe thấy.
Thẩm Sơ cũng chạy tới bên này.
Thẩm Dật thấy vậy, giọng làu bàu đầy tức tối: “Này, nhóc mập, lần sau có thể tự mình đi bắt cá được không—”
“Anh hai giỏi quá! Cảm ơn anh hai nha!”
Nhóc mập hoan hô, ôm chầm lấy Thẩm Dật.
Thẩm Dật nghẹn họng không nói nên lời.
Thẩm Tùy đứng cạnh thấy vậy thì trợn mắt nhìn Thẩm Dật một cái—rõ ràng em cũng có công mà!
Thẩm Dật—ha ha, vậy thì em lên tiếng đi.
Dù sao thì anh ta cũng thấy hả dạ rồi.
“Khụ.”
Thẩm Dật tùy tiện xoa xoa đầu Thẩm Sơ, làm đầu cậu nhóc lắc qua lắc lại: “Coi như em thắng rồi đấy, nhớ là đều nhờ anh cả đấy, tới lúc đưa ra điều kiện thì—”
“Chính xác thì, không nên tính con cá này là do em trai cậu câu được nhỉ?”
Cái gì vậy!
Thẩm Sơ lập tức nghiêng đầu—là ai cứ phải moi chuyện ra nói vào lúc này thế !
Tề Nguyên An đứng bên: “Con cá đó rõ ràng là do cậu bắt được, nếu không thì nó đã lại chuồn về sông rồi.”
Tính cho Thẩm Dật thì vẫn còn đỡ hơn là tính cho Thẩm Sơ, vì Thẩm Dật chẳng câu được con cá nào…
“Hơn nữa vừa rồi Thẩm Tùy đi đâu thế?”
Tề Nguyên An nheo mắt nghi ngờ: “Có phải đã lén làm gì không?”
Thẩm Sơ liếc nhìn Thẩm Tùy: “Ơ?”
Vậy chuyện này có dính dáng đến anh ba thật à?
Thẩm Dật tặc lưỡi: “Cậu nói xem con cá đó có phải là dính câu em trai tôi không? Có phải là em ấy câu lên không?”
“Tề Nguyên An, chuyện này mà cậu cũng chấp nhặt à?”
“Chẳng có phong độ đàn ông gì cả.”
Tề Nguyên An bị nói đến mức sắc mặt hơi khó coi: “Cậu có phong độ đàn ông, mà còn để tóc dài!”
Thẩm Dật nhíu mày: “Liên quan gì đến cậu, tôi thích thì tôi để!”
“Tất nhiên là không liên quan gì đến tôi, cậu thích để thì để, dù sao trong lớp người bị nói sau lưng cũng không phải tôi.”
“Họ nói gì sau lưng tôi? Nói gì hả?”
Tề Nguyên An nhìn Thẩm Dật, bĩu môi: “Cậu không nhận ra bọn con trai trong lớp chẳng ai muốn chơi với cậu à?”
Thẩm Dật mím môi: “Là vì bọn họ ghen tị với tôi!”
“Cậu thích nghĩ sao thì nghĩ.” Tề Nguyên An khoanh tay hừ lạnh một tiếng.
Lông mày Thẩm Dật dựng thẳng lên—
“Tề Nguyên An, cậu muốn bị đánh à?!”
“Cậu mới là người muốn bị đánh! Ai sợ ai!”
Hai người tranh cãi rồi suýt lao vào đánh nhau, may mà Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt vội can ngăn, bên kia, ông cụ nhà họ Tề cũng gọi Tề Nguyên An quay lại, không khí lập tức trở nên căng thẳng và ngượng ngùng…
Trước đó còn nói nhà nào thua thì mời nhà kia ăn cơm, nhưng nhìn không khí giữ mấy đứa nhỏ bây giờ, còn ăn nổi gì nữa, đừng có chưa tới bữa mà đã biến thành gà chọi hết rồi.
Thẩm Sơ cũng đang trầm ngâm—
Cậu nhìn Thẩm Dật, trong đầu nghĩ: tóc dài của anh hai không phải là để chơi chơi, nhưng đúng là vì vậy mà bị bàn tán không ít, một cậu bé để tóc dài, người lớn có thể không nói thẳng, nhưng bọn trẻ thì chẳng ngại gì.
Có mấy đứa bé đã sớm có ý thức giới tính, trong nhận thức của chúng, con trai thì không để tóc dài.
Vậy nên Thẩm Dật để tóc dài, liền có vẻ kỳ quặc.
Mà kỳ quặc thì lại bị coi là “quái dị”.
Không biết trước mặt hay sau lưng Thẩm Dật, đã có bao nhiêu lời đồn thổi về anh…
Thẩm Sơ vừa nghĩ vừa vất vả ôm con cá đi về phía chậu nước, vừa nãy quản gia Chu đã đưa cả cá lẫn vợt cho cậu, hình như còn dùng gì đó làm con cá choáng váng, để cậu có thể ôm đi bỏ vào chậu của mình.
Dù sao chính xác mà nói, đây đúng là chiến lợi phẩm của cậu.
Nhưng không biết là do suy nghĩ quá nhập tâm hay sao, Thẩm Sơ nhất quyết không thừa nhận việc cái đuôi cá đã lê xuống đất, thậm chí còn bị cái đầu cá che lấp nửa mặt—kết quả là không thấy rõ đường, ước lượng sai khoảng cách tới chậu nước, lại đi quá thêm chút nữa, thế là bước chân này—
Ban đầu, với trọng lượng của Thẩm Sơ, nhiều nhất cũng chỉ khiến chậu nước bắn tung cả cá lẫn nước một chút.
Nhưng ai bảo cậu lại ôm theo con cá to làm gì.
Lại trùng hợp như vậy, đúng lúc bước chân giẫm trúng mép chậu—
Bốp!
Ào—
Cạch—
Cốp!
Kèm theo tiếng hét của Thẩm Sơ, khi mọi người nhận ra chuyện gì vừa xảy ra thì cậu nhóc mũm mĩm đã giống như một chú rùa nhỏ úp mai, bị cái chậu úp chặt lên người, còn bị đè thêm mấy con cá nữa, chân tay khua loạn, mãi không đứng dậy nổi… Giỏi thật đấy, ngày xưa có “bảo tháp trấn yêu”, giờ thì có “chậu nước úp nhóc mập”!
Comments