Chương 458: Chương 458

Chương 458: Chương 458

Bởi vì, Cao Hân Hân phát hiện, cô ta không thể nhắc đến chuyện hệ thống một cách đột ngột được, lỡ như Tô Trà không biết vậy chẳng phải cô ta đã nói ra bí mật của mình cho Tô Trà biết ư?

Nghĩ đến đây, Cao Hân Hân chỉ đành nói: “Không có chuyện gì đâu.”

“Không có chuyện gì vậy thì tôi đi trước đây.” Tô Trà ném lại một câu rồi lướt qua đi vào khách sạn.

Trở về khách sạn, Tô Trà bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Bắc Kinh.

Dự án của Tiêu Quang Minh ở đây rất thuận lợi, Tô Trà tiếp tục ở lại cũng không giúp ích gì nhiều, người khác cũng có thể tiếp nhận công việc mà cô phụ trách, huống chi giáo sư Vương Vinh Bình ở Bắc Kinh đã gọi điện thúc giục cô trở về.

Tính kỹ lại, cô đã đến thành phố S khoảng một tuần rồi, cũng đến lúc trở về.

Hôm sau, Tô Trà lại đến phòng thí nghiệm dự án của Tiêu Quang Minh.

Tiêu Quang Minh bỗng nghe Tô Trà nói phải trở về Bắc Kinh, tuy biết sớm muộn gì cô cũng phải về nhưng đến khi nghe chính miệng Tô Trà nói ra tin tức này, Tiêu Quang Minh vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối trong lòng.

Ông ấy vẫn luôn muốn Tô Trà ở lại, nhưng thật sự là không giữ được.

Những người khác trong phòng thí nghiệm nghe Tô Trà nói vậy, nhất thời cũng có hơi luyến tiếc.

Rõ ràng là làm việc chung không lâu nhưng mọi người đã xem Tô Trà như một phần của đội, đột nhiên cô phải về, thật sự là quá đột ngột.

“Khi nào em đi?” Tiêu Quang Minh hỏi.

“Sáng mai ạ.” Tô Trà đáp.

“Nhanh vậy sao?” Tiêu Quang Minh kinh ngạc, thế nhưng vừa nói xong, ông ấy nhớ đến thân phận của Tô Trà, lại cảm thấy chuyện này cũng bình thường.

Không sai, người trẻ tuổi như Tô Trà này hẳn là bộn bề công việc, nếu không cũng sẽ không vội về như vậy.

“Vậy tối nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm, xem như mọi người giúp em thực tập.” Tiêu Quang Minh cười nói.

Những người khác trong phòng thí nghiệm nghe thấy lời này của Tiêu Quang Minh đều cười ha hả, mọi người cũng nói theo.

“Đúng đó đúng đó, tối ăn ăn cơm với chúng tôi nhé.”

“Tô Trà, em tới đây lâu như vậy rồi, toàn tùy tiện ăn cơm ở căn tin trường, tối nay chúng ta ra quán ăn, cho em nếm thử đặc sản địa phương nhé.”

“Ha ha, đúng vậy, đúng lúc đã lâu rồi chúng ta chưa tụ tập.”

Nghe đồng nghiệp trong nhóm kẻ xướng người họa, Tô Trà cũng cười, đáp: “Được, em mời mọi người.”

“Đừng, đừng nói vậy, sao có thể để em mời, chúng tôi ai cũng lớn tuổi hơn em cả, sao có thể để một sinh viên mời chúng tôi ăn cơm chứ?”

“Đúng vậy, chúng tôi đều có lương cả, em là sinh viên chưa đi làm sao lại vội đãi khách làm gì, có phải khinh thường chúng tôi hay không?”

Nghe mọi người trong nhóm nói vậy, Tô Trà cười cười không đáp.

Được thôi, mọi người đã nhiệt tình như vậy, từ chối là bất kính.

Hôm nay mọi người hẹn ra ngoài đi ăn tối nên khoảng bảy giờ đã kết thúc công việc.

Sau khi thu dọn đồ đạc, mọi người cùng nhau rời phòng thí nghiệm rảo bước đến cổng trường.

Cả nhóm ồn ào tới tiệm cơm, tất cả mọi người đều vui vẻ, mãi đến khi tiệc liên hoan kết thúc, Tô Trà mới biết một tin.

 

Gần đây Tiêu Nhiên cũng muốn đổi công tác đến nơi khác trên Bắc Kinh, nhưng cụ thể là đơn vị nào Tiêu Nhiên chưa nói.

Nhưng Tiêu Nhiên muốn đến Bắc Kinh, dù sao Tô Trà cũng ở đấy, hai người còn hẹn nhau đến lúc đó cùng nhau đi ăn tối.

Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ Tô Trà đã dậy, sau đó trực tiếp đến nhà ga xe lửa.

Khi đi Tô Trà giữ bí mật giờ đi, lúc về Bắc Kinh đương nhiên cũng giữ bí mật.

Bình an vô sự đến Bắc Kinh, việc đầu tiên Tô Trà làm khi đến Bắc Kinh là về nhà.

Một tiếng sau, Vương Tú Mi bất ngờ thấy con gái về nhà, lập tức hớn hở đứng lên.

“Con về rồi à, ăn gì chưa? Mẹ làm đồ ăn cho con nhé, xem mặt con trông cũng không tệ, gần đây hết thức khuya rồi à?” Vương Tú Mi tươi cười hỏi, đánh giá con gái vài lần, thấy con gái không mang đôi mắt đen thui như gấu trúc về, bà cũng yên tâm trong lòng.

“Con còn chưa ăn, mẹ làm cho con một bát mì đi, con muốn hai quả trứng.” Tô Trà giơ hai ngón tay lên, làm nũng nói, sau đó lại nói tiếp: “Lần này con đi công tác khá thoải mái, mỗi ngày đều không thức quá mười hai giờ.”

Thật đúng là rất thoải mái, huống chi ở thành phố S cô chỉ làm việc tương đối am hiểu là xử lý dữ liệu nên càng dễ hơn. Mặc dù sau này vẫn có một số công việc khác nhưng so với khối lượng công việc ở Bắc Kinh thì thật không đáng là bao.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con phải chú ý thân thể nhé, con còn hay bị tụt huyết áp đấy, lỡ như hôm nào xảy ra chuyện gì, mẹ và cha con sợ c.h.ế.t mất.” Vương Tú Mi cằn nhằn nói.

“Con biết rồi, mẹ ơi con đói rồi.” Tô Trà lảng nhanh sang chuyện khác.

“Được được, mẹ làm cho con, con đi rửa mặt đi, xong ngay thôi,” Vương Tú Mi giận dỗi liếc con gái một cái.

Là một người mẹ, bà không thể biết con gái mình đang nghĩ gì, cũng không thể quản công việc của con gái cho nên thật đúng là chịu thua con gái mình.

Tô Trà ăn xong một bát mì, vừa buông bát xuống, Viện Nghiên cứu khoa học đã gọi tới.

Thấy Tô Trà lại muốn đi ra ngoài, Vương Tú Mi không khỏi lải nhải thêm mấy câu: “Vừa về đã đi nữa rồi?”

“Mẹ, con sẽ về nhanh thôi.” Tô Trà làm nũng nói một câu, vừa nói vừa cọ cọ vào bả vai mẹ.

Bị làm nũng như vậy, Vương Tú Mi bèn không nói gì nữa, chỉ dặn dò: “Lại dỗ mẹ, con ra ngoài mẹ cũng không biết khi nào con mới về được.”

Mỗi lần con gái bà ra ngoài đều nói con sẽ về sớm, nhưng ít thì mấy tiếng, nhiều thì cả đêm không về.

Nhưng cũng không có cách nào, con gái bà rất kiên quyết.

Hơn nữa, con gái đã lớn rồi, người là mẹ như bà cũng không thể chuyện gì cũng quản được.

Tô Trà dỗ dành mẹ mấy câu sau đó mới ra ngoài.

Bốn giờ chiều, xe của Tô Trà đến Viện Nghiên cứu khoa học.

Tô Trà vừa đến nơi, giáo sư Vương Vinh Bình đã tìm tới Tô Trà ngay.

“Ây dà, cuối cùng em cũng về rồi, dự án khóa thông minh gần như sẵn sàng rồi. Còn có, tôi đã tìm được vật liệu về máy vi tính. Chúng ta đi qua xem thử nhé, vừa đi vừa nói chuyện.”

Vương Vinh Bình không nói thêm nữa đã lôi kéo Tô Trà đến phòng thí nghiệm.

Vài phút sau, khi đến phòng thí nghiệm, Tô Trà lập tức bắt đầu công việc.

Mấy ngày kế tiếp, Tô Trà gần như ở luôn trong phòng thí nghiệm, đúng như giáo sư Vương Vinh Bình đã nói, vật liệu không có vấn đề gì, dự án máy vi tính cũng tiến triển cực kì thuận lợi.

Dự án ở đây tiến triển thuận lợi, dự án khóa thông minh cũng bắt đầu rồi, cho nên Tô Trà càng thêm bận rộn.

Bận rộn, bận rộn, thời gian cũng cứ thế thấm thoát trôi qua.

Comments