Chương 48: Gà bay chó sủa

Chương 48: Gà bay chó sủa

Lôi Nặc trở về, ba ngươi đang ầm ĩ không thôi trong phòng liền cứng ngắc, hình ảnh giống như chết đứng.

 

Bé con nghi hoặc quay đầu, tơ máu ở khóe miệng, cái mũi bị đánh lệch đi, hai má sưng như cái bánh bao, hốc mắt bị đánh thành một vòng màu xanh, hai bàn tay lúc này vẫn nắm lấy mái tóc dài của Á Liên, vô cùng hung mãnh bưu hãn đá đánh Á Liên ở bên dưới.

 

Nhị hóa ngẩng đầu, rướn cổ, trong lòng buồn bực không thôi, nên tiếp tục đánh hay là dừng lại đây?

 

Mà phản ứng được đầu tiên lại là Á Liên, máu loãng cùng nước mắt mơ hồ cùng một mảnh, Á Liên bị đánh cho đầu óc mơ mơ hồ hồ choáng váng, cố mở mắt ra nhìn một đầu kim sắc sư tử trước mắt, trong tích tắc máu đều sôi trào, Lôi Nặc rốt cục đã đến, Lôi Nặc tới cứu y, Lôi Nặc chắc chắn là lo lắng muốn an ủi y nên mới chạy tới, y nhất định phải đem hai người Miya tính tình ác liệt này nói cho Lôi Nặc, để cho Lôi Nặc hiểu được chân tướng sự tình, biết được bản chất của chúng, không thể để Lôi Nặc bị lừa gạt được.

 

Á Liên thất thanh gào khóc, gầm rú: "Lôi Nặc ~ ~ ~ hức hức, Lôi Nặc cuối cùng anh đã trở lại, anh nếu còn chưa trở lại, em sẽ chết, chỉ sợ đến nhìn anh lần cuối cũng không được, hức hức ~ ~ ~" Lại nói, khi Á Liên khóc, lời nói cuối cứ như một ông già sắp từ biệt.

 

Bé con ngơ ngác, có chút không biết làm gì lúc này, vừa nãy đánh còn phi thường đã nghiền, cũng không có điểm dừng, vừa nhìn thấy Lôi Nặc...một đầu sư tử kim sắc đôi mắt đang gắt gao  nhìn mình chằm chằm, trong lòng bé con sốt ruột không thôi.

 

Lôi Nặc sẽ mắng bé chăng.....

 

Bé con có chút khổ sở, nhị hóa thấy bé con không có phản ứng, chính mình cũng ngượng ngùng xuống tay tiếp, nhưng nghe thấy lời nói của Á Liên không khỏi đen mặt, chuyện quỷ quái gì vậy, sẽ chết? Bọn họ khí lực nhỏ như vậy, đều không có đánh vào chỗ yếu hại, làm sao có khả năng sẽ chết.

 

"Này! Đồ ngốc, đừng nói bậy có được không, ai ui!" Chết tiệt, đầu của y còn đang rất đau đây này, y còn chưa nói đâu.

 

Á Liên khóc sướt mướt, không thể đứng lên, trên người còn bị đè nặng bởi hai người, lúc này cảm thấy trăm ngàn ủy khuất chỉ có Lôi Nặc mới có thể hóa giải trấn an, thấy Lôi Nặc không nói gì, còn tưởng rằng Lôi Nặc đang tức giận với hai kẻ kia, không khỏi cười lạnh, khàn cả giọng, vừa khóc vừa nói: ".....Hức hức, Lôi Nặc, Lôi Nặc anh không biết, khi anh không có ở đây, hai người bọn họ có bao nhiêu hung dữ, bao nhiêu ngoan độc, đặc biệt là thằng nhóc con kia, nó giống như muốn giết em, nếu anh không về kịp, em có thể.....có thể thật sự sẽ chết......Lôi Nặc, kỳ thực, em chết cũng không có vấn đề gì, chỉ cần trước khi chết có thể nhìn thấy anh một lần, trong lòng có anh, Á Liên cả đời này liền cảm thấy mỹ mãn......"

 

Nhị hóa bật cười điên cuồng đến không dậy nổi.

 

Á Liên nghi hoặc, chẳng lẽ mình nói gì sai sao?

 

"Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Xí, giả bộ cái gì chứ, có bản lĩnh ngươi thật sự chết thử xem! Đồ ngốc!" CMN, đều là thời đại nào rồi còn dùng đến thứ lời thoại não tàn như vậy nữa, ai sẽ tin chứ, cứ thử chết xem, nhị hóa không vui nói.

 

Những lời này kích thích đến Á Liên, vốn đang nằm trên mặt đất, Á Liên đột nhiên bộc phát khí lực kinh người, giống như thần công bám vào người, bé con cùng nhị hóa đang ở trên người y nhất thời bị ném bay, ngã nhào sang một bên, bé con giống như trái bóng lăn lăn hai vòng lại tự động dừng lại, cố gắng đứng dậy, còn không quên đem nhị hóa đang bất động trên mặt đất tiện thể nâng dậy, nhìn về phía Á Liên.....

 

Nhị hóa cũng ngạc nhiên trừng mắt thật to nhìn một màn vô cùng ký tích vừa rồi.

 

Sau khi nằm ngay đơ thật lâu rồi bùng nổ siêu năng lực siêu cấp, Á Liên cả ngươi như thêm máu, như một cây củ cái trắng trắng nộn nộ BIU một cái, vô cùng nhanh chóng lăn tới bên cạnh sư tử vàng, ôm lấy đùi của người nào đó.

 

Sau đó khóc đến tê tâm liệt phế......

 

Chính là đùi sư tử này có vẻ không tốt để ôm, tay Á Liên vừa mới chạm vào, sư tử vàng phi thường không kiên nhẫn vung chân, cũng không biết là vô ý hay là cố ý, củ cải trắng lại BIU một cái, lăn đến góc phòng, âm thanh khóc thút thít đột nhiên dừng lại, theo đó là tiếng hu hu khóc xuất hiện.

 

Lôi Nặc biến thân trở về, trên người không có bất kỳ quần áo nào, đành phải vào buồng trong lấy, mà bé con cùng nhị hóa còn đang đứng trong phòng khách không biết làm sao, như là trẻ con làm sai chuyện gì, chờ người lớn trách phạt.

 

Bên kia Á Liên thấy Lôi Nặc đối xử như vậy với mình, có hơi bất ngờ, nhưng y vẫn tin tưởng vững chắc là Lôi Nặc đứng về phía mình, đang nghĩ nên làm gì tiếp, Lôi Minh cùng U Lan cũng chạy đến, giật mình, nhìn đống lộn xộn bên trong, thấy bé con cùng nhị hóa mặt mũi bầm dập đều hút một hơi khí lạnh, bởi vì Á Liên bị đá vào góc, tạm thời không thấy được.

 

Á Liên khóc thút thít, tiếng khóc lớn dần, U Lan cùng Lôi Minh cũng phát hiện ra tồn tại của y, đều là không thể tin được.

 

".....Ách" đứa nhỏ này cũng bị thương sao?

 

Đuổi ở phía sau Lôi Tấn cùng Lôi Y cũng nhìn thấy một màn này, nhưng Lôi Tấn cùng Lôi Y tựa hồ trấn định hơn, bình tĩnh tự nhiên tiến vào phòng khách nhà em trai, tự pha trà rót nước cho mình, xong đâu đấy mới liếc mắt sang nhìn người kia nghe nói là tiểu vu mã.

 

Chậc chậc chậc chậc

 

Đây là cái gì vậy, miệng bị rách, mũi thì sưng phù, trên mặt máu me nhầy nhụa, ánh mắt đen đen, tóc bù xù, người nhếch nhác không chịu được, không phải nói chứ tiểu đệ nhà hắn là kẻ cực kỳ sạch sẽ, không thể nhìn cái bẩn, người này, chậc chậc chậc chậc, còn ngơ ngác đứng ở nơi đó ủy khuất bĩu môi nữa.

 

Rồi tiếp theo là Arthur cùng Tình Tử cũng đến, cũng không có phát hiện ra Á Liên, đứa trẻ này bị xem nhẹ, nghe được tiếng khóc của đứa con, trái tim Arthur cùng Tình Tử đều tan nát, hai người đều khóc lớn ôm lấy Á Liên, giống như thật sự là người đã chết, vô cùng cảm động.

 

"Á Liên, con trai đáng thương của ta, con làm sao bị đánh thành cái dạng này, a ba sẽ không để cho con bị bắt nạt như vậy, a ba nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con, con cứ yên tâm, con trai đáng thương của ta...."

 

Được an bình bao phủ Á Liên không chỉ không được an ủi, ngược lại càng cảm thấy thống khổ hơn, y cảm thấy những thứ này không phải là cái y muốn: "A ba, a ba, Á Liên thật đáng thương, các ngươi nếu tới muộn thêm chút nữa, con thật sự đã bị đánh chết, các ngươi sẽ không gặp được lại con, hu hu, Á Liên thật sự thật đáng thương, thật khổ mệnh..."

 

Tình Tử híp lại ánh mắt hẹp dài, trên khuôn mặt vô cùng kiều mị lộ vẻ âm ngoan độc ác, một đôi mắt đẹp sắc bén, vô cùng lãnh diễm.

 

Arthur đau lòng con trai, lúc này cũng phát uy, người này nổi lên tính tình hồ ly, một bên nhẹ giọng trấn an tâm tình còn đang bất an của con trai, một bên đang suy tính sách lược, mà Á Thanh ở bên cạnh, thấy a ca bị bắt nạt, không khỏi tức giận: "Á Liên ngươi nói xem, là ai đánh ngươi thành ra thế này, ta thay ngươi xả giận, thật sự là đáng giận, coi ta là người chết hay sao!" Á Thanh không bình tĩnh, khí chất thục nữ biến mất, ở bên cạnh đã muốn bùng nổ.

 

Á Liên khóc sướt mướt, chỉ vào trong phòng khách nhị hóa cùng bé con đang đứng như cái cây: "Là bọn họ, bọn họ thật ác độc, muốn giết chết Á Liên, a ba a phụ các ngươi phải thay Á Liên xả giận, bằng không Á Liên chết cũng không nhắm mắt..."

 

Tình Tử cười âm ngoan, trên mặt lộ vẻ giữ tợn: "Yên tâm, Á Liên, không giết chết hai người bọn chúng, như thế nào có thể thay Á Liên xuất được khẩu ác khí trong lòng, con chờ!" Nói xong, liền đi nhanh hướng bé con đi tới.

 

Không vì cái gì khác, đã nói Lôi Nặc sự kiện kia, Tình Tử đối với việc này là sáng trong ngực, mặt hàng này sao có thể so được với Á Liên nhà y, còn cùng Á Liên tranh dành, quả thực là muốn chết!

 

Một cái tát liền nhanh rơi xuống.

 

Lạch cạch!

 

Này một bàn tay không có chụp tại trên mặt bé con, mà là bị người khác tiếp được, hơn nữa người này cũng không phải ai khác, chính là U Lan, U Lan lạnh lùng cười, tựa hồ cười Tình Tử ngu xuẩn, buông tay y ra mà vẫy vẫy tay mình mấy cái, cái tát này của Tình Tử thật sự rất mạnh, nếu thật sự đánh vào trên mặt tiểu quỷ kia, phỏng chừng tiểu quỷ này lập tức bị hủy dung, y làm sao không đoán ra được loại tâm tư này của Tình Tử, lòng phỉ nhổ không thôi, đối phương là một người Miya vị thành niên, còn chưa có trưởng thành đâu, nếu thật sự bị hủy dung thì về sau sinh hoạt làm sao, may mà Tình Tử còn chưa đắc thủ.

 

Tình Tử bất mãn U Lan ngăn cản, căm giận nói: "Ngươi đây là có ý tứ gì? Ta đang dạy dỗ thứ không hay ho này, U Lan, xem tại thân gia phân lượng, ta sẽ không truy cứu hành động vô ý vừa rồi của ngươi, phiền ngươi tránh ra chút, ta muốn giết chết tiểu quỷ này xả giận cho Á Liên!" Lời này nói thật trôi chảy, đúng lý hợp tình.

 

U Lan lúc này còn thật cùng y phân cao thấp.

 

Vu mã tương lai của A Nặc là ai, U Lan không quản nhiều lắm, chỉ cần hai người thích lẫn nhau, ở chung tốt, U Lan sẽ không phản đối, mới đầu y vẫn thật xem trọng Á Liên, chính là hành động của Arthur cùng Tình Tử làm U Lan bạo nộ rồi, nếu không cố kỵ hôn sự của hai đứa nhỏ, U Lan sớm đứng dậy rời đi từ sớm.

 

Phải biết rằng U Lan là một người Miya vô cùng có tính độc lập.

 

Mà hiện tại, Tình Tử mở miệng ngậm miệng là nói muốn giết chết tiểu quỷ này, mặc kệ tiểu quỷ làm cái gì, U Lan cảm thấy còn chưa đến mức xử tội chết, U Lan khi còn nhỏ chịu nhiều khổ, giãy giụa mà sống sót, hiểu rất rõ người Miya sinh hoạt là cỡ nào không dễ dàng, lúc này nghe được trước mặt mình có người muốn giết chết đối phương, là người đầu tiên phản đối.

 

"Tình Tử ngươi thật to gan, ngay cả tế ti thôn trại cũng không có quyền vô duyên vô cớ mà giết chết một người Miya, ngươi có cái tư cách gì giết nó?" U Lan châm chọc nói.

 

Mà Lôi Nặc ở bên trong sau khi mặc xong quần áo chỉnh tề đã đi ra, hắn vừa đi ra ánh mắt liền dừng ở bé con bị che chắn sau lưng U Lan, bé con tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lôi Nặc, ánh mắt hai người chạm nhau, bé con lập tức rụt cổ, cúi đầu không dám nhìn tới, Lôi Nặc thở dài đành phải đi qua, ôm bé con đáng thương kiểm tra thân thể, có mấy chỗ bị thương, không phải vấn đề lớn, nhưng thoạt nhìn có chút nghiêm trọng, còn nhị hóa....Lôi Nặc yên lặng không nói gì, để cho nhị ca trông bé con, không cho người khác bắt nạt, chính mình lại đi ra phòng sau lấy thuốc mỡ cầm máu mang đến.

 

Bé con thấy Lôi Nặc đi rồi, muốn đi theo sau, chưa đi được hai bước, cổ áo đã bị nhấc lên, ngẩng đầu chống lại một đôi mắt ôn hòa như ngọc, không khỏi sửng sốt, người này......bộ dáng thực ôn hòa.

 

"......Bé con, ngươi chính là tiểu vu mã của đệ đệ ta? Có điều.....khụ khụ, bộ dáng ngươi tựa hồ....." Ngẩng đầu, nghiêng nghiêng mặt, nam tử ôn hòa như ngọc không biết nên hình dung thế nào, vì thế ngoảnh đầu về phía thú nhân lạnh lùng Lôi Tấn cầu cứu, Lôi Tấn thản nhiên nhìn thoáng qua, hờ hững nói: ".....Không thấy được nó bị đánh giống như cái Sa La trư (heo) sao..."

 

So sánh này.....

 

Hình tượng cỡ nào nha.

 

"......" Bé con nghe không hiểu hắn nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, cũng đợi Lôi Nặc quay lại, bất an nhìn về phía Tình Tử đang nổi giận đùng đùng, còn có vừa mới giúp bé ngăn lại cái tát.....thúc thúc?

 

Kỳ thật, cái tát kia bé có thể né tránh, nhưng một thúc thúc không quen biết? Chắn cho bé, điều này làm cho bé con cảm động vô cùng, cảm giác duy nhất của bé con lúc này là, chắc chắn thúc thúc này là người tốt.

 

Nhưng nhìn Tình Tử hùng hổ, giống như người đàn bà chanh chua đanh đá mắng chửi, bé con có chút lo lắng.

 

Lôi Y nhìn ra tâm tư bé con, không khỏi cười khẽ: "Không có việc gì, y không thể làm gì a ba ta."

 

Lôi Tấn mỉm cười, trên khuôn mặt lãnh khốc có chút thản nhiên tươi cười, tựa như đáp lại lời nói của đối phương.

 

"Ừ" gật đầu liên tục.

 

Kỳ thật bé một chút cũng nghe không hiểu.

 

Lúc này Lôi Nặc cũng vừa băng bó xong đầu cho nhị hóa, máu đã ngừng chảy, nhưng vết thương trên khuôn mặt, vết máu bầm nhất thời không thể biến mất, nhị hóa lo lắng về nhà bị Hắc Vũ mắng, muốn chạy tội, nhưng chắc chắn những kẻ hay mách lẻo sẽ không thể buông tha y, Hắc Vũ đã đang vô cùng lo lắng hướng bên này chạy đến.

Comments