Chương 23: Mèo của chúng ta

Chương 23: Mèo của chúng ta

Cả quá trình, bé mèo Ragdoll rất ngoan, được Tô An An bế từ lồng sắt ban đầu sang một cái lồng sắt khác cũng không quậy, chỉ dùng đôi mắt màu xanh da trời sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, ngây thơ ấu trĩ. Tô An An v**t v* nó trấn an, cảm xúc mềm mại như món đồ chơi bằng nhung.

Tô An An hoàn toàn bị sự đáng yêu đánh gục. Cô xách theo lồng sắt có mèo Ragdoll ở bên trong, nói đầy vẻ không nỡ: “Làm sao bây giờ, rất thích nó. Nhưng mà không có cách nào ở cùng nó mỗi ngày.”

Thịnh Giang Bắc đi ở phía trước, thân hình cao lớn rắn rỏi, nghe vậy quay đầu lại nhìn cô, nói: “Nếu em muốn gặp nó, có thể đến chỗ tôi bất cứ lúc nào.”

Tô An An ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng: “Thật ạ?”

Biểu cảm của cô thành công lấy lòng người nào đó, đến cả con mèo kia cũng thuận mắt hơn nhiều. Nuôi con mèo, cũng không hoàn toàn vô dụng. Thịnh Giang Bắc miên man suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện mình đang dần dần lún sâu, chậm rãi sắp đặt một ván cờ cho cô gái phía sau, ván cờ mà cả hai đều tình nguyện bước vào.

Anh chưa bao giờ thích tiếp xúc với đám sinh vật lông xù xù này, không đến mức chán ghét, nhưng cô lại làm anh dễ dàng phá vỡ điểm mấu chốt của mình.

Anh suy nghĩ cả quãng đường trở lại khách sạn. Khách sạn có phòng riêng cho thú cưng, Tô An An đặt mèo bên trong đó, sờ sờ đầu mèo rồi mới lưu luyến không rời mà đi.

Cô lên lầu thay quần áo xong thì cũng vừa vặn 7 giờ. Thành viên trong đoàn đã đợi ở dưới. Người Nhật Bản cực kỳ lịch sự, sáu người chờ ở sảnh ở khách sạn, khi nói chuyện đều hạ thấp giọng, không tới gần thì không thể nghe được.

Tô An An chào hỏi hai câu, vừa nói chuyện phiếm với mọi người vừa chờ đợi Thịnh Giang Bắc.

Cô đang nói với bọn họ lịch trình hôm nay sẽ đi các điểm danh lam thắng cảnh và nhà hàng nổi tiếng, nói tới mặt mày hớn hở, ánh mắt xinh đẹp cong thành trăng non, ngón tay miêu tả trên không, động tác đáng yêu. Một chàng trai trong đoàn vẫn luôn chăm chú nhìn cô, lén lút muốn xin số.

Bỗng nhiên, một cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy, thân hình nóng bỏng chỉ vào nơi xa, kích động dùng tiếng Nhật nói: “Mau xem, bên kia có người đàn ông Trung Quốc đẹp trai quá, body đẹp quá.”

Mọi người bị lời nói của cô ấy hấp dẫn, sôi nổi quay đầu lại. Chỉ thấy cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo len màu khói chậm rãi đi ra từ chỗ ngoặt. Mũi người nọ cao thẳng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, trên cằm có một đường rãnh quyến rũ ẩn hiện, tóc đen nhánh, cắt ngắn, có vẻ rất nhanh nhẹn. Đôi mắt đen như chấm mực đang nhìn khắp xung quanh, anh đang tìm người.

Ánh mắt anh dừng ở một chỗ nào đó, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên ấm áp, khóe miệng mỉm cười, cất bước đi tới.

“Ôi, ôi, ôi, anh ấy đến đây, đang đi về hướng này.” Cô gái đẹp kia ồn ào. Tô An An đứng ở phía sau cô ấy, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Thịnh Giang Bắc đưa sang thì lặng lẽ cười, bên tai vẫn là giọng điệu khoa trương của cô gái Nhật Bản: “Các cậu xem, anh ấy đi về phía này. Càng nhìn càng thích, thật muốn thưởng thức đàn ông kiểu này, lịch sự tao nhã.”

Cô gái nói mãi, tới khi Thịnh Giang Bắc thật sự đứng trước mặt, cô ấy đã ngây dại, tay chân luống cuống vuốt tóc: “Chào anh…”

Thịnh Giang Bắc không hiểu tiếng Nhật, ánh mắt lướt qua mấy người phía trước, dừng trên người cô. Ánh mắt anh lướt một lượt bộ đồ của cô, bất mãn nhíu mày.

Hôm nay Tô An An mặc quần váy, nhìn qua thì rất giống váy siêu ngắn như chỉ cần đi hai bước là sẽ bị lộ nhưng thật ra lại là quần. Cho dù cô có nhảy nhót thế nào cũng không thể lộ. Nhưng Thịnh Giang Bắc không nhìn thấy được, chỉ nhìn thấy đôi chân thon dài thẳng tắp của cô lộ ra, trắng tới phát sáng, lập tức níu giữ tầm mắt của người khác.

Tuy rằng anh hơi lớn tuổi, nhưng không phải loại đàn ông tư tưởng bảo thủ không thích con gái lộ chân.

Song, váy này vẫn quá ngắn.

Ánh mắt anh quá nóng, Tô An An muốn làm lơ cũng khó. Tuy rằng hôm nay cô đặc biệt mặc chiếc quần váy này, nhưng bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô luôn có cảm giác như chút tâm tư nhỏ bị nhìn thấu.

Cô vội vàng bước ra, thản nhiên bình tĩnh mỉm cười, sau đó giới thiệu với nhóm “mê trai đẹp” trong mắt chỉ còn anh đẹp trai: “Đây là bạn ở địa phương, hôm nay theo tôi đưa mọi người đi du dịch thành phố N.”

Cô vừa dứt lời, nhóm “mê trai” đã sôi trào, không ngừng vỗ tay. Thịnh Giang Bắc không dự đoán được phản ứng như vậy, hơi ngây ra rồi hỏi An An: “Em nói gì thế?”

Tô An An: “Không có gì, chỉ nói chú độc thân.”

Thịnh Giang Bắc cong môi nhìn cô. Dĩ nhiên anh biết cô đang nói bừa, song cũng không so đo mà cầm lấy ba lô trên lưng cô, khoác trên vai, động tác tiêu sái lưu loát, sau đó sải bước đi ở phía trước.

Tô An An đuổi theo sau, lại bị cô gái có vóc dáng cao vừa rồi giữ chặt. Cô gái cúi đầu, hỏi nhỏ bên tai An An: “Anh ấy có bạn gái chưa? Chưa thì tôi tán anh ấy.”

Tô An An không chút do dự trả lời: “Có rồi.”

Cô gái tiếc nuối, không cam lòng hỏi: “Bạn gái anh ấy có đẹp không?”

Tô An An nhìn thấy Thịnh Giang Bắc đã đi xa, trong lòng thả lỏng, giơ tay chỉ vào mình: “Chị thấy tôi thế nào?”

Cô gái Nhật Bản gật đầu: “Cô rất xinh, rất đáng yêu.”

Tô An An vừa lòng, bình tĩnh bước đi trong biểu cảm không hiểu ra sao của cô gái Nhật Bản.

***

Có Thịnh Giang Bắc, Tô An An nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô chỉ cần phụ trách giảng giải, việc khác ném hết cho Thịnh Giang Bắc. Đặc biệt là khi Tô An An không biết phương hướng, anh luôn có thể nói chính xác phương hướng cho cô. Cảm giác phương hướng tốt tới mức khiến An An ghen ghét.

Hành trình buổi sáng thuận lợi, buổi chiều không đi chỗ khác mà là đưa bọn họ đến một cửa hàng bán trà. Người Nhật Bản muốn mua một ít lá trà Trung Quốc làm đặc sản mang về. Tô An An không có nghiên cứu về cái này, cuối cùng gánh nặng dừng ở trên người Thịnh Giang Bắc.

Anh không có ý nghiên cứu, chỉ là mấy năm nay thích uống trà, dần dà cũng có một ít hiểu biết.

Mà cửa hàng trà cổ kính trước mặt này là do anh giới thiệu.

Phong cách cổ kính, bởi vì là cửa hàng trà, vừa vào cửa lập tức có mùi hương trà cổ xưa xông vào mũi. Mọi người đi về phía các quầy hàng như ong vỡ tổ.

Thịnh Giang Bắc giới thiệu, Tô An An làm phiên dịch cho anh. Đều là một vài thứ dễ hiểu, An An đơn giản phiên dịch, bọn họ đại khái có thể hiểu.

Dần dần, Thịnh Giang Bắc hơi mất tập trung, toàn bộ lực chú ý chỉ còn lại có đôi môi không ngừng khép mở nói tiếng Nhật của cô.

Lưu loát mượt mà, nhả âm rất thoải mái gần như không nói lắp. Khi nói chuyện đôi mắt cô sáng lấp lánh, đặc biệt là khi giao lưu với người Nhật. Đây lần đầu anh được thấy cô như này. Trước đó cô luôn cho người ta cảm giác mơ hồ, thẹn thùng, còn chưa lớn, nhưng hôm nay cô - tự tin, chuyên nghiệp, ưu tú, xinh đẹp, rất hấp dẫn, hơn nữa đã hấp dẫn vài người đến xin số điện thoại.

Phòng chờ sân bay, Thịnh Giang Bắc lạnh lùng ngồi ở một bên, Tô An An nói chuyện về món ăn ngon với chàng trai nhìn cô chằm chằm.

Tô An An là đồ tham ăn, nói tới ăn uống là hoàn toàn không có sức chống cự. Cuối cùng chàng trai nói: “Chúng ta có thể trao đổi số điện thoại không? Như vậy cậu đi Nhật Bản có thể tìm tôi, tôi làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cậu.”

Từ khi nghe nói học kỳ sau, Tô An An sẽ đến Nhật Bản một thời gian, chàng trai kia hoàn toàn hưng phấn.

Tô An An lấy sổ nhỏ ở trong túi ra, vừa cầm bút ra đã bị rút mất sổ, là Thịnh Giang Bắc.

Cô ngẩng đầu khó hiểu: “Hở? Sao thế ạ?”

Thịnh Giang Bắc kẹp tờ giấy mỏng giữa hai ngón tay, hỏi lại cô: “Em viết gì thế?”

“Bọn em trao đổi số điện thoại ạ.” Nói xong cô duỗi tay đi lấy, bị anh né tránh, còn bị rút luôn bút trong tay, nhanh chóng viết một dãy số.

Tô An An rất nhớ số của anh, liếc mắt một cái lập tức nhận ra, cạn lời: “Đây là số của chú.”

Thịnh Giang Bắc viết xong gấp giấy lại, nhét vào trong tay cô, hất cằm về phía bên cạnh.

Tô An An do dự một chút, vẫn đưa tờ giấy sang. Vừa rồi, chàng trai cúi đầu viết số điện thoại nên không chú ý động tác nhỏ của bọn họ. Cậu ta đầy vui mừng nhận lấy, mãi tới lúc đến quầy thủ tục vẫn cười tươi, chờ mong nhìn chằm chằm Tô An An.

Nhìn theo bọn họ rời đi, tảng đá lớn trong lòng Tô An An cũng rơi xuống.

Bọn họ về khách sạn để đón bé mèo Ragdoll, sau đó ngồi trên xe Thịnh Giang Bắc về thành phố S. Tô An An đã rất quen thuộc với xe của anh, tự nhiên mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi vào.

Đợi một lát, anh còn chưa lái xe. Cô nghiêng đầu nhìn sang, dùng ánh mắt dò hỏi anh, làm sao vậy?

Trong tay Thịnh Giang Bắc nắm chặt món đồ. Anh ho nhẹ một tiếng, xòe tay ra, một xâu chìa khóa xuất hiện.

Anh đưa chìa khóa sang, chỉ vào sinh vật ở ghế sau, nói: “Chẳng phải em nói muốn ở cạnh mèo à? Em cầm chìa khóa, muốn thăm mèo thì tới lúc nào cũng được. Hơn nữa chắc tôi không có cách nào cho nó ăn ngày ba bữa, em có thời gian thì đi cho nó ăn.”

Tô An An cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột, lẩm bẩm làm ra vẻ: “Thế cuối cùng là ai nuôi?”

Thịnh Giang Bắc nhẹ giọng nói: “Coi như mèo của hai chúng ta. Chúng ta cùng nhau nuôi.”

Comments