“An An, hai ngày cuối tuần có rảnh không? Tớ với Thịnh Lê chuẩn bị ra ngoài chơi một chuyến, muốn đi cùng không?”
Khi Giản Đan gọi đến, Tô An An đang nằm ở trên giường đắp mặt nạ. Cô không dám mở miệng quá to, âm thanh như ngậm trong miệng, lúng búng không rõ: “Đi đâu?”
“Thành phố Trường Ninh, bãi biển Dương Quang, còn có bikini, muốn đi cùng không?”
Tô An An lật người, một góc váy ngủ vén lên, lại bị cô kéo xuống. Cô nghịch móng tay mình, cắn răng một cái đồng ý: “Được, khi nào xuất phát?”
“Ngày mai. Không phải chiều thứ sáu cậu được nghỉ à? Chúng ta xuất phát vào thứ sáu, đến lúc đó tớ đón cậu.”
Giản Đan vừa dứt lời, lưu loát ngắt máy. Tô An An nhìn chằm chằm màn hình di động một lúc, ánh mắt lướt qua một dãy số khác trên lịch sử trò chuyện, nhớ tới cuộc gọi không lâu trước đó. Là Thịnh Giang Bắc gọi tới hỏi cô vì sao hôm nay không đến cho mèo ăn? Vì sao? Chú nói xem vì sao?
Tô An An đầu chui vào trong chăn, nhưng mà bỗng nhiên nhớ tới trên mặt mình có đắp mặt nạ, cứng rắn ngừng lại nửa đường. Cô nằm ở trên giường, bỏ mặt nạ ra, lăn lộn vài vòng, thật sự quá bực bội. Tối đó sau khi trở về, Tô An An càng nghĩ càng cảm thấy thẹn thùng. Mấy ngày tới không đi cho mèo ăn nữa, miễn cho gặp được anh, cô sẽ chạy trối chết. Qua mấy ngày, chuyện này phai nhạt, cô lại tiếp tục đến.
Cô thầm hạ quyết tâm, trong lòng cũng dần yên ổn, không khỏi bắt đầu tính toán đi ra ngoài phải mang đồ gì.
Cô nằm ở trên giường, chân đạp lên tường trắng, đầu rũ ở mép giường, bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa, quay đầu nhìn sang. Cao Phán từ bên ngoài về, tối nay câu lạc bộ tiếng Nhật của cô ấy có hoạt động. Cô ấy mặc đồ cosplay, đội tóc giả sáng màu và lens cùng tông màu, liếc mắt nhìn sang, thật sự không nhận ra.
Cao Phán ham thích những hoạt động này, lúc trước lựa chọn chuyên ngành tiếng Nhật, phần lớn bởi vì thích manga và anime(*). Thỉnh thoảng cô ấy tham gia một vài hoạt động, ngẫu nhiên sẽ dẫn cả Tô An An theo. Dưới tình huống bị ép bất đắc dĩ, Tô An An cũng tham dự vài lần, hiện nay đã quen với dáng vẻ này của cô ấy. Cô xoay người hỏi Cao Phán: “Thế nào? Hôm nay thuận lợi chứ?”
(*) Manga: (tiếng Nhật: kanji: 漫画, hiragana: まんが, katakana: マンガ) là một cụm từ trong tiếng Nhật chỉ thể loại truyện tranh và tranh biếm họa. Manga chỉ riêng về mảng truyện tranh sản xuất tại Nhật Bản.
Anime: được phát âm là a-ni-me, là từ vay mượn từ chữ animation có nghĩa là phim hoạt hình. Từ này dung để chỉ các bộ phim hoạt hình sản xuất tại Nhật Bản hay mang phong cách Nhật.
“Đương nhiên thuận lợi. Bọn tớ đã nói chuyện với giáo viên phụ trách hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường. Cuối tháng Sáu kỷ niệm ngày thành lập trường, bọn tớ sẽ lên sân khấu biểu diễn, vũ điệu hầu gái (*).” Cao Phán vừa nói chuyện vừa tháo tóc giả, cẩn thận đặt lên bàn. Cô ấy quay người lại, mắt trợn tròn, ồn ào: “An An, biết ngực cậu lớn, có thể suy xét đến tâm tình của tớ không? Ghét nhất mấy đứa con gái mà thịt đều dồn vào đúng chỗ như cậu á.”
(*) Vũ điệu hầu gái: Các màn trình diễn theo phong cách maid cafe của Nhật Bản, nơi các cô gái mặc trang phục hầu gái dễ thương và thực hiện những điệu nhảy đáng yêu, thường đi kèm với nhạc pop sôi động.
Tô An An không hiểu ra sao, cúi đầu. Cô mặc váy ngủ hai dây, vừa rồi cô lăn lộn ở trên giường, dây bị lệch sang bên, bị lộ ra một khoảng nho nhỏ. Cô vội vàng kéo lại dây, kéo kín chăn, cũng bởi vì Cao Phán nói mà chuyện đã sắp quên lại nhảy lên trong lòng. Ui da!
Cô quấn chăn, đưa lưng về phía Cao Phán, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Ngày tới là thứ sáu, Tô An An lên lớp xong, đeo ba lô to tập hợp với vợ chồng Giản Đan.
Từ rất xa, Giản Đan đã bắt đầu vẫy tay. Tô An An sợ bọn họ chờ sốt ruột, bước chân không khỏi nhanh hơn một ít. Ba lô khoác trên vai hơi nặng, khi Tô An An dừng lại thì th* d*c, Giản Đan đưa một chai nước qua, hai người nhìn nhau cười.
“An An, hai ta đã lâu không ra ngoài với nhau. Lần gần nhất là hồi tớ học năm hai đại học, khi đó cậu vừa thi đại học xong. Tâm trạng tớ không tốt, muốn đi chơi một chuyến. Cậu vừa nghe thì lập tức bảo đi cùng tớ, hai chúng ta giấu người nhà lén chạy đến Vân Nam, chơi một tuần liền. Sau khi trở về chúng ta bị nhốt ở trong nhà hai ngày.” Giản Đan lải nhải nhớ lại ngày xưa. Tô An An uống nước, thoải mái hơn nhiều, nghe cô ấy nói, cũng nhớ tới lần đó.
Cô và Giản Đan biết nhau từ nhỏ. Bố mẹ cô đều là bác sĩ, mẹ Giản Đan là bác sĩ, cùng một khoa với mẹ Tô. Dần dà, các cô cũng quen nhau. Giản Đan lớn hơn cô hai tuổi, phần lớn thời điểm đều là Giản Đan chăm sóc cô.
Thịnh Lê ở bên cạnh nghe vậy, cũng nói đến mùa hè năm đó: “Khó trách nghỉ hè năm ấy anh về ở một tuần mà không gặp được em. Hóa ra là chạy đến Vân Nam.”
Tô An An tới gần Thịnh Lê: “Vậy anh có biết vì sao cậu ấy đi Vân Nam không?”
Thịnh Lê lắc đầu: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Tô An An còn chưa nói đã bị Giản Đan che miệng lại, tức muốn hộc máu mà nói: “Tô Tiểu An, không cho cậu nói.”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng Thịnh Lê vẫn không biết vì sao năm ấy Giản Đan đến Vân Nam.
Khi đến sân bay, Thịnh Lê không vội mua vé, mà là ngồi ở bên ngoài đợi một lúc.
“Còn có một người đi cùng chúng ta.” Thịnh Lê nói xong, đứng lên, theo bản năng nhìn về phía cửa vào sân bay.
Tô An An tò mò hỏi: “Ai? Sao hai người không nói sớm một chút? Tớ có biết không?”
Giản Đan và Thịnh Lê liếc nhau, một người lắc đầu, một người gật đầu, sau đó một người gật đầu, một người lắc đầu, không hề có sự ăn ý. Thịnh Lê mệt lòng liếc vợ mình một cái, bất đắc dĩ quay đầu đi. Không phải chính em đã bảo muốn gạt An An à?
Giản Đan cũng hận chết mình. Sao mình không nghĩ nhiều đã gật đầu? Cô hung hăng cắn đầu lưỡi của mình.
Tô An An hoài nghi nhìn hai người: “Rốt cuộc hai người có ý gì? Cuối cùng là ai?”
Cô vừa dứt lời, Thịnh Lê đứng lên, vẫy tay về hướng cửa ra vào. Vì khiến người nọ chú ý, anh ấy gọi to một câu.
“Chú nhỏ, bên này!”
Cái gì? Tô An An bị tiếng gọi này của Thịnh Lê khiến hồn vía lên mây. Cô chậm rãi xoay người, nhìn thấy bốn người từ lối vào đi tới. Tất cả đều là tây trang giày da, trong tay xách theo túi tài liệu, vị đi đầu đúng là Thịnh Giang Bắc.
Anh cởi áo vest, khoác trên cánh tay, bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, trên cổ thắt cà vạt, cổ tay áo không chút cẩu thả, cổ áo phẳng phiu, biểu cảm cũng rất nghiêm túc. Bây giờ, bỗng nhiên nhìn thấy, Tô An An còn có phần không quen trạng thái khi anh làm việc, khí chất quá lạnh lùng cứng rắn.
Có lẽ là trước mặt người dưới, biểu cảm của anh khá ít, cả người chín chắn thâm trầm. Khi nhìn thấy Tô An An, anh cũng chỉ nhìn thêm một chút, nhưng chút ít đó cũng đủ khiến Tô An An như nai con chạy loạn.
Giản Đan ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích với An An: “Chú nhỏ đến Trường Ninh bàn chuyện hợp tác, nghe nói chúng ta cũng qua đó nên đi cùng chúng ta luôn. Chú ấy có người bạn mở làng du lịch, nghe nói là làng du lịch xa hoa nhất Trường Ninh, cho chúng ta ở miễn phí hai ngày. Hì hì, đi theo chú nhỏ thật tốt ghê.” Cô ấy nói xong thấy An An không phản ứng thì khẽ đẩy cô: “Cậu làm sao thế? Vui tới đơ người luôn rồi à.”
Tô An An có miệng mà khó trả lời, cố gắng tránh ánh mắt của Thịnh Giang Bắc. Cô thật sự không có cái dũng khí đó mà.
Sau khi làm thủ tục, Tô An An mới phát hiện chỗ ngồi của mình ở cạnh Thịnh Giang Bắc. Cô lề mà lề mề tới chậm, nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh Thịnh Giang Bắc, khẽ cắn môi, túm lấy Thịnh Lê ở phía trước, nhỏ giọng nói thầm: “Em muốn ngồi với vợ anh.”
Thịnh Lê ngây ra một lúc, sau khi phản ứng lại thì thoải mái gật đầu: “Được! Vừa hay hai chị em có thể tâm sự.”
Vì thế, khi Thịnh Giang Bắc phát hiện Thịnh Lê ngồi xuống bên cạnh mình thì bày ra nét mặt kỳ lạ: “Sao lại là cháu? Không ngồi với vợ à?”
Thịnh Lê cười toe toét lộ ra tám cái răng: “Chú nhỏ, An An nói muốn ngồi chung với Giản Đan. Con gái ngồi với nhau tiện hơn. Cháu sợ cô ấy không được tự nhiên ở trước mặt chú.”
Thịnh Giang Bắc không đạt được mục đích, nhìn đến một chỗ ngồi khác cùng hàng, khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện.
Từ ngày xảy ra việc ngoài ý muốn ấy, cô vẫn luôn trốn tránh anh. Anh vẫn luôn biết cô dễ xấu hổ nhất, không ngờ còn không được tự nhiên tới vậy. Nhưng không được tự nhiên cũng rất đáng yêu. Ánh mắt anh lại bay về hướng bên kia, cô đang quơ chân múa tay nói gì đó, nét mặt sinh động hoạt bát.
Thịnh Giang Bắc chống cằm xoa huyệt Thái Dương, cái giá của việc chọc ghẹo đúng là lớn.
Từ thành phố S đến Trường Ninh mất hai tiếng bay. Ba giờ chiều, máy bay đáp xuống ở sân bay Trường Ninh.
Trường Ninh là một thành phố ven biển, bốn mùa như xuân, khí hậu trong lành. Tô An An vừa bước ra khỏi sân bay, không khí ùa tới, trong hơi ẩm mang theo vị mặn đặc trưng của thành phố ven biển. Cô hít sâu vài hơi, tâm trạng cực kỳ tốt.
Nhiệt độ ở đây cao hơn thành phố S một chút. Sau khi đi vài bước, Tô An An cởi áo khoác mỏng bên ngoài, lộ ra áo cộc tay màu trắng ở bên trong và một chiếc quần bò yếm màu đen, đơn giản trẻ trung khiến tâm trạng người ta không khỏi thả lỏng.
Sau khi xuống máy bay, bọn họ đi thẳng đến khách sạn của làng du lịch. Khách sạn xây gần biển, nước biển vờn quanh, bờ cát rộng lớn, ánh mặt trời ấm áp, cây xanh um tùm, còn chưa đi vào đã cảm nhận được sự thoải mái từ gió biển thổi tới.
Thịnh Lê làm thủ tục nhận phòng, Thịnh Giang Bắc vừa xuống máy bay đã được công ty đối tác đón đi rồi.
Phòng do khách sạn cung cấp là phòng cao cấp, rộng gần hai trăm mét vuông, phòng bếp phòng khách đầy đủ mọi thứ, có ba phòng. Đây là lần đầu Tô An An ở phòng cao cấp rộng như vậy, có cảm giác như đủ cho ba người nữa ngủ dưới đất. Giản Đan cũng rất hưng phấn, ồn ào đòi buổi tối hai người cùng nhau xem phim.
Bay một mạch ba, bốn tiếng, ba người đều khá mệt mỏi, không hẹn mà cùng vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong thì xuống nhà hàng dưới lầu một ăn cơm.
Chờ bọn họ ăn xong bữa tối, ra khỏi nhà hàng của khách sạn, Thịnh Giang Bắc vẫn còn chưa về. Ba người tản bộ dọc theo bờ cát ngoài khách sạn.
Gió ấm thổi tới, nơi xa là sóng biển cuộn trào, dưới chân là hạt cát mềm xốp, còn mang theo hơi nóng của ban ngày, đạp lên lòng bàn chân như mát xa. Hai cô gái cởi luôn giày, chân trần đi bộ.
Thỉnh thoảng Giản Đan dùng chân đá cát về phía Thịnh Lê, hạt cát lập tức chui hết vào giày của anh ấy. Thịnh Lê làm bộ muốn bắt Giản Đan, một người chạy, một người đuổi, một người quậy, một người cười.
Chơi đùa một lúc, trời đã tối đen, ba người trở lại phòng khách sạn. Giản Đan kéo Tô An An muốn xem phim, còn không cho Thịnh Lê tham gia, nói đây là hoạt động của chị em cô. Thịnh Lê đành phải xem tivi một mình ở phòng khách.
“An An, chúng ta xem phim gì bây giờ?” Giản Đan cắm usb vào sau tivi, không ngừng lật xem nội dung lưu trữ bên trong.
Ánh mắt An An không ngừng xem màn hình theo động tác của cô ấy, có chút do dự.
Giản Đan bỗng nhiên hứng thú, nói: “Nếu không chúng ta cùng nhau xem phim kinh dị. Tớ có một bộ, nghe nói rất ghê. Thịnh Lê không thích xem mấy thứ này, mãi chẳng ai xem với tớ. Không thì tối nay chúng ta cùng xem đi.”
Tô An An hơi động lòng. Cô cũng không dám xem một mình, cho nên từ nhỏ đến lớn còn chưa xem phim kinh dị. Bây giờ có người xem cùng, cô cũng can đảm hơn chút, gật đầu.
Giản Đan cực kỳ hưng phấn, chọn bộ phim kia, còn tắt hết đèn trong phòng. Phòng tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón, chỉ có ánh sáng mờ ảo phát ra từ màn hình tivi.
Bỏ qua giới thiệu, bộ phim nhanh chóng vào phần cốt truyện. Một cô gái đi trong hẻm nhỏ sâu thẳm, âm nhạc bối cảnh càng lúc càng lớn, cũng càng khiến người ta sởn tóc gáy.
Đột nhiên trước mặt cô gái có một con mèo nhảy ra, cô gái sợ hãi hét to một tiếng. Hai người xem phim cũng bắt đầu ôm chầm lấy nhau. Tô An An sợ hãi: “Nếu không bật đèn lên đi.”
Giản Đan nhìn chằm chằm tivi, người đã co rúm lại, đẩy đẩy cô: “Cậu đi bật đi.”
Tô An An nhìn không gian tối om, rụt cổ: “Tớ không dám.”
Giản Đan liếc cô một cái: “Tớ cũng không dám.”
Không ai dám bật đèn, bộ phim vẫn tiếp tục. Hình ảnh đã đổi, một đám sương mù lớn bắt đầu lan đến, các loại hình ảnh lung tung rối loạn, quái đản, hai người vẫn luôn ôm lấy nhau, gặp cảnh sợ hãi thì dựa đầu vào nhau, không dám nhìn hình ảnh.
Khi phim chiếu được một nửa, Giản Đan bỗng nhiên nói cô ấy hơi khát. Cô ấy s* s**ng ấn tạm dừng, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tô An An kéo cô ấy hơi run lên, Giản Đan quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Tô An An quấn chăn, không dám nhìn chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Cậu đi nhanh lên. Đêm nay ngủ với tớ, tớ không dám ngủ một mình.”
Giản Đan không hề nghĩ ngợi lập tức gật đầu đồng ý. Sau khi Tô An An buông ra, cô ấy nhanh như chớp chạy ra ngoài, sợ quá quên cả bật đèn cho An An.
Tô An An ngồi ở trên giường đợi một lúc. Trong phòng quá tối, cô nhìn chỗ nào cũng cảm thấy có một bóng đen đang tới gần. Màn hình tivi còn dừng hình ảnh ở một căn phòng cũ, nhân vật bên trong là một ông lão gầy trơ cả xương. Cô không dám xem, không dám thở mạnh, cũng không dám nhúc nhích, thật sự quá đáng sợ.
Bức rèm bị gió thổi lên, lặng lẽ đong đưa trong bóng đêm. Cô sợ tới mức lập tức chui vào trong chăn, trùm từ đầu tới chân kín mít.
Chăn bông quá dày, ngăn cản tất cả thị giác và thính giác của cô. Cô không nghe được tiếng mở cửa, cũng không thấy tiếng bật đèn. Cô rúc trong chăn mãi đến khi cảm thấy có một sức mạnh đang kéo cái chăn của cô. Người kia không quá dùng sức, nhẹ đến mức khiến cô sợ hãi. Nỗi sợ đạt tới đỉnh điểm.
Chăn bị xốc lên, bên ngoài sáng ngời, người kéo chăn cô hơi khom lưng, đang sững sờ nhìn cô. Cô mới bừng tỉnh phát hiện hốc mắt mình chua xót, bên trong đong đầy nước mắt.
Sợ hãi đạt đỉnh điểm, sau đó đột nhiên có một người xuất hiện ở trước mặt mình, Tô An An không nói hai lời, trèo lên người Thịnh Giang Bắc, bẹp miệng, khóc thành tiếng.
Hu hu hu, thật sự là quá sợ hãi.
Thịnh Giang Bắc bị cô ôm cổ, cánh tay cứng đờ giữa không trung. Sau khi thả lỏng, anh chậm rãi vỗ lưng cô, nói như trấn an trẻ con: “Đừng khóc, đừng khóc, tôi ở đây.”
Comments