Chương 43

Chương 43

Khi ảnh gửi đến, Thịnh Giang Bắc đang ở mở họp. Hội nghị cấp cao, không khí khó tránh khỏi áp lực, mọi người ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt tập trung lên màn hình lớn ở phía trước. Chỉ có Thịnh Giang Bắc ngồi dựa trên ghế, tuy tư thế lười nhác nhưng lại không phạm sai lầm, ánh mắt đen tối không rõ, ngón tay vuốt cằm. Biểu cảm tối tăm của anh làm trưởng phòng đang trình bày PPT toát mồ hôi. Cuộc họp này đã diễn ra liên tục ba tiếng, hơn nữa bầu không khí càng thêm nặng nề, mọi người đều ngừng thở, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Trình bày xong, trưởng phòng đứng tại chỗ, chờ đợi kết quả cuối cùng, đưa tay lau mồ hôi trên trán, chỉ mong người đàn ông cách đó không xa kia nhanh chóng cho mình kết thúc. Thịnh Giang Bắc thu ánh mắt về, xoay người nhìn về phía những người khác, ánh mắt sắc bén, giọng điệu nặng nề: “Có ý tưởng khác không?”

Vừa dứt lời, phòng họp to như vậy bỗng nhiên truyền đến tiếng nhắc tin nhắn di động, âm thanh không lớn, nhưng bởi vì quá yên tĩnh, âm thanh đột ngột vang lên, tiếp theo là sự yên lặng chết chóc.

Mọi người đều biết, Thịnh Giang Bắc ghét nhất có người để tiếng di động lúc họp. Xin hỏi ai không có mắt như vậy?

Tay Thịnh Giang Bắc đặt trên mặt bàn, rõ ràng cảm nhận được di động rung lên. Anh nhướn mày, nhìn Charlie Hứa ngồi ở đầu bàn. Ánh mắt đầu tiên, Charlie Hứa còn chưa hiểu gì, nhưng dù sao cũng là trợ lý có nhiều kinh nghiệm, đi theo Thịnh Giang Bắc mấy năm, chốc lát đã hiểu rõ. Lần đầu thấy Thịnh Giang Bắc như vậy, anh ta nhịn cười, sửa sang lại vạt áo vest, đứng lên, ôm lấy trách nhiệm: “Sếp, xin lỗi, vừa rồi em quên tắt di động.” Nói xong, anh ta làm bộ làm tịch lấy di động ra, tùy tiện ấn hai cái rồi bỏ vào túi.

Thịnh Giang Bắc nắm tay để ở bên môi, ho nhẹ một tiếng: “Không có lần sau, tiếp tục.”

Phù! Mọi người ở dưới khẽ thở phào, chỉ cảm thấy hôm nay dường như sếp Thịnh đổi thành người khác.

Hội nghị kết thúc rất nhanh, tốc độ như gió lốc, làm một đám người phía dưới trợn mắt há hốc mồm. Mọi người nối đuôi nhau đi ra, Thịnh Giang Bắc đi đầu, tách khỏi đám người ở chỗ rẽ. Văn phòng của anh ở bên phải, Charlie Hứa đi theo sau.

Anh vừa đi vừa lướt di động, bước chân đầy hứng thú bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt dừng lại trên di động. Từ góc nhìn của Charlie Hứa, biểu cảm của anh có phần sâu xa.

“Em Tô lại gửi cái gì thế?” Charlie Hứa tò mò nghiêng đầu nhìn sang.

Thịnh Giang Bắc thấy anh ta nghiêng người tiếp cận thì lập tức cất điện thoại đi: “Cậu không còn việc gì khác à? Làm lại kế hoạch được nhắc đến trong cuộc họp rồi trình lên.”

Charlie Hứa nhìn người qua cầu rút ván này, nghẹn một bụng lời nói, cuối cùng chỉ có thể xoay người rời đi.

Thịnh Giang Bắc một lần nữa mở di động ra, bấm vào bức ảnh kia, sau đó ấn giữ màn hình, lưu vào trong máy mình. Anh tiếp tục ngắm cô nhóc trong ảnh, mặc trang phục táo bạo, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, ngực lộ ra da thịt trắng nõn. Da cô là màu trắng hồng hào, dưới vải áo màu đen, càng trắng nõn nà.

Ừm, dường như anh đã nhặt được bảo bối rồi. Sau khi trả lời tin nhắn, ánh mắt Thịnh Giang Bắc đi một vòng trên ảnh, cuối cùng dừng ở đôi chân thon dài thẳng tắp kia của An An, trên đùi quấn một dải lụa đen, người nhìn máu nóng sôi trào, không thể không kích động. Thịnh Giang Bắc cầm di động vào toilet một chuyến, sau khi ra, thoải mái sung sướng.

Mà Tô An An - hoàn toàn không biết gì cả - đang cầm di động, không biết nên trả lời anh bằng biểu tượng cảm xúc nào. Cô đang chống cằm suy nghĩ thì bên kia đã gọi điện tới.

“Đang làm gì?”

“Ăn cơm ạ, anh thì sao?”

“Làm việc, bức ảnh kia…”

“Không phải em gửi, là Cao Phán lén gửi.”

“Thế à? Thế anh phải cảm ơn cô ấy.”

“Cảm ơn cái gì, không được cảm ơn.”

“Ha ha…” Tiếng cười khó hiểu của anh truyền đến, Tô An An xoa tai, vành tai đã nóng lên.

“Tối nay có lẽ phải tăng ca, không thể đến gặp em.”

“Không sao, vừa hay em cũng phải làm bài.” Tuy rằng Tô An An rất nhớ anh nhưng cô cũng hiểu công việc của anh. Cô an ủi anh.

Hai người đều không nỡ dập máy, cuối cùng không biết là ai quyết định, cứ để điện thoại kết nối như vậy, từng người làm việc của mình. Thịnh Giang Bắc làm việc, Tô An An làm bài tập, thông qua tiếng động rất nhỏ, anh có thể nghe được tiếng cô gõ bàn phím, cạch cạch, cô có thể cảm nhận được tiếng gió khi anh lật giấy, cùng với tiếng ngòi bút đi trên giấy. Trong buổi tối này, bọn họ lặng lẽ làm bạn với nhau.

“Làm bài xong chưa?”

“Đã sớm làm xong rồi, vừa rồi em còn vài trang đọc hiểu.”

“Giỏi quá.”

Đột ngột được khen, An An còn hơi ngượng ngùng, lại có chút đắc ý. Tuy rằng cô thường xuyên được khen, nhưng lần này có ý nghĩa khác. Là anh nói ra nên niềm vui cũng được nhân lên mấy lần.

“Vậy còn anh? Đã xong việc chưa?”

“Rồi.”

“Ồ! Vậy ngủ ngon ạ.”

“Ừm, ngủ ngon. Đúng rồi, trưa mai cùng nhau ăn cơm. Anh muốn gặp em.”

“Dạ, được!” An An cầm di động nhỏ giọng nói chuyện trong phòng vệ sinh, mang theo một chuỗi tiếng vọng.

Cúp máy, đã 9 giờ, An An đầy vui mừng lăn vài vòng ở trên giường, vô cùng hưng phấn. Cao Phán ngủ ở giường trên, cô lăn trên giường, lung lay hai cái thật mạnh. Sau đó ở thang sắt bên cạnh thò ra một cái chân, tiếp đó cái chân còn lại cũng thò xuống. Cô ấy xuống giường, đi đến bên cửa sổ kiểm tra cửa sổ. An An bị hành động của cô ấy hấp dẫn, tò mò nhìn sang. Trước giờ, các cô đi ngủ đều mở một cánh cửa sổ để cho thông gió, còn là Cao Phán đề nghị. Sao hôm nay cô ấy lại chủ động đóng cửa sổ?

An An cũng xuống giường, đi tới nhìn thoáng qua: “Đóng cửa sổ à?”

Cao Phán vặn tay nắm cửa sổ, phát hiện có làm cách nào cũng không vặn được. Cô ấy bực bội cào tóc: “Đúng vậy. Vừa rồi trên diễn đàn trường, tớ đọc được bài viết hai ngày vừa qua bên ký túc xá nữ có trộm lẻn vào, đã có mấy phòng ký túc xá bị trộm. Giáo viên dặn chúng ta đóng cửa cho kỹ cửa sổ… Nhưng cửa sổ phòng bọn mình hỏng rồi. Xong đời, bây giờ không có cách nào tìm quản lý ký túc xá để sửa nữa.”

Cô ấy vừa nói vậy, hai người còn lại đang nằm trên giường cũng rối rít đi xuống. Lộ Giai tháo mặt nạ trên mặt, thò qua giúp Cao Phán. Hai cô gái hợp sức, cửa sổ không nhúc nhích. Xem ra là vô vọng.

“Xong đời! Đêm nay tớ không dám ngủ mất. Đêm hôm qua, hình như tớ nghe chỗ bảo vệ dưới lầu có người hô hoán, ban đầu tớ tưởng nghe nhầm. Các cậu nói xem có phải vì tên trộm kia không?” Một người nói xong, sau lưng ba người còn lại nổi da gà, trong lòng hoảng sợ.

“Làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta đừng ngủ nữa.”

“Đúng vậy! Không thì bật đèn đi. Chúng ta bật đèn, tên trộm sẽ biết chúng ta không ngủ, có lẽ cũng không dám lẻn vào.”

An An không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Sáng mai, 6 giờ rưỡi bắt đầu bài đọc sáng sớm, hơn nữa học cả ngày, các cậu chắc chưa? Ký túc xá đúng 11 giờ sẽ tắt đèn.”

Ba người bị đả kích, có một người đã bắt đầu gọi cho bố mẹ cầu an ủi và trấn an. Lần đầu gặp được chuyện như vậy, các cô gái đều luống cuống tay chân.

An An kéo cửa sổ ra, nhìn về phía trước. Khoảng không mông lung, các cô ở lầu bốn, theo lý thuyết ăn trộm sẽ không trèo được cao như vậy, hơn nữa gần đây trường học tăng mạnh cảnh giác, ăn trộm cũng sẽ không mạo hiểm. Các cô cứ hoảng loạn mãi như vậy cũng không được, An An nói rõ quan điểm của mình. Cao Phán vỗ tay, bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng vậy! Sao ăn trộm có thể to gan vậy được. Có gì thì cũng phải ở mấy lầu dưới, chúng ta ở lầu bốn. Người ta trèo lên kiểu gì?”

Ngẫm lại cũng đúng, mọi người yên tâm, nhưng vẫn chèn ngang mấy quyển sách ở cửa sổ. Chỉ cần có người đẩy cửa sổ ra, sách sẽ rơi xuống.

Bởi vì chuyện này, Cao Phán vốn ngủ sớm đã hết cả buồn ngủ, nằm trên giường giương mắt nhìn, hơi có gió thổi cỏ lay sẽ lập tức thò nửa người ra khỏi giường. Động tác của cô ấy lớn đến mức An An ở phía dưới cũng không nhịn được, nói: “Cao Phán, cậu bình tĩnh một chút.”

Cao Phán nóng nảy vỗ lên ván giường: “Bình tĩnh không được! Đây là ăn trộm đó. Gã ẩn nấp ở một chỗ nào đó trong tòa nhà, sẽ nhảy ra khi chúng ta đi ngủ. Chẳng lẽ cậu không sợ à?

Đương nhiên An An sợ, nhưng đỡ hơn mấy người kia nhiều. Khi cô còn nhỏ, phần lớn thời gian đều ở một mình trong nhà. Khi đó cô quá nhỏ, sợ tới mức bật đèn cả đêm, vừa đến tối là tim đập thình thịch, một chút động tĩnh cũng có thể khiến cô tưởng tượng ra đủ điều. Sợ nhất lúc gió thổi, ván cửa nhà cũ của người nhà nhân viên trong bệnh viện bị gió thổi đập ầm ầm cũng có thể khiến cô sợ tới mức chết khiếp.

Sau này, cô trưởng thành, lá gan lớn hơn nhiều. Cô ở nhà một mình thì không còn sợ hãi nữa, đặc biệt là trong ba năm học ở ký túc xá này. Có bạn học tò mò hỏi cô, nhà cô ở ngay trong thành phố, hơn nữa khá gần trường học, sao phải vào ký túc xá ở?

An An cầm sách trong tay, an ủi: “Cậu yên tâm ngủ đi. Giấc ngủ của tớ nông, hơi có tiếng động là có thể tỉnh. Hơn nữa tớ ngủ giường dưới, phải là tớ sợ mới đúng.”

Câu cuối chỉ là nói giỡn, chẳng qua không ngờ lại trở thành sự thật.

Bởi vì tin tức khiến lòng người hoảng sợ cho nên mọi người đi ngủ muộn, giấc ngủ cũng say. Một giờ sáng, chỗ cửa sổ đột nhiên có tiếng động nhỏ. Âm thanh không quá lớn giống gió thổi qua gây tiếng xôn xao, giây lát biến mất. Khoảng vài phút sau, đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

An An mở choàng mắt. Chỗ cô nằm gần cửa sổ, lại vốn ngủ không sâu giấc, cho nên tỉnh lại đầu tiên.

Đầu óc mơ hồ của cô đột nhiên nhớ tới chuyện trước khi ngủ, sau khi phản ứng lại, hơi thở đột nhiên dồn dập. Không ngờ thực sự có chuyện xui xẻo như vậy, cô ép bản thân bình tĩnh lại. Chắc là sách tự rơi, cũng không phải không có khả năng. Lặng im một lát, phòng không có tiếng động, nhưng dưới tình huống đôi mắt không nhìn thấy, giác quan khác lại nhạy chưa từng có. Cô nghe được tiếng hít thở nặng nề, ở ngay cách đó không xa.

Sau đó, một bóng đen xuất hiện trước bàn. Bóng đen rón ra rón rén, có lẽ cũng vì sợ người trong phòng, cho nên bước chân rất nhẹ, ngón tay s* s**ng ở trên bàn. An An đã sớm không nhớ rõ trên bàn có cái gì? Dòng suy nghĩ loanh quanh giữa hai khả năng, giả vờ ngủ hoặc làm anh hùng một lần.

Mỗi một giây đều là giày vò, trong bóng đêm, Tô An An liếc tới một vật màu đen ở đầu giường, cắn răng làm ra quyết định.

Chỉ nghe trong ký túc xá tĩnh lặng đột nhiên vang lên một tiếng lớn, theo đó là tiếng thủy tinh vỡ, và tiếng hô đau của trai và gái lẫn lộn. Tất cả xảy ra quá đột ngột, mọi bừng tỉnh người từ trong giấc mộng.

Comments