Huyền Thoại (8)
Quá trình quay Sự Hy Sinh Kỳ Lạ của Người Lạ đã chính thức khép lại. Một hành trình dài mà ngắn, tùy cách nhìn. Nhưng với hơn trăm con người trong ekip, khoảnh khắc này thật sự khiến họ xúc động. Mỗi người trên trường quay, từ góc nhỏ của mình, không giấu nổi sự phấn khích.
"Mọi người vất vả rồi!!"
"Hahaha, xong rồi! Xong thật rồi!"
"Ơ kìa?? Đạo diễn ánh sáng vui quá mức rồi nha??!"
"Ơ, hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"
"Trời ơi, vừa nhẹ lòng vừa lưu luyến quá! Cảm ơn mọi người!"
"Tác phẩm lần này chắc chắn sẽ nhớ mãi!!"
"Tiếc thật đấy! Cảm ơn tất cả vì đã cố gắng!!"
Người cúi chào, người cười rạng rỡ, người mắt hoe đỏ, người vỗ tay rộn ràng.
Vỗ tay – vỗ tay – vỗ tay!
(Nấc Sinh=Sự Hy Sinh Kỳ Lạ)
Các nhóm trong ekip liên tục chúc mừng, cảm ơn lẫn nhau. Đặc biệt, những tiếng hô vang hướng về phía các diễn viên nhiều hơn cả. Trong cảnh kết thúc, chỉ có Kang Woo-jin chính thức tham gia, nhưng toàn bộ diễn viên của Nấc Sinh đều có mặt để chứng kiến ngày quay cuối cùng.
"Anh Woo-jin!! Cảm ơn anh nhiều!"
"Cảm ơn vì những màn diễn xuất tuyệt vời suốt thời gian qua!"
"Hôm nay vẫn đỉnh cao như mọi khi!"
Diễn viên và ekip hòa vào nhau, trao nhau những lời chào cuối. Hàng chục nhân viên hậu trường, các đội hỗ trợ diễn viên cũng không ngoại lệ. Gần 150 con người cùng hô vang, biến nhà ga tàu điện ngầm được thuê làm phim trường trở nên náo nhiệt chưa từng thấy.
Ở góc đặt mấy màn hình giám sát, đạo diễn Kyotaro đang bận bắt tay với các trưởng nhóm.
"Vất vả rồi, đạo diễn."
"Ừ. Từ chỉnh sửa đến công chiếu, chặng đường thật sự mới bắt đầu, nhưng mọi người đã cố gắng hết mình."
"Haha, dù sao cũng phải nghỉ vài ngày chứ, đúng không?"
Bầu không khí tại phim trường Nấc Sinh chẳng khác gì bức tranh cuối cùng của một dự án điện ảnh điển hình. Giữa lằn ranh đó, Kang Woo-jin từ từ bước xuống cầu thang, nhận vô số lời chào từ diễn viên và ekip.
"Anh Woo-jin! Anh… anh cho tôi lên kênh YouTube của anh được không? Tôi rất muốn tham gia!"
"Nếu là cô Mifuyu Uramatsu thì hoan nghênh."
"Thật hả??!"
"Vâng, tôi sẽ kiểm tra và báo lại."
"Trời ơi, vui quá!"
Vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh, Woo-jin lướt mắt qua khung cảnh náo nhiệt. Hàng trăm con người đang rộn ràng. Nhìn từ xa, vẻ ngoài của anh trông như đang “giữ hình ảnh” như mọi khi, nhưng thực ra, trái tim anh đang tràn ngập cảm xúc chân thật.
‘Hừm – Vậy là một tác phẩm nữa đã hoàn thành?’
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên. Vui thì có vui, nhưng không phải kiểu vui vẻ thoải mái. Mà là gì nhỉ?
‘Lần này hơi khác. Có phải vì quay ở nước ngoài không?’
Dù đã gột sạch “mùi” của vai diễn, nhưng dư âm của Ilyota Kiyoshi vẫn còn vương vấn. Có lẽ vì đây là dự án được thực hiện ở Nhật Bản xa lạ? Hay vì trong quá trình nhập vai Kiyoshi, anh đã trải nghiệm quá nhiều điều mới mẻ?
Đàn piano, kết hợp vai diễn, tự do nhập vai, và còn gì nữa.
Tất cả được Kiyoshi – hay chính là Kang Woo-jin – đón nhận trọn vẹn. Chắc chắn, ký ức này sẽ còn lưu lại rất lâu. Với một diễn viên, hoàn thành một tác phẩm đồng nghĩa với nhiều cuộc chia tay, nhưng chia tay với vai diễn luôn là điều day dứt nhất.
Với Kang Woo-jin, điều đó càng đặc biệt hơn.
Chỉ mình anh, trên toàn thế giới, sống trong thế giới của vai diễn. Từ trước đến nay luôn vậy, và lần này cũng thế. Một thế giới nữa đã khép lại.
Lúc này, Choi Sung-gun, tóc cột đuôi ngựa, cùng đội của Woo-jin tiến đến.
"Woo-jin, vất vả rồi."
"Chúc mừng anh hoàn thành!"
"Oppa! Vất vả nhiều rồi!"
"Lại thêm một dự án nữa kết thúc!"
Cả đội đã phải chạy theo lịch trình dày đặc của Woo-jin. Anh đáp lại, giọng trầm nhưng đầy chân thành, dù vẫn giữ tông điệu lạnh lùng đặc trưng.
"Cảm ơn mọi người đã vất vả."
"Ôi? Gì thế này? Tự nhiên thấy cảm động ghê!"
"Thật đấy. Bình thường nghe câu này chẳng có gì, nhưng sao từ miệng oppa lại thấy… nổi da gà thế nhỉ?"
Choi Sung-gun bật cười, đặt tay lên vai Woo-jin.
"Lại vượt thêm một ngọn núi. Giờ xử lý nốt mấy việc liên quan đến Nấc Sinh, rồi lo phần thu âm cho Nam Sa-chin: Remake. Cộng thêm vài lịch lẻ tẻ, chắc khoảng hai tuần là xong."
Anh đang nói đến phần lồ ng tiếng, OST, và thu âm piano cho anime Nam Sa-chin: Remake.
"Sau đó về Hàn, hoàn thiện Ký Sinh."
Ngay lập tức, các stylist kêu lên thảm thiết.
"Trời ơi, xong một phim mà sao không thấy nhẹ nhõm tí nào??"
"Oppa Woo-jin không mệt à? Thật luôn, xong đống việc này chắc phải nghỉ nguyên một năm!"
"Tôi thì không mệt lắm."
"Wow, chỉ mình oppa là tươi tỉnh! Robot! Quái vật!"
Giữa lúc trò chuyện với ekip, đạo diễn Kyotaro, đội mũ trùm kín, tiến đến Woo-jin. Các stylist lập tức dạt ra, nhường đường. Nhìn Woo-jin, Kyotaro chìa tay.
"Chưa hẳn là xong hết, nhưng vất vả rồi, Woo-jin. Và cảm ơn cậu. Tôi đã rất vui khi làm việc cùng."
Woo-jin nắm tay ông, cúi đầu nhẹ.
"Không, tôi mới là người học được nhiều điều."
Sau đó, phim trường Nấc Sinh dần chuyển sang giai đoạn dọn dẹp. Trong lúc ấy, Woo-jin nhìn ekip và phim trường, khẽ thì thầm.
"Thú vị thật."
Ngày hôm sau, 29 tháng 4. Buổi sáng muộn. Nhật Bản.
Từ sáng sớm, cả giới giải trí Nhật Bản – từ truyền hình, hãng phim, đến các lĩnh vực liên quan – đã rộn ràng. Đặc biệt, các công ty điện ảnh và sản xuất xôn xao hơn cả.
"Nấc Sinh hôm qua đã hoàn tất quay phim, nghe nói thế."
"Ồ, vậy à? Từ lúc khởi quay đã ầm ĩ, cuối cùng cũng xong. Đúng là phong cách của đạo diễn bậc thầy Tanoguchi Kyotaro."
"Ừ, với bao nhiêu vấn đề nổ ra, bình thường chắc đã bị dư luận hoặc áp lực ngành ép dừng từ lâu."
Tin đồn về việc Nấc Sinh hoàn tất quay phim lan nhanh như lửa.
"…Giờ hoàn tất, nếu tính tốc độ thông thường thì có lẽ cuối năm nay sẽ công chiếu, dù cũng có thể lùi sang năm sau. Nếu trùng thời điểm, chắc sẽ đụng với phim của chúng ta."
"Có lẽ vậy."
Trong giới giải trí Nhật, Nấc Sinh vốn đã là cái tên quá hot. Thứ nhất, đây là tác phẩm tiếp theo của đạo diễn gạo cội Kyotaro. Thứ hai, nó dựa trên nguyên tác của nhà văn nổi tiếng Akari. Và thứ ba, việc chiêu mộ diễn viên Hàn Quốc Kang Woo-jin đầy bất ngờ. Từ lúc khởi động đến nay, chưa ngày nào dự án này yên ắng.
"Sếp! Nghe tin chưa? Hôm qua Nấc Sinh hoàn tất quay phim rồi!"
"Biết rồi."
"Dự án này chênh vênh như sắp sụp, vậy mà cuối cùng cũng xong. Không biết thành tích sẽ ra sao? Nhưng nhìn độ quan tâm của công chúng, chắc chắn tuần đầu sẽ bùng nổ."
"Chưa biết. Phải mở nắp mới rõ. Nguyên tác của Akari, đạo diễn Kyotaro, dàn diễn viên được chọn, cộng thêm hậu thuẫn từ tập đoàn Kashihi – chỉ nhìn bối cảnh thôi đã đủ sức hút 10 triệu khán giả."
Phản ứng trong ngành chia làm hai luồng: hoặc dè chừng vì cạnh tranh, hoặc kỳ vọng vì cùng lĩnh vực.
"…Nhưng 10 triệu khán giả thì khó lắm, đúng không? Thị hiếu giờ khác rồi."
"Tôi thì hy vọng Nấc Sinh đạt được 10 triệu, hoặc ít nhất là con số cao nhất có thể. Đã cả chục năm rồi, phim thuần túy chứ không phải anime mới đạt thành tích đáng kể. Thị trường cần thay đổi."
"Nấc Sinh sẽ công chiếu ở cả Nhật và Hàn, đúng không?"
"Hy vọng cả hai bên đều thành công. Có thế thì phim chuyển thể từ manga hay anime mới chững lại, để phim thuần túy có cơ hội thở."
Nói thế, nhưng Nấc Sinh cũng dựa trên nguyên tác. Tuy nhiên, với sự chỉnh sửa của đạo diễn và kịch bản chỉn chu, nó gần với một bộ phim chính thống hơn. Trong khi đó, thị trường phim và drama Nhật gần như bị anime sân khấu thống trị. Gọi là bá chủ cũng không ngoa.
Đã hơn 10 năm, Nhật Bản không có phim thuần túy nào đạt thành tích đáng kể.
Ngược lại, chỉ trong 3 năm gần đây, anime sân khấu liên tục càn quét. Hai năm trước, một anime thậm chí vượt mốc 18 triệu khán giả.
Nấc Sinh phải chen chân vào khe hẹp ấy.
Nhìn chung, giới chuyên môn đánh giá cơ hội thành công của nó khá thấp.
Dù thế nào, không thể phủ nhận Nấc Sinh là tác phẩm nóng nhất Nhật Bản lúc này.
‘Tâm điểm Nấc Sinh hoàn tất quay phim hôm qua’
Truyền thông Nhật nhanh chóng đưa tin. Vấn đề này lập tức lan từ báo chí sang dư luận, rồi bùng nổ trên mạng xã hội. Với sức nóng của hashtag #KangWooJin gần đây, tin tức được chia sẻ nhanh như lửa cháy lan.
YouTube cũng góp thêm củi. Chẳng mấy chốc, vô số người Nhật bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Phim này công chiếu là phải xem ngay! Toàn anime sân khấu suốt, lâu lắm mới có phim tử tế ra rạp!
Vậy là quay xong rồi… Tui là fan nguyên tác, nên không khoái việc phim công chiếu lắm.
Tò mò nhất là Kang Woo-jin sẽ thế nào! Lồ ng tiếng anime cũng thú vị, nhưng anh ấy là diễn viên mà!
Fan nguyên tác phản đối dữ lắm mà vẫn làm, hy vọng kết quả xứng đáng.
Chỉ cần bằng nửa nguyên tác là ổn rồi…
Diễn viên Hàn đóng Ilyota Kiyoshi? Nghe đã thấy sai sai rồi.
Có gì mà không được? Kang Woo-jin giờ là sao ở Nhật luôn mà.
Nhìn phản ứng thì chắc tuần đầu công chiếu sẽ ầm ĩ đây.
Tranh cãi đã bắt đầu.
Trong khi Nấc Sinh nhanh chóng khuếch đại tầm ảnh hưởng khắp Nhật Bản, Kang Woo-jin đang ở một nhà hàng Hàn Quốc tại Shin-Okubo.
Hôm nay, lịch của anh bắt đầu từ trưa.
Vì thế, Woo-jin cùng đội ngũ đến nhà hàng Hàn để ăn sáng muộn. Nhưng không hiểu sao, Choi Sung-gun lại vắng mặt.
Ngay khi Woo-jin xuất hiện, ánh mắt của thực khách Nhật trong quán đổ dồn về anh.
"Wow! K-Kang Woo-jin!"
"Trời ơi! Thật luôn?? Kang Woo-jin kìa!"
"Đẹp trai quá!!"
Dù đã vào phòng riêng, cả sảnh quán vẫn rộn ràng vì cái tên Kang Woo-jin. Với làn sóng Hallyu, quán đầy ắp người Nhật.
Chẳng mấy chốc.
"Woa, anh Woo-jin!"
Jang Su-hwan, to con, ngồi cạnh Woo-jin, cười toe toét, vỗ mạnh vai anh khi anh tháo mũ ra.
"Anh! Với độ hot này, anh vượt cả mấy ngôi sao top đầu Nhật Bản rồi!!"
Han Ye-jung và các stylist cũng hùa theo nhiệt tình.
"Đã vượt từ lâu rồi."
"Hoàn toàn luôn!! Mấy người thấy tiệm bán đồ K-pop trên đường tới chưa? Có cả poster oppa Woo-jin đấy!!"
"Thật hả??!"
Tất nhiên, Woo-jin cũng liếc thấy. Trong đầu còn hét lên, ‘Sao ảnh tui lại ở đó?!’ Lúc này, Jang Su-hwan, đang xem thực đơn, bất ngờ giơ điện thoại cho Woo-jin.
"Haha, Nhật Bản thì hot rồi, nhưng quê nhà mới là đỉnh, đúng không?! Trời ơi, cảnh này nhìn hoài không chán!!"
Còn gì nữa? Anh ta đang khoe thành tích của Đảo Mất Tích, bao gồm số liệu mới nhất hôm nay. Đảo Mất Tích đã chiếu được 10 ngày, và đến sáng thứ Bảy này, số liệu tính đến thứ Sáu đã công bố.
[Thống kê khán giả ngày 28/5/2021]
[Bảng xếp hạng phòng vé nội địa hàng ngày]
Đảo Mất Tích / Ngày công chiếu: 19/5 / Khán giả: 780,115 / Số màn hình: 1159 / Tổng khán giả tích lũy: 8,364,234
…
8 triệu khán giả. Một cơn địa chấn.
So với các phim khác, Đảo Mất Tích bỏ xa đối thủ. “Cuộc chiến điện ảnh” đã có người thắng: Đảo Mất Tích. Giờ đây, đối thủ duy nhất của nó là Hải Chiến, bộ phim giữ kỷ lục số 1 Hàn Quốc mọi thời đại.
Thậm chí, Đảo Mất Tích đang dẫn trước Hải Chiến khoảng hai ngày.
Nhưng Woo-jin vẫn điềm tĩnh. Sáng nay, anh đã âm thầm nhảy cẫng trong lòng rồi.
"Quan trọng là chặng đường phía trước. Mới có 10 ngày thôi."
"Nhưng tốc độ này điên rồ mà!"
"Oppa! Oppa nghĩ Đảo Mất Tích sẽ vượt Hải Chiến không??"
"Có khả năng."
"Woa, tự tin bùng nổ luôn."
Han Ye-jung, với giọng lạnh lùng đặc trưng, lên tiếng.
"Chả trách được. Giờ oppa có quyền tự tin. Nghe nói chưa? Giới sân khấu, học viện diễn xuất, hỏi thần tượng của diễn viên trẻ là ai, gần như ai cũng nhắc tên oppa Woo-jin."
"Nghe rồi."
"Hồi công ty tuyển lính mới, đông như hội, hơn 80% nói mục tiêu là oppa Woo-jin. Ngay lúc này, chắc chắn cả đống học viên đang xếp hàng xem Đảo Mất Tích."
Đúng vậy. Dù Woo-jin đang ở Nhật, tại Hàn Quốc, vô số diễn viên tập sự và học viên đang đổ xô đi xem Đảo Mất Tích.
Không, phải nói là tràn ngập.
Tại các khoa diễn xuất đại học, diễn xuất của Woo-jin đã trở thành nội dung bắt buộc. Nhiều đoàn kịch và học viện diễn xuất cũng lấy anh làm hình mẫu để khích lệ học viên. Làm vậy khiến họ bùng cháy nhiệt huyết.
Lúc này.
Cốc cốc.
Món ăn được mang vào phòng. Sườn hầm, thịt xào, mì lạnh, canh kim chi, và còn gì nữa. Vì đông người, đồ ăn chất đầy bàn. Nhưng hai nhân viên phục vụ vừa dọn xong, một phụ nữ trung niên – có vẻ là chủ quán – bước vào, cười tươi.
"Đây, món gà xào cay là quà tặng! Anh Woo-jin, muốn ăn gì cứ nói, tôi mời hết!"
Woo-jin nghiêm nghị lắc đầu.
"Không cần đâu, cảm ơn chị."
Người chủ quán giơ tay, ra vẻ nài nỉ.
"Anh Woo-jin, nhờ anh mà quán tôi ở Nhật hot gấp mấy lần! Cả vụ ‘mì trộn kim chi’ nữa! Làm ơn ăn giùm tôi đi!"
Woo-jin, ở Nhật, đã trở thành biểu tượng nâng tầm quốc uy Hàn Quốc.
Cùng lúc, trụ sở tập đoàn Kashihi.
Trong phòng chủ tịch rộng mênh mông, trên chiếc sofa 5 chỗ đắt tiền, một gương mặt quen thuộc xuất hiện. Choi Sung-gun, tóc cột đuôi ngựa. Hôm nay, anh mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, trước mặt là bàn kính với hàng loạt tài liệu trong suốt.
Bên cạnh Choi Sung-gun, trên ghế chủ tọa, là một người đàn ông già với mái tóc trắng xù như sư tử – Chủ tịch Hideki Yoshimuramura.
Khoanh tay, ông nhìn Choi Sung-gun, giọng khàn khàn vang lên.
"Nhìn đà này của Kang Woo-jin, tôi nghĩ đã đến lúc BW Entertainment mở chi nhánh ở nước ngoài. Anh nghĩ sao, giám đốc?"
Trong khoảnh khắc, mắt Choi Sung-gun mở to.
Comments