Chương 282

Chương 282

Huyền Thoại (13)

Trong khi cả Hàn Quốc rộn ràng với tin Sự Mất Tích Trên Đảo cán mốc 10 triệu khán giả, Kang Woo-jin vẫn đang ở phòng tiếp khách tại khách sạn Kashihi Tokyo, nơi buổi tiệc hậu trường của Nạt Kí Sinh diễn ra.

Câu nói vừa rồi của anh...

“Tôi nghĩ nên mở rộng quy mô hơn nữa.”

...khiến sắc mặt các nhân vật quyền lực trong phòng trở nên khó tả. Cũng phải thôi. Với Nạt Kí Sinh, ngọn lửa tranh cãi đã nhen nhóm, vậy mà anh còn đề xuất đổ thêm dầu. Lời nói vừa bất ngờ vừa điềm tĩnh của Woo-jin khiến mọi người có chung một suy nghĩ.

“Đúng là phong cách của anh chàng này.”

Choi Sung-gun, tóc đuôi ngựa, ngồi cạnh Woo-jin, cười khẩy.

“Woo-jin đúng là không bao giờ chùn bước. Càng ngày càng táo bạo, nhưng mà... tớ thích cái tính đó.”

Ngồi phía đối diện, nhà văn Akari trợn mắt, thầm ngưỡng mộ.

“Cái gan ấy... không phải kiểu khoe mẽ hay làm màu. Nó như máu chảy trong người Kang Woo-jin, thấm vào từng thớ thịt.”

Mỗi lần gặp, cô lại thấy anh mới mẻ. Không chút sợ hãi, tầm nhìn của Woo-jin chỉ hướng về phía trước. Dù quá khứ của anh còn mơ hồ, Akari tin rằng anh đã vượt qua bao thử thách khắc nghiệt để đạt được ngày hôm nay.

Rồi...

“Hừm.”

Chủ tịch Hideki, lông mày điểm bạc, vuốt cằm, ánh mắt lóe lên hứng thú.

“Can đảm. Không, phải nói là có chút điên rồ mới đúng.”

Xét về dữ liệu thực tế, ý kiến của Woo-jin là điều nên tránh. Trừ khi bạn là kẻ điên hoặc dở hơi. Nhưng đề xuất “không ngại ngần” của Woo-jin lại khiến Hideki thích thú. Ông khoanh tay, nhìn sang đạo diễn Kyotaro.

“Tôi đồng ý. Trong cơn bão tố, chỉ cây đại thụ vững chãi mới đứng vững. Nạt Kí Sinh chính là đại thụ.”

Không khí trong phòng nặng nề hơn. Woo-jin vẫn giữ gương mặt cứng rắn, nhưng trong lòng hơi hoảng.

“Trời, căng thẳng quá. Thật ra tui nói mà chẳng suy nghĩ gì nhiều, thế mà được duyệt thật à?”

Nhưng giờ anh chỉ cần giữ vững vẻ ngoài kiên định. Chẳng còn gì để làm nữa. Sau khoảng 10 phút thảo luận, ý kiến của Woo-jin được chốt.

“Được, vậy ta sẽ đẩy mạnh gấp mấy lần kế hoạch ban đầu.”

Ngay lập tức, đại diện công ty phim và nhà phân phối rút điện thoại, bận rộn liên lạc. Hideki nhìn Woo-jin, giọng khàn vang lên.

“Khi Nạt Kí Sinh bước vào giai đoạn quảng bá sau chỉnh sửa, cậu sẽ tham gia chứ?”

“Vâng, tôi đã thỏa thuận tham gia khoảng một tuần, bao gồm họp báo và chào sân.”

“Ừ, tốt.”

Hideki gật đầu chậm rãi, rồi bất ngờ nở nụ cười nhăn nheo.

“À, suýt quên. Chúc mừng cậu. Phim chủ lực ở Hàn Quốc đang hot lắm, đúng không? Chúc mừng!”

Kyotaro và Akari phụ họa.

“Tôi nghe Sự Mất Tích Trên Đảo vừa vượt 10 triệu khán giả. Chúc mừng cậu, Woo-jin.”

“Đúng là tin vui kép. Nghe nói thị trường phim Hàn Quốc cũng đang trầm lắng như Nhật, vậy mà phim đầu tay của cậu đạt 10 triệu... Thật đáng nể.”

Các nhân sự của Nạt Kí Sinh cũng nhanh nhảu chen vào.

“Theo đà này, nếu giữ vững phong độ, có khi phim phá kỷ lục số 1 Hàn Quốc luôn.”

“Chúc mừng anh, Woo-jin. Hy vọng Nạt Kí Sinh của chúng ta cũng thành công thế.”

Biết Nạt Kí Sinh được xếp hạng SSS, Woo-jin ngứa miệng muốn khoe, nhưng chỉ điềm tĩnh đáp.

“Cảm ơn mọi người.”

Vài phút sau, Woo-jin và Choi Sung-gun rời phòng trước.

“Tôi xin phép đi trước.”

Lịch trình của Woo-jin đang chờ.

Chẳng bao lâu, cả hai rời phòng tiếp khách, đi thẳng ra bãi đỗ xe mà không ghé sảnh tiệc của Nạt Kí Sinh. Thời gian quá gấp.

Trong thang máy, Choi Sung-gun nhấn nút, nhìn Woo-jin đang ngắm số tầng.

“Này Woo-jin, tớ biết tính cậu mà, nhưng sao lại muốn mở rộng quy mô? Thực tế thì đâu cần phải tự châm lửa?”

Hỏi sâu thế mà chẳng có lý do gì đặc biệt đâu. Nếu phải nói thì... vì thấy nhát quá? Cứ như trốn chạy? Suy nghĩ của Woo-jin nhẹ nhàng hơn Choi Sung-gun tưởng nhiều.

Hơn nữa...

“Vào không gian phụ kiểm tra thì thấy chẳng có gì thay đổi.”

Không ai biết, nhưng khi rời phòng, Woo-jin đã vào “không gian phụ” để xem xếp hạng của Nạt Kí Sinh, thông qua kịch bản Nam Sa-chin: Remake anh cầm. Dù vậy, anh vẫn đáp với vẻ nghiêm túc.

“Tôi chỉ cảm thấy thế.”

Choi Sung-gun tròn mắt, lẩm bẩm.

“...Lại là cái linh cảm điên rồ của Woo-jin? Không cưỡng được rồi.”

Tin tưởng tuyệt đối vào Woo-jin, Choi nhanh chóng gạt nghi ngờ, đổi chủ đề khi bước ra khỏi thang máy.

“Thu âm chính thức của Nam Sa-chin: Remake bắt đầu lúc 12h30, đi bây giờ là vừa.”

“Vậy sao?”

“Ừ. Mà này, làm seiyuu cho nam chính anime, tớ cũng lần đầu trải nghiệm đấy.”

“Tôi cũng vậy.”

“Lần đầu mà sao cậu... Thôi, bỏ đi. Hỏi cũng chẳng hiểu nổi. À, giám đốc sản xuất bên Nam Sa-chin: Remake gọi tới, bảo sau buổi đọc kịch bản với cậu, tinh thần các seiyuu khác hẳn.”

Trong khi đó, phòng tiếp khách không còn Woo-jin.

Không khí vẫn nặng nề. Hideki, Kyotaro và những người khác im lặng, chìm trong suy tư.

Rồi...

Hideki, ngồi đầu bàn, chậm rãi bắt chéo chân, nhìn chỗ trống của Woo-jin, nói bằng giọng khàn.

“...Ngành nào cũng cần siêu sao.”

Mọi ánh mắt đổ dồn vào ông. Akari, đang sắp xếp túi, hỏi lại.

“Gì cơ ạ?”

Nụ cười nhăn nheo của Hideki đậm hơn.

“Doanh nghiệp, chính trị, thể thao, giải trí... Có một ngôi sao là mọi thứ trơn tru, thu hút sự chú ý và dòng tiền. Văn học cũng thế, đúng không, Akari? Cô là dòng chảy của tiền bạc. Nạt Kí Sinh có nhiều diễn viên hàng đầu Nhật Bản, nhưng người nắm vị trí đại thụ chỉ có thể là Kang Woo-jin.”

Akari và Kyotaro không đáp, nhưng sự im lặng là đồng tình. Hideki nhớ lại lời Woo-jin.

“Đột nhiên đề xuất mở rộng quy mô... Có khi cậu ta đang nhắm đến một cú đánh lớn.”

“Cú đánh?”

“Kang Woo-jin là biểu tượng của sự tuyên chiến. Tôi đã tìm hiểu. Ở các liên hoan phim Hàn Quốc, họp báo, và vài sự kiện tại Nhật, cậu ta đều thế.”

“...”

“Nếu không định gây chú ý bằng một cú nổ lớn, cậu ta chẳng cần nói đến việc mở rộng. Chắc chắn cậu ta đang toan tính gì đó.”

Nhưng không. Thực tế, Woo-jin chẳng nghĩ gì nhiều. Nhưng quả cầu tuyết hiểu lầm đã bắt đầu lăn. Với mọi người, Woo-jin là một diễn viên không bao giờ lùi bước, dù có phải làm lá chắn.

“Nếu không làm diễn viên, với cái đầu kinh doanh đó, tôi đã tuyển cậu ta từ lâu.”

Hideki kết thúc suy nghĩ.

“Thật đáng mong chờ. Không biết ở họp báo hay sự kiện nào, cậu ta sẽ tung quả bom gì.”

Một quả bom không hề tồn tại đã được nạp đạn.

Vài giờ sau, tại A10 Studio gần ga Tokyo.

Trong xe đưa Woo-jin đến, cả đội ngũ phấn khích tột độ.

“Trời ơi! Không ngờ Sự Mất Tích Trên Đảo lên cả tin tức!!”

“12 ngày đạt 10 triệu, đáng ra phải lên sóng chứ!”

“Bài báo tung hoành khắp nơi, điên thật!”

“Haha, bên Hải Chiến chắc đang run cầm cập! Đúng không?!”

“Anh Woo-jin, chắc giờ nhận được cả đống tin chúc mừng nhỉ? Điện thoại rung liên hồi từ nãy!”

Đúng vậy. Woo-jin lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nhưng điện thoại anh gần như phát nổ. Từ tin nhắn dài của bố mẹ đến lời chúc từ các nhân vật quyền lực. Trong lòng, anh nhảy cẫng.

“Haha, diễn viên 10 triệu! Nghe danh xưng này đã thật!”

Không phải dự đoán, mà là sự thật. Sự Mất Tích Trên Đảo vốn đã ồn ào, nhưng tin tức hôm nay như châm ngòi. Dù vậy, Woo-jin vẫn giữ hình tượng, không thể để lộ sự phấn khích.

Hơn nữa...

“Phải bình tĩnh. Thu âm còn ở phía trước.”

Lịch lồ ng tiếng chính thức của Nam Sa-chin: Remake sắp đến. Lỡ sa đà cảm xúc mà sai sót thì toi. Woo-jin cố gắng giữ đầu lạnh, dựa vào kinh nghiệm tích lũy để vượt qua.

Rồi...

Cạch!

Woo-jin, Choi Sung-gun và đội ngũ bước xuống xe tại bãi đỗ của A10 Studio. Vào sảnh, nhiều khách và nhân viên liếc nhìn Woo-jin.

“Là Kang Woo-jin kìa. Nghe nói ngoài đời đẹp gấp mấy lần, đúng thật. Ánh hào quang bừng bừng!”

“Hôm nay bắt đầu lồ ng tiếng Nam Sa-chin: Remake đúng không?”

“Woo-jin lần đầu làm seiyuu mà? Liệu có ổn không?”

“Tôi nghe kể buổi đọc kịch bản, anh ấy xuất sắc đến mức các seiyuu khác toát mồ hôi hột.”

“Thật sao?”

Họ thì thầm bằng tiếng Nhật.

“Sau Nạt Kí Sinh là Nam Sa-chin: Remake. Diễn viên Hàn mà đảm nhận vai chính ở Nhật thế này là lần đầu, đúng không?”

“Thảo nào truyền thông và giới giải trí để ý. Phim thì còn hiểu, nhưng lồ ng tiếng anime thì...”

“Không biết hai dự án này sẽ thành công cỡ nào.”

Woo-jin nghe láng máng nhưng mặc kệ.

“Nghe hết rồi nhé, mấy người.”

Nhân viên của Nam Sa-chin: Remake ra đón anh. Sau vài lời chào hỏi, Woo-jin được dẫn đến studio lồ ng tiếng ở tầng cao nhất, nơi có nhiều phòng thu khác, chắc chắn chuyên về ghi âm.

Rồi...

“Đây rồi, anh Woo-jin.”

Nhân viên mở cánh cửa dày. Một phòng thu rộng lớn hiện ra, khiến Woo-jin sững sờ.

“Trời, to kinh khủng!”

Buồng thu rộng mênh mông, với màn hình khổng lồ phía trước, dãy micro xếp thẳng hàng. Bên trong đầy thiết bị âm thanh và ghế đơn giản. Qua bức tường kính là khu vực điều hành, nơi đạo diễn và nhân viên làm việc, cũng đầy màn hình. Phía sau có sofa và ghế chờ.

Giống mà khác với phòng thu nhạc.

Quy mô hoành tráng khiến Woo-jin choáng ngợp.

“Wow, lồ ng tiếng anime mà thế này á? Đỉnh thật!”

Trong studio, đạo diễn tổng, trưởng phòng kế hoạch và hơn chục nhân viên đã có mặt. Thấy Woo-jin, họ vội tiến đến.

“Anh Woo-jin đến rồi!”

“Chào anh, sức khỏe thế nào?”

Woo-jin trả lời qua loa, liếc vào buồng thu. Dù không đến muộn, hơn nửa dàn seiyuu đã có mặt, trong đó có Asami Saya và Natsumi Umi, người lồ ng tiếng nữ chính với hàm răng thỏ đặc trưng.

Sự xuất hiện của Woo-jin khiến các seiyuu căng thẳng.

“...Đến rồi.”

“Anh chàng lạnh lùng kia! Sao trông ung dung thế?”

“Hôm nay phải giảm sai sót tối đa. Bị so sánh kém anh ta thì mất mặt lắm.”

“Trời... sao một diễn viên lại lấn át cả seiyuu thế này?”

“Nhưng đọc kịch bản khác với thu âm chính thức, biết đâu anh ta sẽ sai.”

Ký ức về buổi đọc kịch bản vẫn ám ảnh họ. Cả nhóm dồn sức, chuẩn bị tinh thần. Nhưng Woo-jin lại hiểu lầm vẻ mặt nghiêm nghị của họ.

“Ghê thật, căng thẳng quá. Chắc vì thu âm chính thức nên ai cũng nhạy cảm. Chắc phải làm nghiêm túc đây.”

Vậy là anh càng phải giữ hình tượng lạnh lùng. Woo-jin bước vào buồng thu, cúi chào nhẹ.

“Chào mọi người.”

Các seiyuu đáp lại theo phản xạ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt cứng nhắc. Chỉ Asami Saya, người quen biết Woo-jin, mỉm cười thân thiện.

“Woo-jin, tôi nghe tin vui từ Hàn Quốc rồi. Chúc mừng anh! Con bé nhà tôi cứ nằng nặc đòi xem phim đó.”

“Cảm ơn chị, Asami Saya.”

“Tôi xin phép đội, lát nữa con bé sẽ đến cùng bố. Anh ký tặng lên poster Sự Mất Tích Trên Đảo được không? Không biết nó lùng đâu ra nữa...”

Có gì đâu mà khó? Woo-jin đáp nhẹ nhàng.

“Được chứ ạ.”

“Chắc tại anh mặc quân phục trong phim, con bé giờ mê quân đội lắm.”

Khoảng 30 phút sau, toàn bộ seiyuu của Nam Sa-chin: Remake tập hợp đủ. Mọi người đeo tai nghe, đứng trước micro. Đạo diễn ngoài buồng nói.

“Bắt đầu từ tập 1. Mục tiêu hôm nay là hoàn thành đến tập 5.”

Ông ra dấu với nhân viên kỹ thuật. Màn hình lớn trong buồng thu khởi động, hiển thị tập 1 của Nam Sa-chin: Remake.

Các seiyuu, tay cầm kịch bản, đeo tai nghe, dán mắt vào màn hình.

Nhưng Woo-jin thì không cần.

“...”

Khi anh gọi hồn Sengoku Tooru, không gian quanh anh hóa thành thế giới anime của Nam Sa-chin: Remake, chẳng còn là buồng thu nữa.

Rồi...

“Bắt đầu!”

Tín hiệu từ đạo diễn vang lên.

Cùng lúc, ở cửa ra vào, một cô bé trên xe lăn, trên đùi đặt poster Sự Mất Tích Trên Đảo, chính là Asami Yusako, nhìn Woo-jin trong buồng thu, miệng há hốc.

“W-Wow... Anh Woo-jin... đỉnh quá!”

Buổi thu âm lồ ng tiếng chính thức của Nam Sa-chin: Remake chính thức khởi động.

Huyền Thoại (13) Kết thúc

Comments