Trans: Yeekies
Trước khi gặp gỡ Biên Tinh Lan, thế giới quan của Đào Tử Điềm vô cùng đơn giản, mọi thứ trong mắt cậu chỉ được chia làm ba loại rõ ràng.
Một là đồ vật sạch sẽ, một là đồ vật bẩn thỉu, và thứ ba là những thứ nhìn bề ngoài tưởng sạch nhưng kỳ thực lại dơ dáy.
Thế nhưng từ khi Biên Tinh Lan xuất hiện, Đào Tử Điềm bỗng cảm thấy bối rối, cậu không sao hiểu nổi con người hắn thuộc loại nào trong ba thứ ấy.
Công ty mà cậu ký hợp đồng ban đầu vốn rất nhỏ, chưa kịp phát triển thì đã bị Nam Ảnh mua lại.
Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến Đào Tử Điềm, may mắn thay cậu được giữ lại làm việc dưới trướng Nam Ảnh Studio, người đại diện của cậu cũng được ở lại cùng.
Cậu vẫn chỉ là một diễn viên phụ vô danh trong những bộ phim mạng kinh phí thấp, thỉnh thoảng xuất hiện thoáng qua trong các chương trình giải trí nhỏ với vai trò "trai đẹp background", thu nhập bình quân mỗi tháng khoảng 20.000 tệ.
Khoản tiền ấy nói cao không cao, nói thấp cũng chẳng thấp. Cao là vì đủ để cậu sống qua ngày, mà thấp là vì nó chẳng thấm vào đâu so với mức thu nhập trung bình của nghệ sĩ trong hệ thống Nam Ảnh.
Thế nhưng vận may ấy chẳng kéo dài được bao lâu, vào cuối năm, biến động lớn tại Nam Ảnh đã ập tới.
Hàng năm, Nam Ảnh Studio đều có đợt tinh giản nhân sự, loại bỏ những nghệ sĩ có thu nhập thấp nhất cùng toàn bộ ê-kíp đi kèm bao gồm đại diện, trợ lý lẫn chuyên viên trang điểm.
Đào Tử Điềm vừa mới gia nhập Nam Ảnh từ đầu năm, vậy mà đến cuối năm đã nhận được thông báo chấm dứt hợp đồng từ phòng nhân sự.
Nam Ảnh giàu có là thế, nhưng tuyệt đối không nuôi người nhàn rỗi. Cũng giống như Biên Tinh Lan, bề ngoài tưởng chừng dễ tính, nhưng những quy tắc hắn đặt ra lại tàn nhẫn vô cùng.
Không chỉ riêng Đào Tử Điềm lo lắng, mà người đại diện Ninh Sương của cậu còn hoang mang gấp bội.
Ninh Sương vốn chỉ là một sinh viên mới ra trường, vì không tìm được việc nên mới gia nhập công ty nhỏ trước đây. Cô phải vật lộn vượt qua kỳ thi tuyển đại diện nghệ sĩ, rồi kiêm luôn ba vai trò: vừa làm đại diện, vừa kiêm trợ lý lẫn chuyên viên trang điểm. Cô sống chung với Đào Tử Điềm trong một căn hộ nhỏ chật chội.
Vào được Nam Ảnh Studio, họ tưởng rằng cuối cùng cũng có thể ổn định cuộc sống, nào ngờ chưa kịp tận hưởng sự yên ổn ấy bao lâu thì tin dữ đã ập đến.
Chi phí sinh hoạt ở thành phố B đắt đỏ vô cùng, chưa kể khoản chi phí hoạt động nghệ sĩ của Đào Tử Điềm cũng không hề rẻ. Một năm trời trôi qua, hai người gần như chẳng tích cóp được đồng nào.
Nếu rời khỏi Nam Ảnh, Đào Tử Điềm không những không thể tìm được công việc mới mà số tiền ít ỏi tích cóp được cũng chỉ đủ duy trì cuộc sống thêm vài tháng nữa là ví cậu sẽ trống rỗng.
Sau đó, Đào Tử Điềm sẽ phải trở về Đào gia để "cầu xin", còn Ninh Sương sẽ thu xếp hành lý về quê kết hôn. Cả hai đều sẽ bước vào một cuộc đời mà họ có thể nhìn thấy trước kết cục tẻ nhạt.
Làm thế nào để ở lại Nam Ảnh?
Câu trả lời thực ra rất đơn giản, Đào Tử Điềm chẳng cần phải suy nghĩ nhiều.
Nhiều người từng nói khuôn mặt cậu rất hợp thẩm mỹ của Biên Tinh Lan – đôi mắt hạnh nhân ngây thơ, sống mũi thanh tú, đường nét hài hòa đều đạt chuẩn. Cậu mang vẻ đẹp dịu dàng, không góc cạnh, rõ ràng là một mỹ nhân sở hữu nhan sắc nhẹ nhàng, dễ chiếm được thiện cảm.
Thế nhưng, ông chủ lớn ấy chưa bao giờ để mắt đến một nghệ sĩ quần chúng như cậu – cho đến buổi tiệc thường niên của Nam Ảnh Studio vào cuối năm.
Thay vì trở về Đào gia cầu xin và bị Đào Liễm hành hạ, Đào Tử Điềm thà rằng thử quyến rũ Biên Tinh Lan. Bởi lẽ, trên đời này không có thứ gì bẩn thỉu hơn chính Đào Liễm.
Cậu có thể chịu đựng bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể chịu nổi Đào Liễm.
Một khi đã quyết, Đào Tử Điềm hành động rất nhanh. Cậu tìm đến phòng nhân sự, nói lời ngon ngọt xin hoãn lại đơn chấm dứt hợp đồng vài ngày, viện cớ muốn tham dự buổi tiệc thường niên để "mở mang tầm mắt".
Sau nhiều lần năn nỉ, chị nhân sự cuối cùng cũng mềm lòng, miễn cưỡng gật đầu.
"Đào Tử, cậu thực sự muốn làm vậy sao?"
Ninh Sương vừa cầm máy uốn tóc hơ nóng, vừa nhẹ nhàng uốn xoăn những lọn tóc bồng bềnh của Đào Tử Điềm, thêm chút đường nét tươi trẻ.
Tay nghề trang điểm của Ninh Sương rất tinh tế, chỉ cần tạo khối nhẹ, Đào Tử Điềm đã trông như trở lại tuổi mười tám – gương mặt rạng rỡ, không một chút dấu vết mệt mỏi sau những ngày chạy lịch triền miên.
"Ừ, tớ chỉ muốn thử một lần cuối thôi. Nếu không được thì thôi."
Đào Tử Điềm không muốn về Đào gia. Nếu đêm nay thất bại, cậu sẽ bỏ đi nơi khác – dù là đi làm thuê cũng được.
Chỉ là một cuộc trao đổi x*c th*t, chuyện thường tình trong giới này, có gì đâu to tát?
Dù trong lòng tự nhủ như vậy, nhưng khi bước vào khu vườn trên sân thượng, tay chân Đào Tử Điềm vẫn run lẩy bẩy, căng thẳng đến mức hơi thở đều gấp gáp.
Lúc này là cuối thu, tiệc thường niên được tổ chức tại khu vườn sang trọng trên tầng thượng của một khách sạn năm sao.
Trong vườn không chỉ có nghệ sĩ và nhân viên Nam Ảnh, mà còn lấp ló vài công tử nhà giàu đến tìm niềm vui – mục đích của họ quá rõ ràng.
Biên Tinh Lan đang bị vây giữa đám người, dáng vẻ ung dung, nụ cười hờ hững trên môi. Hắn thoải mái lắng nghe những lời nịnh hót, thỉnh thoảng đáp lại bằng ánh mắt mỉm cười lịch thiệp.
Mình nên tiếp cận hắn thế nào?
Liệu mình có đủ sức quyến rũ hắn không?
Đào Tử Điềm nhận lấy ly sâm panh từ tay người phục vụ, ánh mắt lướt qua những nghệ sĩ khoác trên mình những bộ cánh haute couture tinh xảo, rồi lại nhìn xuống bộ đồng phục học sinh giả vờ ngây thơ mà Ninh Sương đã cố tình chọn cho cậu. Một cảm giác xấu hổ bất chợt trào dâng, khiến cậu muốn lập tức biến mất khỏi nơi này.
Mình đã quá tự tin trước khi đến...
Nhưng giờ đây, giữa biển người lộng lẫy, cậu chỉ thấy mình thật lạc lõng. Ngay cả chị nhân sự - người thường ngày chỉ mặc vest công sở - hôm nay cũng diện nguyên bộ thu đông của thương hiệu xa xỉ, trông vừa thanh lịch vừa đẳng cấp.
Chỉ có cậu, khoác lên mình bộ đồ giả vờ trong trắng này, như tấm bảng hiệu sáng choang: "Tôi đến đây để câu dẫn ai đó".
Thôi bỏ đi...
Hay là sang Úc làm lao công phụ bếp còn hơn.
Đào Tử Điềm ngửa cổ uống cạn ly rượu, đặt ly xuống khay phục vụ rồi lặng lẽ quay gót.
"Đào Tử Điềm? Sao cậu lại ở đây?"
Một bàn tay đột ngột nắm chặt cổ tay cậu, giọng nói đầy châm chọc vang lên phía sau.
Cậu quay đầu nhìn kẻ vừa gọi mình - một gương mặt xa lạ nhưng ánh mắt đầy khinh bỉ. Chắc là bạn của Đào Liễm, cậu lạnh lùng đoán.
Không thèm trả lời, Đào Tử Điềm dùng lực giật mạnh tay ra khỏi sự kìm kẹp.
"Mày dám?!" Tên kia trợn mắt, tay túm chặt cổ áo cậu gằn giọng: "Đồ con hoang mất dạy! Ai cho mày cái quyền..."
Hàng trăm ánh nhìn đổ dồn về phía họ. Đào Tử Điềm quen thuộc với cảm giác này - cái nhìn tò mò xen lẫn hả hê của đám đông mỗi khi cậu bị hạ nhục.
Nên làm gì giờ?
Cúi đầu xin lỗi như mọi khi?
Hay mạnh mẽ đánh trả?
Cậu cắn chặt môi, đôi mắt đen như hạt nhãn lạnh lùng nhìn thẳng vào kẻ đang chế nhạo mình.
"Con mắt láo liên thế nhỉ?" Gã công tử giơ tay định tát, nhưng bị chặn lại bởi một giọng nói điềm tĩnh:
"Tạ Chiêu, bình tĩnh nào."
Biên Tinh Lan bước ra từ đám đông, chiếc áo khoác lông Saint Laurent phủ đầy kim tuyến lấp lánh dưới ánh trăng, như thể cả vầng trăng cũng thiên vị riêng hắn.
Đào Tử Điềm không nhận ra mình đã vô thức thay đổi ánh mắt - đôi mắt hạnh nhân giờ đây ngây thơ đến lạ, pha chút quyến rũ mong manh.
Biên Tinh Lan nhẹ nhàng vỗ vai Tạ Chiêu: "Cậu ấy là nghệ sĩ chính thức của Nam Ảnh, không phải món đồ chơi trong câu lạc bộ đâu."
"Nghệ sĩ?" Tạ Chiêu cười khẩy: "Một đứa con riêng như nó cũng đòi làm nghệ sĩ?"
Nụ cười trên môi Biên Tinh Lan đóng băng. "Thế kỷ 21 rồi, quan niệm cổ hủ thế không sợ Thù Nhi nghe được sao?"
Thù Nhi? Đào Tử Điềm ngầm ghi nhớ cái tên này khi thấy Tạ Chiêu đột nhiên co rúm lại, vội buông tay áo cậu ra.
Biên Tinh Lan quay sang đám đông, nâng ly lên: "Mọi người tiếp tục đi. Tối nay mọi chi phí sẽ do các chị kế toán chi trả nhé!"
Tiếng cười vang lên. Đào Tử Điềm bỗng thấy ngứa ngáy đầu ngón tay. Trước khi kịp suy nghĩ, cậu đã kéo nhẹ tay áo Biên Tinh Lan.
"Anh Biên, em... em là Đào Tử Điềm."
Biên Tinh Lan hơi ngạc nhiên, rồi khẽ cười: "Anh biết mà. Anh nhớ tất cả nghệ sĩ trong công ty."
Tim Đào Tử Điềm đập thình thịch: "Vậy... vậy cám ơn anh đã nhớ đến em."
"Không có gì đáng cảm ơn." Giọng Biên Tinh Lan êm như nhung.
Hắn dịu dàng hơn cậu tưởng. Đào Tử Điềm vẫn không buông tay áo, và Biên Tinh Lan cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Những giây phút im lặng trôi qua.
Bầu không khí ấm áp ban nãy dần trở nên ngột ngạt.
Khóe mắt Đào Tử Điềm bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của những người xung quanh. Cậu không dám ngẩng đầu lên, không biết đó là ánh mắt khinh thường hay tò mò.
"Biên tổng, em muốn hỏi anh..." Giọng Đào Tử Điềm nhỏ dần.
"Hả? Có chuyện gì vậy?" Biên Tinh Lan không nghe rõ, hơi cúi người lại gần.
Mùi nước hoa tươi mát phảng phất, thơm nhưng không quá nồng. Đào Tử Điềm hít nhẹ, cảm thấy hơi choáng váng.
Thấy cậu im lặng, Biên Tinh Lan tưởng cậu còn sợ, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn nói gì? Nếu sợ thì nói nhỏ cũng được, anh nghe được."
"Em..." Đào Tử Điềm bỗng lấy lại bình tĩnh, nín thở, dồn hết can đảm nói thẳng: "Anh Biên, bên cạnh anh bây giờ còn thiếu người không?"
Biên Tinh Lan dường như không ngờ cậu thẳng thắn đến vậy, im lặng một lúc rồi đứng thẳng dậy, ánh mắt dò xét cậu từ trên xuống.
Đào Tử Điềm vô thức siết chặt ngón tay, vô tình kéo đứt vài sợi lông tơ trên áo khoác.
Biên Tinh Lan nhận thấy động tĩnh, liếc nhìn xuống. Đào Tử Điềm vội rụt tay lại, giấu mấy sợi lông vụn vào sau lưng.
Có lẽ là ảo giác, nhưng Đào Tử Điềm nghe thấy Biên Tinh Lan khẽ cười, thấp giọng đáp: "Bây giờ không thiếu."
Mọi chuyện sau đó diễn ra một cách tự nhiên.
Sau cuộc họp thường niên, Đào Tử Điềm đi theo Biên Tinh Lan, cúi đầu bước lên xe.
Biên Tinh Lan đã uống nhiều rượu, nửa dựa vào cửa xe, nửa nhắm mắt hỏi: "Sao em lại muốn theo anh?"
Lúc này, Biên Tinh Lan không còn vẻ dễ gần như trước đám đông, mà tỏ ra hờ hững, ánh mắt lạnh lùng.
"Phòng nhân sự yêu cầu em từ chức, nhưng em không muốn rời Nam Ảnh vì em không còn nơi nào khác để đi." Đào Tử Điềm nhìn thẳng vào mắt Biên Tinh Lan, thành thật trả lời.
Nghe xong, vẻ lạnh nhạt trong mắt Biên Tinh Lan giảm bớt. Hắn ra lệnh: "Lại đây ngồi đi."
Đào Tử Điềm ngoan ngoãn đến gần. Có lẽ vì mệt, Biên Tinh Lan dựa đầu lên vai cậu, nhắm mắt ngủ thiếp đi rất nhanh.
Mùi hương lại xộc vào mũi. Đào Tử Điềm không nhận ra đó là mùi gì, nhưng rất thơm, rất dễ chịu. Cậu lén hít thêm vài lần.
Xe dừng trước nhà Biên Tinh Lan.
Đào Tử Điềm tưởng mình sẽ an toàn qua đêm, nhưng khi xe dừng, Biên Tinh Lan đã tỉnh dậy, tỉnh táo hẳn sau giấc ngủ ngắn.
Biên Tinh Lan đưa Đào Tử Điềm vào nhà, giới thiệu sơ qua cách bố trí các phòng, rồi bảo cậu đi tắm.
Đào Tử Điềm đã chuẩn bị trước, ở trong phòng tắm hơn nửa tiếng mới xong. Sợ Biên Tinh Lan sốt ruột, cậu vội tắt vòi hoa sen bước ra.
Nhưng không ngờ, Biên Tinh Lan tắm còn lâu hơn cả cậu.
Đào Tử Điềm ngồi bên giường chờ thêm nửa tiếng nữa, Biên Tinh Lan mới từ từ bước ra.
Hắn chỉ quấn chiếc khăn tắm rộng quanh eo, tóc còn hơi ướt. Nước từ tóc chảy xuống theo những đường cơ bắp săn chắc.
Khi Biên Tinh Lan ngồi xuống cạnh, Đào Tử Điềm càng lúc càng căng thẳng, chân run không kiểm soát nổi.
Khi mu bàn tay cậu bị lòng bàn tay Biên Tinh Lan phủ lên, sự run rẩy cũng truyền sang, hơi thở trở nên gấp gáp.
"Em hồi hộp à?" Biên Tinh Lan nhận thấy điều đó, tinh ý hỏi: "Lần đầu của em?"
"Vâng, thưa anh Biên." Đào Tử Điềm cố giữ giọng bình tĩnh, dù chẳng mấy tác dụng.
Nghe vậy, Biên Tinh Lan nhíu mày, thái độ lạnh nhạt trở nên dịu dàng hơn. Hắn giơ tay lên, thử đặt lên mặt Đào Tử Điềm, rồi từ từ áp sát.
"Em đã hôn ai bao giờ chưa?" Biên Tinh Lan hỏi khẽ.
Đào Tử Điềm lắc đầu, thành thật đáp: "Chưa ạ."
"Không sao, đừng căng thẳng, anh sẽ dạy em." Biên Tinh Lan áp sát, nhẹ nhàng đặt môi lên môi cậu, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi.
Cảm giác ngứa ran lan từ nơi vừa được hôn khắp cơ thể, như bị điện giật nhẹ.
Đào Tử Điềm vô thức nuốt nước bọt, theo "hướng dẫn" của Biên Tinh Lan, chủ động đưa môi về phía trước, chạm nhẹ.
Nhưng lần này, khi môi họ vừa chạm nhau, Đào Tử Điềm đã bị Biên Tinh Lan ôm chặt, không thể rời đi hay cử động.
"Ưm—!"
Đầu lưỡi hắn m*n tr*n, quấn quýt không ngừng, hôn Đào Tử Điềm đến mức cậu choáng váng, toàn thân tê dại, tai như nghe thấy tiếng pháo hoa nổ.
Trong lúc hôn, Đào Tử Điềm tự nhiên ngã xuống giường, cổ áo ngủ hơi mở, lộ ra xương quai xanh trắng ngần.
Khi môi Biên Tinh Lan rời đi, Đào Tử Điềm há hốc miệng thở hổn hển, mắt mở to trong trạng thái choáng váng. Gò má ửng đỏ, nhịp thở gấp gáp không đều.
"Em đã học cách hôn rồi chứ?" Biên Tinh Lan mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra bao cao su và chai chất bôi trơn.
Đào Tử Điềm gật đầu, ánh mắt mơ hồ như sương khói.
"Vậy bây giờ anh sẽ dạy em bước tiếp theo nhé?" Giọng hắn trầm ấm vang lên lần nữa.
"Vâng... anh Biên." Đào Tử Điềm siết chặt tấm ga giường, chủ động xoay người nằm úp mặt xuống, tư thế ngoan ngoãn như cừu non.
Biên Tinh Lan thở dài khẽ, nhìn tên nhóc thiếu kinh nghiệm này rồi vỗ nhẹ lên lưng: "Quay lại đối diện với anh."
"Vâng ạ..." Đào Tử Điềm lật người, gương mặt đỏ bừng hơn cả trái đào chín mọng.
Đôi mắt hạnh nhân - điểm đẹp nhất trên khuôn mặt cậu, giờ đây ngập tràn vẻ ngây thơ trong trẻo, như đang cố tình khơi gợi bản năng bảo vệ của Biên Tinh Lan.
Đột nhiên, bóng người hắn đổ xuống. Đào Tử Điềm nhắm nghiền mắt, cơ thể căng cứng chờ đợi...
Nhưng thay vào đó là một nụ hôn nhẹ nhàng nơi khóe môi.
"Đào Tử... Anh có thể gọi em như thế chứ?" Biên Tinh Lan hôn lên trán cậu, giọng nói dịu dàng khác thường.
"Vâng... anh Biên." Đào Tử Điềm mở mắt, giọng lí nhí đáp.
"Không cần phải gọi anh là 'anh Biên' đâu." Hắn mỉm cười: "Có thể gọi anh là Tinh Lan, hoặc... chồng cũng được."
Chồng?!
Mắt Đào Tử Điềm mở to tròn xoe, nhân trung hơi nhíu lại trông vô cùng đáng yêu.
Biên Tinh Lan bật cười rồi lại hôn lên mí mắt cậu: "Chọn đi, từ giờ đừng gọi anh là 'tổng giám đốc Biên' nữa."
"Anh... anh Tinh Lan." Đào Tử Điềm đỏ mặt lựa chọn cách xưng hô thân mật nhất, nỗi căng thẳng trong lòng dần tan biến thành sự ngượng ngùng bối rối.
Sau màn "nhập môn" này, bầu không khí cuối cùng cũng đạt đến độ chín muồi.
Cổ họng Biên Tinh Lan thắt lại. Nụ cười dần tắt, đôi mắt trở nên sâu thẳm khó đoán. Hắn lại đặt lên cậu một nụ hôn - lần này không còn dịu dàng nữa.
Nụ hôn tham lam đến mức Đào Tử Điềm gần như ngạt thở, môi đau rát vì bị m út quá mạnh. Dù chỉ uống một ly rượu, hắn lại như kẻ say, hơi thở nồng nặc mùi rượu vang khiến đầu óc cậu quay cuồng.
Khi môi tách ra, giọng nói êm ái vang lên: "Đừng sợ... Anh sẽ rất nhẹ nhàng."
Đào Tử Điềm mở mắt, đối diện ánh nhìn dịu dàng hiếm hoi của Biên Tinh Lan. Ý thức hỗn loạn bỗng trở nên rõ ràng kỳ lạ, tim đập nhanh hơn nhưng tâm trí lại tỉnh táo đến lạ.
Nhịp tim này... không phải vì h@m muốn.
Vậy là vì gì?
Trước khi chiếc áo ngủ bị cởi bỏ, Đào Tử Điềm đã đi đến một kết luận mơ hồ:
Biên Tinh Lan... có vẻ không phải loại người bẩn thỉu như cậu tưởng.
Comments