Trans: Yeekies
Sau khi đi đến kết luận mơ hồ ấy, Đào Tử Điềm bắt đầu lặng lẽ quan sát Biên Tinh Lan, vô thức kiểm chứng điều đó, dù cậu chẳng thể nào hiểu nổi động cơ khi hắn làm như vậy.
Biên Tinh Lan là người cực kỳ chỉn chu, điều này thể hiện rõ qua từng điều khoản hợp đồng lẫn thói quen sinh hoạt thường ngày của hắn.
Ví như việc họ phải khám sức khỏe định kỳ vào cuối mỗi tháng để đảm bảo thể trạng luôn ổn định.
Ví như thói quen tắm rửa của Biên Tinh Lan - mỗi ngày đều đặn hai lần, buổi sáng chưa đầy mười phút, còn buổi tối thì kéo dài cả tiếng đồng hồ.
Ví như việc hắn luôn mang theo lọ thuốc khử trùng, thỉnh thoảng lại xịt một chút lên tay. Mùi hương dịu nhẹ từ lọ thuốc ấy chính là thứ hương vị Đào Tử Điềm đã ngửi thấy trong lần đầu tiên gặp mặt.
Biên Tinh Lan cũng là một kẻ kỳ lạ khó hiểu.
Khi ra ngoài, hắn luôn tỏ ra phóng khoáng, nhẹ nhàng, nở nụ cười thân thiện với bất kỳ ai hắn gặp, luôn nói những lời đường mật khiến người khác vui lòng.
Nhưng vừa bước chân về nhà, nụ cười trên mặt Biên Tinh Lan lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ trầm lặng khó hiểu, đến cả mái tóc cũng như mang nỗi buồn vô hình. Chỉ trong những lần ân ái, hắn mới trở nên dịu dàng, ấm áp, nhẹ nhàng hỏi han cảm nhận của cậu.
Điều khiến Đào Tử Điềm băn khoăn nhất chính là cách Biên Tinh Lan tương tác với Lâm Thù.
Khi đối diện với Lâm Thù, tính cách hai mặt của Biên Tinh Lan dường như hòa làm một, vừa phù phiếm khoa trương lại vừa như muốn bị đánh đập, nhưng đồng thời cũng toát lên sự kiềm chế và kiên định khó lý giải.
"Một kẻ xa lạ."
Đã không biết bao nhiêu lần, khi được Biên Tinh Lan ôm vào lòng, tận hưởng hạnh phúc mà nhà tài trợ ban tặng, Đào Tử Điềm lại nghĩ như vậy.
Xét trên phương diện một nhà tài trợ, Biên Tinh Lan hoàn toàn xứng đáng, thậm chí còn chu đáo quá mức cần thiết.
Hắn không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cậu, không ra lệnh bắt cậu phải làm gì, ngược lại còn gửi số đo cơ thể cậu cho hàng loạt thương hiệu cao cấp, may vô số bộ quần áo đặt riêng và xếp gọn trong phòng để đồ.
Nhưng dù sao tài phiệt vẫn chỉ là tài phiệt. Biên Tinh Lan có thể hào phóng ban cho cậu vật chất, tài nguyên, sự ấm áp và quan tâm, nhưng nếu đòi hỏi nhiều hơn thế - ví như tình yêu - thì hắn không có.
Ban đầu, Đào Tử Điềm chẳng màng để tâm vì cậu chưa từng nghĩ Biên Tinh Lan thực sự thích mình.
Nếu một ngày nào đó mối quan hệ giữa họ chấm dứt, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy chút xót xa, nhưng nỗi mất mát ấy sẽ không kéo dài quá lâu.
Thế nhưng tình d ục và tình yêu vốn luôn có mối liên hệ mật thiết. Chỉ cần sơ sẩy một chút, người ta dễ lầm tưởng sự rung động giả tạo thành tình cảm chân thật.
Những nụ hôn cuồng nhiệt nhất, sự âu yếm sau khi d ục vọng lắng xuống, cái ôm ấm áp lúc nửa tỉnh nửa mê - mỗi cử chỉ ấy đều khiến trái tim cậu đập loạn nhịp.
Khi làm việc, Đào Tử Điềm có thể tập trung cao độ, nhưng vừa nghỉ ngơi, tâm trí cậu lại không khỏi hướng về Biên Tinh Lan.
Cậu tự hỏi không biết lúc này hắn đang làm gì? Lại đang nở nụ cười điệu nghệ với người khác sao?
Cậu thắc mắc không rõ khi nào hắn sẽ đến? Liệu lần này hắn có mang theo một bó hoa tươi thắm?
Trước khi mùa xuân đến, Đào Tử Điềm sống trong trạng thái mơ hồ, chẳng biết mình thực sự muốn gì. Cậu nhận mọi thứ Biên Tinh Lan trao cho, cố gắng hết sức hoàn thành công việc được giao.
Từ một nghệ sĩ vô danh, cậu dần trở thành ngôi sao hạng 18 được chú ý.
Số tiền trong thẻ ngày một tăng, vượt xa mức phù hợp với địa vị hiện tại. Những bộ trang phục đắt đỏ chất đầy tủ quần áo đến nỗi không còn chỗ chứa, và cậu được Biên Tinh Lan chuyển đến một căn nhà rộng rãi hơn.
Phần lớn bất động sản của Biên Tinh Lan đều có mê cung riêng.
Dù là sân vườn hay biệt thự, nơi ở nào cũng được bao quanh bởi những mê cung quanh co uốn lượn, tạo thành từ những hàng cây bụi hay lũy tre rậm rạp.
Họ thường ôm nhau dưới ánh trăng và chơi đùa trong mê cung. Cậu chẳng cần hạ giọng vì chẳng có ai làm phiền họ ở nơi này.
Ánh sáng dường như rất ưu ái Biên Tinh Lan.
Mỗi khi được hắn ôm chặt, Đào Tử Điềm luôn có cảm giác như mọi ánh đèn đều tập trung vào con người hắn, còn vạn vật xung quanh đều mờ nhạt đi, chẳng còn quan trọng nữa.
Biên Tinh Lan là người như thế nào?
Đào Tử Điềm mãi đến sau Tết Nguyên Đán mới hiểu ra được điều này, khi cậu chợt nhận thấy một manh mối nhỏ.
Đêm giao thừa, Biên Tinh Lan định đến chúc mừng sinh nhật Lâm Thù, nhưng Lâm Thù lại về sớm nên hắn đành phải tìm đến đoàn làm phim.
"Em không về nhà ăn Tết sao?" Đào Tử Điềm vừa kết thúc tiết mục, lớp trang điểm nhẹ nhàng vẫn còn trên mặt.
Biên Tinh Lan không đáp, tâm trạng có vẻ không tốt, thậm chí hơi mất kiên nhẫn. Vừa bước vào phòng, hắn đã kéo cậu vào một nụ hôn.
Kỳ lạ là trước đây, Đào Tử Điềm chẳng bao giờ hiểu được Biên Tinh Lan đang nghĩ gì mỗi khi hắn im lặng. Nhưng lúc này, cậu lại nhạy cảm nhận ra hắn đang rất bất an và cô đơn.
Đào Tử Điềm không nói gì, chỉ chủ động hơn thường lệ một chút. Cậu đáp lại nụ hôn, ngoan ngoãn nép vào lòng Biên Tinh Lan, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Đèn tắt.
Không đợi Biên Tinh Lan ôm mình, Đào Tử Điềm chủ động vòng tay qua người hắn, áp mặt vào bờ vai hơi lạnh.
"Anh buồn à?" Đào Tử Điềm khẽ hỏi.
Biên Tinh Lan không trả lời, nhưng hơi thở của hắn đột nhiên gấp gáp trong chốc lát rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Trong bóng tối, họ ôm chặt lấy nhau, những ngón tay đan vào nhau, tựa như một đôi tình nhân thực thụ.
Nhưng thực ra, họ chẳng nói với nhau lời nào, chẳng tìm được chủ đề để trò chuyện, chỉ là hai kẻ xa lạ tạm thời tìm hơi ấm nơi nhau.
Hạt giống tình yêu thường nảy mầm trong đêm tối và cũng nở hoa giữa màn đêm.
Khi trời sáng, họ vẫn quấn lấy nhau, chân tay vấn víu, như thể đang cố giữ chút hơi ấm cuối cùng.
Vì thế, khi Biên Tinh Lan cựa mình, Đào Tử Điềm lập tức tỉnh giấc, mơ màng mở mắt.
"Chúc mừng năm mới, anh Biên." Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Đào Tử Điềm nở một nụ cười nhạt, trong đó có hai phần ngoan ngoãn, tám phần niềm vui mà ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra.
Biên Tinh Lan sững sờ một lúc, dường như bị nụ cười ấy làm cho mê muội, thậm chí còn ngửi thấy mùi hương đào chín thoang thoảng.
Vốn có đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, Đào Tử Điềm lúc nào trông cũng ngây thơ, khiến người ta chỉ muốn bắt nạt trước, đợi đến khi cậu sắp khóc mới dịu dàng vỗ về.
Bình thường, Biên Tinh Lan sẽ theo bản năng mà trêu chọc cậu, nhưng hôm nay thì không, bởi hắn phải về nhà họ Biên.
Biên Tinh Lan hôn lên trán Đào Tử Điềm, sau đó nhanh chóng đứng dậy, mặc lại bộ quần áo đã vứt bừa bãi đêm qua.
"Em định về nhà à?" Khi Biên Tinh Lan khoác áo, Đào Tử Điềm rụt rè hỏi từ phía sau.
Biên Tinh Lan quay lại, lại thấy đôi mắt ngây thơ đáng thương kia đang nhìn hắn đầy dịu dàng, như đang cầu xin được cùng về.
Ánh mắt họ giao nhau.
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, cuối cùng Biên Tinh Lan mềm lòng: "Mặc đồ đi, về cùng anh."
Hắn không hiểu tại sao mình lại làm vậy, chỉ đơn giản là không nỡ để Đào Tử Điềm một mình trong khách sạn vào dịp năm mới.
Nhà họ Biên rất rộng, từ ngoài rừng cây đi vào, phải qua một mê cung quanh co mới tới nơi ở, mất gần nửa tiếng.
Đào Tử Điềm dựa vào cửa kính, môi hé mở, ngạc nhiên nhìn những lùm cây trước mặt.
Mê cung này lớn hơn nhiều so với nhà Biên Tinh Lan, cây cối cao gần hai mét, giữa những tán lá xanh mướt, những đóa hồng trắng lơ lửng.
Không ngờ, ngôi nhà chính ẩn sau mê cung lại chẳng hề xa hoa, chỉ là một biệt thự nhỏ ba tầng với tường gạch đỏ phủ đầy hoa hồng trắng.
Đào Tử Điềm theo Biên Tinh Lan vào nhà, trong phòng khách, một nam một nữ đang dùng bữa sáng, trên màn hình lớn phát lại chương trình đón năm mới.
Người đàn ông nghe tiếng động liền quay lại, đặt đũa xuống, nhíu mày nhìn Đào Tử Điềm từ đầu đến chân, ánh mắt đầy bất mãn.
Biên Tinh Lan cười tự nhiên: "Mẹ, anh." Rồi kéo Đào Tử Điềm ngồi xuống, giới thiệu nhiệt tình: "Đây là nhị thiếu gia họ Đào, Đào Tử Điềm."
"Chào dì." Đào Tử Điềm căng thẳng đến mức quên cả chào Biên Lệ.
Trên bàn thiếu một bộ bát đũa.
Biên Tinh Lan đẩy bát đũa của mình về phía Đào Tử Điềm, cười nói: "Ngoan, ăn nhiều vào, ăn xong chúng ta về."
Đột nhiên, Đào Tử Điềm nhận ra một tia lạnh trong nụ cười của hắn, tuy ít nhưng đủ khiến cậu rùng mình.
Cậu còn chưa kịp cầm đũa đã nghe tiếng quát khẽ từ phía người đàn ông kia: "Tinh Lan, cẩn thận đấy."
Biên Tinh Lan lập tức trở lại bình thường, cười nhạt: "Anh biết không, tôi là kẻ thô t ục bẩn thỉu, không như anh - cao quý vô dục."
Biên Lệ tỏ ra đắc chí, chẳng nói thêm lời nào, chỉ khẽ "hừ" một tiếng rồi tiếp tục xơi bữa sáng. Bà Biên thì im thin thít, chẳng thèm liếc mắt nhìn Biên Tinh Lan, đôi mắt cứ dán chặt vào màn hình lớn trước mặt.
Không gian quanh bàn ăn trở nên ngột ngạt đến kỳ lạ, thậm chí còn ảm đạm hơn cả không khí trong nhà họ Đào.
Đào Tử Điềm cúi gằm mặt, từ tốn húp từng thìa canh cà chua, thỉnh thoảng lại lén đảo mắt nhìn Biên Tinh Lan với vẻ bất an.
Giữa tiếng nhai nuốt chóp chép, màn hình lớn bỗng chiếu lại cảnh Tần Vu Trì biểu diễn trên sân khấu trong đêm giao thừa.
Biên Lệ liếc nhìn màn hình rồi chợt hỏi Biên Tinh Lan: "Bao giờ thì cậu chịu bán cái công ty giải trí đó đi?"
Bán đi ư?
Đào Tử Điềm ngơ ngác, rõ ràng Nam Ảnh đang phát triển rất tốt, sao hắn lại muốn buông bỏ?
"Anh à, Nam Ảnh là tâm huyết cả đời em, đâu phải muốn bán là bán được? Em không nỡ lòng nào." Biên Tinh Lan mỉm cười đáp, nhưng Đào Tử Điềm lại trộm thấy đôi bàn tay hắn đang siết chặt dưới gầm bàn.
"Buôn bán thân xác người ta mà cũng gọi là tâm huyết?" Biên Lệ nhếch mép cười khẩy, ánh mắt đầy ghê tởm.
Không khí bỗng trở nên băng giá.
Biên Tinh Lan thả lỏng nắm đấm, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Anh à, không phải đứa con riêng nào cũng may mắn có được chỗ dựa vững chãi như em, cũng chẳng phải ai sinh ra đã có cái đạo đức cao cả như anh."
"Em giúp những kẻ bị dồn vào đường cùng tìm được bờ vai nương tựa, họ còn không kịp cảm tạ em. Nhưng anh thì khác, chỉ cần buông một câu 'bỏ đi' là có thể chặt đứt sinh lộ của người khác." Biên Tinh Lan nheo mắt cười, giọng điệu đầy mỉa mai.
Đào Tử Điềm chưa từng thấy Biên Tinh Lan như thế này, giống như một con cáo già đáng sợ, nụ cười càng tươi thì sự châm chọc càng rõ.
"Cậu Đào, ăn no chưa?" Cuối cùng bà Biên cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Hiểu ý, Đào Tử Điềm liếc nhìn Biên Tinh Lan rồi nhẹ nhàng đặt đũa xuống: "Dạ thưa cô, cháu ăn xong rồi ạ."
"Tốt lắm." Bà Biên cười lạnh: "Tinh Lan, tôi thấy cậu Đào trông mệt mỏi lắm, con nên đưa cậu ấy về nghỉ sớm đi."
Sau nửa phút im lặng, Biên Tinh Lan đứng dậy, nở nụ cười dịu dàng khác hẳn vẻ gai góc lúc nãy, như thể mọi căng thẳng chỉ là ảo giác.
"Mẹ giữ gìn sức khỏe nhé, lần sau con lại về thăm." Biên Tinh Lan vỗ nhẹ vào cánh tay Đào Tử Điềm rồi quay sang Biên Lệ: "Anh trai cũng vậy nhé."
Vừa lên xe, nụ cười trên mặt Biên Tinh Lan lập tức biến mất. Khóe miệng hắn trễ xuống, im lặng ngồi vào vô-lăng mà chẳng nói năng gì.
Một luồng khí lạnh bao trùm khoang xe.
Đào Tử Điềm chẳng dám hỏi han hay thúc giục, chỉ im thin thít ngồi yên.
Bỗng Biên Tinh Lan khởi động xe, đạp ga mạnh khiến chiếc xe vọt đi như tên bắn.
Khi suýt đâm vào lối vào mê cung, hắn đột ngột đánh lái, điều khiển xe lao vào bên trong với tốc độ kinh hoàng. Thoạt nhìn tưởng như hắn đi bừa, nhưng thực ra hắn rất thuộc đường đi nước bước trong mê cung này.
Nghĩ vậy, Đào Tử Điềm co rúm người lại, run rẩy bám chặt vào tay vịn, cố gắng sống sót qua màn lái xe điên rồ này.
Khi xe thoát khỏi mê cung, tâm trạng Biên Tinh Lan dường như đã ổn định hơn, tốc độ xe cũng chậm lại.
Xe từ từ về đến nhà. Biên Tinh Lan bước xuống, chẳng đợi Đào Tử Điềm, vội vã lao vào nhà rồi thẳng tiến vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên từ phòng vệ sinh.
Đào Tử Điềm phân vân không biết hắn muốn tắm rửa hay có ý gì khác.
Do dự một hồi, cậu vào phòng tắm nhỏ vệ sinh qua loa, thay bộ đồ ngủ rồi ra đứng chờ trước cửa phòng tắm lớn.
Tiếng nước xối mạnh ban nãy giờ đã biến thành tiếng nhỏ giọt thưa thớt.
Đào Tử Điềm đợi mãi đến mỏi cả chân, hơn một tiếng trôi qua mà Biên Tinh Lan vẫn chưa chịu ra.
Cốc, cốc, cốc.
Lần đầu tiên cậu không giữ được im lặng, gõ cửa khẽ hỏi: "Anh... anh ngủ rồi sao?"
"Có việc gì?" Giọng Biên Tinh Lan khàn đặc vọng ra từ sau cánh cửa.
Đào Tử Điềm hít sâu một hơi rồi dò hỏi: "Em... em vào được không ạ?"
Không gian chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt đều đều. Đang định rút lui, cậu bỗng nghe thấy tiếng Biên Tinh Lan: "Vào đi."
Đẩy cửa bước vào, làn khói thuốc bạc hà nồng đặc xộc thẳng vào mũi khiến Đào Tử Điềm ngạt thở, suýt nữa thì bật ho.
Trước mắt cậu là một màn sương trắng đặc quánh, thực chất là hơi nước và khói thuốc hòa lẫn vào nhau.
Đào Tử Điềm nín thở, từ từ bước vào trong phòng.
Biên Tinh Lan nằm lưng chừng trong bồn tắm, mái tóc ướt buộc cao, điếu thuốc kẹp giữa môi, đôi mắt mơ màng như chìm trong cơn say.
Thấy Đào Tử Điềm tiến lại gần, hắn hít một hơi thuốc dài rồi phà khói thẳng về phía cậu.
Bị làn khói xộc vào mặt không kịp tránh, Đào Tử Điềm hơi nhíu mày, vô thức đưa tay che mũi, ho nhẹ một tiếng, giống hệt một đứa trẻ con không chịu nổi mùi thuốc lá.
Biên Tinh Lan khẽ cười, nhanh tay nhấc điếu thuốc lên rồi ấn tắt vào gạt tàn.
Trong gạt tàn chất đầy những mẩu thuốc cháy dở, cả một đống ngổn ngang – tất cả đều bị hắn hút cạn chỉ trong vòng một giờ đồng hồ.
Ngoài mùi bạc hà thoang thoảng, Đào Tử Điềm còn ngửi thấy một chút hương thuốc khử trùng hòa lẫn trong không khí.
Ánh mắt cậu đảo xuống bồn nước, Đào Tử Điềm cúi người xuống, hít nhẹ một hơi – quả nhiên, mùi thuốc sát trùng ở đây còn nồng nặc hơn gấp bội.
"Anh đang làm cái gì thế?" Biên Tinh Lan bật cười, tay kéo nhẹ vạt áo ngủ của Đào Tử Điềm lên.
Chẳng hiểu vì sao, những hành động vừa lạ lẫm vừa quen thuộc của hắn bỗng khiến Đào Tử Điềm nhớ đến căn bệnh của chính mình.
Nhưng tình trạng của Biên Tinh Lan rõ ràng không nghiêm trọng như cậu, có lẽ hắn chỉ đơn thuần là người quá ưa sạch sẽ.
Tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn, khác hẳn với những lần trước đó, như có một sợi dây định mệnh vô hình đang kéo cậu lại gần.
Đào Tử Điềm khom người xuống, hai tay chống lên thành bồn, thăm dò hỏi: "Anh... anh có thấy em bẩn không?"
Câu hỏi chẳng ăn nhập gì với tình huống hiện tại. Biên Tinh Lan ngẩn người một lúc rồi đáp: "Tất nhiên là không."
Đào Tử Điềm gật đầu, cúi sát mặt vào Biên Tinh Lan, chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: "Vâng, em cũng thấy anh không hề bẩn."
Khoảng cách giữa hai người giờ đã quá gần, mùi sữa tắm ngọt ngào từ Đào Tử Điềm át hẳn mùi thuốc lá, xộc thẳng vào mũi Biên Tinh Lan như một thứ thuốc k1ch thích không thể chối từ.
Cổ họng cậu nghẹn lại, trái tim như bốc cháy.
Ánh mắt Biên Tinh Lan tối sầm, hắn đưa tay nắm chặt cổ tay Đào Tử Điềm, kéo mạnh khiến cậu ngã nhào vào bồn nước, rồi ôm chặt lấy cậu vào lòng.
Bộ đồ ngủ ướt sũng, nhưng Đào Tử Điềm chẳng buồn để ý, ngược lại còn ôm chặt lấy lưng Biên Tinh Lan, lặp lại: "Anh không phải đồ bẩn."
Giữa tiếng nước róc rách chảy xuống, Biên Tinh Lan là người chủ động hôn cậu trước. Hai đôi môi quấn lấy nhau nồng nhiệt, ướt át, đến mức cả hai gần như nghẹt thở.
Đủ thứ mùi hương hòa lẫn với khói thuốc vốn chẳng dễ chịu chút nào, thế mà lại tạo thành một thứ mùi kỳ lạ khiến thần kinh Đào Tử Điềm căng thẳng đến phát run.
"Nói lại lần nữa." Biên Tinh Lan thở gấp ra lệnh.
"Anh không bẩn... ưm!"
Đôi môi cậu lại bị chiếm đoạt. Mỗi lần sắp ngạt thở, Biên Tinh Lan lại tạm buông ra, để Đào Tử Điềm thều thào lặp lại câu nói "Anh không phải thứ bẩn thỉu" trong hơi thở gấp gáp, lần này qua lần khác.
Bầu không khí sau những nụ hôn càng thêm mơ hồ, ngột ngạt.
Khi tiếng vải rách vang lên, Đào Tử Điềm chợt nhận ra dường như đã có một thứ thứ tư xuất hiện trong thế giới của cậu.
Một thứ gì đó tinh khiết, ẩn giấu dưới lớp da bẩn thỉu.
【Lời Yeekies】
Quyết định phải dịch nốt quả không sai huhuh, tác giả xây dựng CP hợp quá, lấp hết hố hẳn hoi về tính cách từng người.
Comments