Chương 73: Thiên vị - Góc nhìn của Đào Tử Điềm

Chương 73: Thiên vị - Góc nhìn của Đào Tử Điềm

Trans: Yeekies

 

"Em nói em... không thích anh?" Biên Tinh Lan chẳng thèm để ý đến hình tượng của mình, hai tay siết chặt vai Đào Tử Điềm, giọng cao vút chất vấn: "Sao em có thể không thích anh được?!"

 

Đào Tử Điềm bị nắm đau, khẽ giãy giụa nhưng không thoát ra được, chỉ nhíu mày đáp: "Anh không thích em, em cũng không thích anh, anh có bất ngờ không? Hay anh muốn thấy em khóc lóc, quỳ xuống van xin anh tiếp tục ủng hộ em?"

 

Lời nói thẳng thừng tuôn ra như suối, đầy những suy đoán vô lý, dù chính Đào Tử Điềm cũng chẳng hiểu mình đang nói gì.

 

Đêm tĩnh lặng, tiếng tuyết rơi lã chã xuống đất nghe rõ mồn một.

 

Nói xong, Biên Tinh Lan im lặng hồi lâu, bàn tay đang kẹp chặt vai Đào Tử Điềm cũng dần buông lỏng.

 

"Anh không đồng ý chấm dứt hợp đồng." Biên Tinh Lan trầm giọng: "Anh muốn gia hạn. Kéo dài thời hạn hợp đồng."

 

"Tại sao?" Đào Tử Điềm ngạc nhiên, không hiểu tại sao anh ta lại nói vậy.

 

"Không cần lý do." Biên Tinh Lan cứng đầu đáp, gương mặt âm u: "Dù sao anh cũng không đồng ý kết thúc. Em cũng không được phép dọn đi. Anh sẽ không cho phép."

 

Cảnh tượng này hoàn toàn khác với những gì Đào Tử Điềm tưởng tượng.

 

Cậu chăm chú nhìn vào mắt Biên Tinh Lan, quan sát từng biểu hiện nhỏ, cố gắng tìm ra câu trả lời cho sự khác thường của anh ta.

 

Không hiểu sao, Đào Tử Điềm bỗng nhớ đến vẻ mặt buồn bã miễn cưỡng của Bạch Húc ngày ấy, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

 

Chẳng lẽ... Biên Tinh Lan thích mình?

 

Liệu chuyện này có thể xảy ra không?

 

Những bông tuyết mỏng manh rơi lất phất, gió thổi khiến chúng chệch hướng, bay là đà ở độ cao thấp.

 

Hơi thở trắng xóa phả ra từ môi, tạo thành một làn ranh giới mờ ảo, làm nhòe đi gương mặt âm trầm của Biên Tinh Lan rồi nhanh chóng tan biến.

 

Lúc này, Đào Tử Điềm lại cảm thấy bình tĩnh lạ thường, bởi cậu đã biết đáp án.

 

Hai người họ rõ ràng không cùng loại, nhưng lại có sự thấu hiểu ngầm kỳ lạ, thậm chí có những điểm tương đồng đến khó tin.

 

"Tinh Lan." Đào Tử Điềm bình thản hỏi: "Anh có yêu em không?"

 

"Anh..." Biên Tinh Lan dường như chưa từng nghĩ đến câu hỏi này, ngẩn người một lúc, không trả lời được.

 

Đào Tử Điềm khẽ mỉm cười, giống như cách Biên Tinh Lan từng an ủi cậu trước đây, nhẹ nhàng nói: "Thật ra, anh cũng không biết mình có yêu em hay không, phải không?"

 

"Anh chỉ thỉnh thoảng nhớ em, muốn gặp em, muốn trêu chọc em. Nhưng nếu em yêu cầu anh từ bỏ mọi thứ để đến bên em, từ bỏ lý do yêu em, rồi công khai tình cảm này... anh không làm được, đúng chứ?"

 

"Anh không thể như anh Tần, cũng không giống anh Lâm. Anh thậm chí còn không rõ mình có yêu em hay không." Đào Tử Điềm cười nói: "Với anh cũng vậy thôi."

 

"Nếu em rời đi, anh sẽ nhớ em, sẽ buồn, nhưng không đau khổ. Em cũng cảm thấy như thế."

 

Kỳ lạ thay, Đào Tử Điềm có thể cảm nhận rõ sự thay đổi trong cảm xúc của Biên Tinh Lan, từ bất lực lo âu dần trở nên điềm tĩnh như cậu. Cậu biết anh ta đã ghi tạc từng lời mình nói vào lòng.

 

Sau một hồi im lặng, Biên Tinh Lan bình thản nói: "Nếu chấm dứt, các nguồn lực của em..."

 

Anh ta định nói có thể tiếp tục hỗ trợ, nhưng Đào Tử Điềm đã nhanh chóng ngắt lời: "Em có thể tự giành lấy. Từ nay về sau, em không muốn làm ngôi sao giải trí nữa. Em sẽ cố gắng trở thành một diễn viên trẻ thực thụ."

 

Khi nói ra lời này, ánh mắt Đào Tử Điềm sáng rực, từng bông tuyết theo gió bay lượn, đậu nhẹ lên mái tóc cậu, đẹp tựa tranh vẽ.

 

Gió vẫn thổi, từ phía sau tới phía trước, chẳng bao giờ ngừng.

 

Biên Tinh Lan biết mình đã đánh mất cơ hội giữ chân Đào Tử Điềm.

 

Trong khi anh ta còn mắc kẹt trong mơ hồ, chìm đắm giữa dòng sông d ục vọng, thì Đào Tử Điềm đã tái sinh. Tâm hồn từng hỗn loạn của cậu giờ đã tự chữa lành, tự do phát triển, còn Biên Tinh Lan vẫn bị đóng băng trong quá khứ.

 

Nhưng anh ta vẫn muốn giãy giụa. Bản năng khiến anh không muốn buông tay, dù chưa từng thực sự nghĩ về việc mình có thích Đào Tử Điềm hay không.

 

"Nếu... nếu sau khi suy nghĩ kỹ, anh nhận ra mình thực sự yêu em, em có quay về bên anh không?" Biên Tinh Lan hỏi.

 

Đào Tử Điềm suy nghĩ nghiêm túc rồi thành thật đáp: "Em không biết. Tùy vào kết luận em đưa ra sau khi suy xét kỹ càng."

 

Đào Tử Điềm luôn chân thành, chẳng bao giờ dùng lời nói mập mờ để lừa dối người khác. Sự thẳng thắn của cậu không chút giấu giếm, tr@n trụi đến mức tàn nhẫn.

 

"Được rồi." Biên Tinh Lan hít một hơi thật sâu, nở nụ cười lịch thiệp, giọng đều đều: "Cảm ơn em đã nói cho anh sự thật."

 

Và thế là họ chia tay nhau giữa đêm tuyết trắng.

 

Khi tuyết rơi dày đặc, Đào Tử Điềm bước đi nhẹ nhàng về nhà thu dọn hành lý, còn Biên Tinh Lan lại bước về hướng ngược lại, từng bước chậm rãi không đích đến.

 

***

 

Trong năm đầu tiên sau khi chia tay Biên Tinh Lan, Đào Tử Điềm lúc nào cũng nghĩ về hắn.

 

Mỗi lần nhìn thấy chiếc đồng hồ cát hình quả táo do Biên Tinh Lan tặng, bức tranh treo trên tường hay bản phác họa hắn từng tỉ mỉ sao chép, cậu đều vô thức nhớ đến hắn.

 

Dù sự chú ý dành cho cậu giảm đi, lượng người theo dõi cũng ít hơn trước, nhưng bù lại, cậu có nhiều cơ hội thử vai hơn, quen biết thêm nhiều đạo diễn, nên không còn phải dựa dẫm vào các mối quan hệ để xin vai diễn như trước nữa.

 

Ninh Sảng thường xuyên khuyên cậu hãy nhìn về phía trước, bắt đầu một mối quan hệ mới để quên đi Biên Tinh Lan.

 

Nhưng mãi đến năm thứ hai sau chia tay, Đào Tử Điềm mới gặp được người khiến cậu thử mở lòng.

 

Chí Trác kém cậu ba tuổi, mới ngoài hai mươi, là ca sĩ nhạc pop nổi tiếng. Anh ta có mái tóc cắt sát, vẻ ngoài kiêu ngạo, và ngay lần đầu gặp Đào Tử Điềm đã bắt cậu gọi mình là "Anh Trác".

 

Dĩ nhiên, Đào Tử Điềm không gọi Chí Trác là "anh", dù hắn lớn tuổi hơn cậu, cậu cũng không bao giờ gọi như vậy. Bởi trong lòng cậu, danh xưng ấy chỉ dành riêng cho một người duy nhất.

 

Chí Trác là người vô lễ, tính cách trẻ con, dù chỉ đến hát ca khúc chủ đề phim nhưng luôn tìm cớ vào trường quay, cố tình trêu chọc Đào Tử Điềm.

 

Ban đầu, cậu nghĩ Chí Trác không ưa mình.

 

Mãi đến khi bộ phim đóng máy, Chí Trác ôm đàn guitar hát tặng cậu bài "When You", Đào Tử Điềm mới nhận ra có lẽ anh ta thích mình.

 

Ngày hôm đó, cậu thẳng thừng từ chối, bởi cậu chẳng hề có tình cảm với Chí Trác, thậm chí chẳng buồn nghĩ về anh ta.

 

Nhưng Chí Trác vẫn kiên trì theo đuổi. Dù Đào Tử Điềm đã nói rõ không thích, anh ta vẫn muốn thử.

 

Biên Tinh Lan đã chiếm giữ trái tim cậu quá lâu. Nhìn vẻ mặt bối rối của Chí Trác, Đào Tử Điềm chợt nghĩ, có lẽ mình nên thử bước tiếp.

 

Việc cậu tự thuyết phục bản thân bắt đầu một tình yêu mới nghe có vẻ hợp lý.

 

Mối quan hệ này khác hoàn toàn so với trước kia.

 

Cậu ngồi ở hàng ghế đầu trong buổi hòa nhạc, nhìn thẳng vào ánh mắt Chí Trác giữa đám đông, lắng nghe anh ta hát những bản tình ca dành riêng cho mình.

 

Sau mỗi buổi diễn, cậu đợi Chí Trác ở phòng chờ phía sau sân khấu, rồi hai người ôm nhau, trao nhau những nụ hôn nồng nhiệt.

 

Nhờ vậy, Đào Tử Điềm dần ít nghĩ đến Biên Tinh Lan hơn, toàn bộ tình cảm đều dồn vào Chí Trác.

 

Đây là mối quan hệ bí mật, không ai biết, đầy thú vị và hồi hộp.

 

Khi Chí Trác chỉ chăm chú nhìn cậu, khi hai người hôn nhau, ân ái, cậu thực sự xúc động, mặt đỏ bừng, ngại ngùng, nhưng luôn có cảm giác thiếu vắng thứ gì đó.

 

Đào Tử Điềm hiểu rõ thứ còn thiếu trong mối quan hệ này.

 

Một hành động nhỏ nhưng quan trọng đã biến mất — sự nhớ nhung.

 

Mối tình này chỉ kéo dài được một năm, và Chí Trác là người chủ động chia tay.

 

"Nếu anh thật sự muốn chia tay, em đồng ý. Nhưng nếu anh chỉ đang thử lòng em, em từ chối." Đào Tử Điềm thành thật trả lời, không rõ Chí Trác đang giận dữ hay thực lòng muốn dứt áo.

 

Chí Trác bất ngờ trước câu trả lời thẳng thừng, anh ta cười gằn, nghiến răng nói: "Đào Tử Điềm, em có trái tim không? Mẹ kiếp, anh thích em thế mà..."

 

Đào Tử Điềm không hiểu, cậu chẳng làm gì sai, sao lại bị nói là vô tâm?

 

"Anh thích em, em cũng thích anh." Cậu ngơ ngác hỏi: "Vậy tại sao anh lại muốn chia tay?"

 

"Em thích anh?" Chí Trác như nghe chuyện cười: "Em suy nghĩ kỹ đi! Anh đi lưu diễn hai tháng, em có một lần đến thăm anh không? Còn anh, lúc nào chẳng tranh thủ bay về giữa đêm chỉ để gặp em?!"

 

Đào Tử Điềm không bao giờ chủ động tìm Chí Trác, bởi khi xa nhau, cậu chẳng thấy nhớ anh ta chút nào.

 

Hóa ra, chỉ vì thiếu đi cảm giác nhớ nhung đơn giản ấy mà một mối quan hệ có thể tan vỡ.

 

Hiểu ra vấn đề, cậu gật đầu đề nghị: "Vậy từ nay mỗi tuần em sẽ bay đến thăm anh một lần, được chứ?"

 

Nhưng nghe xong, Chí Trác càng tức giận, thở gấp nói: "Không, anh không cần! Em đâu có thích anh, em đừng giả vờ quan tâm anh nữa!"

 

Thế rồi, trước khi Đào Tử Điềm kịp phản ứng, Chí Trác đã bỏ đi, chặn mọi liên lạc với cậu.

 

Những ngày đầu sau chia tay, Đào Tử Điềm cảm thấy có lỗi, nghĩ rằng sự vô tâm của mình đã làm tổn thương Chí Trác.

 

Nhưng một tuần sau, paparazzi bắt gặp Chí Trác hôn một người đàn ông khác trên phố trong chuyến lưu diễn.

 

Đào Tử Điềm không cần nhìn cũng biết đó không phải mình, bởi cậu chưa bao giờ dám hôn nhau say đắm nơi công cộng như thế.

 

Không hiểu sao, cậu lại thấy nhẹ nhõm khi biết mình không phải kẻ duy nhất sai trong mối quan hệ này.

 

Thế là hết.

 

Sau đó, cậu gặp nhiều người khác. Có người không chịu nổi sự trung thực đến mức thô lỗ của cậu trong giai đoạn mập mờ, có người chán nản thái độ lạnh nhạt của cậu khi yêu.

 

Dù cố gắng, Đào Tử Điềm vẫn không giữ được ai.

 

Bức tranh do Biên Tinh Lan vẽ vẫn treo trên tường, chưa một lần tháo xuống. Dù được đóng khung cẩn thận, theo thời gian, nó cũng ngả màu, cũ kỹ.

 

Một ngày, từ trường quay trở về, nhìn bức tranh ố vàng, Đào Tử Điềm chợt nhận ra — đã bốn năm trôi qua kể từ ngày hắn và Biên Tinh Lan chia tay.

 

Cậu từ "quả đào non" ngây thơ ngày nào giờ đã trở thành "quả đào chín" nhận ra mình có EQ thấp.

 

Bây giờ, Biên Tinh Lan đang làm gì?

 

Đào Tử Điềm ngồi bệt trên sofa, mắt đờ đẫn nhìn bức tranh, lòng bỗng dâng lên nỗi nhớ da diết khó tả.

 

Cảm giác ấy nhẹ nhàng nhưng cũng mãnh liệt, bởi cuối cùng cậu cũng nhận ra — Biên Tinh Lan chưa từng rời khỏi trái tim cậu, chỉ lẩn trốn trong góc khuất, để cậu tự lừa dối bản thân.

 

Cậu thích Biên Tinh Lan.

 

Có lẽ, cậu yêu hắn.

 

Cậu từng nghĩ nhớ nhung là điều đơn giản nhất, và nếu thiếu đi sự nồng nhiệt, đó không phải tình yêu.

 

Nhưng cuối cùng, sau bao năm, cậu mới hiểu — nhớ một người chính là biểu hiện nồng nhiệt nhất của tình yêu.

 

Những lời Biên Tinh Lan nói trước khi chia tay, giờ còn có ý nghĩa không?

 

Đột nhiên, cậu muốn gặp lại hắn, dù biết có thể hắn đã quên cậu từ lâu.

 

Suốt bốn năm qua, Đào Tử Điềm chưa từng tham dự cuộc họp thường niên của Nam Ảnh. Nhưng năm nay, cậu quyết định sẽ đi.

 

Nghe nói cậu phải đi họp thường niên, Ninh Sảng thận trọng hỏi: "Cậu định làm gì trong cuộc họp vậy?"

 

"Tôi muốn gặp Biên Tinh Lan." Đào Tử Điềm thẳng thắn thừa nhận: "Tôi nghĩ mình vẫn còn thích hắn, nên cần gặp lại hắn."

 

Ninh Sảng sững sờ, không ngờ sau nhiều năm xa cách, Đào Tử Điềm vẫn còn tình cảm với hắn.

 

"Cô không cần lo cho tôi." Đào Tử Điềm an ủi cô: "Tôi chỉ muốn nhìn mặt hắn thôi, sẽ không làm gì mất mặt đâu."

 

Bốn năm qua, số nghệ sĩ xuất thân quý tộc ở Nam Ảnh ngày một thưa thớt, thay vào đó là những diễn viên trẻ được chiêu mộ từ các công ty nhỏ.

 

Buổi họp thường niên được tổ chức tại công ty, sau giờ nghỉ giải lao ngắn, mọi người di chuyển lên sân thượng.

 

Không còn những bộ cánh haute couture lộng lẫy. Hầu hết mặc trang phục đời thường, miễn sao thoải mái là được, phong cách xa hoa năm nào đã phai nhạt hẳn.

 

Đào Tử Điềm khoác chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, lên sân thượng tự rót cho mình ly rượu vang sủi rồi lẩn vào góc tối ngắm nhìn.

 

Ánh mắt cậu lướt khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Biên Tinh Lan, lòng bỗng chùng xuống.

 

Gió đêm lạnh buốt ào qua.

 

Đào Tử Điềm khoanh tay im lặng chờ đợi, thi thoảng có vài gương mặt trẻ đến chào hỏi, cậu đáp lại bằng nụ cười nhã nhặn.

 

Phải chăng hắn vắng mặt?

 

Vừa nghĩ vậy, tiếng xôn xao nổi lên cách đó không xa. Đào Tử Điềm ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy Biên Tinh Lan trong bộ vest chỉnh tề.

 

Đã lâu không gặp, hắn thay đổi nhiều quá. Chiếc áo khoác lông sang trọng ngày xưa giờ được thay bằng bộ vest lịch lãm. Nụ cười bớt phần phù phiếm, trở nên chín chắn hơn.

 

Ánh trăng và bụi sao vẫn như ưu ái chiếu rọi lên hắn, khiến mọi người xung quanh trở nên mờ nhạt.

 

Nghĩ đến đây, Đào Tử Điềm bật cười, tự chê bản thân suốt ngày viện cớ lừa dối chính mình.

 

Ánh trăng nào thiên vị Biên Tinh Lan. Kẻ luôn thiên vị hắn chính là cậu, nên mới chẳng thấy ai khác ngoài hắn.

 

Đào Tử Điềm lẩn trong bóng tối, lặng lẽ quan sát đám đông vây quanh Biên Tinh Lan và Bạch Húc như thuở nào.

 

Sự ồn ào đó không thuộc về cậu, bởi cậu đã từ bỏ tình yêu và Biên Tinh Lan từ lâu.

 

Không phải trái tim đau đớn, mà là cảm giác lạc lõng ùa về, bởi cậu đã quá quen với nỗi cô đơn này rồi.

 

Đào Tử Điềm ngửa cổ uống cạn ly rượu, đặt nhẹ xuống bàn, liếc nhìn Biên Tinh Lan lần cuối rồi quay gót, bước về phía ánh trăng.

 

Thay vì bấm thang máy, cậu quay vào cầu thang bộ, từng bước chậm rãi đi xuống.

 

Hơi ấm cơ thể dần trở lại bình thường, nhưng chỉ tám tầng lầu mà cậu đi mất hơn mười phút.

 

Đến cửa thoát hiểm, Đào Tử Điềm dừng lại, không nỡ bước ra, đờ đẫn tựa vào cửa.

 

Cậu nhận ra mọi chuyện quá muộn.

 

Suốt bốn năm, cậu không chịu thừa nhận mình vẫn thích Biên Tinh Lan. Cứ thử rồi lại thất bại, đến cuối cùng chẳng còn ai muốn ở lại vì cậu nữa.

 

Nỗi cô đơn là ngòi nổ. Chỉ cần một tia lửa cô đơn cũng đủ thiêu rụi cả cơ thể.

 

Đào Tử Điềm cúi đầu đứng im, đến khi chân tay tê cứng mới tỉnh lại, đẩy cửa định rời đi.

 

"Em trốn trong cầu thang làm gì?!"

 

Cánh cửa mở ra, Biên Tinh Lan đứng đó thở gấp, một lọn tóc bôi keo bị bung xuống trông thật lôi thôi.

 

Sao hắn lại hoảng hốt thế?

 

Phải chăng vì đang tìm cậu...?

 

Đào Tử Điềm sửng sốt, dán mắt vào hắn, ngây ngô như kẻ ngốc.

 

Không nhận được trả lời, Biên Tinh Lan nghiến răng nắm chặt cổ tay cậu, lôi ra khỏi cầu thang, quát: "Không phải anh đi họp thường niên sao? Sao lại bỏ về giữa chừng?"

 

"Em..." Đào Tử Điềm hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cậu nói dối: "Em ra ngoài hít thở, tập vài động tác cho đùi săn chắc."

 

Nghe xong, Biên Tinh Lan nhíu mày sâu hơn, như không thể tin nổi, hỏi dồn: "Giờ tập xong chưa?"

 

Đào Tử Điềm ho nhẹ, khẽ nói: "Xong rồi."

 

Biên Tinh Lan buông tay xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu, đan ngón tay vào nhau rồi dắt đi.

 

Vừa ra khỏi cửa, Đào Tử Điềm ngẩng đầu nhìn lên sân thượng, quả nhiên thấy một nhóm người đang chống tay lên lan can nhìn xuống, mặt mũi đầy hứng thú.

 

Riêng Bạch Húc không chỉ cười tươi mà còn đáp lại ánh mắt cậu bằng tiếng huýt sáo nghịch ngợm, khiến mọi người cười ồ.

 

Tim đập thình thịch.

 

Đào Tử Điềm cúi mặt xuống, cố giữ giọng bình tĩnh: "Buổi họp kết thúc rồi à?"

 

Biên Tinh Lan dừng bước, quay lại nhìn cậu với vẻ tức giận khó hiểu: "Anh muốn nó kết thúc ngay bây giờ, buộc phải kết thúc!"

 

"Mọi người trong công ty thật sự nghe lời anh." Đào Tử Điềm ngượng ngùng gãi đầu, cố nói vài câu cho đỡ gượng: "Vậy... giờ anh định dẫn em đi đâu?"

 

Biên Tinh Lan im lặng giây lát rồi quả quyết: "Về nhà anh."

 

Về nhà hắn? Sau bao năm không gặp, hôm nay gặp lại đã muốn đưa cậu về nhà?

 

Đào Tử Điềm hơi lo lắng, hỏi thẳng: "Nhà anh không có ai sao? Nếu tình nhân của anh biết được, người ấy sẽ giận chứ? Bạch Húc sẽ không tức sao?"

 

Biên Tinh Lan nghiến răng nghiến lợi, giận dữ gằn từng tiếng: "Anh không có tình nhân. Hiện tại Nam Ảnh cấm nghệ sĩ quan hệ bất chính. Ai vi phạm sẽ bị đuổi việc, kể cả em!"

 

"Ồ..." Đào Tử Điềm suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy hôm nay em về nhà anh, ngày mai có bị đuổi việc không?"

 

"Đào Tử Điềm!" Biên Tinh Lan tức giận đến đỏ mặt, nắm chặt vai cậu: "Anh mời em về nhà, em ngủ phòng khách, anh ngủ phòng chính!"

 

Nói xong, như sợ cậu từ chối, hắn lạnh lùng ra lệnh: "Anh là sếp, em phải nghe lời anh!"

 

[Lời tác giả]

 

Đào Tử Điềm: ?

Comments