Chương 74: Hội ngộ

Chương 74: Hội ngộ

Trans: Yeekies

 

Những làn gió cuối thu vốn nổi tiếng với cái lạnh cắt da cắt thịt, ấy vậy mà hôm nay lại dịu dàng đến lạ thường. Chúng nhẹ nhàng vuốt v e từng sợi tóc mềm mại của Đào Tử Điềm, nhưng lại như cơn lốc xoáy cuốn phăng đi mọi sự bình yên trong trái tim chàng trai trẻ, khiến nhịp đập ấy trở nên hỗn loạn và vội vã đến khó thở.

 

Mùi hương đặc trưng tỏa ra từ cơ thể Biên Tinh Lan giờ đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là thứ mùi thuốc khử trùng lạnh lẽo, sắc như dao ấy nữa, mà giờ đây là hương bạc hà the mát, thoang thoảng trong không gian nhưng đủ sức khiến tâm trí người ta trở nên sảng khoái lạ thường.

 

Hai người đã dạo bước gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chỉ quanh quẩn trong khuôn viên công ty. Cuối cùng, Đào Tử Điềm không thể kìm nén sự tò mò trong lòng nữa, cất tiếng hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ: "Hay là... chúng ta đi bộ về nhà anh nhé?"

 

Biên Tinh Lan bất ngờ dừng bước, đôi mắt híp lại như đang cố gắng lấy lại sự bình tĩnh đã mất. Giọng hắn khi cất lên vẫn điềm đạm như không: "Anh chỉ muốn đi dạo cho thoáng chút thôi. Giờ phải xuống gara lấy xe."

 

"Ồ..."

 

Dù trong lòng dâng lên một niềm hưng phấn khó tả, nhưng đồng thời cũng có chút ngượng ngùng khó giải thích. Sau bao năm xa cách, Biên Tinh Lan đã thay đổi nhiều quá, khiến Đào Tử Điềm chẳng biết nên mở lời thế nào cho phải phép.

 

Hơn nữa, dường như lúc nào hắn cũng mang vẻ mặt bực dọc khó chịu, mọi lời nói của cậu dường như đều có thể chạm vào dây thần kinh giận dữ của hắn.

 

Chẳng lẽ chỉ số EQ của hắn thực sự thấp đến mức không tưởng ấy sao...?

 

Đào Tử Điềm im lặng ngoan ngoãn đi theo hắn xuống khu gara ngầm tối om của công ty.

 

Biên Tinh Lan từng là người chỉ sử dụng những chiếc siêu xe đắt tiền, luôn khiến động cơ gầm rú như muốn xé tan bầu không khí. Vậy mà giờ đây, hắn lại chọn lái một chiếc xe điện thương mại giản dị đến bất ngờ.

 

Chiếc xe lăn bánh một cách chậm rãi và êm ái lạ thường.

 

Đào Tử Điềm ngồi thẳng tắp trên ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, thậm chí còn nín thở, cố gắng không tạo ra bất cứ tiếng động nào dù là nhỏ nhất.

 

"Muốn nghe gì thì tự chọn đi." Biên Tinh Lan thò tay vào túi, rút chiếc điện thoại ra rồi ném vô tư vào lòng Đào Tử Điềm.

 

Màn hình sáng lên, để lộ hình nền là bức ảnh Đào Tử Điềm đang say giấc - đôi môi hé nhẹ, nửa khuôn mặt chìm sâu vào chiếc gối êm ái.

 

Bức ảnh này được chụp từ khi nào vậy?

 

Hắn lén chụp cậu trong lúc ngủ sao?

 

Đào Tử Điềm liếc mắt nhìn Biên Tinh Lan nhưng không thốt lên lời nào.

 

Ánh đèn đường bên ngoài chiếu xuyên qua lớp kính chắn gió, những tia sáng từ đèn pha phía trước nhấp nháy không ngừng, khiến nửa khuôn mặt Biên Tinh Lan ẩn hiện trong màn đêm, không cách nào nhận ra biểu cảm thực sự của hắn.

 

"Sao cứ nhìn chằm chằm vào anh thế?" Biên Tinh Lan nhanh chóng bắt được ánh mắt dò xét của cậu.

 

"Không có gì." Đào Tử Điềm vội quay đi, những ngón tay thon nhỏ nhập mật khẩu từ trí nhớ.

 

Mật khẩu sai.

 

Cậu ngẩng đầu lên, giọng nói nhỏ nhẹ: "Điện thoại anh chưa mở khóa."

 

"Mật khẩu là 0122." Biên Tinh Lan trả lời ngắn gọn.

 

0122?

 

Đào Tử Điềm không nhớ ra đó là ngày gì đặc biệt, chỉ im lặng nhập mật khẩu, mở ứng dụng nghe nhạc và lướt qua danh sách phát dài dằng dặc của hắn.

 

Có đủ mọi thể loại nhạc trong đó, từ cổ điển đến hiện đại, nhưng cậu không buồn chọn lựa mà chỉ bật ngẫu nhiên một bài.

 

"Anh muốn cùng em vương vấn khói lửa chốn nhân gian, 

 

Nhưng sợ rằng khi ở cùng em, anh sẽ bị nỗi cô độc ruồng bỏ...." ①

 

Giọng nam trầm khàn vang lên, cất cao giai điệu đầy u sầu và cô độc.

 

Đào Tử Điềm tắt màn hình, đôi mắt đăm đăm nhìn vào những chiếc đèn giao thông phía trước đang chuyển màu, im lặng như tờ.

 

Ý tứ của Biên Tinh Lan đã quá rõ ràng.

 

Dù sở hữu chỉ số EQ không cao, nhưng cậu chẳng phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu được câu trả lời mà hắn muốn nói, và câu trả lời ấy có lẽ cũng chính là điều cậu đang nghĩ đến.

 

Đột nhiên, Đào Tử Điềm cảm thấy có chút áy náy khi nhận ra hình nền điện thoại của hắn là ảnh mình, trong khi màn hình khóa lại chỉ là hình mặc định vô hồn.

 

Khu vườn của Biên Tinh Lan cũng đã thay đổi một cách kỳ lạ.

 

Mê cung cây bụi rậm rạp ngày nào giờ đã biến mất, thay vào đó là thảm cỏ xanh mướt trải dài mênh mông.

 

Những chiếc đèn đường không bao giờ tắt giờ được thay thế bằng hệ thống đèn điều khiển bằng giọng nói hiện đại. Khi chiếc xe lướt qua, từng chiếc đèn lần lượt bật sáng rồi lại tắt đi, tựa như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

 

Chiếc xe tiến đến trước cổng nhà nhưng không vào gara.

 

Biên Tinh Lan tắt máy, quay sang nhìn Đào Tử Điềm, trong đôi mắt hắn dâng trào cảm xúc phức tạp, dường như có cả ngàn lời muốn nói nhưng lại nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Đào Tử Điềm cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm như thế, cất tiếng hỏi trong sự căng thẳng: "Anh... có muốn hôn em ngay bây giờ không?"

 

Nghe câu hỏi thẳng thừng ấy, cảm xúc trong mắt Biên Tinh Lan lập tức tan biến, hắn im lặng đến khó hiểu.

 

Đôi môi hắn mấp máy vài lần như muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ thở dài bất lực: "Đào Tử Điềm, mấy năm nay anh dạy dỗ em đều uổng công sao? Muốn hôn thì phải tự nhắm mắt lại, đâu cần phải hỏi thẳng ruột ngựa như thế?"

 

Đào Tử Điềm vẫn luôn thừa nhận mình có EQ thấp, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc phải thay đổi vì bất cứ ai. Thế nhưng lúc này, cậu chợt muốn mình trưởng thành hơn, học cách nói năng vòng vo thay vì thẳng thừng bộc trực.

 

Thế là cậu ngoan ngoãn nhắm nghiền đôi mắt, khẽ nghiêng người về phía trước, chờ đợi trong hồi hộp.

 

Hơi thở ấm áp của Biên Tinh Lan càng lúc càng gần, phả vào đầu mũi cậu một làn hơi nóng bỏng.

 

Đào Tử Điềm mím chặt đôi môi, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Khi nụ hôn dịu dàng kết thúc, bên tai cậu vang lên giọng nói trầm khàn đầy mỉa mai: "Đào Tử Điềm, vừa gặp mặt đã đòi hôn, có phải quá phù phiếm không?"

 

Gặp mặt đã nắm tay nhau chẳng phải cũng phù phiếm lắm sao?

 

Đào Tử Điềm thầm nghĩ vậy nhưng không dám nói ra sợ hắn nổi giận, chỉ lặng lẽ mở mắt nhìn vào đôi mắt đen láy đang ở rất gần của Biên Tinh Lan.

 

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, trong lòng Đào Tử Điềm bỗng dâng lên cảm giác ngứa ngáy khó tả. Không muốn chờ hắn trêu chọc thêm nữa, cậu chủ động chạm đôi môi mình vào đôi môi kia.

 

Hương bạc hà nồng nàn bỗng trở nên đậm đặc hơn bao giờ hết.

 

Đào Tử Điềm hít sâu mùi hương quen thuộc ấy, dừng lại giây lát rồi mới rời đi. Sau nụ hôn, cậu vẫn kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm thấy hành động của mình hoàn toàn chính đáng, không chút gì là phù phiếm.

 

Biên Tinh Lan sững sờ, không thốt nên lời. Đợi một lúc không thấy động tĩnh gì, Đào Tử Điềm vội hỏi: "Chúng ta xuống xe được chưa anh?"

 

Nghe câu hỏi ấy, Biên Tinh Lan mới như tỉnh cơn mộng, ngả người ra sau ghế, trợn mắt quát: "Xuống ngay đi!"

 

Đã từng hôn nhau, đã từng làm chuyện ấy với nhau rồi còn gì.

 

Chỉ mới xa nhau có vài năm mà phải giữ kẽ đến thế sao?

 

Đào Tử Điềm bĩu môi tỏ vẻ không phục, nhưng không nói gì thêm, mở cửa xe bước xuống.

 

Khu vườn trước mắt đã thay đổi nhiều không nhận ra, nhưng ngôi nhà chính vẫn nguyên vẹn như thuở nào.

 

Theo trí nhớ, Đào Tử Điềm nhẹ nhàng bước đến trước cửa, cẩn thận đặt ngón tay mảnh khảnh lên thiết bị nhận dạng vân tay sáng lấp lánh.

 

Xác nhận.

 

Cánh cửa từ từ mở ra. Đào Tử Điềm đẩy nhẹ, quay người chờ Biên Tinh Lan bước tới.

 

Không cần ai thúc giục, hắn đã nhanh chóng xuống xe, nhưng bước chân lại chậm rãi một cách khác thường, hai gò má không hề ửng lên chút hồng nào, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.

 

Không gian trong nhà tràn ngập hương thơm ngọt ngào của bơ và đồ ăn ấm nóng.

 

Đã lâu lắm rồi mới trở lại nơi này, Đào Tử Điềm không giấu nổi sự hào hứng, bước đi khắp nơi như một chú mèo tò mò, mắt sáng lên mỗi khi phát hiện ra một chi tiết thay đổi.

 

"Vào ăn đi." Biên Tinh Lan ngồi sẵn ở bàn, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn khi thúc giục cậu.

 

Nghe tiếng gọi, Đào Tử Điềm vội chạy xuống từ sân thượng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhỏ.

 

Trên bàn không bày biện cầu kỳ, chỉ có đĩa rau xào thanh đạm và một chiếc bánh nướng nhỏ ít đường – đúng những món cậu vẫn thích ăn ngày trước.

 

"Cảm ơn." Đào Tử Điềm cầm thìa xúc một miếng bánh cho vào miệng. Vị ngọt nhẹ, thanh mát lan tỏa.

 

Hai người ăn trong im lặng, như thói quen xưa nay.

 

Thỉnh thoảng, khi đầu đũa của họ vô tình chạm nhau trên đĩa, Đào Tử Điềm không còn co tay lại như trước mà cố ý kẹp chặt đũa của Biên Tinh Lan, ánh mắt lấp lánh đầy ý trêu chọc.

 

Biên Tinh Lan không nổi giận, chỉ kiên nhẫn chờ cậu nghịch đủ rồi mới rút đũa ra, tiếp tục dùng bữa.

 

"Không tức à?" Đào Tử Điềm cất giọng hỏi sau khi trêu chọc, chẳng chút áy náy, thậm chí còn hơi đắc ý.

 

Biên Tinh Lan không đáp, chỉ khi cậu ăn xong, hắn mới đứng dậy, thu dọn bát đĩa và lạnh lùng nói: "Anh không bận tâm mấy trò trẻ con kiểu học sinh tiểu học này."

 

Học sinh tiểu học cái gì chứ?

 

Đào Tử Điềm nhướng mày, lẽo đẽo theo hắn vào bếp.

 

Nhưng điều bất ngờ là, sau khi xếp bát đĩa vào bồn, Biên Tinh Lan xắn tay áo lên, thong thả đeo tạp dề vào.

 

"Anh biết rửa bát?" Đào Tử Điềm tròn mắt kinh ngạc, chưa từng thấy hắn làm chuyện này bao giờ.

 

Biên Tinh Lan thắt nút tạp dề, mở vòi nước rửa sạch cặn thức ăn trên đĩa, giọng điềm nhiên: "Biết rửa bát là chuyện lạ sao?"

 

Ngoại trừ tính cách đã thay đổi đáng kể, ngoại hình Biên Tinh Lan gần như không khác xưa.

 

Áo sơ mi và quần âu vẫn ôm sát thân hình chuẩn chỉnh, khiến hắn trông nghiêm nghị và lạnh lùng, nhưng chiếc tạp dề lại phá vỡ vẻ ngoài ấy, mang đến cảm giác ấm áp, thân thuộc - một Biên Tinh Lan chỉ có thể thấy khi ở nhà.

 

"Biên Tinh Lan." Đào Tử Điềm chống khuỷu tay lên bệ bếp, tay ôm mặt, giọng khẽ: "Mấy năm nay... anh có người yêu mới không?"

 

Đôi tay đang rửa bát khựng lại một nhịp. Biên Tinh Lan trả lời ngắn gọn: "Không."

 

"Tại sao?" Đào Tử Điềm không buông tha.

 

Biên Tinh Lan đặt chiếc đĩa vừa rửa lên giá, nghiêng đầu nhìn cậu, giọng trầm: "Vì anh đang đợi em."

 

Kỳ lạ thay, dù thường bị người khác chê là "khúc gỗ EQ thấp", nhưng Đào Tử Điềm lại luôn có thể cảm nhận rõ ràng từng cảm xúc của Biên Tinh Lan.

 

Lúc nói câu đó, hắn buồn. Thậm chí, có chút uất ức. Dù cố che giấu bằng vẻ bình thản, nhưng Đào Tử Điềm vẫn thấy tim mình nhói lên.

 

Không hiểu sao, như bị thôi miên, cậu bước tới, vòng tay ôm lấy eo hắn từ phía sau, mặt áp vào lưng áo còn thơm mùi bạc hà.

 

"Anh đợi bao lâu rồi?" Đào Tử Điềm hỏi nhỏ.

 

"Hơn ba năm." Biên Tinh Lan im lặng một lát, rồi thều thào: "Tiểu Đào Tử, anh đã nghĩ về em rất lâu... lâu đến nỗi anh tưởng em quên anh mất rồi."

 

Một cảm giác mới trào dâng trong lòng Đào Tử Điềm.

 

Đau. Như có nghìn mũi kim đâm vào tim. Đau đến nghẹt thở.

 

"Ừm, em vẫn luôn chậm hiểu." Cậu siết chặt tay nắm lấy tạp dề, cố giữ giọng bình thản, nhưng cuối câu vẫn run nhẹ.

 

Hóa ra, nhớ nhung không phải là cách anh yêu thương mãnh liệt nhất.

 

Mà là sự chờ đợi.

 

Đau lòng đến thế.

 

Đào Tử Điềm cắn môi, cố kìm nén nước mắt, nhưng chúng vẫn ứa ra, xoay tròn trong khóe mắt. Có lẽ vì những đêm cô đơn cậu đã trải qua, hay vì hình ảnh Biên Tinh Lan một mình chờ đợi từng sớm chiều.

 

Nếu sự chờ đợi không hồi kết, nếu tất cả những gì hắn thấy là cậu vui vẻ bên người khác, tại sao hắn vẫn kiên nhẫn đến thế?

 

Đào Tử Điềm không muốn nghĩ nữa, lén lau nước mắt, hít sâu lấy lại bình tĩnh.

 

"Tinh Lan, câu trả lời của anh... có giống em không?" Cậu hỏi khẽ, giọng đầy ẩn ý, như muốn một lời khẳng định chắc chắn.

 

"Anh thích em." Biên Tinh Lan kéo tay cậu ra, quay người đối diện.

 

Ánh mắt giao nhau.

 

Sắc đỏ trong mắt Đào Tử Điềm còn rõ. Biên Tinh Lan cúi xuống, phát hiện vệt ướt trên khóe mắt cậu, ngón tay hơi run khi chạm vào.

 

"Sao em lại khóc?" Hắn không rút tay lại, chỉ nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt.

 

Đào Tử Điềm vốn luôn bối rối vì sự thẳng thắn của mình.

 

Nhưng lúc này, cậu biết ơn điều đó. Không chút do dự, cậu nghiêm túc nói: "Vì em cũng thích anh."

 

Biên Tinh Lan đứng im.

 

Hắn như rơi vào trạng thái tĩnh lặng hiếm có, đầu óc choáng váng, âm thanh xung quanh trở nên mơ hồ, chỉ còn đôi mắt hạnh nhân của Đào Tử Điềm là rõ nét.

 

Dù đã biết câu trả lời từ lâu - từ khi biết cậu sẽ tới cuộc họp thường niên, từ nụ hôn vội vã trong xe, nhưng khi nghe thấy lời thừa nhận này, trái tim hắn vẫn bùng nổ trong hưng phấn.

 

Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, Đào Tử Điềm bất ngờ nhắm mắt, ngẩng nhẹ mặt lên, đợi chờ.

 

Cậu muốn hắn hôn?

 

Dưới ánh đèn ấm áp, hàng mi dài của Đào Tử Điềm khẽ rủ, đẹp đến nao lòng.

 

Biên Tinh Lan không kìm được, ôm chặt lấy cậu, môi lần lượt chạm vào mí mắt, sống mũi, rồi cuối cùng là đôi môi mềm mại.

 

"Chúng ta làm lành rồi đúng không?" Đào Tử Điềm thì thầm giữa những nụ hôn.

 

Biên Tinh Lan siết chặt vòng tay, như sợ báu vật vừa tìm lại được sẽ biến mất: "Không phải làm lành. Đây là khởi đầu mới cho tình yêu của chúng ta."

 

[Lời tác giả]

 

① Lời bài hát 《喜欢你,但害怕》- 戴尔基 & 王圣夫

Comments