Trans: Yeekies
"Đào Tử, ngài Biên lại đến rồi đấy, đang chờ cậu ở khách sạn." Ninh Sảng khẽ khom người, thì thầm bên tai Đào Tử Điềm như truyền một tin tối mật.
Lại bắt đầu rồi sao?
Đào Tử Điềm không ngờ Biên Tinh Lan lại dai dẳng đến thế. Một tuần hắn xuất hiện ở đoàn phim đúng hai lần, một lần giữa tuần, một lần cuối tuần, chẳng bao giờ thiếu một buổi.
Dù Biên Tinh Lan nắm rõ lịch trình của cậu, nhưng giờ quay phim thường thất thường, có khi kéo dài đến tận nửa đêm mới trở về khách sạn.
Nếu quay ở thành phố B thì còn đỡ, Biên Tinh Lan có thể thẳng đường đến đoàn phim đón cậu về nhà.
Nhưng nếu ở thành phố khác, hắn phải lặn lội đi về, dù rõ ràng mệt mỏi nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường, chẳng chịu để lộ chút yếu đuối nào.
May sao hôm nay tiến độ quay nhanh, công việc kết thúc sớm, chẳng mấy chốc Đào Tử Điềm đã trở về khách sạn.
Cạch—
Cánh cửa mở ra, nhưng cái ôm mà Đào Tử Điềm mong đợi không đến. Thay vào đó là tiếng thở nhẹ, đều đều vọng ra từ góc phòng.
"Ngủ rồi à?"
Đào Tử Điềm khẽ khép cửa, nhón chân bước vào, cố hết sức không gây tiếng động.
Biên Tinh Lan ngồi tựa vào bàn, nửa người dựa vào tường, đôi lông mày hơi nhíu lại như đang chìm trong giấc ngủ chập chờn, chẳng được yên ổn.
Trời chưa tối hẳn, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xiên qua khung cửa sổ, nhuộm một nửa mái tóc hắn trong sắc màu rực rỡ, lấp lánh như được tô điểm bởi vàng son.
Đào Tử Điềm lặng lẽ tiến lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, một tay chống cằm, thập thò ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Biên Tinh Lan.
Hóa ra anh ấy có lông mi dài thế này sao?
Mắt cậu lần theo từng đường nét trên khuôn mặt hắn, chợt nhận ra mình chưa bao giờ thực sự ngắm khuôn mặt này một cách kỹ lưỡng đến thế.
Tim cậu chợt ngứa ngáy.
Đưa tay lên, Đào Tử Điềm khẽ chạm vào hàng mi dài ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những sợi mi mảnh mai, cố tình trêu chọc cho hắn khó chịu.
Có lẽ vì ngứa, Biên Tinh Lan nhíu mày sâu hơn, vô thức né người sang một bên, vẻ mặt bỗng trở nên bất an, như đang oán trách kẻ quấy rầy giấc ngủ của mình.
Đào Tử Điềm nín cười, rút tay về, không trêu chọc nữa. Cậu khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi lông mày đang nhăn lại, rồi từ từ di chuyển xuống, chạm môi vào đôi môi đang hé mở của Biên Tinh Lan.
Khi hai môi vừa chạm nhau, Đào Tử Điềm vẫn đang tính toán xem làm thế nào để đưa hắn lên giường cho êm ái, thì đột nhiên—
Biên Tinh Lan mở mắt.
Ánh mắt hắn trong suốt, chẳng còn chút dấu vết của cơn buồn ngủ, chỉ toàn là sự tỉnh táo sắc bén.
Ồ—!
Chưa kịp lui lại, Đào Tử Điềm đã bị hắn kéo mạnh vào lòng.
Chiếc lưỡi tham lam xâm nhập, chiếm lĩnh từng ngóc ngách, không chừa chỗ trốn, cuồng nhiệt và bức bối đến nghẹt thở.
Đào Tử Điềm bị nụ hôn này dồn ép đến mức phải túm chặt vạt áo Biên Tinh Lan, nín thở, kìm nén từng âm thanh, cố nuốt trôi tiếng rên nghẹn ngào trong cổ họng.
Nhưng Biên Tinh Lan quá hiểu thói quen của cậu. Một tay hắn siết chặt tay cậu, đầu ngón tay kia khẽ cù vào lòng bàn tay, đầy ác ý và trêu ngươi.
Những ngón tay bắt đầu tê rần như kiến bò, hơi nóng từ toàn thân dồn xuống tựa ngọn lửa âm ỉ chực chờ bùng lên, chỉ chờ một khoảnh khắc mất kiểm soát là sẽ bốc cháy dữ dội không ngăn được.
Nếu cứ để họ mải mê khóa môi như thế này, e rằng phải đợi đến tận nửa đêm mới được dùng bữa tối.
Đào Tử Điềm chớp mắt mở ra, định đứng dậy thoát khỏi vòng vây của đôi tay kia, nhưng bất ngờ lạc vào ánh mắt dịu dàng khác thường của Biên Tinh Lan.
Hai đôi mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ngỡ ngàng.
Nụ hôn cuồng nhiệt bỗng chuyển sang êm ái lạ thường, đầu lưỡi từ chỗ xâm chiếm hung hãn rút lui, chỉ còn lại sự áp sắc của đôi môi mềm mại, khi thì chạm nhẹ rồi tách ra, khi lại đan vào nhau thật chặt, nhẹ nhàng mà dai dẳng không dứt.
Ngọn lửa đam mê vụt tắt nhường chỗ cho trò chơi tình tứ kéo dài đầy khiêu khích.
Trong lòng Đào Tử Điềm nổi lên cơn ngứa ngáy khó hiểu, khiến cậu bỗng trở nên bứt rứt khó chịu.
Đôi môi Biên Tinh Lan lại một lần nữa rời đi rồi quay về như đang chơi trò đuổi bắt.
Không kiềm chế được nữa, Đào Tử Điềm chủ động đáp trả, hơi thở gấp gáp thoát ra từ chóp mũi ửng hồng, tiếng rên khe khẽ vô tình lọt qua kẽ môi.
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn càng lúc càng đậm sắc, chuyển dần sang màu cam đỏ thẫm như rượu vang.
Vầng trăng lặng lẽ trèo lên ngọn cây, ánh trăng bạc cùng làn gió xuân ùa vào phòng, mang theo hương hoa cỏ nồng nàn đặc trưng của tiết trời giao mùa.
"Anh không mệt ư? Không thấy đói sao?" Đào Tử Điềm nằm vật ra mép giường, toàn thân rã rời sau trận "tra tấn" không công bằng.
"Chờ chút nữa thôi, đồ ăn tối sắp được dọn lên rồi." Biên Tinh Lan cầm máy sấy trên tay, vừa lau qua mái tóc hơi ẩm của mình bằng khăn bông.
Vì yêu cầu vai diễn mới, tóc Đào Tử Điềm đã dài hơn trước, phần dài nhất chấm tới gáy. Mái tóc ẩm ướt không thể chỉ dùng khăn thấm mà phải dùng tới luồng hơi nóng trong vài phút.
Gió nóng ùa qua từng sợi tóc, hơi nước bốc lên nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc, Biên Tinh Lan tắt máy, nhẹ nhàng vén những lọn tóc xõa ngang vai Đào Tử Điềm ra sau, tỉ mỉ chỉnh sửa từng phần cho đến khi vừa ý mới thôi.
"Xong rồi, giờ thì em đẹp rồi đấy." Giọng hắn êm ái như đang dỗ dành trẻ nhỏ, tay không quên búng nhẹ vào má Đào Tử Điềm đang ửng hồng.
Đào Tử Điềm từng nghi ngờ Biên Tinh Lan có thói quen kỳ lạ là thích chăm sóc cậu như trẻ con - vỗ về khi cậu ngủ, thỉnh thoảng còn sắm sửa nguyên bộ sưu tập haute couture mới nhất rồi bắt cậu thử từng bộ, biến cậu thành con búp bê trang điểm của hắn.
Khi được hỏi thẳng, Biên Tinh Lan chỉ cười đáp:
"Anh không coi em như trẻ con đâu, chỉ là em quá đỗi đáng yêu thôi. Thật ra, anh luôn muốn cắn vào cái má phúng phính của em, nhưng sợ em nghĩ anh là kẻ bi3n thái nên đành nhịn."
Dĩ nhiên, cuối cùng vì chiều lòng người ấy, Đào Tử Điềm vẫn để cho hắn thỏa mãn cắn nhẹ mỗi bên má một cái.
Kẻ bi3n thái ấy không thể kiềm chế h@m muốn nên hai người thường xuyên dùng bữa tối lúc nửa đêm.
Đào Tử Điềm ít khi thấy đói vì tính chất công việc buộc cậu phải ăn uống hạn chế.
Nhưng Biên Tinh Lan là dân nghiệp dư, cần duy trì khối cơ săn chắc. Chỉ cần ăn uống thất thường, cơ thể hắn lập tức sụt cân. Thêm nữa, mấy năm rượu chè liên miên khiến dạ dày hắn yếu đi trông thấy.
Sợ ăn mặn sẽ bị phù mặt ngày hôm sau, Đào Tử Điềm chỉ dám ăn đĩa thịt luộc lạt nhạt để lấp đầy bụng.
"Ăn chậm thôi." Đào Tử Điềm đặt đũa xuống, nghiêm giọng nhắc nhở: "Đừng có nuốt chửng như vậy."
Dưới ánh mắt giám sát của cậu, Biên Tinh Lan đành nhai chậm rãi, nghiền nát từng hạt cơm trước khi nuốt.
Đào Tử Điềm ngồi ngây ra nhìn, vẻ ngoài bình thản nhưng đầu óc đang tính toán chuyện khác.
Thứ Sáu này là sinh nhật Biên Tinh Lan, nhưng hắn chưa bao giờ nhắc đến hay tổ chức. Đào Tử Điềm phải lén hỏi Lâm Thù mới biết được ngày sinh trên giấy tờ của hắn.
"Chủ nhật này anh có đến trường quay không?" Đào Tử Điềm giả vờ thờ ơ hỏi.
Biên Tinh Lan ngừng nhai, cảnh giác: "Có chuyện gì à?"
"Không có gì. Nếu anh đến, em sẽ nhờ đạo diễn dời lịch quay để hoàn thành sớm hơn." Đào Tử Điềm nói dối.
Nghe vậy, Biên Tinh Lan gật đầu: "Anh sẽ quay lại sau. Đừng vì anh mà ép đạo diễn, kẻo ông ấy nghĩ em làm việc thiếu chuyên nghiệp."
Người này lúc nào cũng đối xử với cậu như đứa trẻ không biết gì!
Đào Tử Điềm bĩu môi: "Em biết rồi!"
Theo thỏa thuận, cảnh quay thứ Sáu được ưu tiên dời lên. Sáng hôm ấy, Đào Tử Điềm rời trường quay, hối hả trở về thành phố B.
Theo thông tin của trợ lý, Biên Tinh Lan hiện đang đi công tác tại thành phố S, phải đến tối muộn mới trở về nhà.
Chiều hôm ấy, Đào Tử Điềm hối hả mở gói hàng vừa giao đến, lấy ra tất cả những món đồ trang trí đã đặt mua trên mạng.
Căn nhà chìm ngập trong thứ ánh sáng ấm áp hình ngôi sao lấp lánh.
Cậu băn khoăn không biết nên tặng quà gì cho phải lẽ.
So với Biên Tinh Lan, cậu chẳng có chút năng khiếu nghệ thuật nào đáng kể. Ít nhất hắn còn biết vẽ vời đôi chút và chơi được vài bản nhạc violin đơn giản, dù tay nghề chưa thật sự điêu luyện nhưng gu thẩm mỹ cơ bản vẫn hơn hẳn người thường.
Trong khi đó, khả năng ca hát của Đào Tử Điềm gần như bằng không, mọi tiết mục biểu diễn tối của cậu đều phải thu âm sẵn khiến các kỹ sư âm thanh nhiều phen bực mình. Ngay cả việc học mấy bài tình ca đơn giản để hát tặng người yêu cũng là điều quá sức với cậu.
Sau hồi suy tính, Đào Tử Điềm quyết định vẽ vài bức tranh sơn dầu. Cậu chọn một số bức ảnh chụp Biên Tinh Lan làm mẫu, nhờ người vẽ lại thành chân dung, đồng thời sao chép thêm bức ảnh chung của cả hai.
Tất nhiên, ngoài những món quà vật chất này, cậu còn khoác lên mình chiếc quần đùi màu đào mà Biên Tinh Lan hằng ao ước. Vì kiểu dáng quá bắt mắt, món đồ này vẫn thường bị cất kỹ trong ngăn kéo.
Để phối đồ hoàn chỉnh với chiếc thắt lưng mảnh quanh eo của quần hai dây, Đào Tử Điềm còn diện thêm quần ống rộng lưng thấp cùng áo phông bó sát để lộ eo thon. Khi cậu mặc xong đủ bộ từ trong ra ngoài thì trời đã chập choạng tối.
[Đào Tử Điềm: Anh ấy đã hạ cánh chưa? Còn bao lâu nữa thì về đến nơi vậy?]
[Trợ lý Tiểu Tinh: Chuyến bay bị hoãn, dự kiến khoảng hai tiếng nữa mới về đến nhà.]
Tạo bất ngờ luôn là trò chơi của sự kiên nhẫn.
Sau cả buổi chiều bận rộn, Đào Tử Điềm cũng thấm mệt, cậu chỉ bật chiếc đèn ngôi sao mờ ảo rồi đặt lưng lên ghế sofa nghỉ ngơi.
Ban đầu cậu chỉ định chợp mắt nửa tiếng, nào ngờ nhắm mắt lại là thiếp đi lúc nào không hay. Trong cơn mơ màng, cậu tắt chuông báo thức rồi ngủ say như chết cho đến tận nửa đêm mới chợt tỉnh.
Khi mở mắt trở lại, cả không gian chìm trong bóng tối, ánh sao trang trí cũng đã tắt ngấm.
Đào Tử Điềm ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn quanh dưới ánh trăng mờ ảo, phát hiện mình không còn ở phòng khách mà đang nằm trên giường ngủ.
Hay mình vừa mộng du?
Hay là Biên Tinh Lan đã về nhà và bế cậu vào phòng ngủ?
Nhưng trên giường chỉ có một mình cậu, Biên Tinh Lan giờ đang ở đâu?
Đào Tử Điềm bật dậy khỏi giường, lắng tai nghe những âm thanh xung quanh.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng đàn violin yếu ớt vọng lên từ tầng dưới, cao độ chuẩn xác đến mức khó tin đó chắc chắn không phải do Biên Tinh Lan chơi.
Cậu nhón chân bước ra khỏi phòng ngủ.
Không khí tràn ngập hương hoa ngào ngạt. Càng xuống gần tầng dưới, mùi hương càng đậm đặc và tiếng đàn càng trở nên rõ rệt.
Phòng khách ngập tràn ánh sáng ấm áp và những đóa hồng phấn nở rộ. Hoa nhiều đến mức gần như phủ kín sàn nhà, chỉ chừa lại lối đi nhỏ hẹp.
Biên Tinh Lan đang ngồi bên cửa sổ, tay phải cầm cọ chấm vào màu vẽ, tay trái kẹp vài chiếc bút giữa các ngón tay.
Dù Đào Tử Điềm đã cố ý giảm bước chân, Biên Tinh Lan vẫn lập tức nhận ra sự hiện diện của cậu và ngẩng đầu lên.
Một vệt sơn đỏ loang lổ trên gương mặt hắn, không hề trông buồn cười mà gợi lên vẻ dũng sĩ từ trận mạc trở về. Ánh mắt hắn dịu dàng, bình thản nhưng ẩn chứa chiều sâu khó tả.
Đào Tử Điềm quên bẵng ý định tạo bất ngờ sinh nhật, đờ đẫn bước tới gần: "Anh đang vẽ gì thế?"
"Vẽ em đấy." Biên Tinh Lan khẽ cúi đầu, thêm vài nét bút cuối cùng rồi dùng khăn giấy lau sạch cọ vẽ.
Quả nhiên trên bức tranh là hình ảnh Đào Tử Điềm với dáng vẻ ngẩng cao đầu, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò xen lẫn nghi hoặc, phía sau là rừng hoa hồng phấn bung nở.
So với những bức tranh sơn dầu đặt hàng của cậu, tác phẩm này chan chứa tình cảm hơn hẳn. Lần đầu tiên Đào Tử Điềm cảm nhận được thông điệp từ một bức tranh sơn dầu.
"Em từng như thế này bao giờ nhỉ?" Cậu cúi người quan sát kỹ lưỡng.
"Ngày 22 tháng Giêng năm ngoái, em đã nói anh không phải thứ dơ bẩn." Biên Tinh Lan nắm lấy cổ tay Đào Tử Điềm, kéo cậu ngồi lên đùi mình.
Thì ra ngày ấy chính là mật khẩu điện thoại của Biên Tinh Lan.
Thì ra trong mắt hắn, khoảnh khắc ấy của cậu rạng rỡ đến thế.
Đào Tử Điềm nhớ như in hình ảnh ngày hôm đó, chỉ là không nhớ rõ ngày tháng.
"Anh thích em từ hồi đó à?" Vừa ngắm bức chân dung, cậu vừa hỏi.
"Anh không rõ nữa." Biên Tinh Lan siết chặt tay cậu, thì thầm: "Nhưng khi em nhặt sợi lông trên áo anh, anh thấy em đáng yêu lắm. Nếu em không chủ động, anh đã đưa em về nhà từ lâu rồi."
Những ngón tay đan vào nhau, khóa chặt.
Đào Tử Điềm đã xem hết toàn bộ bức tranh, cậu ngả đầu ra phía sau, tựa vào vai Biên Tinh Lan mà thủ thỉ: "Chúc mừng sinh nhật anh."
"Hôm nay không phải sinh nhật anh." Biên Tinh Lan khẽ lắc đầu, giọng điệu bình thản như đang kể chuyện người khác: "Anh không biết ngày sinh của mình, cũng chẳng có ai trên đời này biết được điều đó."
Hóa ra, Biên Tinh Lan chào đời tại một bệnh viện phụ sản tư nhân đã phá sản, mọi giấy tờ đều bị tiêu hủy, những người biết rõ ngày sinh của hắn đã về với cát bụi từ lâu. Hắn chẳng buồn tốn công sức đi tra cứu, bởi với hắn đó là việc làm vô ích, chỉ phí hoài thời gian mà thôi.
Trái tim Đào Tử Điềm bỗng thắt lại. Càng nghe giọng điệu thờ ơ của Biên Tinh Lan, cậu lại càng thấy bứt rứt khó chịu.
Mím chặt môi, Đào Tử Điềm bất ngờ xoay người, đối diện thẳng với Biên Tinh Lan. "Vậy thì anh chọn lấy một ngày làm sinh nhật đi. Em sẽ khắc ghi ngày ấy, mỗi năm chúng ta cùng nhau ăn mừng." Giọng cậu bỗng dưng gay gắt, dù chính bản thân cũng không hiểu vì sao mình nổi giận.
"Không cần đâu." Biên Tinh Lan khẽ cười: "Hôm nay chúng ta cứ việc ăn mừng trước cũng được."
Đào Tử Điềm còn đang ngơ ngác chưa hiểu ý tứ, bỗng bàn tay phải bị nắm chặt. Một chiếc nhẫn còn hơi ấm được hắn nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cậu.
"Hôm nay không phải sinh nhật của anh, nhưng nếu em đồng ý, từ nay về sau chúng ta có thể kỷ niệm ngày cầu hôn thành công." Biên Tinh Lan mỉm cười, nâng bàn tay Đào Tử Điềm lên môi, đặt lên chiếc nhẫn một nụ hôn nhẹ nhàng.
Chiếc nhẫn của Đào Tử Điềm trong suốt lấp lánh, được chế tác từ viên kim cương hồng được cắt tỉa bằng tia laser tinh xảo, mặt nhẫn khắc hình những ngôi sao nhỏ lấp lánh. Trong khi đó, chiếc nhẫn của Biên Tinh Lan làm từ hổ phách đen bóng, trên mặt nhẫn chạm khắc hình quả đào nhỏ bằng bạc tinh xảo.
"Anh... anh biết em định tổ chức sinh nhật cho anh?" Đào Tử Điềm ngập ngừng hỏi. Mọi chuyện dường như đã được hắn tính toán chu đáo từ lâu, chẳng phải quyết định bộc phát nhất thời.
"Là trợ lý của anh, em tưởng có thể giấu anh điều gì sao?" Biên Tinh Lan ho nhẹ một tiếng: "Nếu bây giờ em chưa muốn nhận lời, sang năm anh sẽ cầu hôn lại."
"Vậy nếu sang năm em vẫn không đồng ý thì sao?" Đào Tử Điềm cố ý trêu chọc.
"Vậy thì năm nào anh cũng sẽ hỏi em một lần, cho đến khi em gật đầu." Giọng Biên Tinh Lan bỗng chùng xuống, lộ chút lo âu không biết đối phương nghĩ gì.
"Đồ ngốc!"
Đào Tử Điềm hắng giọng, bỗng nghiêm mặt lên: "Biên Tinh Lan tiên sinh, ngài có bằng lòng kết hôn với em, cùng nhau sống trọn đời, cho đến khi em trở thành quả đào già nua hay không?"
Biên Tinh Lan sửng sốt, hoàn toàn bất ngờ trước màn đảo ngược tình thế này.
Không nghe thấy hồi âm, Đào Tử Điềm sốt ruột thúc giục: "Anh mau hứa với em đi!"
Đôi mắt hạnh nhân của cậu mở to đầy thiết tha, khiến trái tim Biên Tinh Lan chùng xuống, chỉ muốn ôm lấy hôn thật sâu.
Biên Tinh Lan bật cười, vừa hôn lên môi Đào Tử Điềm vừa thì thầm: "Anh đồng ý, Tiểu Đào Tử tiên sinh."
【Lời tác giả】
Ngoại truyện của Biên Đào kết thúc ở đây.
Những phần còn lại chỉ xoay quanh Trì Trì (học sinh giỏi nhất) và Thù Nhi (kẻ bắt nạt ở trường)~
Những mẩu chuyện nhỏ mà các nhân vật nhắc đến đôi khi sẽ được đưa vào tập ngoại truyện miễn phí đính kèm.
Comments