Chương 4

Chương 4

Dùng tiền lương để đầu tư, nói thì dễ nhưng làm lại khó.

Nhà tôi cũng khá giả, tiền sinh hoạt hàng tháng của tôi là 6 triệu, vốn dĩ tôi đã quen tiêu tiền thoải mái.

Mỗi tháng chỉ giữ lại 2 triệu để sinh hoạt, chẳng khác nào tự thách thức bản thân.

Ban đầu tôi chỉ mua thực phẩm giảm giá ở siêu thị, mua quần áo hết mùa ở trung tâm thương mại, nhưng vẫn không đủ.

Giảm giá không giải quyết được vấn đề của tôi.

Sau hai tháng thất bại, dưới sự nhắc nhở của Thẩm Hoa, tôi nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Với tiêu chuẩn chi tiêu 2 triệu mỗi tháng, tôi không nên đến siêu thị và trung tâm thương mại.

Nơi tôi nên đến là chợ, và không nên chi tiền mua quần áo.

Vậy là năm tốt nghiệp đó, khi các bạn nữ cùng khóa thoải mái tài chính, bắt đầu mua những đồ trang sức không cần thiết, tôi lại đi ngược dòng, tiết kiệm từng đồng, thậm chí không mua nổi một cốc trà sữa.

Cảnh tượng thường thấy là, sau khi tan làm, chen chúc trên xe bus, tàu điện ngầm, kéo lê thân xác mệt mỏi, tôi vẫn phải vào chợ mua thức ăn về nấu.

Thường thì đến khi hai món ăn được dọn lên bàn, đã gần chín giờ tối. Ăn xong, cả người tôi như rã rời trên ghế.

Tất nhiên, Thẩm Hoa không để tôi làm hết việc nhà, khi đó tình cảm chúng tôi đang nồng nàn, việc nhà đều tranh nhau làm.

Đến mức tôi đã bỏ qua nhiều điều.

Ví dụ như thấy mức sống của tôi giảm đột ngột, thường vì một khoản chi tiêu nhỏ mà nội tâm đấu tranh, mặt đỏ bừng. Thẩm Hoa không hề nói một lời an ủi, như “Bảo bối, đừng tự ép mình quá, thế là đủ rồi”.

Không, anh ta chưa từng nói câu nào giúp tôi gánh vác trách nhiệm.

Anh ta cứ như không thấy gì, không nói một lời, như thể đó là điều đương nhiên tôi phải làm.

Đúng vậy, với tư cách là cổ đông, tôi thực sự có nghĩa vụ đầu tư, nhưng với tư cách bạn gái thì sao?

Nhiều chuyện không nên nghĩ kỹ, càng nghĩ càng thấy mình ngu.

Từ xa hoa chuyển sang giản dị thật khó.

Trong kinh nghiệm thắt lưng buộc bụng của tôi, những điều trước đây chỉ là khởi đầu, cơn ác mộng còn chưa kết thúc, và có xu hướng ngày càng tồi tệ hơn.

Tôi từ tiết kiệm chi tiêu dần dần không dám bị bệnh, bị bệnh không dám mua thuốc đắt, đi chợ cũng không dám hỏi giá trái cây, những thứ đó tốn kém lắm.

Thời gian trôi qua, tôi mua trái cây rẻ về nhà, nấu chín với đường, như ăn đồ hộp. Khi ăn vào miệng, tôi đã quen với sự nghèo khó, phát ra tiếng thở dài mãn nguyện.

Nhưng cuộc sống không buông tha tôi, thường sợ gì thì sẽ gặp nấy. Khi cúm A bùng phát, tôi đã bị nhiễm vài lần.

Comments