Lần đầu tôi không để tâm, cho đến khi triệu chứng bùng phát, tôi mới cảm thấy mình thật sự không chịu nổi.
Cả người từ cơ bắp đến xương cốt, không chỗ nào không đau như muốn vỡ ra, sốt cao làm mắt đỏ ngầu, đầu óc mơ hồ. Nhân lúc tỉnh táo, tôi gọi Thẩm Hoa đưa tôi đi bệnh viện.
Thẩm Hoa vội vã về nhà từ công ty, đỡ tôi ngồi dậy, đưa nước và thuốc trước mặt tôi.
Tôi lờ mờ hỏi: “Thuốc gì?”
Thẩm Hoa bình tĩnh: “Thuốc cảm thông thường, anh hỏi đồng nghiệp rồi, bệnh này coi như cảm cúm là được.”
Tôi uống thuốc của anh ta, không hề thuyên giảm, nhưng cũng không yêu cầu đi bệnh viện nữa, chịu đựng như bị tra tấn ba ngày, rồi từ từ khá hơn
Khi đó tôi vẫn làm việc ở công ty lớn, các đồng nghiệp nữ nghe nói triệu chứng cúm A của tôi rất nặng, trách tôi: “Chị cũng thật là, chưa nghe à? Uống Oseltamivir trong vòng 24 giờ có thể tránh được triệu chứng nặng.”
Dù nghe vậy nhưng Oseltamivir bán tới hơn hai trăm nghìn đồng một hộp, nhà tôi lại không có. Thẩm Hoa cũng không mua cho tôi uống.
Tôi cảm thấy hối hận, lần đầu tiên cảm thấy, sự đồng điệu giữa chúng tôi trong việc tiết kiệm tiền không phải là điều không đáng.
Lần thứ hai bị cúm A, tôi không còn ngây thơ nữa. Tôi không muốn bỏ tiền mua thuốc, nhưng tôi có thể xin.
Trong số đồng nghiệp của tôi, có người gia đình khá giả, tôi lấy lý do bệnh phát đột ngột chưa kịp mua thuốc, xin được ba viên thuốc từ cô ấy, và nhờ đó mà tôi vượt qua được lần thứ hai.
Đến lượt Thẩm Hoa bị bệnh, một người đàn ông cao lớn đột nhiên ngã bệnh, nắm chặt tay tôi nói: “Hi Nghi, anh không ngờ bệnh này lại hành hạ người như vậy.”
Rồi nói tiếp: “Anh thấy lần trước em uống Oseltamivir, cho anh uống với.”
Tôi quay đầu nhìn anh ta nghi hoặc, hóa ra anh ta cũng biết đến loại thuốc này. Vậy lần đầu tôi bị bệnh, sao anh ta không mua cho tôi uống?
Đang nghĩ, Thẩm Hoa dường như đọc được suy nghĩ của tôi, anh ta lẩm bẩm: “Anh thấy lần trước em bệnh nặng quá, nên hỏi bạn ở hiệu thuốc, họ nói uống Oseltamivir rất hiệu quả.”
Lời giải thích này nghe có vẻ như đang bào chữa, tôi không thể chấp nhận được.
Tôi không phải kẻ mù quáng vì tình yêu, tôi chỉ là tình đầu, toàn tâm toàn ý, nhưng tôi không ngốc.
Có lẽ anh ta đã biết từ sớm rằng thuốc này hiệu quả, nhưng lại nhìn tôi đau đớn mà không nỡ mua. Bây giờ anh ta không chịu nổi nữa, đành phải nhắc đến, nhưng lại che giấu suy nghĩ của mình.
Nhưng đã muốn tiết kiệm tiền, thì cùng tiết kiệm cho đều.
Tôi nói với anh ta, thuốc của tôi là xin từ người khác, chỉ có ba viên, uống hết là hết.
Anh ta không dám yêu cầu tôi mua thuốc nữa, đành phải chịu đựng.
Trong thời gian đó, anh ta đau đến nỗi r*n r*, cả đêm không ngủ được, tôi đều giả vờ không biết.
Trong đó có cả sự giận dỗi và lạnh lùng.
Comments