Trời dần ngả về tối, phía xa nơi chân trời là ánh hoàng hôn vàng rực rỡ.
Trên đồng bằng nhấp nhô những thôn xóm, khói bếp lượn lờ bốc lên, bóng trăng nhàn nhạt xuất hiện từ một hướng khác phía chân trời.
Một thành trì thấp thoáng hiện ra ở giao điểm của bầu trời và mặt trăng.
Ma tu một đường vẫn luôn trầm mặc nhìn thấy thành trì này, đột nhiên lên tiếng: "Ngự gió cũng rất mệt, phía trước là Lăng Vân Thành, hay chúng ta vào thành mua thú cưỡi hoặc phi hành khí rồi đi tiếp?"
Thẩm Quân Ngọc trong lòng khẽ động, không khỏi liếc nhìn ma tu.
Ma tu nhìn thấy ánh mắt này của Thẩm Quân Ngọc, không giải thích mà chỉ mỉm cười hỏi lại: "Đi không?"
Thẩm Quân Ngọc nhìn đôi mắt đen mang ý cười dưới chiếc mặt nạ bạc của ma tu, biết bản thân ma tu cũng không có ý gì, có lẽ hắn thấy y đã tiêu hao quá nhiều trong trận đấu với Nguyên Mục Châu, ngự kiếm nửa ngày trời cũng mệt mỏi, cho nên mới đề xuất như vậy.
Trong lòng dâng lên một chút cảm kích, Thẩm Quân Ngọc cũng không ái ngại mà chỉ gật đầu.
Thấy Thẩm Quân Ngọc đồng ý, ma tu bèn nói thêm: "Danh tiếng của Thẩm thiếu tông chủ quá lớn. Nếu trực tiếp vào thành như thế, e là chưa đến một khắc sẽ có người mật báo tin tức."
"Trước tiên hãy dịch dung đi."
Thẩm Quân Ngọc hiểu ý, âm thầm làm một khẩu quyết, thay đổi diện mạo của mình, biến thành một chàng trai có dung mạo bình thường thanh tú.
Chỉ là khí chất siêu phàm xuất trần dưới bộ bạch y thoát tục không hề thay đổi chút nào.
Sau khi Thẩm Quân Ngọc dịch dung xong, ma tu cứ chăm chú nhìn Thẩm Quân Ngọc, ánh mắt lóe lên ánh sáng bất định, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thẩm Quân Ngọc thấy vậy không khỏi hỏi: "Sao thế? Thuật dịch dung của ta có sơ hở à?"
Ma tu nghe xong mới hoàn hồn lại, sau đó hắn cười khanh khách lắc đầu nói: "Không có, nhưng mà cách ăn mặc và khí chất của cậu vẫn không giống tu sĩ bình thường, ngược lại trông càng bắt mắt hơn."
Lần này đến lượt Thẩm Quân Ngọc nói không nên lời.
Y hay nghe theo lời khuyên, nên lục lọi nhẫn trữ vật của mình, thay bạch y ra, tìm một bộ y phục tu sĩ màu xanh lam thông thường rồi mặc vào.
Ma tu đánh giá một lúc mới gật gật đầu: "Tuy vẫn còn hơi bắt mắt nhưng cũng được lắm rồi."
Nói xong, ma tu thu lại tầm mắt, cũng không né tránh, cứ thế đưa tay tháo xuống chiếc mặt nạ bạc trước mặt Thẩm Quân Ngọc, bản thân cũng thay một bộ đồ tu sĩ màu xanh da trời đơn giản.
Thẩm Quân Ngọc vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh theo dõi sự biến hóa của ma tu, lúc này, y chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú cũng chỉ có thể coi là khá đẹp trai tương tự mình.
Y biết, hiển nhiên ma tu cũng đã dịch dung.
Nhưng vào lúc này, không hiểu sao y lại thấy tò mò, không biết khuôn mặt thật của ma tu trông như thế nào.
Nhưng Thẩm Quân Ngọc cũng hiểu, loại chuyện này hiện tại không phải là chuyện y nên tò mò.
Vì vậy sau một lúc im lặng, Thẩm Quân Ngọc mới hỏi một vấn đề khác.
Y hỏi: "Dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, các hạ có thể nói cho ta biết tên được không?"
Dừng một chút, Thẩm Quân Ngọc lại nói: "Nếu thấy bất tiện thì cũng không sao."
Cuối cùng ma tu cũng ngước mắt lên nhìn Thẩm Quân Ngọc.
Một lúc sau, hắn thản nhiên cười đáp: "Có gì bất tiện chứ? Ta họ Văn, tên chỉ một chữ Túc."
Thẩm Quân Ngọc nghe xong, hơi kinh ngạc gật đầu: "Tên hay, nhưng lại rất giống tên của một vị đại năng của Ma tộc. Suýt chút nữa ta đã nghe nhầm."
Ma tu im lặng một lúc, mặt không đổi sắc nói: "Ta coi như cậu đang khen ta đấy."
·
Khi hai người vào Lăng Vân Thành thì vầng trăng sáng đã treo cao trên bầu trời.
Đường phố Lăng Vân Thành vẫn đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, rất nhiều cửa hàng vẫn đang mở cửa.
Hai người đều có mục đích rõ ràng, sau khi bàn bạc xong, họ đi đến một cửa hàng bán phi hành khí.
Lúc này, chủ quán đã mơ màng buồn ngủ rồi, thấy có khách đến, liền gồng mình tiếp đãi họ.
Thẩm Quân Ngọc vừa định bảo ông chủ giới thiệu mấy món pháp bảo trong cửa hàng thì đột nhiên bên ngoài có tiếng huyên náo rất ồn ào.
Láng máng có thể nghe thấy những từ như "Ngọc Hoành Tông", "thiếu tông chủ".
Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc đều có thính giác cực nhạy bén, nghe thấy mấy chữ này, liền đưa mắt nhìn nhau.
Hai người tâm ý tương thông.
Bấy giờ, Văn Túc quyết định thật nhanh, trước khi chủ quán mơ màng buồn ngủ kia hoàn toàn tỉnh táo, hắn liền giơ tay đập vỡ quầy hàng!
Thò tay lấy ra một chiếc thuyền bạch ngọc rồi bỏ đi.
Động tác của Văn Túc cực nhanh, đến khi ông chủ định thần lại, trước mặt chỉ còn lại quầy hàng bừa bộn.
Chủ quán há miệng, bày ra vẻ mặt như muốn khóc tới nơi, đang định hét lên thì bỗng nhiên, một túi gấm hoa lệ tinh xảo bay qua không trung, phóng thẳng vào miệng ông.
Tiếng kêu la của ông chủ lập tức bị chặn lại.
Trong mơ hồ, chủ quán nhìn thấy một mảnh tay áo màu lam.
"Phì, phì, phì" mấy tiếng, chủ quán vội rút túi gấm ra khỏi miệng, tức giận thở hổn hển định ném đi, nhưng ông ta chợt cảm nhận được một tia linh khí trong lành phát ra từ bên trong túi gấm.
Chủ quán giật thót trong lòng, tức thì mở túi gấm ra.
Một viên dạ minh châu to bằng nắm tay đang tỏa sáng dịu nhẹ.
Thấy viên dạ minh châu này, chủ quán chợt há hốc mồm, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Trên Lăng Vân Thành.
Một người mặc áo xanh lam và một người mặc áo xanh da trời ngự gió lướt qua trên mái nhà, họ vừa rời khỏi thành trì, vừa lắng nghe động tĩnh trong tửu lâu và trên đường phố.
Thẩm Quân Ngọc nghe một hồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, hắn và Văn Túc đã bị treo thưởng truy nã.
Tuy nhiên, người treo thưởng truy nã không phải Kiếm Tông hay Ngọc Hoành Tông, mà là Linh Ngọc Tông.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, chắc chắn là Lâm Thù Ý đã ra lệnh truy nã.
Song song đó, cũng có rất nhiều tin đồn nhảm lan truyền ra ngoài, đa phần đều cho rằng y đã bị ma tu đoạt xá, tính tình thay đổi trầm trọng, nếu bắt được thì dù là sống hay chết, chỉ cần đưa về Linh Ngọc Tông thì sẽ được trọng thưởng.
Mà lúc này, trong tửu lâu có một tu sĩ lớn tiếng ba hoa: "Nói nhảm, lúc đó ta có mặt ở hiện trường, nhìn thấy không phải như thế!"
Mọi người vội vàng kêu gọi gã ta kể lại.
Gã tu sĩ lắc đầu say khướt nói: "Nguyên nhân là bởi vì Thẩm thiếu tông chủ nọ bị Nguyên thiếu tông chủ cắm sừng, tiểu tam còn là đệ đệ ruột của y, ha! Thẩm thiếu tông chủ trong cơn tức giận liền dứt khoát thông đồng với một ma tu, hai người cao bay xa chạy rồi."
Lập tức có người không tin.
"Không phải là đoạt xá sao? Vậy cho dù Thẩm thiếu tông chủ có buồn đến đâu thì cũng không đến nỗi bỏ trốn cùng một ma tu chứ, tự hủy hoại tương lai của mình sao?"
"Hầy dà, chính mắt ta nhìn thấy, sao có thể sai được? Lúc đó Thẩm thiếu tông chủ mắt đưa mày lại với tên ma tu, công khai nắm tay nhau, nói nhỏ cho các ngươi biết không chừng hai người đó đã lên giường với nhau rồi, nếu không thì sao Thẩm thiếu tông chủ lại cam tâm tình nguyện theo hắn chứ, chắc chắn đã bị——?
Giọng nói huênh hoang bốc phét của gã tu sĩ còn chưa kịp dứt thì đột nhiên, có một tiếng nổ lớn vang lên, mái nhà tửu lâu trực tiếp bị xuyên thủng một lỗ lớn!
Ngay sau đó, một luồng ma khí đen đỏ xuyên qua như một thanh kiếm, đâm thẳng vào lồng ngực của gã tu sĩ vênh váo tự đắc.
Gã tu sĩ trợn to hai mắt, miệng há hốc, chưa kịp nói gì đã phun ra một búng máu rồi ngã thẳng xuống cầu thang——
Trong lúc nhất thời, cả tửu lâu liền hỗn loạn!
Mọi người đều lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy ma khí màu đen đỏ đó.
Lập tức có người hét lên: "Là ma tu! Chẳng lẽ là tên đã chạy trốn cùng Thẩm thiếu tông chủ ở bí cảnh!"
"Là hắn, chính là hắn. Màu sắc của ma khí khác với ma tu bình thường!"
Người kia vừa hét lên câu này, tửu lâu càng trở nên hỗn loạn, vô số pháp bảo pháp khí sáng lên, kẻ đánh người đuổi.
Tuy nhiên, Văn Túc sau khi đánh một đòn này liền rút lui, lợi dụng đám đông hỗn loạn rời khỏi Lăng Vân Thành cùng Thẩm Quân Ngọc.
Lúc này, họ đang đứng ở một nơi hoang vu, từ xa nhìn cảnh náo loạn trong Lăng Vân Thành.
Xa xa, phía trên tửu lâu trong Lăng Vân Thành phát ra vô số tia sáng, lục soát khắp nơi, nhưng không có cái nào hướng về phía họ.
Văn Túc đứng trong gió nhìn một màn này, thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới quay sang nhìn Thẩm Quân Ngọc ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu, vừa rồi ta tức quá, suýt nữa đã làm bại lộ chúng ta."
Dừng một chút, hắn lại lạnh giọng nói: "Có điều miệng của tên kia quá bẩn thỉu, nghe mà chướng lỗ tai, nên ta mới ra tay."
Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc mới nhìn hắn: "Sao cậu phải xin lỗi?"
Văn Túc hơi giật mình.
Ánh mắt Thẩm Quân Ngọc trong suốt dịu dàng đến lạ, y đối diện với ánh nhìn ngạc nhiên của Văn Túc một lúc lâu, mới mỉm cười nói: "Cậu ra mặt thay ta, ta rất vui, sao có thể trách cậu được?"
Thẩm Quân Ngọc khi cười trông rất bình tĩnh, ánh sáng trong mắt hết sức dịu dàng.
Sống lại một đời, y không bao giờ né tránh việc bày tỏ cảm xúc yêu, ghét của mình nữa.
Còn Văn Túc nhìn thấy ánh mắt này của Thẩm Quân Ngọc, hắn trầm mặc hồi lâu, trái tim cũng khe khẽ đập rộn lên.
Sau đó, hắn giấu đầu lòi đuôi quay mặt đi, khóe miệng lại không kìm xuống được, bình thản nói: "Vậy thì tốt, ta còn sợ cậu cảm thấy tên ma tu như ta làm hư cậu rồi."
Thẩm Quân Ngọc ngạc nhiên: "Chẳng phải bây giờ ta cũng là ma tu sao? Đâu ra chuyện làm hư chứ?"
"Huống chi bọn họ đều nói ta lừa gạt cậu, có khi còn đang lợi dụng cậu nữa đấy."
Văn Túc nghe đến đây trong lòng càng kinh ngạc, mà một chút cảm xúc khác lạ cũng dâng lên theo, hắn không nhịn được nữa, lại quay sang nhìn Thẩm Quân Ngọc.
Nhưng lần này Thẩm Quân Ngọc không cười cũng không có ý giễu cợt, sườn mặt thanh tú sau khi dịch dung chỉ bình tĩnh, thản nhiên ngước nhìn Lăng Vân Thành dưới ánh trăng, nghiêm túc chú ý động tĩnh của đám tu sĩ đó.
Văn Túc nhìn một lúc, cũng không nhìn ra được gì.
Mới đầu hắn cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cứ nhìn mãi như thế, hắn lại dần cảm thấy bình yên không thể giải thích được.
·
Kiếm Tông, Lăng Vân Phong.
Nguyên Mục Châu mang theo một thân mệt mỏi vội vã trở về Lăng Vân Phong, còn chưa kịp trị thương đã đụng phải Vân Tố Y đang chạy đến.
Cảm xúc của Nguyên Mục Châu vốn đã bình phục lại một chút, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Vân Tố Y, trong lòng gã chợt bùng lên một ngọn lửa vô danh.
Gã nhắm mắt lại, định bảo Vân Tố Y đừng cản đường.
Nhưng Vân Tố Y đã lên tiếng với vẻ mặt trách cứ cùng sốt ruột: "Mục Châu, nghe nói Quân Ngọc bị ma tu đoạt xá rồi? Chuyện này con biết được bao nhiêu? Có phải nó bị ma tu đoạt xá nên mới không chịu cứu Nguyên nhi không?"
Nguyên Mục Châu chợt mở mắt ra, gã nhìn thẳng Vân Tố Y trước mặt bằng ánh mắt lạnh như băng.
Đối diện với ánh mắt này của Nguyên Mục Châu, Vân Tố Y tuy là đại năng cảnh giới Luyện Hư cũng bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhưng nghĩ đến vết thương ngày càng nghiêm trọng của Thẩm Tư Nguyên, Vân Tố Y suy xét một chút rồi quyết định lên tiếng.
Mà lúc này——
"Quân Ngọc không có nhập ma, ta muốn cản y, nhưng, ta đã thất bại."
Trong mắt Nguyên Mục Châu không chút gợn sóng, nói ra từng câu từng chữ.
Vân Tố Y: ? !
Bà ta tỏ vẻ sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Sao có thể như vậy được? Sao con không thể ngăn được Quân Ngọc?"
Giây tiếp theo, bà ta lại bất giác sinh ra nghi ngờ: "Mục Châu, có phải con niệm tình cũ nên cố tình để Quân Ngọc đi không?"
Nghe Vân Tố Y hỏi câu này, Nguyên Mục Châu không trả lời mà cứ mặt vô biểu tình nhìn Vân Tố Y.
Mãi đến khi Vân Tố Y không chịu nổi lộ ra vẻ do dự ngập ngừng, Nguyên Mục Châu mới chậm rãi bước lên một bước, dùng ánh mắt lạnh như sắt thép nhìn thẳng vào mắt Vân Tố Y, hỏi:
"Vân bá mẫu, về việc mượn Kim Đan của Quân Ngọc , ta có ba vấn đề muốn hỏi ngài."
"Ngài có thể trả lời ta không?"
---
Tác giả:
- Văn Sóc: Vợ ơi, chào em!
- Thẩm Quân Ngọc: Cũng xin chào cậu.
Ying Ying:
- Ủa rồi xin phép người ta bản quyền chưa mà copy nhanh quá vậy anh???
Comments