Hai người để thuyền cập bến, tiến vào Ma Vực theo cầu bạch ngọc.
Lên cầu bạch ngọc, Thẩm Quân Ngọc dõi mắt nhìn, phía xa xa, Đô thành sầm uất tấp nập người qua lại, ồn ào và náo nhiệt.
Những tòa nhà cao tầng nhô lên từ mặt đất, cờ hiệu tung bay phất phới, nhiều cửa hàng, sạp hàng xếp hàng dài trên phố, tiếng rao hàng không dứt, hết sức nhiệt tình.
Ngoại trừ tướng mạo kỳ lạ của người đi lại trên đường, phong cách ăn mặc phóng khoáng hở hang hơn, thì những chỗ khác cũng không khác Trung Châu là bao.
Có vẻ như những lời đồn thổi không đáng tin chút nào.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thẩm Quân Ngọc khẽ động: "Thật không ngờ Ma Vực lại trông như thế này."
Văn Túc ở bên cạnh nghe vậy, cười nói: "Cậu tưởng Ma Vực có dáng vẻ gì? Âm phong thổi từng trận, khắp nơi là núi lửa, đầm lầy, mọi người đều ăn chướng khí để sống?"
Thẩm Quân Ngọc không nói nên lời.
Văn Túc nhìn ra được suy nghĩ của Thẩm Quân Ngọc, nói tiếp: "Lúc tam tộc mới phân chia ranh giới, quả thực đúng là như vậy."
"Nhưng vào thời điểm đó, Nhân tộc cũng phân bổ tới vùng núi non hoang sơ, còn Yêu tộc được phân bổ tới đại dương bao la."
"Tuy nhiên, sau hàng ngàn năm khai hoang, cải tạo, từ lâu, tam tộc đã không còn dáng vẻ ban đầu, nhưng mọi người vẫn dùng mấy cuốn hoàng lịch cũ kỹ để tấn công lẫn nhau, đúng là nhàm chán."
Thẩm Quân Ngọc nghe xong bất giác mỉm cười.
Văn Túc: ?
"Cậu cười gì thế?"
Thẩm Quân Ngọc nghiêm túc nói: "Cậu kể chuyện rất thú vị, nghe hay lắm."
Vẻ mặt Văn Túc có chút vi diệu, không biết trả lời thế nào.
Điều Thẩm Quân Ngọc cảm thấy thú vị, đôi khi cũng thật mới lạ.
Lúc này Thẩm Quân Ngọc lại hỏi: "Nhưng tại sao Ma Vực lại gọi là 'Thiên Ban Thần Vực'?"
Văn Túc lấy lại tinh thần, cảm thấy câu hỏi này đúng chuyên môn của mình rồi, hắn nhướng mày chậm rãi nói: "Nói đến chuyện này cũng khá là thú vị."
"Ban đầu Ma tộc bọn ta tự xưng là Thần tộc, dù gì người phi thăng đầu tiên trong tam tộc cũng là Thiên Thánh Đế Tôn của Ma tộc, Ma tộc rất tự hào về điều đó, nên tự xưng là Thần tộc."
"Thành ra Ma tộc là danh xưng từ phía Nhân tộc và Yêu tộc dùng để khinh thường."
"Nhưng dần dà cứ gọi tới gọi lui, một số Ma tộc cảm thấy danh xưng này khá bá đạo, lại thêm số lượng hỗn huyết tam tộc ngày càng tăng, hai cách gọi đều tồn tại, về sau không biết vì nguyên nhân nào mà danh xưng Ma tộc chiếm ưu thế."
"Song, ở lối vào Ma Vực, tấm biển hiệu này là do đích thân Ma Tôn đời đầu đề bút, các thế hệ Ma tôn đều kính trọng nên không gỡ xuống."
Thẩm Quân Ngọc gật đầu: "Thì ra là vậy, không ngờ lại có nguồn gốc sâu xa đến thế."
Thấy Thẩm Quân Ngọc thích nghe, Văn Túc cười khẽ một tiếng, kể cho Thẩm Quân Ngọc nghe một số phong tục, giai thoại của Ma tộc mà mình đã sưu tầm.
Thẩm Quân Ngọc im lặng lắng nghe đến say sưa.
Văn Túc nói suốt dọc đường, Thẩm Quân Ngọc nghe hết cả một đường.
Sau đó, Văn Túc cảm thấy khát nước bèn dẫn Thẩm Quân Ngọc vào một tửu lâu đối diện đường cái, chọn một chỗ ngồi yên tĩnh, vắng vẻ trên lầu hai, gọi một ít rượu trái cây và đồ ăn hảo hạng rồi ngồi xuống.
Tửu lâu ở đây bên phải nhìn ra phố, bên trái nhìn ra sông, Văn Túc sợ đường phố ồn ào nên chọn vị trí cạnh cửa sổ gần sông.
Con sông lớn này lượn quanh toàn bộ Ma Vực, gió thổi lướt qua sông, sóng gợn lăn tăn.
Lúc này, xa xa còn có một chiếc thuyền bạch ngọc tinh xảo đang trôi bồng bềnh trên mặt sông, một nhóm ma nương và ma nam xinh đẹp ăn diện sặc sỡ đang ca hát nhảy múa trên thuyền, khung cảnh sôi động mà nóng bỏng.
Nhưng vì đang ở khá xa nên cũng không quá ồn ào.
Văn Túc thấy Thẩm Quân Ngọc không có ý khó chịu, liền rót rượu cho Thẩm Quân Ngọc, nói đùa: "Hôm nay may mắn ghê, còn được xem ca múa miễn phí."
Thẩm Quân Ngọc mỉm cười nhận lấy ly rượu, giơ tay tỏ ý: "Cũng nhờ phúc của cậu."
Ánh nắng chiếu lên gương mặt trắng nõn, trong trẻo như ngọc của Thẩm Quân Ngọc.
Văn Túc bất giác thất thần.
Nhưng chẳng bao lâu, khóe môi hắn lặng lẽ cong lên, hắn thu hồi tầm mắt, bình tĩnh rót đầy rượu cho mình.
Hai ly chạm nhau, Văn Túc nhấp một ngụm thấm giọng, tiếp tục kể chuyện cho Thẩm Quân Ngọc nghe.
Bấy giờ, Thẩm Quân Ngọc đang cầm nửa ly linh tửu trên tay, một tay chống cằm, lắng nghe Văn Túc kể về phong tục tập quán của Ma tộc, vừa vô thức quét mắt nhìn mặt sông và con thuyền kia.
Đột nhiên——
Ngón tay đang cầm ly rượu của y chợt siết chặt, ánh mắt như bị thứ gì đó thiêu đốt, sau đó y lập tức bình tĩnh dời mắt đi.
Văn Túc vốn không hề để ý tới con thuyền kia, thấy vẻ mặt của Thẩm Quân Ngọc khác lạ, hắn liền tò mò nhìn sang.
Kết quả vừa trông thấy, lông mày Văn Túc giật mạnh một cái, rồi lại giật mạnh một cái.
Ở vị trí rộng rãi nhất của thuyền lâu, hai ma nam cường tráng với làn da màu đồng cổ vẽ vời đủ mọi hoa văn trên người đang ôm siết lấy nhau, quấn cổ nhau hôn đắm đuối.
Hai chân của người này bắt chéo quanh eo người kia, nhún lên nhún xuống một cách càn rỡ.
Văn Túc:..................
Sau đó, hắn mặt không biểu tình đưa tay ôm trán, quay mặt đi, gõ gõ cái bàn hướng xuống lầu nói: "Tiểu nhị, tới đây, đổi bàn."
Nửa giờ sau.
Hai người họ đổi sang bàn đối diện phố.
Văn Túc cảm thấy áy náy, không dám nhìn thẳng Thẩm Quân Ngọc.
Trái lại là Thẩm Quân Ngọc, thấy vẻ bối rối của Văn Túc, y bình thản mỉm cười: "Chẳng phải đây là chuyện thường tình ở Ma tộc các cậu sao? Sao trông cậu còn mắc cỡ hơn cả ta vậy?"
Văn Túc: ?
Thẩm Quân Ngọc hiểu lầm, hơi lấy làm ngạc nhiên: "Chẳng lẽ cậu chưa từng có ma lữ?"
Văn Túc á khẩu không trả lời được.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu lạ kỳ.
Bất chợt, ngoài đường vang lên một loạt tiếng la hét——
"Tinh Diễn tiểu Hầu gia lại đấu bói toán với người ta! Phần thưởng lần này là ma hồn binh cấp Thiên!"
"Có một người vừa thắng năm ván đã hộc máu, ma hồn binh cấp Thiên không dễ kiếm được đâu."
"Nhưng dù gì cũng là ma hồn binh cấp Thiên, sẽ luôn có người bị hấp dẫn, ngươi nhìn kìa, lại có người xông lên nữa rồi đó."
"Đi đi đi, chúng ta đi xem náo nhiệt đi."
Tiếng bàn luận của mấy tên ma tu này không quá lớn, nhưng lạ thay chúng lại lọt vào tai Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc.
Thẩm Quân Ngọc nghe xong, trong lòng hơi động, nhưng y không nói gì, chỉ nhìn Văn Túc.
Văn Túc chỉ mong sao kiếm được chuyện gì để thay đổi chủ đề xấu hổ này, nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Quân Ngọc, hắn liền thức thời nói: "Cậu cũng nhìn ra được có điều mờ ám?"
Thẩm Quân Ngọc: "Bọn họ đang cố tình dụ người đến đấu với Tinh Diễn tiểu Hầu gia, ma hồn binh cấp Thiên chắc chỉ là vỏ bọc mà thôi."
Văn Túc gật đầu: "Đúng, là một cái bẫy, hơn nữa còn xảy ra nhiều năm rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người bị lừa."
Thẩm Quân Ngọc: "Tại sao?"
Văn Túc nhướng mày: "Bởi vì Tinh Diễn tiểu Hầu gia này trước mỗi cuộc thi đều sẽ lập Tâm Ma Huyết Thệ, thề sẽ không giở trò trong lúc thi đấu, nên luôn có người tự tin mình là người may mắn. Kết quả là—— "
"Thua hết?"
Văn Túc gật đầu: "Thua hết, có người còn chết rất thảm. Nhưng Tinh Diễn tiểu Hầu gia này là con trai duy nhất của Thiên Đồng Ma Quân, rất được sủng ái, cho nên bao năm qua tuy có rất nhiều người chết nhưng không có ai tìm đến trả thù."
"Tiếc là ta không biết thuật bói toán, bằng không ta muốn nhìn xem cái tên đó thật sự có bản lĩnh hay là dùng thủ đoạn khác can thiệp vào cuộc thi."
Thẩm Quân Ngọc nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy, chúng ta đi xem thử?"
Văn Túc: ?
Nhưng ngay lập tức, Văn Túc lại ý thức được điều gì đó, hắn bất giác mỉm cười: "Ta quên mất, đây là nghề cũ của cậu mà. Đã vậy thì đi xem thử cũng không sao."
Nếu là người khác, có lẽ sẽ sợ Thiên Đồng Ma Quân đứng sau Tinh Diễn tiểu Hầu gia, nhưng hắn thì không.
Nếu Tinh Diễn tiểu Hầu gia dám ở trước mặt hắn động tay động chân nào vào cuộc thi, hắn sẽ chặt đứt cái đó.
Thẩm Quân Ngọc nào đâu biết mấy suy nghĩ "cực kỳ tàn bạo" trong đầu Văn Túc lúc này, chẳng qua y mới đến Ma Vực, khắp nơi đều cảm thấy mới lạ, nên chỉ định đi góp vui mà thôi.
Thanh toán xong, hai người ra khỏi tửu lâu, tìm hướng phát ra âm thanh rồi đi về phía đó.
Không lâu sau, cả hai đã đến địa điểm sầm uất nhất trung tâm khu phố, không ngờ phía trước lại là lôi đài treo lụa đỏ cao ngang nửa người.
Xung quanh lôi đài đứng đông nghẹt người.
Ma hồn binh cấp Thiên treo cao trên đỉnh lôi đài, tỏa sáng rực rỡ, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nhưng vào lúc này, bốn phía trên lôi đài đều có binh lính của tiểu Hầu gia đóng quân, dù có tham lam cũng không ai dám giở trò.
Trên đài, hai ma tu đang ngồi đối diện nhau, trận đấu đang diễn ra.
Một ma tu râu tóc bạc phơ, trông vậy mà lại có chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt, người còn lại một thân trường bào dệt kim hoa lệ thuần trắng, tướng mạo thanh tú lại có chút tà tính —— Chắc hẳn người đó là tiểu Hầu gia, Mạnh Tinh Diễn.
Nội dung cuộc thi giữa hai người cũng khác với cuộc thi bói toán thông thường, họ đang ra đề cho nhau rồi chờ đợi đối phương phá giải.
Cho đến khi một bên không thể phá giải chủ động nhận thua, thì cuộc thi được tính là kết thúc.
Hiện tại, cả hai đã giải đến ván thứ ba, vẫn chưa phân định thắng thua.
Thẩm Quân Ngọc lặng lẽ theo dõi trận đấu, nhưng vì có nhiều tai mắt ở xung quanh, nên Văn Túc đứng cạnh Thẩm Quân Ngọc truyền tin mật cho y.
"Phụ thân Mạnh Tinh Diễn là Thiên Đồng Ma Quân, Tiên Thiên Linh Đồng. Ông ấy có thành tựu cực cao trong lĩnh vực bói toán, đã nhiều lần giúp Ma Tôn phá vỡ cửa ải tu luyện, nên dù tư chất bình thường nhưng lại lọt vào mắt xanh của Ma Tôn."
"Mạnh Tinh Diễn kế thừa Tiên Thiên Linh Đồng của Thiên Đồng Ma Quân, nghe nói thiên phú không bằng phụ thân."
"Với năng lực của cậu, có thể nhìn ra manh mối gì không?"
Thẩm Quân Ngọc không trả lời ngay câu hỏi của Văn Túc mà lặng lẽ quan sát trận đấu một lúc rồi chợt lên tiếng: "Tinh Diễn tiểu Hầu gia sắp thắng rồi."
Văn Túc: ?
Khi Thẩm Quân Ngọc nói ra lời này, căn bản không có truyền âm mật.
Giọng y không cao cũng không thấp, rất trong trẻo dễ nghe.
Nhất thời, ma tu ở xung quanh đều nghe thấy.
Nhưng trong trường hợp này, có rất nhiều người đoán mò nên không ai quan tâm đến phán đoán của Thẩm Quân Ngọc.
Cho đến, tích tắc tiếp theo——
Ma tu tóc trắng trên lôi đài đột nhiên mồm miệng co quắp, phun ra một ngụm máu, hết chịu đựng được nữa.
Mọi người náo động cả lên!
Trong phút chốc mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Thẩm Quân Ngọc.
Bởi vì, từ lúc Thẩm Quân Ngọc lên tiếng đến lúc ma tu tóc trắng bị đánh bại, chỉ trong thời gian ba hơi thở!
Là ăn may? Hay thật sự có bản lĩnh?
Cùng lúc đó, trên lôi đài còn có một đôi mắt phượng nham hiểm nhìn thẳng xuống khán đài, trong mắt lóe lên niềm vui bất ngờ nhưng lại ẩn chứa một tia hung ác.
---
Tác giả:
- Văn Túc: Nhìn cái gì, móc mắt ngươi giờ.
- Thẩm Quân Ngọc: Sao cậu bạo lực thế?
Comments