Chương 28: (Hạ): Cứ đi đi, gặp rồi sẽ biết.

Chương 28: (Hạ): Cứ đi đi, gặp rồi sẽ biết.

Sau khi Mạnh Tinh Diễn liên lạc với Thiên Đồng Ma Quân hôm trước, quả nhiên Thiên Đồng Ma Quân đã đồng ý đến đây ngay, bây giờ đã xuất phát rồi, như vậy Mạnh Tinh Diễn không cần phải lo lắng chuyện sau này nữa.

Vì ngày mai là ngày đầu tiên của tỷ võ chiêu thân, nên sáng nay, Mạnh Tinh Diễn đã đến Vân Lai Cung để bốc thăm cho vòng thi đấu đầu tiên.

Bởi vì lúc Mạnh Tinh Diễn đi Thẩm Quân Ngọc còn chưa thức dậy, cậu ta suy xét một hồi rồi cảm thấy, dù sao cũng có bảo xe tùy thân của Cửu U Ma Quân hộ tống, cậu ta dứt khoát để Văn Túc ở lại bên cạnh Thẩm Quân Ngọc, còn mình thì tự ngồi bảo xe đến Vân Lai cung.

Sau khi Mạnh Tinh Diễn rời đi, Văn Túc không đánh thức Thẩm Quân Ngọc, mà lấy trường đao ra ngoài sân luyện đao.

Trong lúc nhất thời, những cây phong đỏ trong sân mù sương xoay vòng, tiếng gió xào xạc, hắc y cao ngất kiên cường như tùng bách bay lượn ở bên trong, đánh ra hàng nghìn đạo kiếm quang, tỏa sáng rực rỡ.

Lúc này, trong tiểu viện, bên khung cửa sổ gần rừng phong nhất, một đôi mắt trong veo sáng ngời đang nhìn theo bóng dáng múa đao oai hùng của Văn Túc qua màn cửa sổ, nhìn rồi lại nhìn, đôi mắt ấy bất giác lộ ra ý cười tán thưởng.

Thế nhưng, sau khi quan sát một lúc, ý cười trong mắt Thẩm Quân Ngọc chợt tắt ngấm, tiếp đó y cụp hàng mi dài, nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài đang duỗi ra của mình.

Nếu để ý kỹ, sẽ có thể phát hiện, trên mép móng tay tròn trĩnh hồng hào của y có vài đường chỉ mỏng màu vàng đen rất nhạt.

Nhìn những đường chỉ mảnh vàng đen này, ánh mắt Thẩm Quân Ngọc lạnh đi, có chút nghiêm trọng.

Những đường chỉ vàng đen này là di chứng do ma khí trong đan điền phát triển quá mức nhưng không thể hòa tan vào Kim Đan.

Trước tiên, những ma khí dư thừa này sẽ xâm nhập vào da thịt, rồi đến xương cốt, rồi cuối cùng khiến người ta triệt để ma hóa, khi đó, thứ tồn tại không còn là ma tu nữa.

Mà là một con quỷ hoàn toàn mất hết lý trí.

Những ngày qua, Thẩm Quân Ngọc, Mạnh Tinh Diễn và Văn Túc đều nghe ngóng hỏi thăm tình hình kết đan của ma tu, đồng thời đọc các quyển sách mà Mạnh Tinh Diễn đã cung cấp.

Nhưng cho tới giờ y vẫn chưa tìm được ai phù hợp với hoàn cảnh của mình.

Có lẽ Mạnh Tinh Diễn và Văn Túc đều có cảnh giới thấp, không thể tiếp xúc với công pháp đỉnh cao chân chính trong nội bộ ma tu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Đây cũng chính là nguyên nhân chân chính khiến y nóng lòng muốn bộc lộ tài năng, thậm chí là mạo hiểm bại lộ thân phận cũng phải giúp đỡ Mạnh Tinh Diễn trong bữa tiệc tối hôm đó.

Nếu có thể thu hút được sự chú ý của một đại năng cấp Ma Quân, y có một nửa tự tin mình có thể đối phó được, cố gắng đạt được thứ mình mong muốn.

Bằng không, y chỉ có thể chờ chết.

Tiếp đó, Thẩm Quân Ngọc lại không khỏi tính toán kỹ càng —— Tỷ võ chiêu thân lần này, trước mắt đã có bốn vị đại năng cấp Ma Quân có thể xuất hiện, là Vân Mộng Ma Quân, Thiên Đồng Ma Quân, Thiên Hoang Ma Quân và Cửu U Ma Quân.

Hoàn cảnh của Vân Mộng Ma Quân quá phức tạp, còn là chủ nhân của cuộc tỷ võ chiêu thân, nếu đầu quân vào nàng ấy, tương đương với việc từ bỏ Mạnh Tinh Diễn, không có lợi.

Thiên Đồng Ma Quân thì Thẩm Quân Ngọc chưa từng tiếp xúc, nhưng có thể cảm nhận được ông ấy là một đại năng tính tình ôn hòa, nhẫn nại, nếu không cũng sẽ không thể nuôi Mạnh Tinh Diễn thành một đứa trẻ hồn nhiên như vậy.

Tuy nhiên, dù gì ông ấy và Thẩm Quân Ngọc đều tu thuật bói toán, sau này sẽ xảy ra xung đột về lợi ích và tài nguyên, hơn nữa cảnh giới của Thiên Đồng Ma Quân chỉ mới là Hóa Thần, thấp nhất trong số các Ma quân, chưa chắc có thể giải quyết được vấn đề của y.

Về phần Thiên Hoang Ma Quân, vì lợi ích của mình mà có thể hy sinh con ruột, chắc chắn không phải hạng người tốt lành gì, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của Thẩm Quân Ngọc.

Sau cùng, chỉ còn lại mỗi vị Ma quân đã giành được vị trí Ma Tôn ở kiếp trước, Cửu U Ma Quân Văn Sóc, thần bí mà lại hùng mạnh.

"Cửu U Ma Quân, Văn Sóc."

Thẩm Quân Ngọc nhỏ giọng thì thầm, chậm rãi nghiền ngẫm những từ này một phen, thử dùng cách này để nhớ lại một số nội dung về vị Ma quân thần bí này trong ký ức kiếp trước.

Bất chợt ——

"Cậu dậy rồi à?"

Giọng nói của Văn Túc đột nhiên vang lên, Thẩm Quân Ngọc chợt bừng tỉnh, sau đó y im hơi lặng tiếng thu tay lại, xoay người nhìn về phía cửa.

Văn Túc một thân hắc y đứng ở cửa tra đao vào vỏ, cất vào nhẫn trữ vật.

Thẩm Quân Ngọc nhìn dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của Văn Túc, biết Văn Túc không phát giác ra điều gì, bèn bình thản nói: "Ừm, ta vừa mới dậy. Lúc nãy cậu còn đang luyện đao mà, sao mới đó đã quay lại rồi?"

Văn Túc cất đi bảo đao, bước chân tới thản nhiên hỏi: "Sao cậu thấy ta luyện đao lại không ra ngoài tìm ta?"

Thẩm Quân Ngọc đã chuẩn bị sẵn cho mình một cái cớ: "Nhìn thấy điểm mấu chốt, chợt nghĩ đến một số bí quyết tu luyện nên có hơi nhập tâm."

Văn Túc không nghi ngờ gì y, chỉ bước tới trước mặt Thẩm Quân Ngọc, sát lại gần cẩn thận kiểm tra khí sắc của Thẩm Quân Ngọc.

Mấy ngày nay hắn quan tâm lo liệu hết chuyện cơm ăn áo mặc thường ngày của Thẩm Quân Ngọc, mối quan hệ giữa hai người nhanh chóng trở nên thân thiết, trong lòng Thẩm Quân Ngọc đã sớm xem hắn như là huynh trưởng thật sự của mình.

(Thấy câu này mà đắng lòng cho ai kia :)))

Hắn làm hành động này, Thẩm Quân Ngọc cũng không hề cảm thấy ái ngại.

Lúc này, làn da trắng như tuyết của Thẩm Quân Ngọc đã có chút huyết sắc, mịn màng trong trẻo, đôi môi mỏng đỏ mọng, tình trạng quả thực đã tốt hơn trước rất nhiều.

Chỉ là Văn Túc nhìn quá nghiêm túc, quá gần gũi, hơi nóng phả ra từ hơi thở của hắn thiếu điều chạm vào da Thẩm Quân Ngọc, khiến Thẩm Quân Ngọc có hơi không được tự nhiên.

Một lúc sau, Thẩm Quân Ngọc bình tĩnh lùi lại một bước: "Ta đã đỡ hơn nhiều rồi, Văn huynh cần gì phải nhìn kỹ như vậy?"

Văn Túc không trả lời, vẫn tỉ mỉ nhìn xong mới thu hồi tầm mắt, nói: "Quả thật khỏe hơn nhiều rồi."

Dừng một chút, hắn lại nói thêm: "Cơ mà mấy ngày này cậu đừng tu luyện quá sức. Việc tu luyện không phải chuyện có thể thành công trong một sớm một chiều."

Thẩm Quân Ngọc mỉm cười: "Ừm."

Văn Túc nhìn ý cười dịu dàng trên mặt Thẩm Quân Ngọc, trong lòng hắn khẽ động, nghĩ thầm, thật muốn nói hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?

Nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì bên ngoài tiểu viện đã truyền đến một trận tiếng động ồn ào.

Thẩm Quân Ngọc nghe thấy tiếng động vô thức quay đầu đi.

Văn Túc đột nhiên bị phớt lờ: ...

Tuy trong lòng không vui nhưng thấy vậy hắn vẫn nhìn sang, hơi nhíu mày nhạt giọng nói: "Chắc là Mạnh Tinh Diễn trở về rồi, cậu ta lúc nào cũng ồn ào như vậy, chẳng ra dáng Hầu gia chút nào. "

Thẩm Quân Ngọc không hề hay biết sự không vui của Văn Túc, chỉ nói: "Xem ra đã có kết quả bốc thăm rồi, chúng ta đi xem xem."

Văn Túc: "...Ừ."

Quả nhiên Mạnh Tinh Diễn đã trở lại.

Nhưng vừa vào cửa, hai người liền phát hiện trạng thái của Mạnh Tinh Diễn rất tệ, không nói đến sắc mặt tái nhợt, mà đầu còn chảy mồ hôi đầm đìa, hai mắt đờ đẫn, gần như là hồn bay phách lạc.

Thẩm Quân Ngọc thấy bộ dạng này của Mạnh Tinh Diễn liền biết tình hình không ổn, bèn tiến lên hỏi: "Tiểu Hầu gia, xảy ra chuyện gì vậy? Rút thăm có vấn đề gì sao?"

Nghe Thẩm Quân Ngọc hỏi Mạnh Tinh Diễn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, một lúc lâu sau, cổ họng cậu ta nghẹn ngào mấy lần, nhìn hai người, khàn giọng tố cáo: "Bọn họ ăn gian, vòng đầu tiên ta đã bốc trúng Tần Hoài Khuyết."

"Rõ ràng bọn họ muốn giết ta trên võ đài mà!"

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Thẩm Quân Ngọc là người phản ứng đầu tiên, y lập tức nói: "Tiểu Hầu gia khoan hãy sốt ruột, còn bao lâu nữa phụ quân của ngài mới tới?"

Mạnh Tinh Diễn mặt mày ảm đạm, cười khổ: "Lúc trở về ta đã liên lạc với phụ quân, nhưng ông ấy nhanh nhất cũng phải đến trưa mai mới đến được. Nếu mấy trận đầu kết thúc quá nhanh, e là ông ấy không kịp..."

Bấy giờ vẻ mặt của Thẩm Quân Ngọc cũng có hơi nghiêm trọng.

Mạnh Tinh Diễn nhìn biểu tình của Thẩm Quân Ngọc, trái tim triệt để rơi xuống đáy vực, gần như muốn bỏ thi đấu ngay lập tức —— Bây giờ bỏ cuộc mặc dù sẽ bị mất mặt, nhưng vẫn còn hơn ngày mai bị Tần Hoài Khuyết đánh chết trên võ đài.

Cũng không biết qua bao lâu, khi ngọn lửa hy vọng trong lòng Mạnh Tinh Diễn đã lụi tắt, cậu ta cười ảm đạm, muốn nói hay là về nhà luôn cho rồi.

Thì đột nhiên ——

"Tiểu Hầu gia, hay là chúng ta thử đi cầu cứu Cửu U Ma Quân?"

Mạnh Tinh Diễn: ?

Trong mắt cậu ta gần như là tức thì hiện lên ánh sáng hy vọng, cậu ta nhìn thẳng vào Thẩm Quân Ngọc ở trước mặt.

Ánh mắt của Thẩm Quân Ngọc bình tĩnh, sáng suốt: "Ta nghĩ, nếu ngay từ đầu Ma quân đã chịu cho ngài mượn bảo xe, thì chứng tỏ ngài ấy ít nhất cũng quan tâm đến người cháu này. Ngài đi tìm ngài ấy, kể lại đầu đuôi sự việc, có lẽ ngài ấy sẽ giúp ngài một tay."

Thẩm Quân Ngọc vừa nói xong, Mạnh Tinh Diễn nhất thời hân hoan trong lòng, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên nói: "Văn huynh nói đúng lắm, bây giờ ta đi liền —— "

Nói rồi cậu ta liền vọt về phía cửa.

Thẩm Quân Ngọc vội nói: "Tiểu Hầu gia đợi đã."

Mạnh Tinh Diễn dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại.

Thẩm Quân Ngọc nói với giọng bình thản: "Hiện tại cảm xúc của tiểu Hầu gia đang bấn loạn, một mình đến đó e là sẽ dễ nói sai. Vả lại, chuyện hôm qua có ta và huynh trưởng làm chứng, tiểu Hầu gia hãy đưa chúng ta đi cùng, lúc cần thiết cũng có thể bổ sung giúp tiểu Hầu gia."

Mạnh Tinh Diễn bừng tỉnh, không hề hoài nghi y vội vàng gật đầu: "Văn huynh nói phải lắm, vậy chúng ta đi luôn nhé?"

Thẩm Quân Ngọc: "Được."

Văn Túc ở một bên: ......

Một lúc lâu, đôi mày rậm của Văn Túc khẽ cau lại, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không nói gì.

Trong bảo xe.

Mạnh Tinh Diễn tựa người vào chiếc ghế êm ái, đang nhắm mắt, cau mày căng thẳng suy nghĩ lát nữa sẽ phải nói gì.

Thẩm Quân Ngọc ngồi cạnh Văn Túc.

Hồi lâu sau, rốt cuộc Văn Túc cũng không nhịn được nữa, lẳng lặng liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc, đè nén sự bất mãn trong lòng, trầm giọng nói: "Cậu rõ ràng biết với năng lực của Mạnh Tinh Diễn thì cho dù có cầu cứu Cửu U Ma Quân cũng chỉ có thể bảo đảm ngày mai cậu ta không chết được, chưa chắc có thể lật ngược được tình thế, cần gì phải ra sức vì cậu ta như thế?"

"Vết thương của cậu còn chưa lành hẳn, phí sức bôn ba như vậy có khi lại thành họa vô đơn chí, hay là bảo cậu ta về nhà cố gắng tu luyện thêm mấy năm, làm vậy cũng tốt cho cậu ta."

Thẩm Quân Ngọc cảm nhận được sự không hài lòng của Văn Túc, cùng với cả sự lo lắng của hắn dành cho mình, y im lặng một lúc, không nói gì, chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay đang để kế bên mình của Văn Túc.

Xúc cảm mềm mại ấm áp truyền đến, gân máu trên mu bàn tay Văn Túc giật nảy.

Rồi như để an ủi hắn, năm ngón tay thon dài trắng nõn khẽ nắm lấy mu bàn tay Văn Túc, vỗ nhè nhẹ.

Giây tiếp theo, giọng nói cực kỳ trong trẻo và dịu dàng của Thẩm Quân Ngọc lặng lẽ vang lên trong lòng Văn Túc.

"Văn huynh đừng tức giận, ta cũng không phải chỉ vì cậu ta."

Văn Túc lạnh lùng: "Không chỉ vì cậu ta, cậu còn vì ai nữa?"

Dù bị Văn Túc chất vấn như vậy, nhưng Thẩm Quân Ngọc cũng không hề tỏ ra khó chịu, lúc này, y chỉ ngước mắt lên nhìn Văn Túc, trong mắt ánh lên sự dịu dàng và nghiêm túc.

"Cậu đừng lo lắng, hãy nghe ta nói đã."

Ánh mắt Văn Túc lóe lên, bình tĩnh nói: "Nói đi."

Thẩm Quân Ngọc: "Chỉ là ta cảm thấy, nếu chúng ta muốn có một chỗ đứng vững chắc ở Ma tộc, tốt hơn hết nên đầu quân dưới trướng Cửu U Ma Quân. Tuy tính tình của hắn đa nghi lại âm hiểm xảo trá, nhưng thiên phú và tiềm lực của hắn rất mạnh, nói không chừng sau này sẽ —— "

"Sẽ thế nào?"

Thẩm Quân Ngọc liếc nhìn Văn Túc, ánh mắt sáng ngời mang ý cười, khó phân biệt là đang nói đùa hay nói thật: "Nói không chừng sau này hắn sẽ trở thành Ma Tôn."

Lông mày Văn Túc chợt giật mạnh một cái.

Hồi lâu sau, hắn mới bình tĩnh thu hồi ánh mắt, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ thấp giọng cười lạnh một tiếng không rõ hỉ nộ, nói: "Thì ra cậu đã có mục tiêu khác, đã nhắm sẵn cành cây cao rồi, chỉ chờ Mạnh Tinh Diễn bằng lòng cắn câu thôi."

Thẩm Quân Ngọc lắc đầu, nói rất thản nhiên: "Chim khôn chọn cành mà đậu, phía bên tiểu Hầu gia ta đã tận lực rồi, ta tự hỏi mình chẳng nợ gì cậu ta. Làm như vậy cũng không phải muốn đổi chủ ngay lập tức, chỉ là muốn cho chúng ta thêm một lựa chọn mà thôi."

"Huống hồ, người đó có phải là cành cao hay không, còn phải chờ đến khi gặp mới biết được."

Sau một lúc trầm mặc.

Văn Túc: "Cứ đi đi, gặp rồi sẽ biết."

-----

Tác giả:

- Văn Túc: Tuyệt vời, vợ tự đưa tới cửa.

- Thẩm Quân Ngọc: ?

Comments