Chương 32: (Hạ): Văn huynh, cũng thích nam à?

Chương 32: (Hạ): Văn huynh, cũng thích nam à?

Văn Túc thấy vậy cũng lặng lẽ bước ra.

Bọn họ đối mắt nhau, giữa hai người sinh ra một sự thù địch vi diệu không thể giải thích được.

Giây tiếp theo, chính thức đối đầu!

Vì muốn kiểm tra uy lực tối đa của trận pháp cho Thẩm Quân Ngọc, nên Văn Túc không hề nương tay chút nào.

Mạnh Tinh Diễn sợ hết hồn khi thấy Văn Túc hung hãn lao tới, nhưng rất nhanh cậu ta đã trấn tĩnh lại, bắt đầu tiếp chiêu.

Hai người vừa giao thủ, Văn Túc liền lộ ra vẻ kinh ngạc——Linh trận của Thẩm Quân Ngọc thực sự rất lợi hại.

Một loại lợi hại không thể hình dung được.

Bạch Hổ Sát Trận tăng cường công kích, Huyền Vũ Linh Trận gia tăng khả năng phòng ngự, Thanh Long Tụ Khí Trận cung cấp linh lực.

Liên kết khắn khít với nhau.

Hoàn toàn bù đắp được mọi nhược điểm trong công pháp của Mạnh Tinh Diễn.

Điều thần kỳ nhất là, khi đòn tấn công của Văn Túc rơi lên người Mạnh Tinh Diễn, không ngờ hắn lại cảm giác được Thanh Long Tụ Linh Trận đã đem đòn tấn công của hắn chuyển hóa thành một phần linh lực.

Vậy...Chẳng phải càng đánh càng lợi hại hơn sao?

Văn Túc lấy làm kinh ngạc, xuất chiêu cũng ngày càng không kiêng dè.

Thẩm Quân Ngọc ở một bên đang dựa vào giường quan sát tình hình giao chiến giữa hai người, mặc dù đã đoán trước được sức mạnh của cả ba linh trận, nhưng lúc này, trong đôi mắt lưu ly mệt mỏi của y vẫn bất giác lóe lên một tia rạng rỡ và kích động.

Y biết, bộ trận pháp này rất lợi hại.

Y biết, những việc mình làm ở kiếp trước không hề vô ích.

Kiếp trước, vào những năm cuối đời, Nguyên Mục Châu đã từ bỏ việc tìm cách chữa trị cho Thẩm Quân Ngọc, mà chỉ dựa vào khế ước đạo lữ để giữ mạng cho Thẩm Quân Ngọc.

Nhưng khế ước đạo lữ đồng mệnh chỉ cùng chung sinh mệnh chứ không chung tuổi thọ, Thẩm Quân Ngọc là một tu sĩ bị hủy Kim Đan, chỉ có tuổi thọ bằng một nửa tu sĩ Kim Đan bình thường, tức là một trăm năm mươi năm.

Nhưng y muốn sống.

Nói đến cũng buồn cười, kỳ thực về sau khát vọng sống của y còn lớn hơn cả ước muốn được ở bên Nguyên Mục Châu.

Vì vậy, khi biết Nguyên Mục Châu muốn đợi đến khi y chết đi để được bạch đầu giai lão với Thẩm Tư Nguyên, Thẩm Quân Ngọc mới không ngần ngại lựa chọn sử dụng bí pháp đảo ngược thời gian.

Dẫu sao y cũng biết, giây phút Nguyên Mục Châu chọn Thẩm Tư Nguyên, chẳng khác nào đã gián tiếp kết án tử hình cho y.

Đây cũng chính là lý do nhiều năm qua Thẩm Quân Ngọc đã dày công nghiên cứu các loại sách cổ, tìm hiểu các phương pháp hỗ trợ tu luyện—— Y vẫn luôn lo rằng ngày đó sẽ đến, không phải là Thẩm Tư Nguyên thì cũng là một người khác.

Không chỉ vì giúp cho Kiếm Tông và Ngọc Hoành Tông, mà còn vì chính bản thân y.

Nào là linh trận, trận đồ, quẻ bói, tử vi, y đều thử qua hết rồi.

Thế nên, cho dù Kim Đan của y đã vỡ nát cả trăm năm, nhưng y vẫn giữ được tu vi của mình ở cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, không đánh mất một chút xíu nào.

Người khác đều cho rằng đó là tác dụng của khế ước đạo lữ, nhưng chỉ có mình Thẩm Quân Ngọc biết, không phải vậy.

Bộ linh trận vẽ trên người Mạnh Tinh Diễn hôm nay chính là thứ mà Thẩm Quân Ngọc đã vẽ lên đan điền của mình không biết bao nhiêu lần trong quá khứ.

Lúc đó y có một ảo tưởng viển vông, muốn dùng bộ linh trận này để hấp thu linh lực trùng tu lại Kim Đan, nhưng cuối cùng y vẫn thất bại.

Thẩm Tư Nguyên cũng từng chế nhạo y, nói y lãng phí tài nguyên của Kiếm Tông, làm ra những thứ không cần thiết.

Nhưng trong thâm tâm y biết rằng, bản thân linh trận không có vấn đề, chỉ là chúng không thể trùng tu được Kim Đan, chúng vẫn là một bộ linh trận cực kỳ mạnh mẽ.

Hôm nay Thẩm Quân Ngọc rốt cuộc cũng nhìn thấy được uy lực thực sự của chúng.

Cuối cùng y cũng nhận thức được rõ ràng, bản thân mình mạnh đến cỡ nào.

Bao năm qua, dù phải chịu biết bao khổ sở không thuộc về mình nhưng Thẩm Quân Ngọc chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng vào lúc này, khi y nhìn thấy hiệu quả của linh trận, một loại xúc động cực kỳ phức tạp trào dâng, hốc mắt của y đỏ lên lúc nào không hay biết.

Mà hiện tại, Văn Túc và Mạnh Tinh Diễn đang đấu đến khúc cao trào, không tự chủ đã di chuyển đến phía sau tấm bình phong ở phía bên kia căn phòng, chỉ mơ hồ nhìn thấy được bóng hai người.

Trong lòng Thẩm Quân Ngọc để ý đến hiệu quả của linh trận, theo bản năng muốn đứng dậy đi xem.

Ai ngờ cổ tay vừa cử động, liền đụng trúng tách trà đặt trên chiếc bàn ở bên cạnh.

"Xoảng" một tiếng, tách trà vỡ tan thành từng mảnh.

Giây tiếp theo, sau bức bình phong ở phía đối diện vang lên một tiếng k** r*n quen thuộc, một bóng người mảnh khảnh bay ra ngoài.

Tiếp đó, là tiếng la hoảng sợ của Mạnh Tinh Diễn: "Văn huynh, huynh có sao không?"

Thẩm Quân Ngọc nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng dậy nhìn.

Tuy nhiên tức thì sau đó, một luồng ma khí đen đỏ đã hóa thành hình dáng của Văn Túc đáp xuống trước mặt y, cau mày nhìn y.

Bốn mắt chạm nhau.

Ánh mắt của Thẩm Quân Ngọc lập tức rơi lên khóe môi nhợt nhạt rướm máu của Văn Túc, nhưng Văn Túc lại nhìn thấy đôi mắt hơi phiếm hồng của Thẩm Quân Ngọc.

Cả hai người đều ngơ ngác.

"Huynh bị thương có nặng không?"

"Chỗ nào bị đau lắm sao?"

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.

Văn Túc im lặng đưa tay lau đi vết máu trên môi, sau đó ngồi xuống, trầm ngâm nhìn đôi mắt xinh đẹp hơi ửng đỏ của Thẩm Quân Ngọc, cau mày hỏi: "Đệ thấy khó chịu ở đâu?"

Thẩm Quân Ngọc đối diện với ánh mắt nghiêm túc như vậy của Văn Túc, y trầm mặc chốc lát, trong lòng cảm động, lại không tiện nói nhiều, chỉ lắc đầu: "Ta buồn ngủ, ngáp một cái nên ch** n**c mắt thôi. Huynh trưởng đâu cần phải căng thẳng như vậy?"

Văn Túc hơi nhướng mày: "Thật à?"

Thẩm Quân Ngọc lẳng lặng nhìn hắn.

Văn Túc thấy vậy, đôi mắt trầm ngưng một lúc, sau đó đưa tay muốn bắt mạch cho Thẩm Quân Ngọc, ai ngờ Thẩm Quân Ngọc lại cúi đầu xuống trước, lấy ra một chiếc khăn tay từ nhẫn trữ vật, đưa đến bên môi hắn.

Động tác của Văn Túc chợt khựng lại, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Thẩm Quân Ngọc: "Huynh đừng cử động."

Đôi môi mỏng của Văn Túc bất giác mím lại một cách mất tự nhiên, nhưng đúng thật không nhúc nhích nữa.

Thẩm Quân Ngọc cứ vậy mà nghiêm túc dùng khăn tay cẩn thận lau đi vết máu còn sót lại trên môi Văn Túc.

Văn Túc chăm chú nhìn Thẩm Quân Ngọc không chớp mắt, ánh mắt lướt qua hốc mắt và đuôi mắt ửng đỏ xinh đẹp của Thẩm Quân Ngọc mấy lần.

Có điều lúc này Thẩm Quân Ngọc đã thu lại cảm xúc từ lâu, hắn có nhìn cũng không nhìn ra được gì.

Nhưng khi Thẩm Quân Ngọc lấy về chiếc khăn tay, hắn vẫn thuận thế nắm lấy cổ tay thon gầy của Thẩm Quân Ngọc, âm thầm bắt mạch cho Thẩm Quân Ngọc.

Thẩm Quân Ngọc hơi ngạc nhiên khi bị Văn Túc nắm lấy cổ tay, nhưng khi thấy Văn Túc nghiêm túc bắt mạch cho mình, y cũng thuận theo thả lỏng người, để Văn Túc bắt mạch.

Văn Túc nhíu mày, ngón tay thon dài chạm vào mạch cổ tay của Thẩm Quân Ngọc một lúc lâu, sau nhiều lần chẩn đoán, vẫn chỉ cho ra kết quả là làm việc quá sức.

Là do chấn thương lúc trước cộng thêm lao lực lần này gây nên.

Nhưng trước đó điều dưỡng rất tốt, không phát hiện ra vết thương ẩn hay tổn thương nào khác.

Mi tâm nhíu chặt của Văn Túc hơi giãn ra, lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc.

Thẩm Quân Ngọc thấy vẻ mặt này của Văn Túc, bất giác mỉm cười: "Sao vậy, ta không nói dối mà phải không?"

Văn Túc không nói gì.

Bầu không khí giữa hai người lặng lẽ thay đổi từ căng thẳng, trầm trọng chuyển sang nhẹ nhàng và tự nhiên hơn, đột nhiên —— Mạnh Tinh Diễn lén lén lút lút thò đầu ra từ sau bức bình phong: "Hai vị Văn huynh, sắp tới giờ Thìn rồi."

Sắc mặt Văn Túc thay đổi, lạnh giọng nói: "Ba linh trận đệ đệ ta vẽ ra có uy lực phi phàm, chắc chắn trận này tiểu Hầu gia sẽ thắng, ngài tự đi đến võ đài đi, cần gì bọn ta đi theo nữa?"

"Đệ ấy đã vất vả cả đêm rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt."

Mạnh Tinh Diễn: ?

May là cậu ta còn chưa kịp biện bạch gì, Thẩm Quân Ngọc đã nghiêm túc nói: "Làm vậy sao được? Ta đã đánh cược với Cửu U Ma Quân, nếu không đi chẳng phải là thất hứa sao?"

Đôi môi mỏng của Văn Túc mấp máy, lông mày nhíu chặt, muốn nói lại thôi.

Nhưng sau khi suy nghĩ, Thẩm Quân Ngọc ho khan hai tiếng rồi nói: "Nhưng quả thật ta đã lao lực quá nhiều, lúc đi ngồi bảo xe thì không sao, nhưng xem thi đấu e là không chịu nổi, không biết lát nữa tiểu Hầu gia có thể tìm một chỗ ngồi gần võ đài cho ta được không?"

Mạnh Tinh Diễn ngập ngừng đắn đo một lúc mới nói: "Nếu lát nữa phụ quân của ta đến được, ta sẽ để Văn huynh ngồi chung với ông ấy, hay là để ta đi hỏi Vân Mộng Ma Quân thử xem."

Thẩm Quân Ngọc gật đầu: "Cũng được, nếu thật sự không được thì ta cứ ngồi trên bảo xe xem thi đấu cũng không sao."

Mạnh Tinh Diễn cười: "Được rồi, chuyện này không có gì đâu."

Hai người nói đến nước này rồi, cho dù Văn Túc có lòng muốn khuyên nhủ cũng chẳng còn đường nào để nói, hắn chỉ có thể sầm mặt im lặng.

Đến lúc lên xe, vẫn là Văn Túc bế Thẩm Quân Ngọc lên.

Bây giờ Mạnh Tinh Diễn đã "đoán ra" danh phận thật sự giữa hai người, thấy gì cũng không còn hiếm lạ nữa.

Văn Túc cũng đã quen với việc này, xem nó như chuyện thường tình.

Chỉ có Thẩm Quân Ngọc vẫn còn hơi không được tự nhiên, nhưng nhìn dáng vẻ bình thản của hai người kia, y cũng không thể đi tính toán những tiểu tiết này.

Sau khi ba người lên xe, Mạnh Tinh Diễn cố tình chừa một khoảng không gian riêng cho hai người, cậu ta đả tọa trên chiếc nệm gần phía bên ngoài để củng cố.

Thẩm Quân Ngọc được Văn Túc đỡ ngồi lên ghế mềm, y liếc nhìn Mạnh Tinh Diễn ở bên ngoài đang cố tránh hiềm nghi, rồi lại nghĩ tới mấy câu nói lạ lùng của Mạnh Tinh Diễn mấy ngày nay, y như có điều suy nghĩ một lúc, rồi bất chợt nhìn về phía Văn Túc.

Văn Túc đang cúi đầu, bỗng nhiên đối diện với đôi con ngươi xinh đẹp lấp lánh của Thẩm Quân Ngọc, hô hấp của hắn bất giác nghẹn lại.

Một lúc sau, giọng hắn hơi khàn đi: "Sao vậy?"

Thẩm Quân Ngọc suy tư chốc lát, thấp giọng nói: "Văn huynh, cậu nói xem, có phải tiểu Hầu gia hiểu lầm gì rồi không?"

Trong lòng Văn Túc chợt động.

Hắn bình tĩnh đỡ Thẩm Quân Ngọc ngồi vững vàng, biết rồi còn cố hỏi: "Cậu ta hiểu lầm cái gì?"

Thẩm Quân Ngọc liếc nhìn sườn mặt lạnh lùng bình tĩnh của Văn Túc, suy xét một lúc rồi lắc đầu: "Không có gì."

Văn Túc: ?

Hắn nhịn không được ngước mắt lên nhìn Thẩm Quân Ngọc, cau mày nói: "Ta không thích người khác nói nửa vời, giấu giấu giếm giếm."

Thẩm Quân Ngọc câm nín.

Nhưng im lặng một lúc, Thẩm Quân Ngọc lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát, dù sao cũng chỉ là Mạnh Tinh Diễn hiểu lầm mà thôi, nói với Văn Túc cũng không có gì đáng ngại, thế là y nói: "Có lẽ tiểu Hầu gia tưởng ta và Văn huynh không phải huynh đệ bình thường, mà là loại kia..."

"Loại gì?"

"Huynh đệ nương tựa."

Văn Túc cau mày: "Cái gì?"

Thẩm Quân Ngọc không ngờ Văn Túc lại là một "ma đứng đắn" đơn thuần như vậy, sau một lúc im lặng, y chỉ đành giải thích: "Là loại huynh đệ nương tựa cắt áo chia đào ấy."

Trầm mặc một lát, Văn Túc bình tĩnh nói: "Vậy thì sao?"

Thẩm Quân Ngọc không nói nên lời: "Không có sao, chỉ là ta cảm thấy tiểu Hầu gia hiểu lầm hơi to rồi."

Văn Túc: "Đây vốn chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ."

Hai người gần như đồng thanh nói.

Nói xong hai câu này, bầu không khí đột nhiên im lặng.

Hồi lâu sau, Thẩm Quân Ngọc liếc nhìn Văn Túc đột nhiên lặng thinh không nói, vẻ mặt lạnh lùng.

Trong lòng y khẽ động: "Văn huynh, cũng thích nam à?"

-----

Tác giả:

- Thẩm Quân Ngọc: Có phải cậu thích——

- Văn Túc: Phải phải phải!

Comments