Mọi người nhìn thấy thái độ lúc này của Mạnh Tinh Diễn, đều tưởng cậu ta sợ hãi, tức thì trở nên thích thú, cổ vũ tới tấp.
Tần Hoài Khuyết cũng không ép buộc Mạnh Tinh Diễn, hắn ta chỉ im lặng đứng đó.
Mắt thấy bầu không khí sắp đi vào bế tắc, bỗng nhiên——
"Diễn nhi, cược với nó."
Một giọng nói cực kỳ ấm áp nhưng cũng tràn đầy uy nghiêm đột nhiên vang lên từ trên vòm trời, ẩn chứa uy áp giống như núi Thái Sơn áp đỉnh, trong phút chốc, thể xác và tinh thần của toàn bộ ma tu trên sân đều chấn động, có người hồn vía lên mây.
Mạnh Tinh Diễn nghe thấy giọng nói này, như bừng tỉnh sau cơn mơ, cậu ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói: "Phụ quân! Người đến rồi."
Bấy giờ Thiên Đồng Ma Quân đã chậm rãi ngồi vào một trong các bảo tọa bay lơ lửng xung quanh võ đài, khi màn che buông xuống, ông ngồi ngay ngắn rồi nói: "Mạnh gia chúng ta không sợ phiền phức, nếu con đã muốn đánh cược thì cứ cược đi, miễn cho người ta tự dưng nhạo báng mình."
Thiên Đồng Ma Quân vừa nói ra câu này, đám ma tu trên khán đài thầm cười trong lòng, cảm thấy Thiên Đồng Ma Quân là một lão già hồ đồ, loại cá cược chắc chắn thua này mà còn xúi Mạnh Tinh Diễn cược?
Đúng là ngu xuẩn cả lò.
Nhưng chỉ có Mạnh Tinh Diễn mới biết ý nghĩa sâu xa đằng sau việc Thiên Đồng Ma Quân bảo mình đánh cược——Thiên Đồng Ma Quân không chắc cậu ta có thể thắng hay không, nhưng ông sẽ tuyệt đối không đứng trơ mắt nhìn con trai của mình bị đánh chết trên võ đài.
Cho nên dù thắng hay thua, ông vẫn sẽ bắt cậu ta đánh cược.
Nghĩ tới đây, trong lồng ngực Mạnh Tinh Diễn trào dâng xúc động và nhiệt huyết vô cùng mãnh liệt.
Cậu ta lập tức quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tần Hoài Khuyết: "Được, ta cược với ngươi! Nhưng tiền cá cược của ta cũng phải đổi."
Tần Hoài Khuyết thản nhiên: "Không sao, Mạnh huynh muốn sửa thế nào?"
Hai mắt Mạnh Tinh Diễn sáng rực: "Nếu ta thắng, ta muốn Hắc Giao Bá Vương Thương của ngươi."
Mạnh Tinh Diễn vừa nói ra lời này, trong sân bùng nổ một trận kinh ngạc —— Hắc Giao Bá Vương Thương là pháp bảo bán linh cấp Hậu Thiên mà Ma Tôn tiền nhiệm đã ban cho Thiên Hoang Ma Quân, hồn giao trong thương đã có thần trí, thế mà Mạnh Tinh Diễn cũng dám muốn sao!
Tần Hoài Khuyết nghe vậy, cũng không xem trọng, cười nói: "Được."
Hiển nhiên hắn ta không cho rằng Mạnh Tinh Diễn sẽ thắng, chỉ nghĩ Mạnh Tinh Diễn nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.
Sau đó, cả hai lập Thiên Ma Huyết Thệ.
Khi lập lời thề, tay Mạnh Tinh Diễn hơi run, mọi người đều tưởng cậu ta sợ nhưng thực ra cậu ta đang rất hưng phấn.
Ngay sau khi hai người lập Thiên Ma Huyết Thệ xong, lần lượt có âm thanh vang vọng khắp quảng trường.
"Cửu U Ma Quân đến——"
"Thiên Hoang Ma Quân đến——"
"Vân Mộng Ma Quân đến——"
Ba luồng ma quang giống như cầu vồng lần lượt giáng xuống rực rỡ, theo thứ tự đáp xuống bảo tọa vòng quanh võ đài.
Mọi người vội vàng quỳ xuống bái lễ.
Hành lễ xong, mọi người đứng dậy, Lâm Ngọc Trí, quân sư của Vân Mộng Ma Quân xuất hiện, bắt đầu công bố quy tắc của tỷ võ chiêu thân.
Đúng lúc này, Thiên Đồng Ma Quân ở phía sau bức màn nói: "Diễn nhi, lên đây."
Mạnh Tinh Diễn nghe thấy mừng rỡ trong lòng, đang định bay lên thì chợt nhớ đến Thẩm Quân Ngọc —— Võ đài quá cao, nếu không đứng tại chỗ hoặc ngồi trên ghế ở chỗ cao thì rất khó nhìn thấy toàn cảnh, nên trước đó Thẩm Quân Ngọc mới nhờ cậu ta tìm một chỗ ngồi gần võ đài.
Vừa lúc Thiên Đồng Ma Quân đến rồi, vậy thì cậu ta dứt khoát đưa Thẩm Quân Ngọc lên theo, thuận tiện giới thiệu Thẩm Quân Ngọc với Thiên Đồng Ma Quân luôn.
Nghĩ như vậy, Mạnh Tinh Diễn đáp lại Thiên Đồng Ma Quân rồi quay sang nhìn bảo xe.
Ai ngờ vừa quay lại, cảnh tượng cậu ta nhìn thấy khiến cậu ta bàng hoàng.
Một luồng ma khí vàng xanh rực rỡ bay ra từ bảo tọa của Cửu U Ma Quân như ánh cầu vồng, bay thẳng đến trước bảo xe nơi Thẩm Quân Ngọc đang ngồi, lượn một vòng rồi nhấc bổng bảo xe lên không trung!
Mãi đến khi bảo xe bay sang một bên rất gần bảo tọa của Cửu U Ma Quân, ma khí mới dừng lại, cũng không thu về mà biến thành một bông sen xanh vàng đỡ dưới bảo xe, chậm rãi xoay tròn, giữ cho bảo xe bay lơ lửng.
Đừng nói là Mạnh Tinh Diễn, những ma tu khác cũng bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều dồn dập suy đoán.
Mạnh Tinh Diễn lấy làm ngạc nhiên nghi ngờ, sợ Cửu U Ma Quân sẽ khai đao với Thẩm Quân Ngọc, những người khác thì cho rằng Cửu U Ma Quân ngang nhiên đứng về phía Thiên Đồng Ma Quân và Mạnh Tinh Diễn, lát nữa có kịch hay xem rồi.
Mà trong lúc Mạnh Tinh Diễn đang sửng sốt, thì giọng nói của Thẩm Quân Ngọc chợt vang lên trong đầu cậu ta.
"Tiểu Hầu gia đừng hoảng, ta không sao, Ma quân chỉ không muốn lúc thi đấu ngài bị phân tâm mà thôi."
Mạnh Tinh Diễn nghe xong trong lòng khẽ động, lập tức truyền âm lại.
Nhưng lần này có thế nào Thẩm Quân Ngọc cũng không trả lời cậu ta nữa.
Thiên Đồng Ma Quân lại thúc giục, Mạnh Tinh Diễn chần chừ chốc lát, đành phải hóa thành cầu vồng trắng bay lên bảo tọa của Thiên Đồng Ma Quân trước, vén màn bước vào.
Trong bảo xe.
Sau khi Thẩm Quân Ngọc ngồi ổn định, y im lặng một lúc, rồi truyền âm với Cửu U Ma Quân ở bên kia.
"Đa tạ Ma quân."
Một lúc sau.
"Bổn quân chỉ lấy lại đồ của mình."
Thẩm Quân Ngọc sửng sốt một lát rồi nói: "Dù thế nào đi nữa Văn mỗ cũng đã nhận ân huệ của Ma quân, vẫn nên nói cảm ơn."
Đối diện lại im lặng.
Thẩm Quân Ngọc thấy vậy, dừng lại một chút, cũng không cho là ngang ngược.
Sau đó, y lấy lại tinh thần, lặng yên không đề cập đến chuyện truyền âm nữa, y rất tự nhiên lấy ra mấy chiếc bánh ngọt và linh quả từ nhẫn trữ vật, đặt lên bàn rồi nói với Văn Túc ở bên cạnh: "Một lát nữa tiểu Hầu gia mới lên võ đài, nếu Văn huynh chán thì ăn chút gì đi."
Văn Túc nghe vậy liền tiện tay cầm lấy một quả linh quả, nhưng hắn cũng không ăn, chỉ cầm nó mân mê một lúc, hắn cụp mắt xuống, làm như vô tình mà lơ đãng nói: "Hình như Cửu U Ma Quân có hơi để ý đến cậu."
Trong lòng Thẩm Quân Ngọc chợt xao động, suýt nữa thì cho rằng vừa rồi Văn Túc đã nghe thấy hai người truyền âm.
Nhưng rồi y nhận ra lúc nãy Cửu U Ma Quân hành động quá phô trương, Văn Túc không quan tâm cũng không được.
Nghĩ vậy, y cười nhạt nói: "Chắc là chưa từng có ai nói những lời ngạo mạn như vậy với hắn, hắn để ý cũng là chuyện bình thường, có lẽ trong lòng hắn đang nghĩ lát nữa phải giết ta như thế nào."
Lông mày Văn Túc giật mạnh một cái, hồi lâu sau hắn mới nói: "Tại sao cậu lại cho rằng hắn muốn giết cậu?"
Thẩm Quân Ngọc: "Đoán thôi."
Văn Túc:...
Thực ra suy đoán của Thẩm Quân Ngọc rất hợp tình hợp lý —— Lúc trước Cửu U Ma Quân đã bị y khiêu khích như vậy, tuy đã đồng ý đánh cược với y nhưng lại cảnh cáo hắn sẽ giết y.
Hôm nay vừa tới đã trông chừng y như vậy, xem ra bản chất Cửu U Ma Quân vẫn là một ma tu, rất là thù dai.
Bằng không y thật sự không hiểu được vì sao đối phương lại chú ý tới mình như vậy.
Tuy nhiên, vì không muốn Văn Túc lo lắng, nên y không nói với Văn Túc những suy đoán trong lòng lúc này.
Nhưng y không để ý rằng, sau khi nghe được suy đoán của y, vẻ mặt của Văn Túc càng trở nên vi diệu hơn.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.
Hai người lắng tai nghe, biết sắp đến lượt Tần Hoài Khuyết và Mạnh Tinh Diễn quyết đấu, lúc này cũng không tán gẫu về chuyện của Cửu U Ma Quân nữa.
Văn Túc dẫn đầu đứng dậy, đi về phía trước, vén rèm xe lên, giây tiếp theo, ánh nắng chói chang chiếu vào bảo xe, cách đó không xa, tình hình trên võ đài đập vào mắt hai người.
Hôm nay Tần Hoài Khuyết và Mạnh Tinh Diễn đều mặc đồ trắng.
Tuy nhiên, bộ bạch y của Tần Hoài Khuyết không có trang trí gì, khiến hắn ta trông giản dị và phóng khoáng hơn, trong khi bộ áo trắng thêu chỉ vàng của Mạnh Tinh Diễn lại lấp lánh dưới ánh nắng, tạo cho cậu ta vẻ lịch lãm của một quý công tử.
Dưới võ đài, mọi người đều đang la ó, gọi tên Tần Hoài Khuyết.
Gần như chắc chắn Mạnh Tinh Diễn sẽ thua.
Nghe những tiếng cổ vũ này, ánh mắt Mạnh Tinh Diễn tối sầm, cậu ta không đợi thêm nữa, bàn tay trong tay áo xoay tròn, ma khí ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Giây tiếp theo, cậu ta phóng người lên, chưởng thẳng vào mặt Tần Hoài Khuyết!
Chiêu này của Mạnh Tinh Diễn thực ra rất bình thường, nhưng cậu ta vừa xuất chiêu, mọi người đều nhìn ra có gì đó không đúng.
Tại sao tốc độ ra chiêu của Mạnh Tinh Diễn lại nhanh đến vậy? !
Chỉ trong chốc lát, cả hai đã giao thủ được hơn chục chiêu, ma khí trên võ đài bay tán loạn, chấn động không dứt.
Mọi người càng thêm ngỡ ngàng —— Sao lâu như vậy còn chưa hạ đo ván?
Chẳng lẽ Tần Hoài Khuyết đã nương tay rồi sao?
Hay là Mạnh Tinh Diễn thật sự giấu nghề?
Lúc này Tần Hoài Khuyết cũng thầm kinh ngạc, nhưng hắn ta cũng không khác gì các ma tu dưới khán đài, chỉ trong vòng mười chiêu, Tần Hoài Khuyết đã nhận ra Mạnh Tinh Diễn có vấn đề, nhưng hắn ta chỉ cho rằng Mạnh Tinh Diễn đang mặc một loại pháp khí phòng thủ nào đó.
Thế là, hắn ta đột nhiên hóa thành ánh sáng bay lên, sau đó nhanh chóng đáp xuống trước mặt Mạnh Tinh Diễn, hắn ta vừa hóa thành thân hình đã tung cước đá vào thái dương của Mạnh Tinh Diễn!
Mạnh Tinh Diễn quả nhiên bị "mắc lừa", lập tức cúi đầu xoay người né tránh.
Cũng chính lúc này, Tần Hoài Khuyết ngưng tụ ma khí trong lòng bàn tay, nhân cơ hội vươn tay bắt lấy áo ngoài trên vai Mạnh Tinh Diễn, giật mạnh một cái——
Tiếng vải rách vang lên, chiếc áo bào lộng lẫy của Mạnh Tinh Diễn bị ma khí của Tần Hoài Khuyết xé nát!
Tần Hoài Khuyết tưởng mình đã phá vỡ được pháp khí phòng ngự của Mạnh Tinh Diễn, nhưng không ngờ, giây tiếp theo, ba luồng linh quang chói lóa phóng ra từ da thịt lộ ra ngoài của Mạnh Tinh Diễn, trực tiếp chấn cho hắn ta văng ra ngoài——
Hiện trường ồ lên náo động.
Tần Hoài Khuyết rơi xuống bên rìa võ đài, khói bụi bay mù mịt.
Một lúc sau, Mạnh Tinh Diễn c** tr*n từ từ bước ra khỏi làn khói, đứng trước mặt Tần Hoài Khuyết đang lảo đảo gắng gượng đứng vững.
Bấy giờ, cơ bắp săn chắc màu lúa mạch của Mạnh Tinh Diễn tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, chói mắt nhất chính là ba bộ linh trận trải khắp cơ thể cậu ta.
Trận đồ vàng kim phức tạp và rực rỡ hiện lên, bóng ảnh của Thanh Long, Bạch Hổ phóng như bay, linh quang tỏa sáng khắp cơ thể, tạo cho Mạnh Tinh Diễn một thần thái khó lường, vô cùng uy nghiêm, hùng tráng.
Mọi người đều bị sốc và bối rối.
Đó là thứ gì? Tại sao chưa bao giờ nghe thấy cũng chưa bao giờ nhìn thấy?
Đương nhiên Tần Hoài Khuyết cũng có suy nghĩ tương tự.
Mạnh Tinh Diễn nhìn vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ trong mắt Tần Hoài Khuyết, cậu ta chợt mỉm cười.
Nhưng giây tiếp theo, sát ý bộc phát trong mắt Mạnh Tinh Diễn, cậu ta đấm mạnh vào mặt Tần Hoài Khuyết——
-----
Tác giả:
- Mạnh Tinh Diễn: Để ta, ra vẻ một chút!
- Thẩm Quân Ngọc: Sau này cậu cũng là cháu của ta, ngoan.
- Văn Túc: Nó ngoan cái gì?
- Thẩm Quân Ngọc: Sao cái gì huynh cũng ghen được vậy.
Comments