Văn Túc không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chiếc nhẫn hồi lâu, sau đó ngước mắt lên hỏi: "Pháp bảo này chỉ vào được một người thôi sao?"
Thẩm Quân Ngọc nhìn đôi mắt đen kịt lúc này đặc biệt thâm thúy của Văn Túc, trong lòng lấy làm lạ.
Nhưng sau đó y vẫn từ tốn giải thích: "Cũng không phải, pháp bảo này cho phép tối đa ba người vào cùng một lúc. Chỉ là ta nghĩ việc tu hành không thích hợp bị người khác quấy rầy, cho nên ta mới muốn để Văn huynh một mình vào trong trải nghiệm trước."
"Dù gì cậu cũng là ma tu trời sinh, chắc hẳn sẽ lĩnh ngộ lợi ích của nó dễ hơn ta."
Lúc Thẩm Quân Ngọc nói những lời này, ngữ điệu kiên nhẫn và ôn hòa, Văn Túc nghe mà nhất thời không biết phải nói gì.
Nếu người khác nói như vậy, hắn sẽ chỉ cho rằng đối phương hoặc là có ác ý, muốn lừa hắn một mình vào pháp bảo này để giết hại, hoặc là dùng hắn để dò đường.
Nhưng khi Thẩm Quân Ngọc nói ra lời này, hắn lại không hề nghi ngờ gì lòng chân thành của Thẩm Quân Ngọc.
Trầm mặc một lúc, Văn Túc nói: "Ta cũng chưa từng vào trong này, hay là chúng ta đi cùng nhau đi. Dẫu sao trước giờ ta tu hành cũng không sợ bị làm phiền."
Văn Túc đã nói vậy rồi, tự nhiên Thẩm Quân Ngọc không còn lý do gì để từ chối, y cười khẽ một tiếng rồi nói: "Được, vậy Văn huynh lại gần đây đi."
Văn Túc nghe lời bước lại gần.
Thẩm Quân Ngọc lần nữa đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, cụp mắt xuống bắt đầu niệm chú, một luồng sáng đỏ từ từ nở rộ trong lòng bàn tay y, linh văn phức tạp trên chiếc nhẫn cũng bắt đầu lóe sáng.
Đồ trang trí trong phòng không gió tự động bay.
Văn Túc cũng không nhắm mắt, lúc này hắn cúi đầu, nhìn gương mặt trắng nõn không tì vết được ánh sáng đỏ của chiếc nhẫn chiếu rọi gần như trong suốt của Thẩm Quân Ngọc, hàng mi dài rung rinh trong gió, có một sự dịu dàng, bình yên khiến người ta rung động không thể giải thích được.
Hắn cứ nhìn chăm chú như thế, mãi đến khi ánh sáng trên chiếc nhẫn đạt đến độ sáng tối đa, trong tích tắc, hai bóng người hoàn toàn bị hút vào chiếc nhẫn.
Khi cả hai mở mắt ra lần nữa, họ nhìn thấy một thế giới siêu phàm thoát tục, khe suối và thác nước chảy róc rách, ao hồ và ngôi nhà trúc, chim hót líu lo đàn cá bơi lượn, và những con tiên hạc thong thả đi lại trước vườn hoa.
Ở đây linh khí dồi dào đến mức hóa thành sương mù trắng xóa, cô đọng lại trong khung cảnh đẹp như tranh vẽ này, càng khiến nó giống như tiên cảnh trên trời.
Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này, vô thức nhỏ giọng cảm thán: "Người ta kể rằng linh phủ của Tiên Thiên Thần Ma thời Thượng Cổ đã đạt đến cấp bậc tạo hóa, có thể tự tạo ra một thế giới nhỏ của riêng mình. Hôm nay được nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền."
Văn Túc kịp thời nhắc nhở: "Ngôi nhà này có chút đặc biệt, chúng ta vào trong xem trước đi."
Thẩm Quân Ngọc: "Ừm."
Thế là hai người cất bước đi vào căn nhà trúc vô cùng trang nhã.
Xung quanh ngôi nhà trúc treo những tấm rèm làm bằng vải đay, đồ đạc trong nhà rất đơn giản, gồm một chiếc giường trúc, một chiếc ghế dài, một tủ quần áo, một chiếc bàn làm việc và hai chiếc hộp gỗ đựng đồ dùng sinh hoạt, chỉ có nhiêu đó.
Tất nhiên, bắt mắt nhất chính là bức tranh treo trên vách tường giữa phòng.
Bức tranh vẽ một người văn sĩ trung niên mặc thanh y, ngũ quan bình thường, nhưng khí chất lại hết sức phóng khoáng tao nhã.
Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy bức chân dung này, trong lòng chợt động—— Y tìm đủ mọi cách để đi theo Cửu U Ma Quân, một trong những mục tiêu của y chính là cơ duyên này.
Trong sách cổ có viết rằng, một số Tiên Thiên Thần Ma thích giấu thần thức của họ trong linh phủ, nếu có thể trò chuyện với họ, chắc chắn có được lợi ích.
Nhưng nếu giao dịch với họ, rất dễ vạn kiếp bất phục.
Y muốn hỏi thần thức của vị Tiên Thiên Thần Ma này, có cách nào thay đổi hoàn cảnh hiện tại của mình không.
Mà Văn Túc ở bên cạnh nhìn thấy bức tranh này, lại nhướng mày nói: "Đây hẳn là người trong tranh, cậu nói chuyện với ông ấy, biết đâu sẽ thu hoạch được gì đó."
Thẩm Quân Ngọc nghe xong, trầm mặc một lát, lại im lặng lắc đầu: "Không cần đâu, hiện tại ta cũng không có gì muốn hỏi."
Văn Túc nghe Thẩm Quân Ngọc nói vậy, hắn nhìn Thẩm Quân Ngọc một lúc, ánh mắt chuyển động rồi chợt nói: "À phải rồi, ta nhớ bên ngoài có một ao linh trì, ta ra đó xem thử."
"Lúc trước ở trong bí cảnh ta còn chưa có thời gian ngâm linh tuyền, lần này ta phải ngâm mới được."
Dứt lời, Thẩm Quân Ngọc còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thì Văn Túc đã trực tiếp rời khỏi nhà trúc, đi thẳng về phía ao linh trì ở phía xa.
Thẩm Quân Ngọc nghe Văn Túc nói vậy, bừng tỉnh xong liền quay người đuổi theo hai bước.
Nhưng đến khi bước tới cửa, y nhìn bóng lưng màu đen thon dài không hề ngoảnh lại của Văn Túc, tim y đập lỡ một nhịp, bất giác im lặng mỉm cười.
Sau đó, Thẩm Quân Ngọc không đuổi theo nữa mà quay người đi về phía bức tranh trong nhà, nhắm mắt lại, thử truyền thần thức vào trong đó.
Ánh sáng lóe lên, chưa đầy ba hơi thở, Thẩm Quân Ngọc đã bị hút vào trong tranh.
Khung cảnh trong tranh không trang nhã bằng trong linh phủ, chỉ có một màu trắng xóa mênh mông.
Một thân thanh y đang ngồi giữa màn sương trắng dày đặc, hai mắt cụp xuống, vẻ mặt an nhiên.
Thẩm Quân Ngọc nhìn người mặc thanh y một lúc rồi bước tới, chắp tay nói: "Vãn bối Văn Ngọc, xin bái kiến tiền bối."
Nam tử mặc thanh y chậm rãi mở mắt ra, đánh giá Thẩm Quân Ngọc từ trên xuống dưới, rồi cười nói: "Ngươi cũng lễ phép đấy."
"Người đến hữu duyên, nói đi, ngươi có thắc mắc gì? Ta có thể trả lời ngươi một vấn đề, còn muốn nhiều hơn, thì phải xem xem ngươi có trả giá nổi không."
Nam tử thanh y không nói vòng vo, rất hợp với tính cách của Thẩm Quân Ngọc, Thẩm Quân Ngọc nghe xong, suy nghĩ một chút rồi cũng không muốn giấu giếm nam tử thanh y, bèn hỏi: "Ta xin hỏi tiền bối, nếu một yêu tu chuyển sang ma tu mà không thể chuyển hóa được Kim Đan, khiến cảnh giới đình trệ không thăng lên thì phải giải quyết như thế nào?"
Nam tử thanh y đánh giá Thẩm Quân Ngọc chốc lát: "Ngươi đâu phải yêu tu?"
Thẩm Quân Ngọc: "Câu hỏi của tại hạ đã hỏi rồi."
Nam tử thanh y cười cười, cũng không truy hỏi nữa, chỉ nói: "Câu hỏi này có chút ngu ngốc."
Thẩm Quân Ngọc: ?
Nam tử thanh y: "Dù ngươi tu luyện cái gì, thứ theo đuổi vẫn là trở nên mạnh mẽ. Chỉ cần có thể tiến xa hơn, cần gì phải quan tâm đến tu ma hay là tu yêu? Ngươi nghĩ tu ma có công pháp tốt hơn nên mới định thay đổi?"
"Theo như ngươi nói, chắc hẳn người đó đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thành công, vậy sao không thử đột phá Nguyên Anh rồi mới thay đổi. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn có khi lại chẳng tu được gì."
"Ngươi nghĩ xem?"
Nghe được những lời này, Thẩm Quân Ngọc bỗng nhiên ngộ ra.
Thẩm Quân Ngọc lập tức cúi đầu cung kính chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm, vãn bối hiểu rồi."
Nói xong, y không có ý định ở lại nữa, xoay người rời khỏi bức tranh, đột nhiên——
"So với việc tu yêu tu ma, ngươi còn có một vấn đề quan trọng hơn, lẽ nào ngươi không muốn biết đáp án của vấn đề này sao?"
Thẩm Quân Ngọc hơi khựng lại.
Nam tử thanh y ở phía sau khẽ mỉm cười.
Ai ngờ Thẩm Quân Ngọc chỉ dừng bước chứ không quay đầu lại, y im lặng một lúc rồi bình tĩnh nói: "Cái giá của câu thứ hai ta không trả được cho tiền bối."
"Hơn nữa, tò mò đôi khi sẽ g**t ch*t người ta."
Nói xong, y quay lưng về phía nam tử thanh y, chắp tay lại, sau đó nhắm mắt biến thành ánh sáng rời khỏi cảnh trong tranh.
Lúc rời đi, Thẩm Quân Ngọc dường như loáng thoáng nghe thấy một tiếng thở dài truyền đến từ phía sau, nhưng điều này cũng không ngăn được y rời khỏi bức tranh.
Y tinh thông bói toán nhiều năm, biết rõ hơn ai hết rằng mọi thứ trên đời này đều có cái giá của nó.
Vì vậy, y không bao giờ tùy tiện tò mò.
Bây giờ đã tìm ra đáp án cho vấn đề nan giải lớn nhất hiện nay, Thẩm Quân Ngọc không chút do dự rời khỏi nhà trúc, đi đến ao linh trì tìm Văn Túc.
Tu vi của y đang mắc kẹt ở bình cảnh Kim Đan hậu kỳ, y chỉ cần một chút xíu nữa thôi là có thể đột phá, vừa hay ở đây có linh trì trợ giúp tu luyện, y quyết định sẽ đột phá trong đêm nay luôn.
Comments