Chương 46: (Hạ): Ta vẫn luôn bên cạnh cậu không phải vì bất kỳ lợi ích hay thứ tốt đẹp nào.

Chương 46: (Hạ): Ta vẫn luôn bên cạnh cậu không phải vì bất kỳ lợi ích hay thứ tốt đẹp nào.

Bảo xe dừng lại.

Hôm nay Cửu U Ma Quân hiếm khi không đưa Thẩm Quân Ngọc về hành cung của mình mà để y tự rời đi.

Thẩm Quân Ngọc đoán Cửu U Ma Quân ắt hẳn là thất vọng với mình nên mới làm như vậy, không hiểu sao trong lòng y dâng lên một nỗi buồn man mác.

Nhưng chút buồn bã này nhanh chóng bị y đè xuống, bởi giờ đây y chỉ có một suy nghĩ —— Phải đi gặp Văn Túc.

May là lần này khi quay lại cung điện kế bên, Văn Túc vẫn còn ở đó.

Nhìn thấy Văn Túc, Thẩm Quân Ngọc mặc kệ vết thương chưa lành của mình, cũng không để ý tới vẻ mặt Văn Túc lúc này cực kỳ nghiêm nghị và nhẫn nhịn.

Đầu tiên y nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai nhòm ngó, liền đưa tay đè lên vai Văn Túc, đẩy hắn vào trong phòng.

Sau khi đóng cửa chính và cửa sổ, Thẩm Quân Ngọc xoay người lại, miễn cưỡng nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, kiên định nhìn Văn Túc nói: "Văn huynh, cậu nói cậu còn có một người nghĩa huynh ở Ma Vực, nơi huynh ấy ở có cách xa núi Dục Hoàng không?"

Văn Túc không ngờ Thẩm Quân Ngọc vừa mở miệng đã hỏi hắn chuyện này, sau một lúc im lặng, hắn bình tĩnh nói: "Ta không biết huynh ấy đang sống ở đâu, cậu có chuyện gì—— "

Thẩm Quân Ngọc không đợi Văn Túc nói xong, y đã tháo chiếc nhẫn trên tay nhét vào tay hắn, nhìn Văn Túc với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, khàn giọng nói: "Hôm nay ta gặp phải một số tình huống khó giải quyết, e rằng đã có người bắt đầu điều tra lai lịch của ta và cậu, ta thì không sợ, có điều cậu không thể bị ta liên lụy."

"Nếu Văn huynh có chỗ để đi, vậy thì tốt quá, còn nếu không, hôm nay cậu nên rời khỏi núi Dục Hoàng càng sớm càng tốt, bằng không——"

"Tại sao ta phải rời đi?" Văn Túc đột nhiên nói.

Thẩm Quân Ngọc ngạc nhiên: "Văn huynh cậu...?"

Văn Túc chợt tiến lên một bước, ép Thẩm Quân Ngọc vào cây cột phía bên cạnh, đôi mắt rũ xuống, ánh mắt tối tăm, trầm giọng hỏi: 'Trong lòng cậu, ta là một kẻ chỉ có thể chia ngọt sẻ bùi mà không thể cùng chung hoạn nạn sao?"

Thẩm Quân Ngọc tựa lưng vào cây cột cứng ngắc lạnh lẽo, lại đối diện với ánh mắt lúc này của Văn Túc, y sửng sốt, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một dòng nước ấm.

Nhưng khi tỉnh táo lại, y vẫn khẽ thở dài, khuyên nhủ: "Văn huynh, ta không có ý đó. Ta chỉ nghĩ rằng, nếu cậu rời đi, ta cũng có thể an tâm hơn một chút. Những chuyện này vốn dĩ đều do ta mà ra, ta không nên liên lụy đến cậu——"

"Sự tình ta đã nghe nói rồi, ta không nghĩ mình bị liên lụy."

Văn Túc lãnh đạm ngắt lời Thẩm Quân Ngọc.

Thẩm Quân Ngọc nghe vậy, trong lòng hơi chấn động, hoàn toàn không ngờ được Văn Túc lại biết nhanh đến thế.

Trong lúc nhất thời, y thật sự không biết phải nói gì.

Mà lúc này, Văn Túc ấn nhẹ vai Thẩm Quân Ngọc, cứ vậy mà nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Thẩm Quân Ngọc, trầm giọng nói: "Cậu luôn miệng nói làm như vậy là muốn tốt cho ta, nhưng cậu đã từng nghĩ tới chưa?"

"Nếu ta bỏ mặc cậu mà rời đi một mình, rồi sau này bỗng có một ngày nghe thấy tin cậu xảy ra chuyện, ta sẽ áy náy đến nhường nào?"

"Nếu ta sợ nguy hiểm, thì ngay lúc cậu tìm đến Mạnh Tinh Diễn, ta lẽ ra đã bỏ mặc cậu mà rời đi rồi. Nhưng ta không làm vậy."

"Ta hy vọng cậu có thể hiểu rõ, ta vẫn luôn bên cạnh cậu không phải vì bất kỳ lợi ích hay thứ tốt đẹp nào. Ta chỉ vì——"

Lời nói đến đây, Văn Túc đột nhiên mím chặt môi, hắn không nói thêm nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Quân Ngọc bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng lại hết sức thản nhiên.

Bốn mắt chạm nhau, Thẩm Quân Ngọc hơi ngẩn ngơ.

Y mơ hồ nhận ra ý nghĩa trong nửa câu nói còn dang dở của Văn Túc, nhưng cũng cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, y cũng không muốn Văn Túc phải khó chịu hay giận dữ vì chuyện của mình.

Vậy nên, đôi môi của Thẩm Quân Ngọc khẽ mấp máy, vẫn muốn giải thích gì đó.

Nhưng chưa kịp nói gì, trong lồng ngực y lại dâng lên một dòng khí huyết đè nén, y không nhịn được nữa, cau mày ho khan vài tiếng, từng vệt máu đỏ lập tức thấm ra khóe môi, rơi xuống chiếc áo trắng như tuyết.

Thấy cảnh này, Văn Túc lại chau mày, hắn mặc kệ tất cả, ánh mắt trầm lặng vội vàng duỗi tay ra bế Thẩm Quân Ngọc lên, không nói một lời bước nhanh đến chiếc giường gần đó.

Bấy giờ trong ngực Thẩm Quân Ngọc cuộn trào khí huyết, y căn bản không thể suy nghĩ được gì, hơn nữa vì người đang bế y là Văn Túc nên y không hề có ý kháng cự, chỉ lặng lẽ tựa đầu lên vai Văn Túc, ho khẽ khàng.

Nếu đổi lại là bất kỳ ai khác, y cũng không thể dễ dàng bộc lộ hết thảy dáng vẻ yếu đuối nhất của mình như vậy.

Ngồi xuống giường, Văn Túc vừa nắm tay Thẩm Quân Ngọc, truyền ma khí cho y, vừa lẳng lặng nhìn y bằng một loại ánh mắt mà Thẩm Quân Ngọc không sao hiểu được.

Thẩm Quân Ngọc bị ánh mắt này của Văn Túc nhìn chăm chú, lại liên tưởng đến câu nói vừa rồi của Văn Túc, lòng y càng thêm rối bời, nhưng lại không dám chắc chắn điều gì, y chỉ đành im lặng quan sát người bạn vô cùng thân thuộc mà giờ đây lại có chút xa lạ ở trước mặt.

Cố gắng tìm ra điều gì đó khác biệt từ trong ánh mắt của Văn Túc.

Cuối cùng, Văn Túc tránh đi ánh mắt của Thẩm Quân Ngọc trước.

Sau đó, hắn lấy ra chiếc nhẫn trữ vật mà Thẩm Quân Ngọc đã đưa lại cho hắn lúc nãy, hắn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng kéo qua bàn tay thon dài, trắng trẻo của Thẩm Quân Ngọc, đeo lại nhẫn cho y một cách trịnh trọng.

Ánh mắt chuyên chú ấy cuối cùng cũng khiến Thẩm Quân Ngọc hoảng hốt.

Sau khi đeo nhẫn xong, rốt cuộc Văn Túc cũng bình tĩnh trở lại, ánh mắt đã không còn cảm xúc mãnh liệt như khi nãy, mà trở nên sâu thẳm thâm thúy khó dò.

Lúc này, hắn hết sức bình tĩnh ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của Thẩm Quân Ngọc: "Ta không sợ bị em liên lụy, vậy nên sau này, em đừng tự thay ta quyết định nữa."

Thẩm Quân Ngọc nhìn vào ánh mắt lúc này của Văn Túc, rồi lại im lặng nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, ngón tay y khẽ run lên, cuối cùng, cái suy nghĩ đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay dần dần đâm chồi.

Giống như khi y dễ dàng nhận ra sự lấy lòng của Mạnh Tinh Diễn, thì làm sao có thể tự dối mình mà bỏ qua ánh mắt chuyên chú lại sâu thẳm của Văn Túc đã từng nhiều lần nhìn mình như vậy?

Thẩm Quân Ngọc tự hỏi mình không phải là người bảo thủ, cho dù đã trải qua một trăm năm hết sức sai lầm trong kiếp trước, y vẫn luôn cho rằng đó chỉ là do hoàn cảnh ép buộc, vì lúc đó y không có lựa chọn, và cũng đã chọn sai.

Nhưng điều đó không có nghĩa là khi sống lại một đời, y phải đóng kín trái tim chôn vùi tình cảm của mình.

Thế nhưng, vào giờ phút này, ngoại trừ Văn Túc ra, thì mọi thứ đều sai.

Thời gian, địa điểm và tương lai đều không đúng.

Không biết đã qua bao lâu, khi Thẩm Quân Ngọc vẫn không biết phải mở lời thế nào, thì Văn Túc đột nhiên đưa tay lên, vuốt nhẹ tóc mai của y, khiến y phải nhìn về phía mình.

Thẩm Quân Ngọc cảm giác được hơi lạnh thoáng qua bên tai, theo phản xạ, y ngẩng đầu lên.

Hai ánh mắt chạm nhau.

Trong con ngươi đen láy sâu thẳm của Văn Túc, có một sự chân thành hơn bao giờ hết.

Lúc này, hắn im lặng chăm chú nhìn Thẩm Quân Ngọc, rồi nói: "Em là người thông minh, ta nghĩ, có một số chuyện ta không cần phải nói ra nữa."

Thẩm Quân Ngọc khẽ run lên trước ánh mắt đó.

"Nhưng bây giờ ta muốn nói không phải điều này."

Văn Túc nói tiếp, ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc mai của Thẩm Quân Ngọc ra sau tai, ánh mắt bình tĩnh nhưng vô cùng kiên định: "Ta chỉ muốn nói, từ khi quen biết đến nay, ta chưa bao giờ ép em làm chuyện gì em không muốn. Vì vậy, giờ phút này, em cũng đừng ép ta làm chuyện ta không muốn làm."

"Được không?"

Sao Thẩm Quân Ngọc có thể nói không được?

Y không thể thốt thành lời, cũng không biết phải nói gì.

Y chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, dùng chất giọng nhỏ nhẹ nhưng vô cùng vững chãi nói: "Được."

Cuối cùng, Văn Túc cũng mỉm cười, những cơn sóng cuộn trào trong ánh mắt hắn bỗng chốc tan biến vào khoảnh khắc này.

Đối diện với nụ cười quá mức bình thản ngời sáng của Văn Túc lúc này, Thẩm Quân Ngọc lại có hơi mất tự nhiên.

Im lặng một lúc, y chỉ đành thấp giọng ho khan một tiếng, rồi nói: "Ta khát nước."

Văn Túc đã nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, giờ đây đã biết rõ nhưng không nói ra, hắn lại trở về Văn Túc cực kỳ kiên nhẫn trước kia, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, rồi đứng dậy, đi sang bên cạnh để rót trà.

Đợi Văn Túc rời đi, Thẩm Quân Ngọc liền lặng lẽ ngẩng đầu nhìn theo.

Lúc này, Thẩm Quân Ngọc nhìn chằm chằm bóng lưng đang rót trà của Văn Túc, đôi mắt lưu ly vô cùng bình tĩnh, mang theo một chút an ủi nhưng cũng man mác một nỗi tiếc nuối.

Văn Túc hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của hai người, giữ chuyện đó ở trạng thái hiểu trong lòng nhưng không công khai, thật sự rất tốt.

Nhưng như thế, Thẩm Quân Ngọc lại cảm thấy có chút không đành lòng.

Bởi vì ngay cả bản thân y cũng không biết sau này liệu mình có thể đưa ra câu trả lời mà Văn Túc mong muốn không.

Đột nhiên—

Bên ngoài vọng vào tiếng chúc mừng ầm ĩ, Thẩm Quân Ngọc nghe thấy từ xa, cũng đoán được phần nào, không tiếp tục suy tư nữa, y nhịn không được muốn đứng dậy xem thử.

Văn Túc đang bưng trà đi đến, thấy vậy, hắn lập tức bước tới, đặt tay lên vai Thẩm Quân Ngọc nói: "Em đừng cử động, để ta đi xem."

Thẩm Quân Ngọc quả nhiên ngồi im.

Văn Túc liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc, rồi đưa tách trà cho y, Thẩm Quân Ngọc nhận lấy, Văn Túc bèn đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.

Không lâu sau, Thẩm Quân Ngọc còn chưa uống hết nửa tách trà thì Văn Túc đã quay lại.

Hắn nhìn Thẩm Quân Ngọc nói: "Mạnh Tinh Diễn đã đoạt được chức quán quân, Vân Lai Cung đang ăn mừng."

Nghe được tin này, Thẩm Quân Ngọc khẽ giật mình, sắc mặt cũng trở nên sáng sủa hơn một chút.

Vào lúc này, đây đúng là một tin tốt hiếm có.

Ở Ma Vực có tổng cộng tám vị Ma quân, lúc trước hầu hết đều bị Thiên Hoang Ma Quân lôi kéo, ba vị còn lại việc ai nấy lo, không gây cản trở cho nhau, nên dẫn đến thế độc tôn của Thiên Hoang Ma Quân.

Hiện tại, sau cuộc tỷ võ chiêu thân, Cửu U Ma Quân, Thiên Đồng Ma Quân và Vân Mộng Ma Quân rõ ràng đã liên kết thành một phe, lại còn có Ma Tôn âm thầm hỗ trợ.

So với tình hình ở kiếp trước, đã tốt hơn rất nhiều.

Hỗn loạn ở Ma Vực có lẽ sẽ bị trì hoãn.

Văn Túc nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Quân Ngọc, hắn trầm tư một lát rồi bước tới hỏi: "Mạnh Tinh Diễn được hạng nhất, em vui đến vậy sao?"

Thẩm Quân Ngọc nghe vậy, lặng lẽ nhìn Văn Túc, cảm nhận được vị chua thoáng qua trong lời nói của hắn, y đột nhiên cười khẽ một tiếng nói: "Ta cứ tưởng, tiểu Hầu gia có thể ôm mỹ nhân về, cậu sẽ thấy vui hơn ta chứ."

Văn Túc: ?

Nhưng lúc này, nhìn vào đôi mắt lưu ly trong suốt chứa đựng chút ý cười nhàn nhạt của Thẩm Quân Ngọc, nhớ lại thái độ cảnh giác của mình đối với Mạnh Tinh Diễn lúc trước, Văn Túc chợt hiểu ra tất cả.

Một lát sau, ánh mắt hắn u ám nhìn Thẩm Quân Ngọc nói: "Thì ra từ lúc đó em đã bắt đầu xem ta làm trò hề rồi?"

Thẩm Quân Ngọc nhìn Văn Túc, nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt thản nhiên nói: "Lúc đó ta thật sự không biết tâm tư của cậu, chỉ cho rằng cậu không ưa nhân phẩm của tiểu Hầu gia."

Văn Túc nhìn chằm chằm y một lúc, lông mày hơi nhướn lên: "Tốt nhất là em thật sự không biết."

Một lúc sau, Thẩm Quân Ngọc rất bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, không muốn tiếp tục xoắn xuýt với Văn Túc chuyện này nữa.

Chỉ thấy y ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, suy tư chốc lát rồi ho khẽ một tiếng, nói: "Lát nữa, Văn huynh giúp ta đưa một phong thư cho tiểu Hầu gia nhé. Cũng nhờ cậu chuyển lời cảm ơn giúp ta."

Văn Túc nhíu mày: "Vết thương của em còn chưa lành, mới đó đã muốn làm gì nữa?"

Thẩm Quân Ngọc cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Cuối cùng, Văn Túc vẫn bại trận trước ánh mắt xinh đẹp mà hắn chưa bao giờ thắng nổi, hắn thở dài một tiếng rồi nói: "Được rồi, em chuẩn bị thư đi, lát nữa ta sẽ mang đi."

Thẩm Quân Ngọc mỉm cười: "Ừm."

-----

Tác giả:

- Cửu U Ma Quân: Tức muốn giậm chân.

- Thẩm Quân Ngọc: Ngài lại làm sao nữa?

Comments