Đêm đó, sau khi nhận được thư từ, Thiên Đồng Ma Quân dẫn theo Mạnh Tinh Diễn đến thăm cung điện nơi Thẩm Quân Ngọc đang ở.
Nhớ lại nội dung trong thư, rồi nhìn tình trạng hiện tại của Thẩm Quân Ngọc, Thiên Đồng Ma Quân rất kinh ngạc, nhưng vẫn cất lời hỏi:
"Văn tiểu bằng hữu thật sự muốn giúp ta thăng cấp ngay đêm nay sao? Hình như có hơi vội vàng quá phải không? Thực ra bổn quân cũng không gấp, tiểu bằng hữu có thể điều dưỡng thêm vài ngày nữa rồi hãy bàn lại chuyện này?"
Thiên Đồng Ma Quân vừa dứt lời, Văn Túc ở một bên vốn dĩ rất bình tĩnh đột nhiên biến sắc, một cơn giận không tên lại bùng lên trong lòng hắn, hắn không kìm được lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc.
Rõ ràng lúc này Thẩm Quân Ngọc cảm nhận được ánh nhìn nóng rực mang theo kim châm của Văn Túc, nhưng im lặng một lúc, y không hề do dự mà thản nhiên nhìn Thiên Đồng Ma Quân, giải thích:
"Không sao, hôm nay chỉ là chút vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng. Vẽ bản đồ sao không cần phải có trạng thái tốt nhất, chỉ cần ma khí đủ dùng là được. Hiện tại có tiểu Hầu gia ở đây, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."
Vốn dĩ nếu hôm nay không có sự xuất hiện của Thiên Hoang Ma Quân và Ma Tôn, thì Thẩm Quân Ngọc cũng muốn kéo dài thêm chút nữa, nhưng bây giờ y không thể trì hoãn được nữa, y cần phải sớm biết kết quả của một việc thông qua Linh Nhãn của Thiên Đồng Ma Quân.
Như thế, tương lai của y và Văn Túc cũng sẽ rõ ràng hơn đôi chút.
Nếu việc đó thực sự quá nguy hiểm, y vẫn không muốn liên lụy đến Văn Túc.
Bởi lẽ, dù giữa y và Văn Túc có hoặc không có khả năng tiến xa hơn, thì chí ít hiện tại đối với y mà nói, Văn Túc là người quan trọng nhất với y.
Việc y làm, luôn chỉ mong không thẹn với lòng, cho dù Văn Túc có lo lắng hay bất mãn vì tình trạng sức khỏe của y, thì y cũng mặc kệ.
Mạnh Tinh Diễn nghe Thẩm Quân Ngọc nói thế, ngạc nhiên hỏi: "Cần ta làm gì vậy?"
Thẩm Quân Ngọc nói: "Tiểu Hầu gia còn nhớ việc mà Văn huynh đã làm hôm ấy khi ta vẽ linh trận cho ngài không? Giờ việc ấy có lẽ phải chuyển giao cho ngài rồi. Văn huynh với tu vi Kim Đan e là không trụ nổi lượng tiêu hao của bản đồ sao."
Vừa nghe vậy, Mạnh Tinh Diễn lập tức nhớ lại cảnh Văn Túc trợ giúp khi Thẩm Quân Ngọc vẽ linh trận cho cậu ta ngày hôm đó, định bụng mở lời đồng ý thì ai ngờ——
"Để bổn quân làm đi. Đột phá Luyện Hư là chuyện lớn, không thể qua loa."
Cửu U Ma Quân bỗng nhiên xuất hiện, cả ba người đều hơi sững sờ.
Ngay sau đó cả ba đồng loạt quay đầu lại nhìn, liền thấy Cửu U Ma Quân còn chưa thay bộ y phục hoa lệ đã bước vào bậc cửa của cung điện.
Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng không thể hiện rõ cảm xúc.
Nhưng việc Cửu U Ma Quân tình nguyện giúp đỡ là một niềm vui bất ngờ, Mạnh Tinh Diễn là người nhanh trí nhất, lập tức nói:
"Nếu Văn thúc chịu ra tay vậy thì tốt quá rồi."
Thiên Đồng Ma Quân lấy lại tinh thần, suy xét chốc lát, ông cũng cảm thấy yên tâm hơn, bèn cười nói:
"Cửu đệ đã ra tay thì chắc chắn mọi chuyện đều ổn thỏa."
Chỉ riêng Thẩm Quân Ngọc trong lòng lại dấy lên mối nghi ngờ— Y cứ tưởng Cửu U Ma Quân đã sinh lòng hiềm khích với mình, nào có ngờ đối phương lại bất ngờ xuất hiện ở đây và còn chủ động muốn giúp đỡ.
Thực sự là khiến y có phần ngạc nhiên.
Tuy nhiên, nghĩ đến tính cách ngay thẳng của Cửu U Ma Quân, một khi đã nói sẽ giúp đỡ, trong lúc đó hắn sẽ không gây cản trở, mà ngược lại còn có thể làm tăng xác suất thành công rất lớn.
Thẩm Quân Ngọc trầm ngâm một lát, rồi không nghiên cứu sâu hơn nữa, y chỉ bình thản chắp tay với Cửu U Ma Quân nói cảm ơn.
Cửu U Ma Quân lạnh nhạt liếc nhìn y một cái.
Thẩm Quân Ngọc im lặng cúi đầu.
Cuối cùng, Thiên Đồng Ma Quân chủ động lên tiếng xoa dịu bầu không khí: "Mọi người đã đến đủ rồi, Văn tiểu bằng hữu có thể chọn thời gian bắt đầu."
Thẩm Quân Ngọc gật đầu, nói: "Được."
Nói xong, Thẩm Quân Ngọc đi đến vị trí chính giữa điện, giơ tay lên, dùng ma khí vẽ một tụ linh trận phát ánh sáng vàng nhạt làm nền tảng đủ để chứa ba người.
Tiếp theo, y lấy ra một tấm đệm bạch ngọc đặt vào chính giữa linh trận, sau đó nhìn Thiên Đồng Ma Quân: "Thiên Đồng Ma Quân, mời."
Thiên Đồng Ma Quân không chút do dự bước đến ngồi xếp bằng trên nệm bạch ngọc trong linh trận.
Lúc này, Thẩm Quân Ngọc mới quay sang nhìn Cửu U Ma Quân nói: "Làm phiền Ma quân tiến lên hỗ trợ."
Cửu U Ma Quân nhìn Thẩm Quân Ngọc một cái thật sâu, nhưng cũng không từ chối mà bước đến, đứng phía sau Thẩm Quân Ngọc.
Tư thế đứng quen thuộc này khiến Thẩm Quân Ngọc có chút giật mình.
Nghĩ nghĩ, y không khỏi liếc nhìn về phía Văn Túc ở một góc xa xa.
Lúc này Văn Túc có vẻ không vui, đôi mày kiếm nhíu chặt, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, nhưng rõ ràng vì lo cho đại cục nên vẫn đang kiềm chế.
Thẩm Quân Ngọc thấy vậy, bèn truyền âm trong lòng: "Văn Túc."
Văn Túc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn y.
Ánh mắt giao nhau.
Thẩm Quân Ngọc cố tình bỏ qua vẻ bất mãn trong mắt Văn Túc, chỉ thì thầm trong lòng: "Ta có tính toán, cậu cứ yên tâm."
Chỉ vỏn vẹn tám chữ này, đã khiến sắc mặt Văn Túc dịu đi không ít.
Im lặng một lúc, Văn Túc nói: "Lần sau không được cậy mạnh."
Thẩm Quân Ngọc: "Được."
Văn Túc không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, Cửu U Ma Quân lạnh nhạt lên tiếng: "Còn chưa bắt đầu sao?"
Thẩm Quân Ngọc bỗng tỉnh táo lại, không dây dưa nữa, y gật đầu, dùng hai tay kết ấn, bắt đầu vẽ một bản đồ sao dựa theo tụ linh trận màu vàng.
Trong Tu Chân Giới, linh trận là công cụ hỗ trợ tu sĩ trong việc tu luyện và tấn công được phát triển từ rất sớm, linh trận dựa vào khí ngũ hành trong trời đất, lấy linh khí của đất làm chủ.
Còn bản đồ sao là sự phát triển sau này, vẽ ra bản đồ sao nhờ vào từ trường và bố cục luân chuyển của các vì sao, sử dụng lực lượng sao trời để giúp tu sĩ nâng cao tu vi.
Nguyên lý trong bản đồ sao hiển nhiên tinh vi và kỳ diệu hơn so với linh trận ngũ hành.
Trước đó, thứ Thẩm Quân Ngọc vẽ chỉ là một bản bản đồ sao phẳng thô sơ, còn trên thực tế bản đồ sao là một trận đồ lập thể.
Lúc này, khi vô số ánh sáng vàng xuyên qua tụ linh trận, những quỹ đạo sao tuyệt đẹp dần được phác họa.
Tuy Mạnh Tinh Diễn cũng từng học vẽ bản đồ sao linh trận, nhưng chỉ dừng lại ở cấp độ phẳng, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy quá trình vẽ bản đồ sao lập thể.
Cậu ta biết Thiên Đồng Ma Quân cũng biết vẽ bản đồ sao lập thể, nhưng vì Thiên Đồng Ma Quân không thích bị quấy rầy trong quá trình vẽ, nên mặc dù cậu ta đã thấy thành phẩm, nhưng chưa từng thấy qua quá trình.
Mà bây giờ, nhìn bản đồ sao lập thể Thẩm Quân Ngọc vẽ, cậu ta càng thấy nó phức tạp và tinh xảo hơn thành phẩm mà Thiên Đồng Ma Quân đã vẽ trước đây.
Mạnh Tinh Diễn trước hết là kinh ngạc, rồi lập tức bình tĩnh lại, hết sức chăm chú quan sát.
Thiên Đồng Ma Quân thấy Thẩm Quân Ngọc vẽ bản đồ sao như vậy cũng không khỏi lấy làm kinh ngạc.
Dù trước đó ông đã biết Thẩm Quân Ngọc có năng lực phi phàm, nhưng khi biết được đối phương là "mật thám" do Ma Tôn phái đến, ông lại thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay tận mắt chứng kiến, lại càng cảm thấy kinh ngạc.
Ông cũng đã sống hơn trăm năm, tự cho mình đứng đầu trong lĩnh vực bản đồ sao và linh trận cùng cảnh giới, nhưng hôm nay nhìn thấy tay nghề của Thẩm Quân Ngọc, ông lại tự thấy xấu hổ.
Đồng thời, trong lòng ông không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác "Trời sinh người này, sao còn sinh ta?"
Cảm giác này vừa xuất hiện, Thiên Đồng Ma Quân không khỏi có tâm tư so sánh, lại nghĩ đến tuổi tác của Thẩm Quân Ngọc không phù hợp với thân thể lẫn thần hồn, ông đoán chắc Thẩm Quân Ngọc đã đoạt xá.
Do vậy, sau một hồi trầm tư, Thiên Đồng Ma Quân không nhịn được hỏi: "Mặc dù trước đây luôn gọi quân sư là Văn tiểu bằng hữu, nhưng cũng không biết hiện giờ quân sư bao nhiêu tuổi? Nếu vô lễ gọi sai, e là sẽ thành trò cười."
Thẩm Quân Ngọc vừa nghe, liền hiểu được ý tứ của Thiên Đồng Ma Quân.
Mà y vốn là trùng sinh trở lại, đã sống hơn một trăm năm, tự nhiên cũng không cần phải nói dối nhiều, vậy nên sau một thoáng cân nhắc, y thẳng thắn nói: "Từ lúc ta sinh ra đến cuối thu năm sau là đúng hai giáp (120 năm). Tuy không lớn tuổi bằng Ma quân, nhưng cũng không kém bao nhiêu."
Thiên Đồng Ma Quân nghe xong trong lòng mới cảm thấy cân bằng hơn, lại liên tưởng đến hành vi đoạt xá của Thẩm Quân Ngọc, ông cho rằng có lẽ trước kia Thẩm Quân Ngọc chuyên về thuật chiêm tinh mà không tu luyện, còn bản thân ông vừa tu luyện vừa nghiên cứu thuật chiêm tinh, đạt đến trình độ này đã là không tệ rồi, ông liền thấy thoải mái trở lại.
Nhưng Cửu U Ma Quân ở bên cạnh nghe thấy lời này của Thẩm Quân Ngọc, không khỏi lẳng lặng liếc nhìn y mấy lần.
(Biết được tuổi vợ cái hồng hài nhi xám hồn liền : ))))
Bỗng nhiên, Thẩm Quân Ngọc nói: "Xin Ma quân ra tay trợ giúp."
Cửu U Ma Quân rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, bấy giờ mới nhận ra sườn mặt của Thẩm Quân Ngọc đã hơi tái nhợt, hiển nhiên đã chịu đựng rất lâu rồi.
Lần này hắn không giữ khoảng cách nữa, lập tức đặt tay lên vai Thẩm Quân Ngọc, truyền một luồng ma khí hùng hậu vào cơ thể y.
Thẩm Quân Ngọc lập tức cảm thấy tốt hơn.
"Đa tạ Ma quân."
Cửu U Ma Quân trầm giọng nói: "Ngươi tập trung đi."
Thẩm Quân Ngọc không nói nữa.
Tiếp theo là bước quan trọng nhất trong việc vẽ bản đồ sao — Xác định quỹ đạo ngôi sao phù hợp nhất dựa trên sự sắp xếp sao trời khi Thiên Đồng Ma Quân ra đời.
Ở bước này, từng chi tiết phải rất cẩn thận vì mỗi quỹ đạo ngôi sao có tốc độ khác nhau, chỉ cần sai một bước sẽ phải làm lại từ đầu.
Đầu tiên Thẩm Quân Ngọc xác định quỹ đạo của mặt trời và mặt trăng, tiếp theo là các hành tinh Mộc, Hỏa, Thổ, Kim và Thủy, cuối cùng, y lần lượt bố trí các ngôi sao Tử Khí, La Kế và Nguyệt Bội.
Khi ngôi sao cuối cùng được thắp sáng, đôi mắt trong veo của Thẩm Quân Ngọc bừng sáng lên một cách kỳ diệu, dù mồ hôi đã ướt đẫm trán y.
Ngay khoảnh khắc ngôi sao cuối cùng phát sáng, bản đồ sao bắt đầu chuyển động, ánh sáng chói lòa, linh khí từ bên ngoài liên tục đổ vào, tạo thành từng dòng cầu vồng dài như muốn xuyên qua trời đất, đổ dồn vào bản đồ sao.
Lúc này, phía trên cung điện, mây đen tích tụ, gió bão nổi lên.
Thẩm Quân Ngọc nghe thấy động tĩnh bên ngoài, dù trong lồng ngực đang cuộn trào khí huyết, nhưng y không có thời gian để nghỉ ngơi, y lập tức mím môi thu tay lại ngước lên nhìn bầu trời.
Sau một thoáng trầm tư, y trầm giọng nói với Thiên Đồng Ma Quân: "Xin Ma quân nhanh chóng đột phá, lôi kiếp có thể sẽ giáng xuống sau ba khắc nữa."
Thiên Đồng Ma Quân: "Được."
Mạnh Tinh Diễn ở một bên ngạc nhiên hỏi: "Ba khắc? Văn huynh dự đoán bằng cách nào vậy? Có thể chỉ ta không?"
Lúc này Thẩm Quân Ngọc đã kiệt sức, nhưng nghe Mạnh Tinh Diễn hỏi, y thu hồi tầm mắt định gắng gượng giải thích vài câu, nhưng vì ngẩng đầu quá lâu, vừa hạ mắt xuống trước mặt liền tối sầm, lập tức rơi vào trạng thái choáng váng.
Y không kịp giải thích gì cả, cả người đã trượt thẳng xuống.
Mạnh Tinh Diễn hốt hoảng: "Văn huynh——"
Cơ mà cậu ta còn chưa kịp dứt hết câu, đã lập tức nuốt trở vào.
Bởi vì không ngờ Cửu U Ma Quân luôn đứng sau Thẩm Quân Ngọc đã chủ động đưa tay ra đỡ lấy vai Thẩm Quân Ngọc, sau khi đỡ được rồi cũng không buông tay, chỉ cau chặt mày nắm cổ tay Thẩm Quân Ngọc, bắt đầu truyền ma khí cho y.
Mạnh Tinh Diễn nhìn thấy, liền cảm thấy như mình đã phát hiện ra chuyện gì đó rất khủng khiếp, tim cậu ta giật nảy, không dám nhìn hai người họ nữa, mà cấp tốc đi đến bên Thiên Đồng Ma Quân để thủ hộ.
Khi Thẩm Quân Ngọc đang trượt ngã thì láng máng nghe thấy Mạnh Tinh Diễn gọi tên mình, nhưng lúc đó khí huyết của y đã gần như cạn kiệt, năm giác quan giống như bị phủ lên một lớp vải dày, linh hồn như bị trói chặt trong đó, không thể thoát ra, chỉ có thể mơ màng buông xuôi để mình trượt xuống.
Nhưng cuối cùng y không có rơi xuống đất, mà rơi vào một lồng ngực rộng rãi và ấm áp.
Một hương thơm quen thuộc của trăm hoa tỏa ra, cùng với một luồng ma khí mạnh mẽ truyền vào cơ thể, Thẩm Quân Ngọc xưa nay luôn cảnh giác cao độ, khi cảm giác trở lại, y liền tìm về lý trí.
Hàng mi dài khẽ run, y cố gắng mở mắt ra, vậy mà ánh mắt lại chạm vào đôi mắt của Cửu U Ma Quân.
Đôi mắt xanh vàng kia giờ đây tràn ngập sự giận dữ và lo lắng, như thể sắp bùng cháy ra ngoài.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Quân Ngọc im lặng trong giây lát, sau đó y nén lại cảm giác khó chịu, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Cửu U Ma Quân, khom người hành lễ: "Thuộc hạ thất lễ, đã mạo phạm Ma quân, mong Ma quân lượng thứ."
Nói xong, Thẩm Quân Ngọc bỗng nhận ra điều gì đó, vô thức ngẩng đầu lên nhìn Cửu U Ma Quân.
Bất thình lình, y nhìn thấy bàn tay của Cửu U Ma Quân đã giơ lên giữa không trung, gần như sắp chạm vào má y.
Bầu không khí trong cung điện trở nên quỷ dị vô cùng.
Cuối cùng, bàn tay thon dài trắng nhợt ấy siết chặt lại giữa không trung, rồi thu về.
"Bổn quân đáng sợ đến thế sao, khiến ngươi phải tránh như rắn rết?"
Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng đáp: "Ma quân có lòng tốt, nhưng thuộc hạ cần hiểu lễ nghĩa. Không phải là lỗi của Ma quân."
Cơ mặt của Cửu U Ma Quân khẽ co giật.
Trong đại điện im lặng như tờ, chỉ còn tiếng sấm vang rền không dứt từ lôi kiếp trên đỉnh đầu, báo hiệu tốc độ tiến giai của Thiên Đồng Ma Quân ngày càng nhanh, ma khí bừng lên, ánh sáng chói lọi.
Cuối cùng—
Đạo lôi kiếp đầu tiên giáng xuống!
Mạnh Tinh Diễn đã chuẩn bị sẵn sàng, thấy lôi kiếp này liền dũng cảm lao tới, nhất thời cậu ta bị đánh cho lưu lại một vết máu sâu trên người.
Đến khi đạo lôi kiếp thứ hai giáng xuống, Cửu U Ma Quân đã lấy lại tinh thần, hắn phất tay áo ngăn cản một cách dễ dàng.
Kế tiếp là đạo lôi kiếp thứ ba, thứ tư—
Hiện tượng dị thường do bản đồ sao tạo ra đã khiến không ít ma tu trong núi Dục Hoàng nghi ngờ, nhưng vì họ biết Thẩm Quân Ngọc là người của Ma Tôn nên không nghĩ nhiều, cảm thấy chuyện này cũng hợp lý.
Nhưng khi nhìn thấy từng đám mây sấm sét giáng xuống báo hiệu đột phá lên cảnh giới Luyện Hư, lòng họ lập tức chấn động – Tức thì đoán ra Thiên Đồng Ma Quân sắp thăng cấp!
Trong lúc nhất thời, nhiều cảm xúc trỗi dậy, đám ma tu kẻ thì lo lắng, kẻ ghen tị, còn một số đã bắt đầu âm thầm tính chuyện đổi phe.
Rốt cuộc, đạo lôi kiếp cuối cùng cũng giáng xuống.
Mái cung điện vốn đã hư hỏng nặng, sau khi lôi kiếp này giáng xuống, nó lập tức hất tung toàn bộ mái nhà.
Ngay lúc đó, một luồng ma khí tím rực rỡ sáng chói bùng lên, xông thẳng lên tận trời.
Thiên Đồng Ma Quân đã thuận lợi đột phá lên cảnh giới Luyện Hư.
Lúc này, ông một thân bạch y bay phất phới không cần gió, khí chất cả người càng thêm siêu phàm, uy nghiêm.
Xung quanh người ông tỏa ra vô số tia sáng sao mờ ảo, chứng tỏ thuật chiêm tinh của ông cũng vừa đạt đến một cấp bậc mới!
Các Ma quân, Ma hầu trên các đỉnh núi khác đang dõi theo từ xa, khi thấy cảnh tượng kỳ dị này thì không thể kiềm chế được nữa, hóa thành những tia sáng rực rỡ bay nhanh về hướng hành cung của Cửu U Ma Quân, muốn đến sớm để tỏ lòng kính trọng.
Trong phút chốc, vô số luồng ma quang vụt qua bầu trời, bay thẳng về phía đỉnh núi này, quả thực là một cảnh tượng tráng lệ.
Cửu U Ma Quân đã dự liệu trước việc này, chỉ giữ vẻ mặt không cảm xúc nói với mọi người: "Theo ta vào chính điện đi, miễn cho những kẻ rỗi hơi tới quấy rầy."
Thiên Đồng Ma Quân vừa thăng cấp xong, tâm trạng rất sảng khoái, liền cười đáp: "Nghe lời Cửu đệ thôi."
Comments