Chương 49: (Thượng): Sau này sẽ còn gặp lại.

Chương 49: (Thượng): Sau này sẽ còn gặp lại.

Cả căn phòng im lặng như tờ.

Không biết trôi qua bao lâu, dưới ánh mắt đầy sợ hãi, cả người run rẩy sắc mặt trắng tái không dám hé răng của Thẩm Tư Nguyên, Nguyên Mục Châu mặt mày rét lạnh đứng dậy.

Lúc này, ánh mắt gã lạnh lẽo cùng cực nhìn Thẩm Tư Nguyên, trầm giọng nói: "Chuyện về Hồn Đăng, ta sẽ giải quyết, từ hôm nay, đệ cứ tạm thời ở lại Kiếm Tông."

Nói xong, Nguyên Mục Châu xoay người, phất tay áo rời đi trong ánh mắt hết sức ngạc nhiên và không thể tin nổi của Thẩm Tư Nguyên.

Thẩm Tư Nguyên nhìn theo bóng lưng tự dưng trở nên giá lạnh của Nguyên Mục Châu, trong lòng cậu ta tràn đầy nghi ngờ, có chút nhịn không được muốn đuổi theo, nhưng lại sợ sẽ gây phiền phức cho Nguyên Mục Châu.

Nguyên Mục Châu tin rồi sao?

Tại sao huynh ấy lại dễ dàng tin như vậy?

Nhưng nhìn dáng vẻ của Nguyên Mục Châu, lại không có vẻ đau lòng vì cậu ta như trước đây...

Thẩm Tư Nguyên bối rối, không thể lý giải được hành động trái ngược của Nguyên Mục Châu.

Nhưng cuối cùng, cậu ta đã có thể ở lại rồi.

Chí ít, Nguyên Mục Châu chắc hẳn sẽ không đối xử cậu ta giống như Thẩm Độ...

Thẩm Tư Nguyên trầm mặc một lúc, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy hơi bất an nhưng cậu ta vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Nguyên Mục Châu rời khỏi Lăng Vân Phong, biết được Vân Tố Y đang ở đâu từ đệ tử ngoại môn, gã liền đi thẳng đến đó.

Trùng hợp làm sao, khi Nguyên Mục Châu tìm đến trước đình thủy tạ nơi Vân Tố Y đang ở, Vân Tố Y đang ngồi trò chuyện với một vài nữ tu và Tông chủ phu nhân của các tông phái khác trong hành lang.

Đúng lúc những người đó đang nói về Thẩm Quân Ngọc.

Nguyên Mục Châu im hơi lặng tiếng dừng bước.

"Vân đạo hữu, mấy ngày nay có tin đồn từ Ma Vực, nói là trưởng tử Thẩm Quân Ngọc của bà thực ra là nội gián Ma Tôn cài cắm ở Nhân tộc. Thảo nào lúc trước nó lại cướp nhiều kho báu của các tông phái trong bí cảnh, hóa ra là bị đoạt xá, thật tội nghiệp."

Vân Tố Y lộ ra vẻ mặt khó xử, đáp lại qua loa.

Một nữ tu khác cất giọng khinh bỉ: "Chẳng phải Thẩm Tông chủ cái gì cũng bói ra được sao? Lẽ nào ngay cả chuyện con trai nhà mình bị đoạt xá cũng không nhìn ra được? Ta thì nghĩ, có khi bản thân Thiếu tông chủ đã bị dụ dỗ, một mình độc chiếm kho báu bí cảnh, lại còn âm thầm cấu kết với Ma Tôn, giao dịch này hấp dẫn quá mà."

"Nếu nói như vậy, Ngọc Hoành Tông cũng không sạch sẽ gì, Vân đạo hữu, bà không dễ dàng gì đến đây một chuyến, cũng nên cho chúng ta một lời giải thích đi. Rốt cuộc bà có biết con trai bà làm những chuyện đó vì mục đích gì không?"

Vân Tố Y nghe những lời chế nhạo của các nữ tu, trong lòng càng tin vào lời Thẩm Độ nói về Thẩm Quân Ngọc là "Thiên sát cô tinh", có mệnh cách khắc người thân họ hàng.

Bà ta nghiến răng, kiên quyết nói: "Lúc trước ta đã nói rồi, nó là Thiên sát cô tinh, chỉ vì phu quân ta nhân từ, không đành lòng vứt bỏ nó. Ngọc Hoành Tông đã sớm cắt đứt quan hệ với nó, những chuyện nó làm không liên quan gì đến bọn ta cả."

"Nhảm nhí!"

Giọng nói lạnh lùng của Nguyên Mục Châu đột nhiên vang lên, khiến cho không gian vốn rất ồn ào trong đình thủy tạ lập tức im bặt.

Các nữ tu vội vàng đứng dậy.

Nguyên Mục Châu bước ra từ hành lang bên cạnh đình thủy tạ: "Bọn Ma tộc hèn hạ luôn thích bịa chuyện, chư vị đạo hữu chưa xác minh rõ ràng đã vội chỉ trích vị hôn phu của ta, có phải hơi quá đáng rồi không?"

"Xin chư vị cẩn trọng lời nói."

Bất chợt, từ trong đám đông có người lầm bầm: "Đúng là một kẻ si tình, như thế rồi còn bảo vệ..."

Nguyên Mục Châu lạnh nhạt đáp lại: "Ngươi vừa nói gì?"

Lúc này, không gian rộng lớn trong đình thủy tạ hoàn toàn lặng ngắt.

Nguyên Mục Châu không so đo với những người này nữa, mà nhìn thẳng về phía Vân Tố Y đang bày ra vẻ mặt quái lạ trong đám đông, nói: "Vân bá mẫu, ta đã gặp Tư Nguyên rồi, có thể xin phép nói chuyện riêng một lát không?"

Ban đầu, Vân Tố Y thấy Nguyên Mục Châu bảo vệ Thẩm Quân Ngọc như vậy, trong lòng đã cảm thấy không ổn, nhưng khi nghe gã nhắc đến Thẩm Tư Nguyên, bà ta không khỏi giật mình.

Ngay lập tức, bà ta chủ động nói: "Được, vậy chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Rời khỏi đình thủy tạ, hai người tìm một gian phòng phụ cận, Nguyên Mục Châu trầm ngâm một lúc rồi đi thẳng vào vấn đề: "Ta đã quyết định để Thẩm Tư Nguyên ở lại Kiếm Tông, nhưng có một chuyện ta cần phải giải quyết ổn thỏa."

Mới đầu Vân Tố Y còn tưởng Nguyên Mục Châu định "trả lại" Thẩm Tư Nguyên, trong lòng đã chuẩn bị sẵn vô số lý do và lời giải thích, nhưng bà ta không ngờ Nguyên Mục Châu lại đồng ý để Thẩm Tư Nguyên ở lại, bà ta nhất thời sửng sốt không nói lên lời.

Nguyên Mục Châu: "Bá mẫu?"

Vân Tố Y chợt tỉnh táo lại, lập tức lộ ra vẻ vui mừng rõ rệt: "Tốt quá! Con chịu để Tư Nguyên ở lại thì tốt rồi!"

Nguyên Mục Châu im lặng nhìn bà ta, đôi mắt không chút gợn sóng.

Bấy giờ Vân Tố Y bỗng nhận ra mình đã vui mừng quá mức, liền vội vàng thu lại cảm xúc, đưa tay lau lau khóe mắt, nói với đôi mắt đỏ ửng: "Con không biết đâu, những ngày qua, Tư Nguyên ở nhà ngày nào cũng nghĩ đến con, không biết đã khóc vì con bao nhiêu lần rồi. Nó thực lòng thích con—— "

"Bá mẫu nghe ta nói hết đã."

Bị cắt ngang lời, Vân Tố Y không hề tức giận, vội hỏi: "Con vừa nói có chuyện phải làm, rốt cuộc là chuyện gì?"

Nguyên Mục Châu nói: "Tư Nguyên còn có một số đồ vật cũ để lại ở Ngọc Hoành Tông, nhờ ta lấy giúp. Ta muốn cùng bá mẫu đi một chuyến đến Ngọc Hoành Tông."

Con ngươi của Vân Tố Y bất giác co rụt lại, do dự nói: "Những đồ vật đó, để ta về nhà thu xếp là được..."

Nguyên Mục Châu: "Bá mẫu không tin ta sao?"

Vân Tố Y nhìn vào ánh mắt có chút sắc bén của Nguyên Mục Châu, trong lòng bà ta không khỏi giật thót vì chột dạ.

Sau một hồi suy nghĩ, bà ta vẫn nhượng bộ— Dù gì Nguyên Mục Châu cũng nói là sẽ đi cùng bà, cũng không dẫn theo Thẩm Tư Nguyên, nghĩ thế nào cũng không thấy có vấn đề.

Nếu còn che giấu thì càng không hay.

Vì thế bà ta gật đầu: "Con có lòng như vậy, bá mẫu cũng không có lý do gì không đồng ý."

Nguyên Mục Châu: "Ừm."

Do Ngọc Hoành Tông và Kiếm Tông chỉ cách nhau một ngày đường, Vân Tố Y muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này để vứt đi cái gánh nặng là Thẩm Tư Nguyên, nên rất nhanh đã cùng Nguyên Mục Châu xuất phát.

Cả hai lên thuyền lâu, Nguyên Mục Châu đứng ở mũi thuyền, đột nhiên hỏi: "Vân bá mẫu, sao không thấy Thẩm bá phụ?"

Vân Tố Y giật nảy trong lòng, nhưng bà ta nhanh chóng đáp với chút cảm thán: "Thẩm bá phụ vì những việc sai lầm mà Quân Ngọc đã gây ra trước đó, mấy ngày nay bận rộn đi tạ lỗi với các tông phái bị cướp kho báu, lại còn tốn nhiều thời gian đi tìm linh dược cho Tư Nguyên, thật sự là rất bận. Thấy ông ấy như vậy ta cũng xót xa."

"Giờ con đồng ý đón Tư Nguyên về bên cạnh, bá mẫu cũng phải cảm ơn con, đã đỡ đần Thẩm bá phụ được phần nào."

Nguyên Mục Châu không nói gì.

Vân Tố Y cứ tưởng mình sẽ nhận được chút đồng cảm từ Nguyên Mục Châu, nhằm tạo cơ hội để sau này tiếp xúc tình cảm với gã, nhưng không ngờ Nguyên Mục Châu nghe xong lại chỉ im lặng, đôi mắt hẹp dài của gã còn có vẻ lạnh lẽo hơn.

Vân Tố Y không biết mình đã nói sai điều gì, nhưng sau một lúc suy nghĩ, bà ta chỉ cho rằng Nguyên Mục Châu tâm trạng không tốt, nên cười nhạt nói vài câu rồi quay vào khoang thuyền.

Nguyên Mục Châu đứng ở mũi thuyền một mình, gã im lặng rất lâu, sắc mặt u ám và khó hiểu.

.

Ma Vực, núi Dục Hoàng.

Thiên Đồng Ma Quân đã thuận lợi đột phá lên cảnh giới Luyện Hư, khiến cho những người trước đó âm thầm phản đối Mạnh Tinh Diễn có thể lấy được người đẹp, lúc này chỉ có thể tâm phục khẩu phục vội vàng tìm đến chúc mừng.

Thêm vào đó, nhờ có Ma Tôn đứng sau ủng hộ, ngày cưới của hai người cũng nhanh chóng được xác định.

Lễ cưới sẽ diễn ra vào mười ngày sau tỷ võ chiêu thân, Vân Mộng Ma Quân sẽ đích thân tổ chức, mời các Ma quân và Ma hầu tham gia tiệc mừng.

Những Ma quân, Ma hầu này cũng biết Vân Mộng Ma Quân muốn lôi kéo thế lực, nếu là trước kia, đa phần họ sẽ không nhận ân tình này.

Nhưng hiện tại, họ đều ước gì lấy được ân tình này.

Trong một khoảng thời gian, núi Dục Hoàng giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Hành cung của Vân Mộng Ma Quân và Thiên Đồng Ma Quân nườm nượp khách khứa, duy chỉ có Cửu U Ma Quân từ đêm Thiên Đồng Ma Quân thăng cấp đã nhận lời Ma Tôn l*n đ*nh núi bế quan.

Người không ở đây, hành cung tự nhiên không ai ghé thăm.

Cửu U Ma Quân đi rồi, Thẩm Quân Ngọc được dịp yên tĩnh, nhưng cố tình lúc này Văn Túc cũng bế quan—Nói là muốn đột phá lên Nguyên Anh.

Thẩm Quân Ngọc đoán rằng Văn Túc thấy mình đã thăng cấp nên trong lòng sợ bị bỏ lại, mặc dù y muốn nói rằng mình sẽ không làm như vậy, nhưng Văn Túc có chí tiến thủ cũng rất tốt.

Vì vậy, cuối cùng y vẫn không khuyên can.

Tuy nhiên, lúc này trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại một mình y, thật sự rất tẻ nhạt.

Dù sao thì trời vẫn còn sớm, Thẩm Quân Ngọc lại là người không thể để mình rảnh rỗi, vì vậy y quyết định mang một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ đàn hương từ cung điện phụ ra ngoài hành lang, bắt đầu vẽ các bản đồ sao và suy luận mối liên hệ giữa ba từ tiên đoán mà Thiên Đồng Ma Quân đã nói với y hôm đó.

Dù núi Dục Hoàng có ánh nắng, nhưng đỉnh núi vẫn hơi lạnh lẽo.

May mà giờ là buổi trưa, ánh nắng xua tan đi cái lạnh, sương trắng bốc lên, những cây phong đỏ bao quanh, gió nhẹ thổi qua khiến những chiếc lá đỏ bay xuống hành lang, tạo nên một khung cảnh rất tao nhã.

Thẩm Quân Ngọc vừa suy luận vừa thưởng thức cảnh sắc phong đỏ, cảm thấy rất thanh thản, không hề thấy mệt mỏi.

Đột nhiên, một con hạc giấy phát ra ánh sáng nhạt bay đến, rơi xuống trên bản đồ sao mà Thẩm Quân Ngọc đang vẽ.

Nhìn thấy hạc giấy, Thẩm Quân Ngọc lập tức cầm nó lên – Đây là con hạc mà mấy ngày trước y đã nhờ Mạnh Tinh Diễn nghe ngóng tình hình của một vài đại tông phái ở Nhân tộc.

Mạnh Tinh Diễn nghĩ rằng đây chỉ là thói quen nghề nghiệp của y khi làm nội gián, không suy nghĩ nhiều mà đã giúp y điều tra.

Lúc này, Thẩm Quân Ngọc mở hạc giấy ra, đọc kỹ từng chữ trong thư.

Đọc xong, trong lòng y chỉ có một suy nghĩ – Lúc này chính là cơ hội tốt nhất để trở về Nhân tộc.

Đại hội đấu kiếm của Kiếm Tông đã bắt đầu, Thẩm Độ luôn thích tạo mối quan hệ, lúc này chắc chắn sẽ đi lại giữa Kiếm Tông và các tông phái khác, Vân Tố Y cũng sẽ đi theo ông ta, ắt hẳn trong Ngọc Hoành Tông hiện tại không còn nhiều cao thủ.

Thêm vào đó, đây vốn là quê nhà của y, muốn qua lại tự do vẫn rất dễ dàng.

Trùng hợp là lúc này ở Ma Vực, Văn Túc và Cửu U Ma Quân cũng đang bế quan, những Ma quân, Ma hầu khác cũng bận rộn chúc mừng Vân Mộng Ma Quân, chắc chắn sẽ không quan tâm đến y – Một tên lâu la.

Nếu lén lút rời đi và nhanh chóng quay lại, có lẽ vẫn kịp tham dự hôn lễ của Vân Mộng Ma Quân.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Quân Ngọc đã quyết định.

Tuy nhiên, y không định hành động một cách hấp tấp.

Sau một hồi suy nghĩ, Thẩm Quân Ngọc lại cầm bút lên viết ba phong thư.

Một phong thư gửi cho Văn Túc, kèm theo pháp bảo Hậu Thiên để tu luyện mà Cửu U Ma Quân đã đưa cho y, nói Cửu U Ma Quân đã phái y đi làm nhiệm vụ, sẽ trở về sau mười ngày, bảo Văn Túc đừng lo lắng.

Một phong thư gửi cho Cửu U Ma Quân, rằng y có việc về quê thăm người thân, sau mười ngày nhất định sẽ trở về. Nếu không trở về, y chấp nhận mọi hình phạt của Cửu U Ma Quân.

Phong thư cuối cùng gửi cho Mạnh Tinh Diễn, bảo Mạnh Tinh Diễn nhanh chóng mang đến cho y Ma Hồn Binh mà họ đã thắng cược gần đây, nói mình cần chúng để tu luyện, yêu cầu Mạnh Tinh Diễn phải mau chóng mang tới.

Sau khi viết xong thư, trước hết Thẩm Quân Ngọc đem phong thư gửi cho Cửu U Ma Quân đưa cho Ôn quản sự.

Tuy Ôn quản sự có hơi không hiểu nhưng vẫn nhận lấy.

Nửa ngày sau, Mạnh Tinh Diễn nhận được thư đã tự mình mang đến một nhẫn trữ vật đầy ắp Ma Hồn Binh.

Khi gặp Thẩm Quân Ngọc, cậu ta không khỏi áy náy nói: "Xin lỗi Văn huynh, thực ra ta vẫn luôn nhớ chuyện này, nhưng mấy ngày nay bận quá, cứ trì hoãn mà quên mất."

Thẩm Quân Ngọc lắc đầu: "Không sao, tiểu Hầu gia nhớ là tốt rồi."

Mạnh Tinh Diễn không khỏi cười nói: "Văn huynh rộng lượng, mấy ngày nữa ta tổ chức tiệc cưới, Văn huynh nhất định phải đến uống cho đã nha."

Thẩm Quân Ngọc mỉm cười: "Nhất định."

Mạnh Tinh Diễn mới chỉ đứng một lúc, ngọc bài truyền tin của cậu ta đã sáng lên mấy lần, cuối cùng không thể ở lại lâu hơn nữa, cậu ta đành phải cáo từ quay về.

Sau khi Mạnh Tinh Diễn rời đi, Thẩm Quân Ngọc nhìn theo làn khói ma khí biến mất nơi chân trời, rồi từ từ quay người, trở về phòng.

Tiếp theo, y lấy ra phong thư cuối cùng, phong thư mà y đã chuẩn bị cho Văn Túc, rồi đặt lên bàn.

Khi gửi đi hai phong thư trước, Thẩm Quân Ngọc vô cùng quyết đoán, nhưng khi để lại phong thư này, y rũ mắt xuống, im lặng ngắm nhìn ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng phong thư trên bàn, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi tiếc nuối mơ hồ.

Dù y không có ý định để Văn Túc cùng mình ra ngoài mạo hiểm lần này, nhưng khi phải chia tay, vẫn cảm thấy không nỡ.

Buồn cười là, mấy ngày nay Văn Túc đang bế quan, chẳng hề gặp mặt.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc mình sắp phải rời đi, trong lòng y vẫn cảm thấy lưu luyến.

Cảm xúc không nỡ này, Thẩm Quân Ngọc không thể giải thích rõ ràng, nhưng lại không đến mức quá khó chịu – Có lẽ vì trong lòng y tin rằng, sau này sẽ còn gặp lại, tương lai sẽ tốt đẹp hơn.

Vậy nên, lần này, Thẩm Quân Ngọc chỉ đứng yên trong phòng nửa nén hương, rồi khi màn đêm buông xuống, y quyết tâm xoay người ra đi.

Y muốn cắt đứt hoàn toàn mọi nhân quả của quá khứ, từ đây không còn bất kỳ tiếc nuối hay lưu luyến nào nữa.

Comments