Chương 1: [TG1] Tướng quân trên long sàng

Chương 1: [TG1] Tướng quân trên long sàng

Mùi thuốc bắc nồng nặc quẩn quanh nơi chóp mũi, hòa lẫn với mồ hôi dính nhớp. Dù cho y bào hoa lệ mỗi ngày đều được xông hương, rốt cuộc cũng không át đi được luồng hơi nóng hầm hập toát ra từ người trên long sàng.

Một thiếu niên mắt hơi hoe đỏ quỳ trước giường gấm, dùng khăn lụa trắng thấm chút nước mát, nhẹ nhàng lau trán cho y.

Người đàn ông nằm đó hơi thở có chút gấp gáp, không phải không muốn mở mắt, mà thật sự là cơ thể quá mệt mỏi, đến sức để nâng hai cái mí mỏng manh cũng không có. Y nhắm mắt không có nghĩa là không nghe thấy động tĩnh bên ngoài – tiếng thút thít khe khẽ, hoặc những lời thì thầm rỉ tai, chỉ thiếu điều khóc lớn "Hoàng thượng băng hà" nữa thôi.

Cận Vũ Thanh cũng không biết tại sao, trước đây dù nhiệm vụ có khó khăn đến đâu cũng không đến mức làm ảnh hưởng đến thế giới tiếp theo. Vậy mà lần này không những không tỉnh lại ngay, ngược lại còn mất gần một ngày mới hoàn toàn hấp thu ký ức của nguyên thân và khống chế được cơ thể này.

Y hỏi hệ thống, cái [Hệ thống 500 Năm] chết tiệt kia lại nói, là do tình hình ở thế giới trước quá nguy cấp, để bảo vệ linh hồn của ký chủ không bị tổn thương, nó đã kéo y ra khỏi cơ thể cũ trong khi còn đang sống sờ sờ, cưỡng ép nhét vào cơ thể mới, dẫn đến việc dung hợp không được thuận lợi.

Cận Vũ Thanh tự cho là mình đã cau mày thật mạnh để bày tỏ sự bất mãn với hệ thống, nhưng thực tế cơ thể này chỉ khẽ run run hàng mi mà thôi.

Mấy kiếp trước, Cận Vũ Thanh là một sinh viên sắp tốt nghiệp, đương lúc sầu não vì luận văn, định xem một bộ phim để giết thời gian, kết quả màn hình đột nhiên xanh lè rồi tự dưng hiện ra mấy chữ lớn màu vàng chóe – Muốn trải nghiệm khoái♂cảm của người thắng đời không?

Sau đó?

Sau đó y bị hút thẳng vào không gian nhiệm vụ một cách khó hiểu.

Lúc mới đến y cũng rất phản kháng, nhưng phản kháng chẳng có tác dụng gì. Nếu nhiệm vụ thất bại, y sẽ bị cưỡng chế giữ lại trong thế giới nhiệm vụ, nếm trải thử thế nào là "thế giới bi thảm" thật sự.

Mà giờ đây, cái hệ thống nhìn chỉ thấy ghét kia có tên chính thức là [Trẫm Thật sự Vẫn Muốn Sống Thêm 500 Năm Nữa], nhiệm vụ mà nó ra lệnh cho y chính là "bảo vệ quốc gia". Ngay từ đầu y đã nói cái tên này đặt không hay rồi, nghe đã thấy như một cái flag rồi còn gì!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Cận Vũ Thanh đã cần cù làm việc qua mấy thế giới, phúc của hoàng đế đúng là hưởng không ít, nhưng tội của hoàng đế cũng chịu chẳng thiếu!

Thế giới trước suýt nữa bị một con mãnh thú cắn đứt cổ, may mà cứu viện kịp thời giữ lại cho y nửa cái mạng, Cận Vũ Thanh dùng tốc độ nhanh nhất dặn dò hậu sự của mình, coi như hoàn thành nhiệm vụ một cách hú vía nhưng an toàn.

Cận Vũ Thanh thật sự không muốn nhớ lại cảm giác răng thú sắc nhọn kia day nghiến trong da thịt, chỉ mong thế giới này không ngu ngốc như vậy nữa, liền vội vàng thu hồi tâm tư, mở ra lịch trình nhiệm vụ của thế giới này.

Tuy hiện tại trong triều Đại Tấn này hỗn loạn, nhưng vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất. Có kinh nghiệm từ mấy thế giới trước, Cận Vũ Thanh bình tĩnh lại sắp xếp suy nghĩ – phải tìm ra mục tiêu nhiệm vụ then chốt trước, cắt đứt mầm mống tai họa mất nước từ gốc rễ, sau đó mới bắt tay vào xử lý đống hỗn độn còn lại.

Đúng, chính là như vậy!

Trước tiên, y xem xét quỹ đạo phát triển ban đầu của thế giới này, tầm mắt vừa động, tất cả những gì nguyên thân đã trải qua lập tức ùa vào đầu. Cận Vũ Thanh nhanh chóng lướt qua các hình ảnh, xem nhanh một lượt kịch bản thế giới.

Nhân vật y sắm vai đương nhiên vẫn là một hoàng đế.

Họ Tấn, tên Vũ Thanh, vị vua thứ năm của triều đại, tuổi chưa đầy mười tám. Lão hoàng đế tiền nhiệm con nối dõi hiếm hoi, phấn đấu cả đời chỉ sinh được hai người con trai, một là vị này, người còn lại hiện mới bảy tám tuổi, nghịch ngợm vô cùng, không có khả năng chấp chính. Lão hoàng đế lao lực quá độ, đột ngột trúng gió băng hà giữa độ tuổi tráng niên – thế là chiếc vương miện rồng vàng đính châu này không còn nghi ngờ gì nữa đã rơi vào tay Tấn Vũ Thanh.

Mấy vị hoàng đế tiền nhiệm cần cù chăm lo việc nước giúp cho đất nước hiện tại thái bình, Tấn Vũ Thanh cũng không trải qua màn kịch tranh đoạt ngôi vị tàn khốc nào. Bên ngoài có Bắc Man, Tây Di, phía nam có nước Phong, tạo thành thế chân vạc, cân bằng lực lượng với nước Tấn, tạm thời vẫn bình yên vô sự, ngôi vị hoàng đế của y cũng coi như vững chắc.

Cái gọi là no cơm ấm cật rửng mỡ, hoàng đế trẻ tuổi lơ là chính sự, suốt ngày nghĩ cách ăn chơi hưởng lạc, tật xấu lớn nhất chính là háo sắc, lên ngôi chưa đầy hai năm đã tính đến chuyện làm thế nào để lấp đầy hậu cung, mỹ nữ khắp thiên hạ nhìn đến hoa cả mắt, càng không có tâm tư quản lý quốc gia.

May mắn là lúc Cận Vũ Thanh xuyên đến, nguyên chủ mới chỉ nổi máu dê, chứ chưa thật sự ra tay làm nhục cô nương nhà nào.

Cùng lúc với việc tiếp nhận thông tin thân phận của mình, Cận Vũ Thanh nhanh chóng khóa chặt một người trong quỹ đạo thế giới.

— Con trai cả của Tuyên Võ Hầu phủ.

Nhà họ Trần của Tuyên Võ Hầu, tổ tiên là Trần Đại tướng quân văn thao võ lược, là bạn thuở nhỏ với Thái Tổ hoàng đế, theo Thái Tổ chinh chiến tứ phương gây dựng giang sơn, thuật cưỡi ngựa không ai sánh bằng. Sau khi khai quốc, luận công ban thưởng, công lao hiển hách của Trần tướng quân tự nhiên là phần thưởng nặng nhất, được ban tước vị Tuyên Võ Hầu thế tập (tước vị cha truyền con nối).

Trần Nghệ có một người chị gái ruột dịu dàng hiền thục, bên dưới có một em gái cùng cha khác mẹ được nuông chiều thành tính và một em trai cùng cha khác mẹ cực kỳ nhút nhát. Hắn ở giữa cũng không phải là kẻ được nuông chiều từ bé. Người nhà võ tướng dạy con nghiêm khắc, Tuyên Võ Hầu nắm trong tay năm mươi vạn đại quân, hơn một nửa tướng quân và phó tướng trong quân đều do lão tướng quân một tay huấn luyện, tiểu Hầu gia hiển nhiên cũng không ngoại lệ, từ thiếu thời đã theo cha chú lăn lộn trong quân ngũ, luyện được một thân võ nghệ cao cường, không hề nhiễm phải thói hư tật xấu của đám công tử thế gia.

Theo lẽ thường, nhân vật như vậy sau này ắt thành đại nghiệp, cầm thương ra trận báo đáp quốc gia, giành được công trạng để che chở con cháu mới phải.

Trần tiểu Hầu gia quả thực đã đi đúng nửa đoạn đường đầu, nhưng nửa sau lại xảy ra vấn đề.

Hoàng đế nguyên thân mệt mỏi vì chính sự lại quyến luyến hậu cung, khiến cho cả triều đình trở nên ô uế chướng khí, suy đồi không phát triển. Văn võ bá quan đục nước béo cò, Tuyên Võ Hầu là trung thần, lại còn tự cho mình thanh cao, tự nhiên bị người ta nhắm vào chèn ép một lượt.

Tấn Vũ Thanh lại cố ý vô tình thuận nước đẩy thuyền, trước thì thăng chức ngoài mặt nhưng thực chất là giáng cấp, sau lại tìm cớ đoạt đi phần lớn binh quyền của Trần phủ, năm mươi vạn đại quân Tuyên Võ cuối cùng bị chia thành mấy nhóm, vậy mà, Tuyên Võ Hầu vẫn một lòng ngu trung tận tụy, quả thực là đại diện cho thánh mẫu thời nay.

Nhưng Trần phủ và hoàng gia cuối cùng cũng nảy sinh khoảng cách, ngòi nổ chính là việc một vụ án hối lộ lớn bị phanh phui, Trần Nghệ bị vu oan giá họa, tuy hậu quả không quá nghiêm trọng, nhưng cuối cùng cũng khiến nhà họ Trần thất vọng về hoàng đế.

Tuy hiện tại thiên hạ yên ổn, nhưng không bao lâu sau, tai họa từ trên trời giáng xuống, biên giới phía bắc người chết đói đầy đồng, người Man không có lương thực đành phải vượt biên cướp bóc. Tình hình địch mạnh mẽ, lão Hầu gia lại bệnh tật triền miên không thể ra trận, hoàng đế nguyên thân do dự thiếu quyết đoán, trong triều nội loạn, lòng người hoang mang, nhất thời không ai chịu cầm quân xuất chinh.

Hoàng đế ban một tờ chiếu lệnh, Trần tiểu Hầu gia vừa mới thành hôn được ba tháng đã phải thay cha lên phía bắc chống giặc, đó là một trận chiến lấy ít địch nhiều, dùng mưu lược, chiến tuyến kéo dài hơn nửa năm, may mắn cuối cùng cũng thắng hiểm.

Tướng quân áo giáp nhuốm máu khải hoàn trở về, chờ đợi lại không phải là sớ khen thưởng, mà là bốn đạo tấu sớ luận tội liên tiếp, chỉ trích hắn công cao lấn chủ, coi thường bề trên, ý đồ tạo phản rõ như ban ngày.

Dưới một triều đại, điều mà đế vương kiêng kỵ nhất chính là thần tử thách thức hoàng quyền cao vời vợi của mình. Nói suông thì cũng thôi đi, ai ngờ thám tử thật sự dâng lên một xấp thư tín riêng tư của Trần tướng quân, mỗi bức đều có thể đẩy hắn vào chỗ chết.

Mà điều cuối cùng đánh gục Trần Nghệ, là người vợ mà hắn vốn tưởng có thể đồng cam cộng khổ, cử án tề mi, lại cắm cho hắn một cái sừng, mà những lá thư gọi là riêng tư kia đều do người vợ tốt của hắn cấu kết với tình nhân làm ra.

Vào dịp cuối năm, người Man cử sứ giả vào kinh cúi đầu xưng thần, trong lúc cả triều đình đang đếm bò dê mỹ nữ do người Man cống nạp để ăn mừng năm mới, thì người tạo nên trận chiến kỳ diệu này – Trần Nghệ – đã bị kết tội vào ngục. Một tháng sau, bạn bè giang hồ cũ không nỡ nhìn hắn bị hãm hại đến chết, đã liều mình cướp ngục thành công, nhưng vì chậm một bước, không kịp cứu người thân của Trần Nghệ, liên lụy đến cả phủ Tuyên Võ Hầu bị tru di cửu tộc.

Phủ Tuyên Võ một đời anh hùng, trong nháy mắt tan thành tro bụi, danh tiếng trung dũng trăm năm cũng tan thành mây khói. Năm đó tuyết lớn phủ đầy đất, thi thể của người phủ Tuyên Võ từng rạng danh mấy triều nằm la liệt ở bãi tha ma, trở thành thức ăn cho quạ đen chó hoang.

Trần Nghệ dùng thi thể giả để che mắt mọi người, giả chết ôm hận rời kinh, ghi món nợ diệt tộc này lên đầu hoàng tộc. Hắn bí mật xây dựng một đội quân tinh nhuệ vô cùng dũng mãnh. Khi thời cơ chín muồi, trong kinh thành ca múa thái bình, hoàng đế chìm đắm trong thanh sắc, Trần Nghệ nhanh chóng xuất binh chiếm lĩnh bốn thành phía bắc, đồng thời giả vờ liên minh với Bắc Man, hợp lực tiến thẳng xuống phía nam, áp sát kinh đô, đánh cho hoàng đế một đòn trở tay không kịp.

Mấy vị đại tướng trong kinh sớm đã bất mãn với hoàng đế, sau khi cân nhắc tình hình đã nhao nhao trở giáo tương trợ. Tướng lĩnh Quân Tuyên Võ càng chỉ nhận người chứ không nhận binh phù, Trần Nghệ không tốn chút sức lực nào đã có được năm mươi vạn đại quân Tuyên Võ, chiếm hoàng cung dễ như trở bàn tay.

Trần Nghệ trong tính cách vốn đã có sự tàn bạo của võ nhân, sau chuyện này càng thêm thù dai. Sau khi khoác hoàng bào, hắn giam cầm hoàng đế, cải cách mạnh mẽ, ban hành nhiều chính lệnh có lợi cho dân chúng.

Mà trên dưới triều đình lại máu chảy thành sông, ngàn mạng người chỉ sau một đêm đều hóa thành xương khô, dùng máu tươi để tế những người thân oan khuất vô tội. Trong kinh thành, tiếng ai oán vang lên mấy ngày không dứt, người đời một mặt khâm phục thủ đoạn quyết liệt của vị tân hoàng đế này, một mặt lại e sợ sự tàn khốc của hắn.

Sau khi Trần Nghệ thống nhất thiên hạ, hắn mắc phải một căn bệnh đa nghi. Đất nước dưới sự cai trị của hắn tuy bề ngoài hòa bình thịnh vượng, không ai dám xâm phạm, nhưng thực tế văn võ bá quan đều sống trong lo sợ, chỉ sợ câu nào đó chọc phải vảy ngược của hoàng đế, rước lấy tội diệt tộc.

Còn hoàng đế nguyên bản, sớm đã bị bỏ đói đến chết trong cung giam.

Cận Vũ Thanh xem xong lặng lẽ thở dài, người này thủ đoạn lợi hại, cũng rất thù dai, nhưng nếu có thể sớm hóa giải hận thù của hắn, dẫn dắt hắn vì nước vì dân, chắc chắn sẽ là một lương tướng hiếm có của triều đình.

Nếu có được vị lương tướng này trong tay, nước Đại Tấn tuyệt đối có thể đứng vững giữa sự dòm ngó của các tộc xung quanh.

Quyết tâm đã định, Cận Vũ Thanh quyết định sẽ bắt đầu từ Trần Nghệ, thu phục hắn về dưới trướng! Việc này không thành công thì cũng thành nhân, Cận Vũ Thanh không muốn thay nguyên chủ nếm thử mùi vị bị bỏ đói đến chết.

Cảm giác tê dại ở chân tay dần tan biến, đầu ngón tay lạnh lẽo cũng từ từ ấm lên, Cận Vũ Thanh cố gắng mở mắt, nhưng cơ thể nặng như đeo chì vẫn còn mệt mỏi, trong tầm mắt hơi choáng là một tấm màn sa thêu kim tuyến rủ xuống từ nóc long sàng.

Cận Vũ Thanh vẫn còn hơi choáng váng, y động đậy ngón tay, cảm thấy có chút sức lực liền định chống người ngồi dậy.

"Bệ hạ tỉnh rồi!" Tiếng hét lanh lảnh của thiếu niên trước giường khiến hoàng đế không khỏi cau chặt mày.

Một lão ngự y tóc mai hoa râm tiến lại gần, run rẩy bắt mạch, xác nhận hoàng đế không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm, lau đi mấy giọt mồ hôi do căng thẳng mà túa ra.

Ngay sau đó, có thị vệ áp giải một nữ tử chỉ mặc độc một mảnh vải che thân, khóc lóc như hoa lê dính mưa, run rẩy, luôn miệng cầu xin "Bệ hạ tha mạng".

Sau khi tân đế lên ngôi, hậu cung trống trải, người này chính là nhắm trúng tính háo sắc của nguyên chủ, nhân lúc thái giám thân cận của hoàng đế xuất cung làm việc, cô ả đã mua chuộc thị vệ gần gũi để leo lên long sàng, hòng mưu cầu một vị trí phi tần. Ai ngờ quần áo còn chưa cởi, hoàng đế đã trợn mắt ngất đi, suýt nữa cũng dọa cho vị mỹ nhân này ngất theo.

Mọi người đều cho rằng nữ nhân leo giường này có ý đồ hành thích hoàng đế, nên đã trói lại chờ xử lý.

Cận Vũ Thanh hiểu rõ ngọn ngành sự việc, mặt sa sầm lại, càng không muốn nghe đám người này ồn ào, phất tay cho lui hết, chỉ giữ lại tiểu thái giám vừa lau mồ hôi cho y lúc nãy.

Y cúi đầu, dùng hai ngón tay day day ấn đường, giọng điệu có vẻ hơi bực bội, mở miệng hỏi: "Trần Nghệ đâu?"

Tiểu thái giám nghe hoàng đế đột nhiên nhắc đến Trần Nghệ thì thoáng kinh ngạc. Cậu ta bình tĩnh lại, choàng một chiếc áo khoác mỏng lên vai hoàng đế, đè nén nghi ngờ nói: "Trần tiểu Hầu gia đương nhiên là ở trong phủ, sao Bệ hạ đột nhiên lại nhớ đến ngài ấy?"

Cận Vũ Thanh nghe xong, nhắm mắt tìm kiếm một hồi, mới phát hiện thời điểm hiện tại vẫn còn sớm, cách vụ án hối lộ bị phanh phui còn một tháng nữa. Là y quá nóng vội rồi. Cận Vũ Thanh thở phào một hơi, từ từ dựa người vào thành giường phía sau.

"Bệ hạ, người vừa khỏi phong hàn, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều thì tốt hơn." Tiểu thái giám dâng lên một chén nước ấm, sau đó có thị nữ bưng vào một bát thuốc đen đặc.

"Ừm." Tuy bệnh của y không liên quan gì đến cảm phong hàn, nhưng Cận Vũ Thanh vẫn gật đầu, đưa tay nhận lấy bát thuốc, nín thở ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Chưa kịp để vị đắng ngấm lên, y đã tu một cốc nước ấm lớn, nước có vị ngọt, dường như có thêm chút đường bột.

Đặt chén xuống, Cận Vũ Thanh kéo chăn lên người một chút, giọng hơi yếu ớt nói: "Thư Ngư, ngươi có lòng rồi. Lát nữa mang những tấu sớ chưa phê duyệt qua đây, trẫm cũng đang rảnh rỗi."

"Vâng, Bệ hạ."

Mặc dù hoàng thượng vừa tỉnh dậy đã đòi phê duyệt tấu sớ thật sự có chút kinh hãi, nhưng Thư Ngư vẫn cung kính đáp lời.

Cận Vũ Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, trong lòng biết rõ mình không thể đợi đến khi vụ án hối lộ bị phanh phui mới hành động, y phải đi trước một bước để thu phục lòng người chủ chốt, kéo vị đại tướng tương lai này về phe mình.

May mà cách thời điểm xảy ra sự việc còn một tháng, một tháng này đủ để y lên kế hoạch cẩn thận rồi.

Comments