Chương 17: [TG2] Người đàn ông của Vua Tinh Linh

Chương 17: [TG2] Người đàn ông của Vua Tinh Linh

Hai trăm năm trước, Chủ Thần vẫn lạc, tai họa diệt thế từ trên trời giáng xuống.

Năm mươi năm sau, các hòn đảo lần lượt bị hủy diệt, chỉ có đại lục Orlando may mắn thoát khỏi kiếp nạn này. Những sinh linh còn sống sót tập trung trên mảnh đại lục không mấy rộng lớn này, dần dần quên đi nỗi sợ hãi và bi thương, sinh sôi nảy nở.

Chỉ là sau khi Chủ Thần vẫn lạc, trăm năm qua Orlando không có vị thần mới nào ra đời, linh lực bẩm sinh của các sinh linh trên đại lục cũng dần biến mất, cuối cùng trở thành những tộc nhóm bình thường.

Là sinh linh duy nhất còn sót lại linh lực, địa vị của tộc Tinh Linh trên đại lục Orlando ngày càng tăng, từ việc trước đây ẩn cư nơi núi rừng đến nay kiêu hãnh đứng đầu đại lục — trên vùng đất đã mất đi sự che chở của Chủ Thần, Tinh Linh gần như thống trị nơi đây dưới danh nghĩa con của thần.

Trên vùng cao nguyên trung tâm đại lục Orlando, một thành phố phồn hoa náo nhiệt bao quanh cung điện hoàng gia. Thiết kế của tòa lâu đài hoàn toàn thỏa mãn gu thẩm mỹ đặc trưng của Tinh Linh, nhìn từ xa, lấp lánh đến chói mắt.

Cận Vũ Thanh mở mắt ra từ một vùng tối tăm tĩnh lặng, y nhìn quanh một lượt, phát hiện nơi mình đang ở lại thanh tịnh đến mức không giống cung điện của Vua Tinh Linh.

Y đang ngâm mình trong một hồ nước suối mát lạnh mà không buốt xương, hồ nước nông được xây bằng ngọc trắng trong suốt, một bức tượng đá Tinh Linh có khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng đứng bên bờ hồ, nước suối chính là từ chiếc bình ngọc nghiêng trong tay bức tượng chảy xuống.

Rất nhanh y đã nhận ra đây là đâu — nơi có thể khiến những Tinh Linh yêu thích sự xa hoa tinh xảo từ bỏ những món đồ trang trí lấp lánh, chỉ có thể là Thánh Tuyền. Họ thông qua sự sùng kính thành tâm qua nhiều thế hệ, cầu nguyện cho vị thần mới có thể sớm ngày ra đời.

Cận Vũ Thanh thở dài một tiếng, nhấn chìm cả người vào trong nước suối, chỉ còn đầu nhô lên khỏi mặt nước, rồi nhắm mắt lại, dùng hình ảnh để đọc kịch bản của thế giới nhiệm vụ lần này.

Kiếp này, y là Vua Tinh Linh của đại lục Orlando, là người sở hữu linh lực tối cao, là sự tồn tại được tôn thờ như con của thần.

Việc kế thừa ngôi vị ở Orlando không phải là huyết thống thế tập, mà là dựa vào độ tinh khiết của linh lực để tuyển chọn. Các thiếu niên Tinh Linh trước khi trưởng thành sẽ mọc ra một đôi cánh tượng trưng cho sự tinh khiết của linh lực, linh lực càng tinh khiết, màu sắc của đôi cánh càng trong trẻo không tì vết.

Đôi cánh của các đời vua Tinh Linh đều có những đường vân bạc, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi lấp lánh rực rỡ, khi dang rộng ra đẹp không tả xiết.

Nguyên chủ Loy vốn là một đứa trẻ mồ côi ở khu ổ chuột, nhưng cũng là một người may mắn, từ nhỏ đã thể hiện linh lực ưu tú, bị các thần chức trong khu vực giám sát chặt chẽ. Mười ba tuổi, Loy bị các quan viên địa phương ép buộc gia nhập Thần Viện thiếu niên, trở thành một trong những ứng cử viên cho ngôi vị.

Sau đó chưa đầy một năm, trên đại lục Orlando đã xuất hiện vị trữ quân Tinh Linh cao quý nhất kể từ khi thần vẫn lạc — Loy, đôi cánh của cậu còn rực rỡ hơn bất kỳ vị vua nào trước đó, lấp lánh như những vì sao bạc trên bầu trời đêm, khiến các ứng cử viên khác trong Thần Viện trở nên mờ nhạt.

Trong đại lễ thành niên mười sáu tuổi của Tinh Linh, vị vua già sắp thoái vị, Loy đã tiếp nhận lễ rửa tội của nhà vua, chính thức trở thành vị vua mới của đại lục Orlando.

Xem từ đầu đến cuối, nguyên chủ quả thực là người thắng đời thực sự, từ một đứa trẻ mồ côi trở thành con cưng của trời, chẳng qua chỉ cách nhau một đôi cánh.

Nhưng Cận Vũ Thanh lại cảm nhận được nỗi bi ai sâu sắc từ trong ký ức của nguyên chủ, đó là sự khao khát "tự do" mà Loy chưa bao giờ được trải nghiệm trong đời. Tuy là trẻ mồ côi, nhưng cả đời cậu đều bị Thần Viện thao túng, mỗi bước đi đều nằm trong kế hoạch nghiêm ngặt của các trưởng lão Thần Viện, làm một vị vua sở hữu vương quyền tối cao, nhưng lại không có nhân quyền, cô đơn.

Nhưng ít nhất Loy cũng đã thành công, đại lục Orlando dưới sự thống trị của cậu ngày càng thịnh vượng, huy hoàng.

Vậy vấn đề là...

Ai có bản lĩnh làm sụp đổ một quốc gia hùng mạnh như vậy?

Cận Vũ Thanh kéo thanh tiến độ của kịch bản thế giới đến cuối cùng, rốt cuộc cũng tìm ra được kẻ đầu sỏ tội lỗi này ở cuối dòng thời gian của thế giới.

Cũng giống như nguyên chủ Loy, là một đứa trẻ mồ côi thuộc tộc Tinh Linh, nhưng lại sống một cuộc đời hoàn toàn trái ngược với Loy. Chỉ vì bẩm sinh tóc đen mắt đen, hơn nữa cho đến khi trưởng thành cũng không mọc ra nổi một chiếc lông cánh, trong tộc Tinh Linh vốn chuộng màu trắng, điều này bị coi là điềm gở, từ nhỏ đã bị người ta ghét bỏ chửi mắng, hình thành tính cách âm u cô độc.
Lớn lên, sau khi thức tỉnh sức mạnh, lòng hắn sinh oán hận, lại có thể một mình lật đổ cả đại lục Orlando, rồi tự mình cùng với mảnh đất lành cuối cùng của sinh linh này đồng quy vu tận... một kiểu nhân cách phản xã hội điển hình.

Nói ra thì chuyện này không liên quan gì đến vua Loy, hoàn toàn là do vị đại boss này tâm trạng không tốt, vị vua này chẳng qua chỉ là một nạn nhân vô tội bị kéo xuống nước.

Nhưng chuyện này đối với Cận Vũ Thanh lại vô cùng nghiêm trọng, bởi vì y phải bảo vệ đại lục Orlando không bị phá hủy, bảo vệ sự sinh sôi không ngừng của vương quốc Tinh Linh.

Xem xong y liền thấy đau đầu, kịch bản thế giới lần này vô cùng sơ sài, thậm chí ngay cả tên của vị thần nhân phản xã hội đến mức hủy diệt thế giới này cũng không có, chỉ đại khái biết được thân thế và ngoại hình của hắn, mà còn là ngoại hình sau khi trưởng thành, đặc điểm duy nhất nhớ được là ở khóe mắt hắn có một nốt ruồi nhỏ.

Nhưng trên đời này người có nốt ruồi lệ thì nhiều vô kể, chẳng lẽ y phải lật xem từng người một sao? Ước tính sơ bộ, vị boss này hiện tại có lẽ còn chưa trưởng thành, giữa biển người mênh mông lại càng không biết tìm đâu.

Cận Vũ Thanh xoay người dựa vào thành hồ, dòng nước suối mát lạnh như một tấm lụa gấm bao bọc lấy cơ thể. Y tĩnh tâm lại, từ từ cảm nhận được dòng chảy của linh lực trong cơ thể, dường như hòa quyện với Thánh Tuyền, rồi lại lưu chuyển một vòng trong cơ thể, khiến toàn bộ linh hồn y trở nên thanh thản dễ chịu.

Y tập trung cố gắng khống chế luồng linh lực này trong cơ thể, không hề phát hiện có người đến gần Thánh Tuyền.

Người đó đến lặng lẽ không một tiếng động, nhìn thấy bóng lưng của vua Tinh Linh đang tr*n tr**ng dựa vào thành hồ, vòng eo thon gọn chìm xuống dưới nước, làn da trắng nõn như ngọc lấp lánh dưới ánh nước suối, mái tóc dài bạch kim xõa trên lưng, che đi phần lớn vẻ xuân sắc.

Đôi cánh mỏng như cánh ve rũ xuống, tựa như lụa vũ.

Hắn ta phải thừa nhận, dù trong tộc Tinh Linh vốn nổi tiếng về ngoại hình, dung mạo của vị vua trẻ tuổi này cũng là một vẻ đẹp tinh xảo không gì sánh bằng, có thể thỏa mãn mọi sự mong đợi và khao khát của các Tinh Linh đối với những điều đẹp đẽ, thuần khiết đến mức khiến người ta không kìm được mà muốn đến gần.

Nhưng cũng chính vì vậy, hắn ta lại càng ghen ghét Loy hơn, nếu không có Loy chen ngang một nhát, ngôi vị của đại lục Orlando này vốn dĩ phải do hắn ta kế thừa! Chứ không phải như bây giờ, làm một Thánh Sứ vô danh của Thần Viện!

Todd càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, trong lòng căm hận không nguôi, hận không thể lập tức tiến lên ấn người đẹp tóc bạch kim kia xuống nước, để đôi mắt xám xanh quyến rũ kia của y không bao giờ còn nhìn thấy ánh sáng của thế giới nữa.

Chỉ nghĩ như vậy thôi Todd đã cảm thấy vô cùng hả hê, như thể mình thực sự đã tự tay b*p ch*t nhà vua.

Nhưng giây tiếp theo hắn ta liền không cười nổi nữa.

Sự căm hận xấu xa của Todd trở nên cực kỳ nổi bật trong vùng suối thánh khiết yên tĩnh, rất dễ bị vua Tinh Linh có linh lực dồi dào bắt được. Cận Vũ Thanh nhận ra có người đến gần, theo phản xạ tung ra một đòn linh lực, Todd không tránh kịp trực tiếp bay đập vào vách đá bên cạnh.

"Ai?" Cận Vũ Thanh đưa tay lấy chiếc áo choàng tắm bên cạnh che thân, đồng tử màu xám xanh vì căng thẳng mà trở nên u ám.

Y rất nhanh nhận ra người đó: "Todd?"

Todd lảo đảo đứng dậy từ dưới đất, cung kính nói: "Là thần, thưa Bệ hạ, đại lễ thành niên sắp bắt đầu rồi. Các trưởng lão Thần Viện mời ngài mau chóng chuẩn bị, tránh cho bỏ lỡ nghi thức chúc phúc."

Cận Vũ Thanh nhìn hắn ta một lúc, không phát hiện điều gì bất thường. Đại lễ thành niên hàng năm là một ngày lễ vô cùng quan trọng trong tộc Tinh Linh, đặc biệt là sau khi thần vẫn lạc, việc vua Tinh Linh có linh lực thuần khiết nhất ban phước cho những Tinh Linh vừa mới trưởng thành, hy vọng họ có thể dũng cảm, lương thiện và tràn đầy linh lực đã trở thành một nghi lễ truyền thống.

Nghĩ đến đây, y từ từ thả lỏng, đưa một tay vén những lọn tóc trước trán ra sau tai, rồi bước lên những bậc thềm ngọc bên bờ hồ, đi ra khỏi Thánh Tuyền.

"Ta biết rồi, cậu —" Bỗng nhiên dừng lại một cách kỳ lạ, Todd đưa ánh mắt dò hỏi. Y nhìn xuống chân mình, bình tĩnh nói tiếp: "Cậu lui ra đi, ta sẽ đến ngay."

Todd nghi hoặc một chút rồi lui xuống, không hỏi thêm gì.

Cận Vũ Thanh lại cúi đầu, thất thần nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của mình, ở đó có một thứ vốn không nên xuất hiện, vậy mà bây giờ lại đường đường chính chính quấn quanh mắt cá chân y.

— Ngọc lưu ly, viên ngọc lưu ly mà Trần Nghệ đã tặng y ở thế giới trước.

Y tuyệt đối không ngốc đến mức cho rằng vua Loy của đại lục Orlando lại có một thứ y hệt, lại còn đeo ở mắt cá chân trái, hơn nữa trên viên ngọc cũng có một vết xước nhỏ không mấy rõ ràng ở cùng một vị trí. Đó là vết xước do kiếp trước y không cẩn thận ngã vào tảng đá ở ven hồ Phong Châu.

Làn da của Tinh Linh trắng và trong suốt óng ánh hơn người thường, vóc dáng của Loy cũng khác xa Tấn Vũ Thanh, nhưng cho dù tất cả điều kiện bên ngoài đều thay đổi, Cận Vũ Thanh cũng không thể nào quên được viên ngọc lưu ly — đây rõ ràng chính là viên ngọc đó.

Y không thể tưởng tượng cũng không thể biết được, hai thế giới hoàn toàn không liên quan, hai con người không hề có quan hệ gì, nó làm thế nào mà vượt qua thế giới và thời gian để theo y đến đây. Y càng không dám hỏi hệ thống, lo sợ hệ thống sẽ vì thế mà xóa bỏ sự tồn tại của viên ngọc.

Tuy Trần Nghệ đã không còn nữa, nhưng ít nhất vẫn còn viên ngọc để tưởng nhớ, Cận Vũ Thanh vẫn vô cùng vui mừng vì điều này.

Cúi người xuống thử kéo một chút, phát hiện sợi dây chuyền bạc vô cùng chắc chắn, nếu không phải dùng ngoại lực mạnh mẽ có lẽ cũng không thể làm đứt nó.

Cận Vũ Thanh nở một nụ cười hoài niệm, y mặc quần áo vào, khoác lên mình chiếc áo choàng trắng như tuyết không một vết bẩn, cẩn thận che đi mắt cá chân rồi mới vui vẻ bước ra ngoài.

Thị nữ Tinh Linh thấy khóe miệng y mỉm cười, nét mày khóe mắt dịu dàng như thể đã thay đổi thành một người khác, trước đây vị vua của họ luôn thanh đạm, ngay cả nụ cười cũng chỉ vì lễ nghi và ân điển, bây giờ lại như gió xuân ấm áp khiến lòng người xuyến xao.

Cận Vũ Thanh khẽ cúi đầu để thị nữ cài lại vương miện cho mình, lại không biết mình sớm đã trở thành phong cảnh trong mắt họ.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, vị vua Tinh Linh anh tuấn cao quý dẫn theo một đội thần sứ đến quảng trường cử hành nghi lễ chúc phúc. Y đã nhìn thấy đám đông chen chúc từ xa, và những Tinh Linh chưa trưởng thành đang ngóng trông ở trung tâm quảng trường.

Và...

Ở một góc, mấy tên thị vệ Tinh Linh cao lớn đang vung gậy, không chút lưu tình xua đuổi một thiếu niên gầy nhỏ, thiếu niên đó trông chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, quần áo rách nát, cả người bẩn thỉu, ngay cả mái tóc cũng là màu đen tuyền hiếm thấy trong tộc Tinh Linh.

Khoan đã—

Tóc đen!

Comments