Kiếp trước, lúc ở Phong Châu, Trần Nghệ thân thể yếu ớt, không có việc gì làm bèn học người dân trong làng cách ủ rượu trái cây dại. Sau khi ủ xong, Cận Vũ Thanh nếm thử thấy vị cũng không tệ liền mang một phần ra chợ bán lấy tiền, giữ lại mấy vò để hai người cùng nhau uống rượu ngắm trăng.
Có lẽ đó là thói quen được hình thành trong hai năm đó, lúc vui hay lúc buồn đều phải có hai ly rượu để góp vui.
Tuy nhiên, nay đã khác xưa, y đầu thai vào một thân thể sùng kính thần linh. Trong hoàng cung không có rượu, y liền uống thứ thuốc nước trộm được từ tủ thuốc của y quan, ngửi thấy có chút mùi rượu, không bệnh uống vào cũng không chết liền ôm bình uống vài ngụm.
Vốn định là để giải sầu, nhưng lúc chớm say mơ màng lại càng nhớ đến Trần Nghệ, không khỏi càng thêm muộn lòng.
Arian giật lấy chai thuốc thủy tinh trong tay y, cúi người xuống ngửi thấy trên miệng và người y toàn mùi thuốc. Cơ thể này chưa từng đụng đến rượu, lại càng không có tửu lượng, Cận Vũ Thanh nhìn mái tóc đen trước mắt nhớ người xưa, mơ màng chớp mắt một hồi lâu, nhận nhầm người, đưa tay trực tiếp ôm lấy cổ cậu.
Thiếu niên bất ngờ bị y kéo ngã, lao vào lồng ngực y.
"... Chàng ở lại với ta đi." Cận Vũ Thanh mơ hồ nói một câu, có chút ý làm nũng.
Cơ thể Arian căng cứng một lúc, ban đầu không dám động đậy, đợi đến khi người dưới thân này đột nhiên lại nhắm mắt, cậu thiếu niên mới lấy hết can đảm đưa tay sờ mặt Cận Vũ Thanh, thấy y không có phản ứng gì lại sờ xuống dưới, cọ cọ vào đôi môi đỏ nhạt của y. Cái sờ này không hiểu sao lại làm dấy lên một suy nghĩ không đứng đắn trong lòng, cậu cùng y sớm tối bên nhau lâu như vậy, ngay cả vết bớt tròn nhỏ bằng đầu ngón út ở sau eo y cũng biết.
Bây giờ y say rồi, lại mở miệng gọi một cái tên hoàn toàn chưa từng nghe qua, lại còn gọi thân mật đến thế.
Giống như bảo vật mình cất giữ cả năm trời còn chưa kịp lấy ra ngắm nghía, đột nhiên một ngày lại nhận chủ khác, thế nào cũng cảm thấy mình bị thiệt.
Cận Vũ Thanh kéo cậu xuống nằm cùng, ngón tay gãi gãi sau gáy người đang ôm, kiếp trước y thường xuyên gãi Trần Nghệ như vậy, như gãi một con mèo. Arian bị gãi đến mức một luồng hơi nóng từ sống lưng lan lên, tóc tai như muốn dựng đứng cả lên, nhưng lại cảm thấy thoải mái dễ chịu một cách khó hiểu.
Chiếc áo choàng trắng xộc xệch làm lộ ra lồng ngực nửa kín nửa hở, cậu không kìm được dùng chóp mũi chạm vào lồng ngực đang đều đặn phập phồng của y, Arian lén lút liếc nhìn lối vào Thánh Tuyền, thấy vẫn yên tĩnh như thường, rồi mới từ từ di chuyển vị trí đến gần cằm, cuối cùng ma xui quỷ khiến hôn lên khóe môi của Tinh Linh.
Đôi môi thoang thoảng mùi thuốc không hề làm cậu thiếu niên cảm thấy đắng chát, ngược lại vị ngọt ngào rất dễ chịu.
Cậu thiếu niên định thử lại một lần nữa, đôi môi đó khẽ hé mở, thiếu niên ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải đôi mắt màu nhạt đang nửa nhắm nửa mở, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.
Mạnh mẽ bừng tỉnh, hai tai Arian ù đi, bảy tám loại cảm xúc khác nhau đồng loạt nổ tung trong đầu. Ngàn vạn lời nói đều xoắn lại thành hai loại tự vấn và phỏng đoán "Tại sao ta lại làm như vậy" và "Ngài ấy nhất định sẽ đuổi ta đi", trong lòng hoảng hốt, chưa đợi Cận Vũ Thanh mở miệng đã bò dậy lao ra khỏi Thánh Tuyền.
Cận Vũ Thanh bị cảm giác nóng rực ở chân làm cho giật mình tỉnh giấc, mắt mở ra nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, co người lại sờ sờ chỗ đang nóng, không có gì cả, chỉ có viên ngọc lưu ly kia mà thôi.
Arian chạy về chỗ ở của mình, lao đầu vào giường, hoảng hốt một lúc mới trấn tĩnh lại, đợi đến mức sắp ngủ gục cũng không thấy ai đến bắt mình, ném mình ra khỏi hoàng cung.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, vẫn yên bình lặng lẽ.
Arian thầm nghĩ có lẽ y thực sự không nhớ chuyện này nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Rồi cảm giác mềm mại, hơi ẩm ướt đó lại quay trở lại.
Cứ thế yên ổn qua hơn nửa năm, Cận Vũ Thanh vẫn như cũ dạy dỗ huấn luyện cậu, nhưng trong lòng Arian lại ngày càng khó chịu. Một khi đã nếm thử mùi vị liền không kìm được mà muốn đến gần hơn nữa, cũng không thể nhìn thẳng vào Vua Tinh Linh như trước đây.
Mỗi khi nhà vua ngâm mình trong hồ nước suối chỉ đến ngang eo, tấm lưng tr*n tr** dựa vào thành hồ, Arian lại phải không ngừng thầm đọc thánh ca mới có thể giữ được tâm trạng bình tĩnh, nếu không chắc chắn sẽ lao lên sờ mó vài cái.
Lại một buổi sáng, Arian đột ngột bật dậy khỏi giường, miệng hơi th* d*c, trán đẫm mồ hôi nóng. Cậu thiếu niên hoảng hốt nhìn quanh một lượt, phát hiện vẫn đang ở trong phòng của mình, ánh mắt có chút mơ màng, như thể vẫn còn chìm đắm trong giấc mơ không thể thoát ra.
Hồi lâu, Arian thở phào một hơi dài, vừa định vén chăn lên, bỗng cảm thấy dưới thân có gì đó khác thường. Nghi ngờ đưa một tay xuống, sờ phía dưới một cái, dính nhớp, lạnh lẽo, làm ướt cả một mảng q**n l*t bó sát.
"..." Nhớ lại giấc mơ đêm qua, mặt Arian đỏ bừng.
Kể từ lần trước nhất thời sai lầm lén hôn đức vua, những giấc mơ kiều diễm như vậy thường xuyên len lỏi vào giấc ngủ đêm. Thiếu niên đang tuổi sung sức, lại là lúc mới chớm nở tình cảm, trong mơ hết lần này đến lần khác v**t v* thân thể mịn màng như ngọc kia, m*t cắn lên da thịt những vết đỏ ửng vô cùng khêu gợi, cho đến khi vị vua cao quý bị giày vò đến mức mệt lả.
Arian càng nghĩ càng thấy khô miệng khát lưỡi, mặt mày cứng đờ co ro trong chăn lén thay quần, vo tròn quần áo bẩn rồi nhét xuống gầm giường, xong mới sửa soạn chỉnh tề ra ngoài.
Vừa mới mở cửa, nhìn thấy nhà vua đang đi tới từ xa, chân vẫn còn chút chột dạ lùi lại một bước.
"Arian? Cậu sao vậy?" Cận Vũ Thanh mở cửa sổ ngủ cả đêm, bị gió thổi đến khản cả giọng.
Arian lén liếc nhìn nhà vua một cái, yết hầu khẽ động: "Ta... ta không sao..."
Cận Vũ Thanh không nghi ngờ gì gật đầu nói: "Không sao là tốt. Nghe nói trong rừng hoang ngoài thành xuất hiện một đám ma linh, có lẽ là từ rừng Kunxi trốn ra, đây chính là cơ hội để ngươi thực chiến luyện tập linh thuật cao cấp."
Rừng Kunxi là vùng rừng rậm tươi tốt nhất trên đại lục Orlando, cũng là nơi có diện tích lớn nhất, bí ẩn nhất. Lúc Chủ Thần vẫn lạc, rừng Kunxi đột nhiên xảy ra biến dị hắc ám, nay đã trở thành nơi nguy hiểm nhất trên đại lục Orlando, bên trong ẩn náu ma linh, tràn ngập sức mạnh hắc ám không thể xua tan. Nếu trước đây Chủ Thần còn tại vị, việc thanh tẩy nó không phải là chuyện khó, chỉ là hiện tại không còn tộc nào có linh lực mạnh mẽ như vậy nữa.
Ma linh trong rừng Kunxi thỉnh thoảng sẽ trốn ra ngoài, gây họa cho các ngôi làng gần đó, nhưng thường chỉ là ma linh cấp thấp, rất nhanh sẽ bị các thần quan địa phương thanh tẩy, có thể trốn đến tận kinh thành xa xôi như vậy thực sự rất hiếm.
Arian hiểu ý y, tạm thời gác lại những suy nghĩ linh tinh trong lòng, háo hức nói: "Có phải đi thanh tẩy nó không?"
Cận Vũ Thanh gật đầu, trước khi quay người lại bổ sung một câu: "Ta đi cùng cậu."
Vài ngày sau, Cận Vũ Thanh nghe nói Thần Viện đã cho người thanh tẩy gần hết đám ma linh trốn ra, chỉ còn lại vài con nhanh nhẹn vẫn chưa bắt được, cứ trốn đây tránh đó mãi trong rừng hoang. Nghe thế, y bèn dẫn Arian và mấy tên lính thân thủ nhanh nhẹn đến rừng hoang, định bụng nhặt của rơi, cũng để cho phản diện chưa có kinh nghiệm thực chiến rèn luyện một chút.
Dù sao thì Arian cũng sắp trưởng thành rồi, nhưng xương cánh sau lưng vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ k*ch th*ch một chút, không chừng cánh cũng sẽ mọc ra.
Một nhóm người cưỡi ngựa đến khu rừng hoang nơi ma linh thường lui tới, trên đường gặp vài vị thần quan đang nghỉ ngơi ven đường. Cận Vũ Thanh không muốn bị họ nhìn thấy rồi lại rêu rao ầm ĩ, bèn dẫn người của mình đi đường vòng, từ một phía khác tiến vào khu rừng hoang.
Arian cưỡi trên lưng ngựa lén lút nhìn nhà vua, y cuối cùng cũng cởi bỏ chiếc áo choàng vương giả cao quý đó, thay bằng bộ đồ đi săn gọn gàng, chân đi một đôi ủng da bò cao đến bắp chân, mái tóc vàng óng buộc cao trên đỉnh đầu, tóc đuôi ngựa dài cùng với dây buộc tóc tung bay trong gió, để lộ một đoạn cổ thon dài trắng nõn.
Tiếng roi ngựa "vút" một tiếng, người lính đi đầu quay lại hét lớn: "Bệ hạ, chính là chỗ này!"
Cận Vũ Thanh giật mạnh dây cương, thở dài một hơi, chân dài quét ngang nhảy xuống ngựa.
Arian lập tức theo sau.
Vua Tinh Linh nhìn con đường nhỏ dẫn sâu vào khu rừng hoang cách đó không xa, tay phải đặt lên con dao găm cài chéo bên hông, bỗng nhiên hỏi: "Linh thuật đều nhớ kỹ cả rồi chứ?"
Thiếu niên đứng bên cạnh y vẫn thấp hơn y nửa cái đầu, lúc quay đầu nhìn y phải hơi ngước mắt lên một chút, nhìn từ bên cạnh, đôi mắt xám xanh đó tựa như đá quý. Cậu thiếu niên lần đầu tiên nhìn thấy một vị vua đầy khí thế như vậy chứ không phải là vẻ trầm lặng lạnh lùng nhất thời ngẩn người, bị Cận Vũ Thanh hỏi lại một lần nữa mới bừng tỉnh đáp: "Nhớ rồi ạ."
Đêm qua nơi này vừa mới có một trận mưa, trên đất vẫn còn hơi ẩm ướt, trong khu rừng hoang bốc lên một làn sương mù dày đặc, trông vô cùng kỳ quái.
Những người lính đi theo đều là những người có võ lực mạnh mẽ nhưng linh lực lại thấp kém, có vài người còn có ý định rút lui, không muốn bước vào khu rừng hoang ẩn chứa ma linh đó. Cận Vũ Thanh cũng không ép buộc họ, mọi người chọn một ngôi nhà hoang đã lâu ở bìa rừng làm nơi liên lạc, những người lính không muốn vào thì ở lại đây chờ.
Sau một hồi đùn đẩy, cuối cùng chỉ có hai người lính theo Cận Vũ Thanh và Arian vào khu rừng hoang, đó là một cặp anh em, người cao gầy là anh, tên Bùi Cát, người còn lại vạm vỡ cường tráng lại là em, tên A Kỳ Nhĩ.
Bốn người đi theo con đường nhỏ đầy cỏ dại tiến sâu vào trong rừng, làn sương mù xám xịt bao phủ dày đặc xung quanh, trong sương mù những cành dây leo chằng chịt ngang dọc, mờ mịt không rõ, cho dù có thứ gì đó treo ngược trên cây rình mò họ cũng chưa chắc đã phát hiện ra ngay.
A Kỳ Nhĩ bẩm sinh ngang tàng, không hề sợ hãi những thứ dọa trẻ con này, rút kiếm chém đứt những dây leo cản đường, thỉnh thoảng lại chửi rủa mấy câu về đám ma linh gây rối chết tiệt kia.
Đi được một lúc, xung quanh đã toàn là sương mù, gần như không nhìn rõ đường về.
Đột nhiên, một tràng tiếng kêu "chít chít" chói tai vang lên từ bốn phía. Bùi Cát và A Kỳ Nhĩ lập tức rút kiếm ra, một người trước một người sau hướng về phía phát ra âm thanh, Cận Vũ Thanh cũng đã thầm niệm thần chú, Arian một bước tiến lên trước Cận Vũ Thanh, che chắn cho y giữa mình và A Kỳ Nhĩ.
Giây tiếp theo, tiếng kêu đột ngột cao vút, Arian lập tức ra tay trước, một khối linh lực ngưng tụ mạnh mẽ phóng ra! Một tiếng chưa dứt, mấy bóng đen đồng thời từ bốn phương tám hướng nhảy xổ ra, từ trên trời lao xuống tấn công mọi người!
Thiếu niên chân đứng vững vàng, vẻ mặt không chút sợ hãi hướng về phía những con ma vật đang lao tới mà niệm chú tấn công.
Những tiếng nổ nhỏ "bùm bùm" vang lên giữa không trung, Cận Vũ Thanh ước chừng đó là đòn linh lực của Arian đã trúng mục tiêu, trong lòng vô cùng tự hào, không hổ là đứa con trai lớn mà mình nuôi nấng, đối mặt với ma linh cũng không hề sợ hãi. Phải biết rằng những Tinh Linh nhà quý tộc kia có lẽ cả đời cũng không gặp được ma linh một lần, có người mới nhìn thấy lần đầu đã khóc cha gọi mẹ bỏ chạy rồi.
Sau một hồi ồn ào chói tai, mấy bóng đen cuối cùng cũng im bặt, biến thành một đống vật chết rơi xuống, A Kỳ Nhĩ vung kiếm, lại chém những con ma linh này thành hai nửa. Sau khi rơi xuống đất, người lính dùng mũi kiếm khều lên xem kỹ, đắc ý cười nói: "Ha, ta tưởng là thứ gì lợi hại lắm, thì ra chỉ là mấy con chuột lớn!"
Bùi Cát nói: "Đệ im đi, lát nữa có hổ đến thì đệ không còn vênh váo nữa đâu!"
Arian đá xác ma linh dưới chân đi, nhướng mày cười với Cận Vũ Thanh, tràn đầy vẻ khí phách của một thiếu niên đang tuổi sung sức. Cận Vũ Thanh định vỗ vai thiếu niên, ra hiệu cậu làm rất tốt.
Tay còn chưa kịp đưa ra, sương mù trong khu rừng hoang lại càng dày đặc hơn.
Cận Vũ Thanh bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, lại một bóng đen nữa lướt qua tầm mắt mọi người!
Comments