Mặc dù ở lại qua đêm trong rừng cũng không phải là cách hay, hiện tại cả đại lục Orlando đều coi họ là ma vật, hận không thể đuổi thẳng họ ra biển cho thủy quái ăn thịt, lại càng có thể bất cứ lúc nào cũng có những tên thợ săn tiền thưởng liều mạng xuất hiện gần đó.
Dù sao thì đầu của hai người họ cộng lại cũng đủ cho những kẻ liều mạng này ăn uống nửa đời rồi.
Nơi này cách chỗ Arian muốn đưa y đến còn một đoạn đường rất dài, Cận Vũ Thanh linh lực cạn kiệt, thể lực cũng không thể chịu đựng được những chuyến đi dài ngày, đành phải tạm thời ở lại đây một đêm.
Đêm đã khuya, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng suối chảy quanh co sâu trong rừng.
Bên bờ suối có một người đang ngồi xổm, từ trong áo choàng đen lấy ra một chiếc túi da bò, ừng ực rót đầy dòng nước suối trong vắt, ánh trăng bị những gợn sóng làm vỡ vụn, dường như cũng theo miệng túi nhỏ chảy vào trong.
Sau lưng cậu, trong khe hở của những tảng đá lớn ven sông, những đốm đỏ sẫm lập lòe một cách âm u, mãi cho đến khi Arian đậy nút gỗ của chiếc túi da bò lại, những đốm đỏ rợn người đó mới lần lượt chui ra khỏi khe đá, từ từ tụ tập dưới chân người thanh niên.
Mấy con sinh vật nhỏ này có lông đen như gai, mắt đỏ hoe, nhe ra cặp răng nanh hung tợn, rõ ràng là bảy tám con chuột ma linh cấp thấp! Chúng bị mùi hương tuyệt vời bên bờ suối thu hút đến, mùi hương ngọt ngào đó dường như có thể làm tăng ma lực của chúng.
Chuột ma linh kêu chít chít mấy tiếng, ra vẻ lấy lòng cọ bộ lông trên lưng vào đôi ủng ngắn màu đen của Arian, con nào con nấy cuộn tròn thành một quả cầu xám xịt nằm dưới chân người thanh niên. Bỗng nhiên, chúng ngửi thấy mùi của ma linh đã chết trên đôi ủng, sợ hãi lùi lại mấy bước, dùng thứ tiếng kêu chói tai khó hiểu để giao tiếp với nhau.
Đôi ủng này được làm từ da của một con bò bị ma hóa, lúc đó nó đang nổi điên cắn xé những ma vật khác, tình cờ bị Arian bắt gặp liền trực tiếp giết nó lột da làm ủng. Ủng da ma linh có tác dụng chống lại linh lực rất tốt, hơn nữa da lông của ma vật lại chắc chắn, rất bền.
Thực ra cậu còn dùng phần da bò còn lại làm một đôi nữa, đôi đó nhỏ hơn một chút, lại còn lót một lớp lông thỏ giữ ấm, dùng những viên đá tinh xảo thu thập được mài thành hình làm khuy giày, tuy vẫn là một đôi đen tuyền, nhưng dưới ánh nắng mặt trời khuy đá sẽ phản quang, đẹp hơn nhiều so với đôi đang đi dưới chân người thanh niên.
Arian suy nghĩ lan man, hoàn hồn lại phát hiện mấy con chuột ma linh đều đã lùi ra rất xa, như thể sợ cậu sẽ đột nhiên nổi điên cũng lột da chúng vậy. Gọi mấy tiếng cũng không chịu lại gần, bất đắc dĩ trong mắt lóe lên tia ma khí đỏ rực, đám chuột con liền ngoan ngoãn, run rẩy tụ tập lại.
Thanh niên dùng ngón tay gãi gãi đầu chuột ma linh, trong cổ họng khẽ phát ra mấy tiếng lầm bầm không giống tiếng người, chuột ma linh nhìn nhau rồi nhao nhao rụt cổ kêu ré lên, lại có ý định bỏ chạy.
Arian rút dao găm ra, dùng lòng bàn tay nắm lấy lưỡi dao, quả quyết dùng sức rạch một đường, lập tức cả lòng bàn tay xuất hiện một vết thương sâu hoắm, máu chảy ròng ròng. Cậu như không cảm thấy đau, lông mày cũng không nhíu lại một chút, xòe lòng bàn tay nhuốm máu đặt trên bãi cỏ.
Chuột ma linh ngửi thấy mùi máu, mấy cặp mắt nhỏ như hạt đậu xanh sáng lên rất nhiều. Máu đó ngửi rất ngon, chúng gặm những cọng cỏ dính máu, cuối cùng không kìm được, đồng loạt lao đến bên cạnh lòng bàn tay Arian, thè lưỡi chuột đói khát l**m lấy vũng máu nhỏ trong lòng bàn tay.
Đợi đến khi mấy con uống no căng, bộ lông xù xì cũng trở nên đen bóng hơn, trên răng nanh vẫn còn nhỏ giọt máu chưa l**m sạch, ngoại hình tuy không thay đổi nhiều nhưng thực tế đã từ cấp thấp tiến hóa thành cấp trung. Ma linh cấp trung đã không còn là những sinh linh chỉ hoạt động theo bản năng sinh tồn nữa, chúng đã có trí tuệ sơ cấp, sẽ có mục đích lựa chọn mục tiêu muốn tấn công.
Arian nắm chặt nắm đấm lại, trong cổ họng lại phát ra những âm thanh kỳ lạ để giao tiếp với ma linh.
Lần này đám chuột ma linh không lùi lại, ngược lại còn tinh thần phấn chấn kêu chít chít một tiếng, mấy cặp mắt nhỏ tham lam nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của Arian.
"Đi đi!"
Theo tiếng ra lệnh đó, đám chuột ma linh lao đầu vào trong bụi cỏ, phân tán chạy đi.
Arian rửa sạch con dao găm trong dòng suối, vơ một nắm lá cỏ bản rộng lau khô lưỡi dao, ánh kim loại phản chiếu lên vầng trăng sáng treo cao, khiến ánh bạc trên con dao trở nên trắng bệch và ẩn hiện sát khí.
Cậu cất con dao găm đi, xé một mảnh vải từ chiếc áo choàng đen của mình qua loa băng bó lại lòng bàn tay để tránh thu hút thêm nhiều ma linh khác. Máu nhanh chóng thấm ướt mảnh vải, Arian cũng không mấy để tâm, xách túi nước chuẩn bị quay về.
Vừa mới nhấc chân quay đầu lại, vẻ mặt cứng đờ.
Arian: "Anh ở đó từ khi nào?"
Người trước mặt khoác một chiếc áo choàng trống rỗng, mũ trùm đầu rơi xuống, mái tóc vàng óng không thể che giấu được ánh lên một màu bạc lấp lánh trong đêm. Y đứng đó, màu mắt như trời đêm sâu thẳm, lạnh lẽo như một bức tượng điêu khắc thanh tao tuyệt mỹ. Y đứng bất động, vẫn là vị vua cao quý không chút bụi trần đó, thu hết vạn vật thế gian vào trong mắt, không gì có thể thoát khỏi, không gì có thể trốn tránh.
Arian siết chặt chiếc túi nước trong tay, cảm thấy như mình cũng bị nhìn thấu.
Trong không khí vẫn còn thoang thoảng một mùi máu chưa tan hết, mùi tanh nồng đó đối với Cận Vũ Thanh mà nói thực sự quá mức ấn tượng, cho dù chỉ là một chút xíu, y cũng có thể lập tức nhận ra.
Cận Vũ Thanh cố gắng đè nén cảm giác khó chịu cuộn trào trong dạ dày, ngước mắt nhìn Arian: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Làm những việc nên làm." Arian giọng điệu âm hiểm, nhưng động tác đưa tay nâng lấy khuôn mặt đối phương lại vô cùng dịu dàng, thậm chí còn mang theo một chút quyến rũ, cậu si mê nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nhà vua, không chút che giấu h*m m**n giết chóc của mình, "Tất cả những điều này đều là vì anh, Loy, những kẻ đã làm hại anh đến mức này, bất kể là người hay thần, ta đều sẽ từ từ giết hết cho anh xem."
Máu ma linh có một mùi vị kỳ lạ vô cùng rõ rệt đối với Tinh Linh, mùi máu trên tay Arian lại càng nồng đậm hơn gấp trăm lần so với những gì y từng uống, điều đó khiến Cận Vũ Thanh nhớ lại nỗi sợ hãi và khó chịu lúc uống chúng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cơ thể theo phản xạ run rẩy đáp lại mùi máu, cố gắng hết sức tránh né sự tiếp xúc của bàn tay đó.
Tay Arian trống rỗng, trong lòng lại lạnh đi, trong mắt cố gắng đè nén một tia thất vọng, thay vào đó là một ngọn lửa vô danh.
Luồng ma khí cuồn cuộn dữ dội khiến người ta kinh hãi.
Thanh niên trong đầu không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh, không được ép buộc hay làm hại y, nhưng ma lực đột nhiên sôi trào khiến mắt cậu đỏ ngầu, đầu óc choáng váng, chân tay cơ thể đều không nghe lời, một tay liền tóm lấy eo Cận Vũ Thanh, trong lúc hai người giằng co đã đẩy y ngã xuống bãi cỏ, sương đêm ẩm ướt làm ướt áo choàng của cả hai.
Chỉ nghe một tiếng "xoẹt", vải áo trên vai Cận Vũ Thanh bị xé toạc một mảng lớn, một bờ vai tròn trịa lộ ra từ dưới chiếc áo choàng xám.
Arian sững sờ, nhưng không hề bình tĩnh lại, ngược lại cúi người xuống cắn vào vai y, cảm giác đau đớn do răng nghiến khiến Tinh Linh dưới thân không kìm được mà nhắm chặt mắt, đường cổ thon dài trắng nõn căng cứng.
Cậu như một con thú chỉ biết cắn xé, để lại trên vai Tinh Linh một chuỗi vết răng đỏ hồng nông sâu.
"Arian, cậu tỉnh lại đi!" Cận Vũ Thanh giãy ra khỏi cậu định bỏ chạy, ngay sau đó lại bị thanh niên từ phía sau lao tới đè ngã xuống đất.
"Không phải đã nói đừng rời xa ta sao?" Arian bịt miệng y lại, như thể ghét y quá ồn ào, tay kia lại lưu luyến trên lưng Tinh Linh, áo choàng mở rộng, chiếc áo choàng xám của Tinh Linh cũng xộc xệch vì giãy giụa vật lộn.
Cận Vũ Thanh thầm tích tụ sức lực, đang định mở miệng cắn cậu một cái, bỗng nhiên nghe Arian kinh ngạc kêu "A" một tiếng: "Anh vẫn còn đeo nó, thì ra anh thích nó đến vậy..."
Bàn tay trên lưng trườn xuống mắt cá chân, sờ sờ sợi dây chuyền bạc mảnh trên chân Tinh Linh, ngón cái v**t v* qua lại viên ngọc lưu ly đó.
Trong đầu Cận Vũ Thanh "choang" một tiếng, đồng tử xanh lam không tin nổi trợn lớn, mọi suy nghĩ đều ngừng lại trong khoảnh khắc này, dây thần kinh hoàn toàn tê liệt. Đợi đến khi sự kinh ngạc qua đi, đầu óc giành lại quyền chủ động cơ thể, một sự thôi thúc hỗn hợp giữa chấn động và vui sướng tột độ bao trùm lấy tâm trí.
Mà lúc này, Arian đã buông tay đang đè Tinh Linh ra, thành kính như hôn lên tượng thần, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên xương mắt cá chân của Cận Vũ Thanh.
Khi môi của thanh niên chạm vào viên ngọc lưu ly, một luồng hơi nóng bỏng lập tức từ mắt cá chân lan tỏa ra, từ đầu ngón chân lan đến từng tế bào của Cận Vũ Thanh, trái tim cũng như vì nụ hôn này mà đập thình thịch.
Bởi vì sợi dây chuyền bạc này quá kỳ lạ, dao kéo không ăn thua, làm thế nào cũng không cắt đứt được, cũng không thể tháo ra để giấu ở chỗ khác. Trang phục của Vua Tinh Linh rất cầu kỳ, thừa một chút thiếu một chút đều bị coi là báng bổ thần linh, Cận Vũ Thanh đành phải luôn cẩn thận che giấu viên ngọc này. Cho dù lúc đó thiếu niên cùng y ra vào chung, ăn uống chung, Cận Vũ Thanh cũng chưa bao giờ dễ dàng để lộ viên ngọc này ra.
Ở thế giới trước, ngoài Trần Nghệ ra, chỉ có tiểu thái giám thân cận Thư Ngư từng nhìn thấy, Tần Trí Viễn còn chưa biết, Arian vốn không hề liên quan gì đến thế giới trước sao lại có thể biết được!
Trừ khi, trừ khi...
Cận Vũ Thanh nhìn chằm chằm vào Arian không chớp mắt, tâm trạng ngày càng khó mà bình tĩnh lại. Nếu nói các thế giới nhiệm vụ đều là hiện thực ảo, vậy thì mô hình dữ liệu do hệ thống điều khiển có thể sẽ xuất hiện tình trạng tái sử dụng không? Tạo ra một con người sống động như thật vốn dĩ đã là một lượng dữ liệu khổng lồ, trung tâm hệ thống có lẽ nào cũng lười biếng, đem những nhân vật đã từng xuất hiện trước đó tùy tiện nặn ra một khuôn mặt mới rồi ném ra ngoài?
Càng nghĩ càng thấy trong lòng trào dâng, ngay cả mắt cá chân bị thanh niên hôn khắp nơi cũng không cảm thấy gì, y từ đầu đến chân quan sát tên ma linh tóc đen này, phân tích những điểm chung giữa đối phương và Trần Nghệ.
Arian thấy y không còn giãy giụa nữa, ngược lại ngẩn ngơ nhìn mình không chớp mắt, đôi môi nhạt màu hơi ẩm ướt, vẻ mặt mơ màng, chiếc áo vải rách treo hờ trên vai như sắp rơi xuống, h*m m**n xấu xa trong lòng lại càng dâng lên một bậc. Nhưng lý trí tỉnh táo vẫn còn vùng vẫy sâu trong tâm trí khiến cậu hơi dao động, trước tiên là cúi xuống hôn lên cằm Tinh Linh, một bên nhướng mắt quan sát phản ứng của y.
Cận Vũ Thanh lại đang vùng vẫy trong cuộc tranh luận nội tâm xem cậu có phải là Trần Nghệ hay không, cho đến khi một thứ trơn trượt mát lạnh luồn vào miệng y, như một con rắn định cạy mở hàm răng y để chui vào, y mới mạnh mẽ hoàn hồn lại.
Arian dùng sức véo mạnh sau gáy y, Cận Vũ Thanh đau đớn hé miệng kêu lên, liền bị con rắn đó được nước lấn tới, thuận lợi vượt qua muôn vàn chướng ngại, tùy ý luồn lách trong không gian chật hẹp ấm áp ẩm ướt, cảm giác tê dại ngứa ngáy trên vòm miệng làm tê liệt lý trí của Cận Vũ Thanh, y nhất thời thất thần, trông vô cùng ngoan ngoãn thuận theo.
Trong lúc quấn quýt, thanh niên càng thêm phóng túng thô bạo, kéo y xuống đè dưới thân, ma lực áp đảo vừa khiến Tinh Linh mất đi khả năng phản kháng, lại vừa làm cho h*m m**n bản năng của ma linh càng thêm mãnh liệt. Arian ưỡn người, cánh tay vòng ra sau eo Tinh Linh để y áp sát vào mình, cách mấy lớp vải cọ xát, làm dịu đi sự khó chịu của mình.
Cận Vũ Thanh cảm nhận được thứ gì đó nóng rực cứng rắn đang thúc vào bụng dưới của mình, khuôn mặt vốn tái nhợt bỗng ửng hồng, ngay cả vành tai cũng nóng lên, trong lòng y gần như đã đồng nhất bóng hình của tên ma linh hắc ám này với vị Định Quốc Đại tướng quân của kiếp trước, từ từ từ bỏ sự giãy giụa, mặc cậu tung hoành.
Bàn tay của ma linh cũng không yên phận, ôm eo chưa đủ, lại còn trực tiếp luồn vào trong khe áo choàng xám, tìm đến vị trí vừa ý, năm ngón tay phủ lên, hung hăng véo mạnh vào vùng mông tròn trịa căng mẩy đó.
"— Ưm!!"
Trong nháy mắt tim Cận Vũ Thanh như nhảy lên đến cổ họng, cảm giác quen thuộc đó, lực đạo quen thuộc đó, ngay cả vị trí cũng tìm giống hệt, như thể bẩm sinh đã biết trên người y chỗ nào thịt mềm chỗ nào thịt ngon, véo như véo quả bóng cao su vậy.
Ma linh tăng nhanh động tác cọ xát, một bên lại hôn xuống trêu chọc môi lưỡi Tinh Linh, một lúc lâu sau cậu bỗng nhiên sững sờ, mày mắt nhắm nghiền, hàng mi đen dày rậm rạp khẽ run rẩy.
"Loy, Loy..." Cậu khẽ gọi hai tiếng trong cổ họng, rồi khoan khoái thở ra một hơi, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn hài lòng.
Còn Cận Vũ Thanh bị cậu đè dưới thân làm búp bê bơm hơi, sắc mặt thực sự không mấy dễ coi, vừa trắng vừa đỏ, sắp chuyển sang tím tái rồi, y không những cảm thấy bụng dưới bị cậu cọ xát đến nóng rực, mà chiêu "ngũ chỉ cầm mông thủ" đó cũng vô cùng lợi hại, mông cũng cảm thấy bỏng rát.
Thanh niên sung sướng xong dần bình tĩnh lại, cúi đầu gục xuống người Tinh Linh, dùng chóp mũi ẩm ướt cọ cọ vào vùng cổ đã thấm đẫm sương đêm của y.
"... Ngon không?" Trần Nghệ?
Cận Vũ Thanh cười tủm tỉm nghiến răng. Lần này thực sự phải khẳng định rồi, người có thể véo y như vậy, dám véo y như vậy, ngoài vị Đại tướng quân chứng nào tật nấy của y ra cũng không còn ai khác.
Arian nghe y hỏi vậy đột nhiên bừng tỉnh, giật mình lăn khỏi người y, ngẩn ngơ một lúc lâu mới hiểu ra mình rốt cuộc đã làm chuyện ngu xuẩn gì. Kể từ khi gặp lại sau bốn năm, ánh mắt của thanh niên luôn tràn đầy vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, bây giờ lần đầu tiên có những cảm xúc khác lạ, do dự chột dạ, cẩn thận dò xét, như thể thiếu niên quấn quýt bên Vua Tinh Linh ngày xưa lại quay trở về.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy thôi, Arian quay đầu nhìn thấy vết răng trên vai Cận Vũ Thanh, vòng eo không chỉnh tề, mái tóc vàng óng bết dính bên má, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt, không một chỗ nào không toát lên vẻ quyến rũ mê người. Đặc biệt là khi y nằm giữa sương đêm, tắm mình dưới ánh trăng, như một Tinh Linh xinh đẹp đáng thương bị người ta giày vò... mặc dù y vốn dĩ chính là một Tinh Linh.
Thanh niên đè nén sự thôi thúc lại trỗi dậy, ép mình tỏ ra lạnh lùng nghiêm nghị: "Ừm, cảm giác không tệ."
Cận Vũ Thanh: "..." Hừ hừ, ta cảm ơn lời khen của anh, Trần, Đại, X!
Comments