"Cha của thỏ" dưới lớp áo choàng đang rục rịch, trông như sắp há miệng cắn y một cái.
Arian nắm tay y tự mình x** n*n giải tỏa, mắt lại nhìn chằm chằm vào Tinh Linh dưới thân, tiếng th* d*c nhẹ nhàng trong hang động nổi bật một cách khác thường. Cận Vũ Thanh không nỡ nhìn thẳng vào cảnh tượng chẳng khác gì tự sướng này, y quay đầu đi, mái tóc xõa tung che đi nửa khuôn mặt.
"Loy," thanh niên vén mái tóc vàng óng bên má y, như một đứa trẻ khẽ cầu xin: "Anh cử động ngón tay đi, nó không cắn anh đâu..."
"..."
Cận Vũ Thanh trong lòng điên cuồng chửi bới, nhưng lại nghĩ, kiếp trước Trần Nghệ không được khỏe lắm, những chuyện này đều do y chủ động, chẳng qua chỉ là làm lại một lần nữa cũng không sao. Tự an ủi mình một hồi như vậy, hít một hơi thật sâu, cố ý làm bậy mà hung hăng xoa mạnh lên người cậu một cái.
Arian thở dài một hơi khoan khoái, càng ưỡn người hơn, một bên hưởng thụ sự phục vụ của y một bên cúi đầu xuống hôn y.
Tinh Linh bị nụ hôn vụng về chỉ biết thỏa mãn bản thân làm cho choáng váng, khóe miệng ướt sũng, trên vai lại bị cắn thêm một chuỗi vết đỏ. Thanh niên men theo đường cong l**m m*t xương quai xanh trắng nõn của Tinh Linh, gặp phải quần áo vướng víu liền dùng sức xé toạc.
"Này quần áo quần áo! Đừng... mai còn mặc nữa! Cậu xé rách rồi ta lại phải vá!"
Cận Vũ Thanh đẩy cậu ra, ném cho thanh niên đang vội vàng một cái nhìn trách móc. Arian rũ mày xuống tỏ vẻ không vui, vừa định mặc lại quần áo cho y, lại thấy Tinh Linh ưỡn người, tự mình cởi áo ra.
Mắt Arian ẩn hiện ánh đỏ, lập tức lao xuống lần nữa.
Tinh Linh ngửa cổ lên, gốc cánh nhạy cảm bị người ta v**t v*, tâm trạng bình tĩnh cũng dần bị thay thế bởi tiếng th* d*c ngày càng nặng nề, mình ở thế giới này thanh tâm quả dục sáu năm, nếu lúc này không "ăn mặn" một chút cũng quá có lỗi với vẻ oai hùng của cha thỏ rồi, phải biết rằng năm đó lúc sức khỏe Trần Nghệ không tốt, y ngay cả động tác mạnh cũng không dám làm, chỉ sợ hắn "thượng mã phong" một phát rồi không qua khỏi.
Cận Vũ Thanh buông tay, chuyển sang sờ con thỏ còn đang mềm nhũn của mình, sờ đến mức nó cũng sắp cắn người đến nơi.
Arian đứng xem một lúc, ngón tay lau đi nước bọt bên khóe miệng Tinh Linh, cảm thấy máu trong người như đang sôi sục, cậu nhịn hồi lâu, cuối cùng tình cảm cũng chiến thắng lý trí, đưa tay nắm chặt lấy "con thỏ nhỏ" trắng nõn của Cận Vũ Thanh, "con thỏ nhỏ" còn đáng thương lắc lắc đầu.
"Chờ, chờ chút." Thanh niên an ủi, hai ba động tác đã cởi phăng chiếc áo choàng đen của mình, trên người thanh niên lốm đốm vài vết sẹo cũ, cậu nắm lấy "con thỏ lớn" áp sát vào Cận Vũ Thanh: "Nó cũng muốn."
Cận Vũ Thanh chỉ muốn cậu mau chóng buông tay, theo phản xạ hỏi: "... Muốn gì?"
"Hôn một cái."
"..." "Con thỏ" như vừa mới tắm xong, ướt sũng cọ vào môi, Cận Vũ Thanh nhìn chằm chằm vào "con thỏ lớn" trước mặt, "ực" một tiếng nuốt nước bọt, thăm dò hôn một cái.
Thanh niên thoải mái hít một hơi, lại muốn thêm một cái nữa.
Thế là hôn một cái sâu một cái nông rồi nghiện luôn. Cha của thỏ thì ngày càng hùng dũng oai phong, còn môi Cận Vũ Thanh lại bị cọ xát đến đỏ ửng, lưỡi cũng không biết nên đặt vào đâu.
Arian vui vẻ mân mê một lúc lâu, rồi mới v**t v* mấy cái vào "con thỏ" của Cận Vũ Thanh để tỏ ý khen thưởng. Rồi đặt hai con thỏ lại gần nhau, xem chúng cọ đầu dụi đuôi, nhảy nhót tung tăng, vô cùng đáng yêu.
Thanh niên thỏa mãn hưởng thụ, mắt híp lại thành một đường, như một con hổ báo vừa no nê.
"Loy, không sờ được."
"Cái gì không sờ được?" Cận Vũ Thanh nhấc chân móc móc đối phương, cảm thấy mình đã gần như phơi bày hết trước mặt cậu rồi, còn có gì mà không sờ được.
Thanh niên một tay lật Tinh Linh vốn đã là món ngon trong miệng qua, ánh mắt lướt dọc theo sống lưng cong cong xuống, lưu luyến một lát ở hõm eo, cuối cùng lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, đưa bàn tay ma quỷ về phía y.
Cận Vũ Thanh bất ngờ kêu "oái" một tiếng: "Cậu mẹ nó lại, lại..."
Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt say đắm nóng bỏng của thanh niên, lại nuốt những lời phía sau vào bụng, l**m l**m khoang miệng khô khốc của mình, thầm nghĩ: Nể tình kiếp trước anh chưa được ăn thịt, không tính toán với anh nữa!
Rồi cúi thấp sống lưng, nâng nửa phần eo sau lên một chút, gần như quỳ bò trên giường đá, mặt đỏ bừng hét lớn: "Được được được, cho cậu véo, véo đi véo đi!"
Arian bàn tay lớn phủ lên, như nhào bột, thỉnh thoảng còn dùng "con thỏ lớn" nhỏ chút nước để giữ ẩm.
"Đủ rồi chứ..." Cận Vũ Thanh úp mặt vào lớp da thú dưới thân, đầu gối run rẩy, "Arian... Arian?"
Màu đỏ sẫm trong mắt thanh niên từ từ lan ra, nhanh chóng phủ kín cả đồng tử đen láy, mái tóc đen bết dính mồ hôi rũ xuống bờ vai trần của cậu, cả người toát lên một vẻ điên cuồng kỳ dị.
Hai tay cậu giữ chặt eo Tinh Linh, tách hai quả đồi ra, chuẩn bị thả "con thỏ lớn" về rừng, để nó hoàn toàn tự do tự tại.
Cận Vũ Thanh cảm nhận được cha của thỏ đã há miệng, đột nhiên hét lên: "Chờ đã, ta chưa chuẩn bị xong... Arian, Arian?" Y gọi mấy tiếng, đối phương đều im lặng không nói gì, chỉ có bàn tay đi trước dò đường trong rừng đáp lại y.
Tuy nhiên, con đường nhỏ dẫn vào rừng hẹp như vậy, làm sao có thể đột ngột cho phép một con thỏ lớn đi qua!
Thỏ đạp lên vách đá nhảy vào hẻm núi trong rừng, trong hẻm núi đá rung chuyển, cây cỏ lay động, một sinh linh cường tráng đang chạy nhảy nô đùa trong đó, hoặc dừng lại bên bờ suối uống nước giải khát.
Trán Cận Vũ Thanh rịn ra một lớp mồ hôi, trên mi mắt đọng những giọt sương long lanh, hai tay nắm chặt lớp lông thú dưới thân, theo phản xạ muốn né tránh đòn tấn công của cậu, bị vô lý bắt lại rồi lắp bắp cầu xin: "Chậm một chút, không được... Arian... Trần Nghệ..."
Giọng nói yếu ớt vừa mới thốt ra.
Tinh thần Arian rung động dữ dội, như có một móng vuốt sắc nhọn cào mạnh vào lồng ngực, moi đi nửa trái tim của cậu, lập tức sắc đỏ trong mắt bùng lên dữ dội, giữ chặt sống lưng Tinh Linh, hung hăng đâm tới, mạnh mẽ ra vào mấy lượt.
Bụng dưới nóng rực áp sát vào mông trơn tuột, lại chen vào sâu hơn, lần nào cũng vào đến tận cùng.
Arian tức giận hỏi: "Lại là hắn ta, rốt cuộc hắn ta là ai?"
Cận Vũ Thanh lập tức bị thúc đến mềm nhũn cả eo, khẽ r*n r* nhắm mắt lại, mơ hồ hiểu ra mình đã gọi nhầm tên cậu, nhưng chuyện cậu vừa là Arian lại vừa là Trần Nghệ, cho dù có nói ra cậu cũng chưa chắc đã tin.
Thanh niên đưa tay lau mặt y, chạm phải một lớp hơi nước ẩm ướt mát lạnh, đầu lưỡi l**m một cái lại thấy vừa đắng vừa mặn. Trong lòng Arian bỗng hoảng hốt, thả chậm động tác lại rồi ôm lấy y.
Tinh Linh mở đôi mắt xám xanh như phủ sương, mềm mại đưa tay ra, nắm lấy tay Arian đặt lên môi hôn nhẹ.
"Là cậu, đều là cậu. Cậu có lẽ không tin, chúng ta..."
Arian ngẩn người hồi lâu, như có thứ gì đó lóe lên trong đầu, cậu cố gắng đuổi theo nhưng vẫn bị tuột mất nó. Cậu cúi đầu nhìn hàng mi run rẩy mơ màng của Cận Vũ Thanh, bỗng cảm thấy đó không phải là chuyện quan trọng, ít nhất cũng không quan trọng đến mức phải làm hại Tinh Linh, thế là không kìm được mà bịt miệng đối phương đang lắp bắp giải thích.
Thanh niên lần đầu "ăn mặn" tinh thần vô cùng sung mãn, lại được Cận Vũ Thanh toàn lực phối hợp, càng thêm thả sức hưởng thụ mỹ vị.
Hai con thỏ đều vui vẻ, thỏ lớn thỏa sức nô đùa trong thung lũng, thỏ nhỏ được người ta dịu dàng v**t v* đầu và lưng. Cận Vũ Thanh ngửa đầu, một nắm tóc vàng óng quấn quanh cánh tay thanh niên. [Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Bánh Gạo - @AnNgc6115]
Trong rừng Kunxi ma khí ngút trời, ngày đêm trắng đen vốn đã không phân biệt rõ ràng, huống hồ hang động lại lõm sâu, ngoài ánh đuốc chiếu sáng ra, ngay cả thời gian cũng không tính toán được. Trên chiếc giường đá lót da mềm rộng rãi, hai bóng người quấn quýt lấy nhau, động tác mạnh mẽ lúc đóng lúc mở, mồ hôi làm ướt đẫm lớp da thú mềm mại bên dưới.
Hồi lâu sau, hai con thỏ cuối cùng cũng chơi mệt, thỏ nhỏ mềm oặt nằm trên bụng Tinh Linh, tinh thần uể oải.
Thỏ lớn vẫn còn quyến luyến ở lại trong thung lũng.
Mắt Cận Vũ Thanh buồn ngủ không mở ra nổi, bụng lại đói cồn cào, y đưa tay đẩy thanh niên đang ôm mình phía sau, giọng khàn khàn phàn nàn: "... No quá, mau dậy đi."
Arian sờ sờ cái bụng lép xẹp của Tinh Linh, nói: "Đây không phải là tiếng đói bụng sao? Không no mới phải chứ?"
"Đừng giả vờ không hiểu!" Cận Vũ Thanh tức giận đỏ mặt, khẽ nhúc nhích eo, cảm giác bị cậu mở rộng càng thêm rõ ràng, vẻ mặt lập tức lúng túng xấu hổ không nói nên lời.
Đây có lẽ được coi là lần "đại hòa hợp của sinh mệnh" thật sự đầu tiên sau bao nhiêu năm bên nhau nhỉ.
Nghĩ vậy, ngay cả đau lưng cũng coi như là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.
Màu đỏ trong mắt Arian tan đi, ôm lấy y hôn thêm một cái nữa rồi mới từ từ rút ra, tiện tay lấy một bộ quần áo trên đất quấn quanh eo. Chân dài duỗi ra, bước qua người Cận Vũ Thanh xuống giường, cúi đầu nhìn thấy con thỏ trắng dưới chân đang cọ cọ vào đôi ủng của cậu.
Thanh niên chỉ xuống dưới, quay đầu hỏi Cận Vũ Thanh: "Buổi tối anh ăn thỏ con nhé?"
Cận Vũ Thanh còn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn mơ màng trên mây, hé mắt nhìn về phía cậu chỉ, eo càng thêm đau nhức, thuận miệng từ chối: "Không phải vừa mới ăn xong sao, không ăn nữa, mệt lắm..."
"Anh đang nói gì vậy, ta nói nó."
Arian xách tai con thỏ ném lên giường Cận Vũ Thanh, con thỏ trắng thoát khỏi móng vuốt ma quỷ, nhảy nhót nép vào bên gối của Tinh Linh, tránh xa con ma linh muốn ăn thịt nó.
Cận Vũ Thanh lúc này mới hiểu ra, vội vàng dời ánh mắt khỏi eo thanh niên, đưa tay ôm lấy con thỏ trắng: "Không ăn không ăn, cái này cũng không ăn!"
Arian tiếc nuối liếc nhìn con thỏ đó một cái, từ trong hòm đá trong động lấy ra hai bộ quần áo, một bộ màu trắng có khảm hoa văn bạc được xếp ngay ngắn ở đầu giường Cận Vũ Thanh, còn từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc trâm cài tóc bằng pha lê đặt lên trên cùng bộ áo choàng.
Còn mình thì vẫn một thân đồ đen tuyền, ngay cả một hoa văn cũng chẳng có.
Cậu ngồi xổm bên giường đá, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng đang nhắm mắt dưỡng thần của Tinh Linh một lúc, rồi mới đứng dậy lấy con cá buổi sáng vừa bắt được ở hồ từ trong túi da bò ra. Trong rừng Kunxi có rất nhiều ma vật, đối với Arian mà nói thứ nào cũng có thể làm thịt để dự trữ lương thực, thịt ma linh càng có ma tính lớn đối với cậu lại càng là mỹ vị thượng hạng, nhưng đối với Tinh Linh thuần khiết như Cận Vũ Thanh thì không được.
Thịt ma linh cao cấp trong vị giác của Tinh Linh không khác gì xác thối, huống hồ gì là bắt y ăn.
Trong rừng chỉ có cái hồ đó xem như là còn sạch, bởi vì Arian vô tình phát hiện dưới đáy hồ phủ đầy đá mực, số lượng lớn đá mực trong động này đều được đào từ dưới đáy hồ lên, đá mực hiển nhiên ngăn cách sự ăn mòn của ma khí.
Cá trong nước cũng coi như là một món ăn giàu linh lực thích hợp cho Tinh Linh.
Arian một dao một con, chặt đầu chặt đuôi hai con cá để hầm canh, phần giữa làm sạch nội tạng cũng cho vào nồi. Cận Vũ Thanh ôm con thỏ trắng mềm mại, mệt mỏi quá cũng thiếp đi.
Hai người ở trong rừng Kunxi ma khí ngút trời không một bóng người, sống cuộc sống tự cung tự cấp, cách biệt với thế giới bên ngoài, dường như mọi tranh chấp ồn ào bên ngoài đều không liên quan gì đến họ.
Còn ở kinh thành Orlando xa xôi, Todd co rúm trong góc tường, tay cầm một chiếc gương, run rẩy rút ra một con dao găm bằng vàng bạc.
Comments