Chương 32

Chương 32

Mây đen trên trời tan biến, trong phút chốc ánh nắng chan hòa khắp mặt đất.

Trong rừng Kunxi vẫn còn sót lại chút ánh vàng chưa tan hết, rơi xuống những con vật trong bụi cỏ rừng cây, các sinh linh đuổi theo ánh vàng rũ lông. Đám ma linh được tiếng hát niệm chú gột rửa hết ma khí, mắt đỏ hoe biến mất, đảo mắt nhìn quanh, từ từ tiến lại gần Cận Vũ Thanh.

Một con hổ đốm hoa lớn cúi bốn chân nằm rạp trên đất, dùng bộ lông trên đầu cọ vào vạt áo Cận Vũ Thanh.

Các Tinh Linh ngẩn ngơ nhìn những con vật từng là ma linh đã phục hồi lại sự trong sáng, từ từ tụ tập lại, vây kín xung quanh Loy, cúi đầu thú k** r*n khe khẽ, như thể đang tự phát cử hành một nghi lễ tưởng niệm.

"Thuật Dục Hỏa Trùng Sinh" không chỉ kịp thời cứu vãn đại lục suýt bị ma linh xâm chiếm, mà còn kích phát sức mạnh ánh sáng sâu trong linh hồn Arian.

Cả quảng trường chỉ có một người mắt vẫn còn đỏ hoe, sự tức giận và nỗi đau tột cùng khiến cánh tay ôm Tinh Linh hơi run rẩy, cậu ôm lấy thân thể mềm oặt mất sức của Cận Vũ Thanh, ngón tay miêu tả đôi mắt nhắm nghiền của Tinh Linh, cũng cúi đầu, hôn lên đôi môi trắng bệch lạnh lẽo như da thịt kia.

Không ai dám nói gì, mọi người lặng lẽ nuốt nước bọt, muốn nhìn lại không dám nhìn thẳng, lén lút nhìn hai người một đen một trắng, trong một vùng ánh vàng lấp lánh như thần tiên.

Arian trong lòng đau đớn, siết chặt nắm tay đến mức kêu răng rắc, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng, cậu nhẹ nhàng đặt Tinh Linh lên lưng con hổ đang nằm đó, đưa tay điểm một cái lên trán con hổ đốm hoa, một chùm ánh sáng vàng thấm vào bộ lông của nó, con hổ lớn vẻ ngoài hung dữ thoải mái như một con mèo lắc lắc đầu.

"Loy, nếu anh không trở lại, sẽ không còn ai có thể cản trở ta hủy diệt đại lục Orlando nữa." Thanh niên áp trán vào trán Tinh Linh, những hạt bụi vàng óng ánh từ từ bao phủ lấy cậu, thuật "Dục Hỏa Trùng Sinh" của Tinh Linh trước đó tuy đẹp, nhưng chỉ là thoáng qua. Còn lớp ánh vàng này lại kéo dài không tan, như một lớp rào cản dịu dàng.

Arian khẽ nói: "Đây không phải là vương quốc và thần dân mà anh trân quý nhất sao? Ta nghe lời anh, chờ anh, đã hứa rồi."

Dung nhan diễm lệ của Tinh Linh mất đi vẻ rạng rỡ, không hề có phản ứng gì với những lời thì thầm của thanh niên. Những hạt bụi vàng óng ánh rơi xuống đất, dưới chân hai người và con hổ đứng đó đột nhiên lan ra một mảng xanh biếc, mấy đóa mầm non chen chúc nhô lên khỏi mặt đất, nở ra mấy cụm hoa rực rỡ.

Một thần sứ đứng khá gần, thanh niên tóc đen thi triển pháp thuật căn bản không cần niệm bất kỳ thần chú nào, cậu vung tay điểm ngón, uy áp linh lực tỏa ra đã vượt xa bất kỳ vị vua nào trước đó, cho dù là trước khi Chủ Thần chưa vẫn lạc, cũng không ai có thể làm được đến mức này. Mà trong uy áp đó lại không hoàn toàn là linh lực khiến người ta muốn đến gần, mà còn hòa quyện một loại sức mạnh khiến người ta sợ hãi kính nể.

Khiến người ta có cảm giác - bất kể là ai, cho dù là ma linh đáng sợ nhất, thanh niên cũng sẽ không chớp mắt mà lập tức nghiền nát nó thành tro bụi.

Một lát sau anh ta bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, run rẩy hai đầu gối khuỵu xuống, kinh ngạc nói: "Là thần nguyện..."

Thần nguyện? Sao có thể!

Chủ Thần vẫn lạc đã hai trăm năm, sao lại có người có thể thi triển "thần nguyện"? Không có sự cầu nguyện che chở của Chủ Thần, "thần nguyện" tuyệt đối không thể thành công! Trừ khi, trừ khi... Mọi người kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.

- Trừ khi, cậu chính là Chủ Thần mới!

Trời ơi, nếu vậy, họ đã phạm phải một sai lầm lớn đến nhường nào. Họ từng bất kính với thần, bất kính với vị vua được thần bảo vệ trân quý, định đốt phá khu rừng nơi Chủ Thần và vua ở, thậm chí còn bị tiểu nhân lừa gạt mà dùng dao binh đối đầu với thần!

Huống hồ Loy đã...

Đây quả là một sự ngu muội tột cùng! Chủ Thần chắc chắn sẽ vì thế mà một lần nữa giáng tội xuống đại lục này, khiến họ sống không bằng chết, tái hiện lại tai họa diệt thế hai trăm năm trước.

Arian cũng không thèm nhìn đám Tinh Linh đang hoảng sợ, đứng dậy, vỗ vỗ đầu con hổ lớn.

Các Tinh Linh hoàn hồn lại, thấy cậu xoay người định đi, trong cơn hoảng loạn lại một lần nữa quỳ rạp xuống đất, hướng về phía thanh niên cánh vàng kia mà lạy, đầu đập mạnh xuống nền đất cứng rắn, nói năng lộn xộn xin tha thứ níu kéo: "Chủ Thần vĩ đại! Là chúng tôi ngu muội, chúng tôi ở đây cầu xin sự tha thứ của ngài... Hỡi vị thần của Orlando, xin ngài ban ơn, chữa trị cho Vua Tinh Linh Loy, đừng để ngài ấy rời xa chúng tôi..."

"Cầu xin ngài có thể tiếp tục đoái thương đến đại lục này, chúng tôi sẽ thành kính phụng sự vua, xây dựng cho ngài ấy cung điện mới và tượng thần mới, chúng tôi sẽ trừng phạt tất cả những kẻ từng làm tổn thương vua! Chủ Thần, xin ngài hãy trừng phạt, chúng tôi nhất định sẽ sám hối." Những người khác nói.

"Vua Loy! Xin ngài hãy tỉnh lại đi, đại lục Orlando vẫn cần sự dẫn dắt và thống trị của ngài! Vương quốc cần một vị vua anh minh như ngài để cai trị. Chỉ cần ngài chịu tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì..."

Tiếng khóc lóc níu kéo như sóng vỗ vào bờ, họ cầu xin Cận Vũ Thanh và Arian tha thứ, nước mắt chảy xuống làm ướt đẫm vùng đất dưới đầu gối. Ngày càng nhiều Tinh Linh cảm nhận được sức mạnh của thần mà tụ tập lại, chặn kín đường đi của họ. #Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad Bánh Gạo 🍡- @AnNgc6115#

Con hổ đốm hoa cõng Cận Vũ Thanh trên lưng bị tiếng khóc làm cho khó chịu, gầm lên một tiếng.

Arian lạnh lùng nghe họ hết lần này đến lần khác khóc lóc kể lể, cậu từ từ thu lại đôi cánh vàng, mày kiếm mắt lạnh, lạnh lùng nói: "Hừ, những kẻ phàm tục ngu muội vô tri, nghe lời tiểu nhân, bỏ đá xuống giếng với vị vua yêu thương mấy người, bây giờ lại muốn ngài ấy thay các người dọn dẹp hậu quả - trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?"

Arian quay đầu nhìn thấy Todd đang định lén lút bỏ chạy, thuật trị liệu mà Cận Vũ Thanh vừa thi triển cũng giúp hắn ta hồi phục chút thể lực. Chủ Thần khẽ động ngón tay, Todd như bị người ta từ không trung xách cổ áo lên, hai chân bất lực đạp loạn xạ.

"Todd," giọng nói của Chủ Thần trực tiếp truyền vào đầu mỗi Tinh Linh, "Suýt nữa thì quên mất nhà ngươi - vị vua của Orlando, ta nên ban thưởng cho nhà ngươi thứ gì đây nhỉ?"

Todd mặt mày lúc xanh lúc đen, vung tay loạn xạ giữa không trung, tỏ ý không muốn gì cả.

Arian như xem một tên hề nhảy nhót, bỗng nhiên cười nói: "Đúng rồi, không phải nhà ngươi muốn làm vua nhất sao, vậy thì tặng ngươi một bộ áo choàng vương miện nhé!"

Thanh niên giơ tay vung một cái, một luồng sáng đen đánh trúng Todd. Mọi người nhìn kỹ lại, trên đầu Todd đột nhiên mọc ra một chiếc vương miện màu đen tuyền, giống hệt chiếc vương miện của Vua Tinh Linh Orlando, trên người cũng hiện ra một chiếc áo choàng hoa lệ, từng đường nét hoa văn nếp gấp đều vô cùng tinh xảo, thậm chí còn đính những viên đá quý lấp lánh chưa từng thấy bao giờ!

Todd bị ném xuống đất, hắn ta lập tức bò dậy, dùng sức kéo chiếc vương miện đen trên đầu xuống, chiếc vương miện đó không hề nhúc nhích, như thể là một phần của cơ thể. hắn ta nhặt một hòn đá dưới đất lên, dùng sức đập một cái, đột nhiên hét lên đau đớn.

Chiếc vương miện bị đập mẻ một góc, từ mặt vỡ rỉ ra máu tươi, dùng tay lau một cái, lộ ra màu xương trắng ở mặt cắt - nó lại thật sự mọc ra từ trong xương sọ!

Có người tò mò đến lột áo choàng của hắn ta, muốn xem thử bộ quần áo đó có phải cũng mọc ra từ đâu đó không. Quả nhiên không ngoài dự đoán, tiếng kêu la thảm thiết của Todd còn lớn hơn lúc nãy: "Đau! Đau quá!"

Hắn ta nhặt nửa thanh kiếm dưới đất lên, vung vẩy xua đuổi những Tinh Linh định đến gần mình, rồi trong ánh mắt như nhìn quái vật của mọi người mà chạy trối chết.

Arian chứng kiến bộ dạng xấu xí của hắn ta cười lạnh một tiếng, liếc nhìn một vòng đám Tinh Linh đang quỳ trên đất, giọng nói vang vọng trong lòng mọi người: "Ta sẽ không giáng tội các người, chỉ vì đó là điều Loy mong muốn. Tương tự, ta cũng sẽ không che chở cho đại lục này, tất cả đều là các người tự gieo gió gặt bão."

Cậu giơ tay vẽ một vòng tròn bên cạnh mình, lập tức ánh vàng rực rỡ, tất cả mọi người không kìm được mà che mắt lại tránh ánh sáng chói lòa này.

Đợi đến khi ánh vàng tan đi, nơi Chủ Thần từng đứng đã không còn một bóng người, chỉ còn lại vài đốm vàng lấp lánh trôi nổi trong không khí.

Các Tinh Linh tranh nhau chen lấn đến nơi Chủ Thần từng đứng, cố gắng tìm kiếm chút manh mối nào đó, nhưng ngoài sự thất vọng ra thì không có gì cả. Họ tiu nghỉu một lúc, bỗng nhiên lại bắt đầu đổ lỗi cho nhau: "Chủ Thần đi rồi! Ngài ấy mang theo Loy cùng đi rồi!"

"Tại sao không ai giữ ngài ấy lại? Ngài ấy đi rồi thì đại lục Orlando phải làm sao, chúng ta phải làm sao..."

"Chủ Thần nói sẽ không che chở chúng ta, trời ơi, chúng ta tiêu rồi!"

...

Comments