Năm đó lúc muốn hóa hình, nguyên chủ dựa theo miêu tả về mỹ nam trong lời đồn của dân gian mà tự mình nặn ra một dung mạo. Lúc đó nhân gian còn thịnh hành kiểu dáng thư thái như gió, dịu dàng như nước, y ra đường cũng từng được khen ngợi đôi ba lần, về mặt nhan sắc có thể nói là chẳng hề thua kém những tu sĩ lạnh lùng cao ngạo như Nguyên Thanh Quân.
Mà Nguyên Thanh Quân với vẻ thanh nhã tuấn tú, phong thái thanh cao lạnh lùng không thể khinh nhờn, lại dẫn đầu các đệ tử tiên môn tranh nhau noi theo, khiến cả giới tu chân ngày càng trở nên nghiêm trang tẻ nhạt.
Nguyên chủ vốn đã không ưa Xích Dương Tông, đối với Nguyên Thanh Quân được người người khen ngợi kia lại càng khinh bỉ, việc gì cũng cố tình làm trái ý hắn, cuối cùng nhận được một câu đánh giá "tùy tiện ngang ngược, ph*ng đ*ng buông thả".
Mạc Phong xưa nay làm theo ý mình, chưa bao giờ để tâm người khác nói gì, Cận Vũ Thanh thay thế y đương nhiên cũng không quan tâm.
Mà lúc này Cận Vũ Thanh lại đang vô cùng vui vẻ, một trái tim yêu tinh cũng đập loạn xạ, khóe mắt cong lên, lại càng thêm vẻ đào hoa ấm áp, gió thu đưa tình.
Nguyên Thanh Quân bị Ma Quân "đánh lén" nhất thời không kịp thở, Cận Vũ Thanh cạy miệng hắn rồi nhét vào một viên Thiên Bảo Linh Đan, một lúc lâu sau mới thấy ánh sáng trong mắt hắn từ từ hồi phục, hắn hoàn hồn, đưa tay sờ sờ khóe miệng mình, không biết đang nghĩ gì.
Cận Vũ Thanh huơ huơ tay trước mặt hắn, thầm nghĩ: Vốn đã ngốc rồi, không đến mức lại bị dọa cho ngẩn ra luôn chứ!
Tiêu Dịch nhìn chằm chằm y, vành tai hơi ửng đỏ, do dự hồi lâu, đưa một tay ra nắm lấy bàn tay đang không ngừng huơ huơ của Cận Vũ Thanh, rất nghiêm túc nói: "Ngươi muốn làm đạo lữ của ta?"
Cận Vũ Thanh: "..."
Lời này nếu là ai khác nói ra cũng không đáng sợ, dù sao thì tuy là một ma tu, nhưng tu vi y khá cao, ngoại hình cũng không tệ, trong các tông môn ma đạo người muốn kết thân với Đồ Tiên Phong của y thì nhiều vô kể. Nhưng lời "đạo lữ" này lại do Nguyên Thanh Quân chính thống của tiên gia nói ra lại vô cùng đáng sợ.
Không kém gì mức độ kinh người của việc "chính tà hai đạo bắt tay giảng hòa, cùng nhau mưu đồ đại kế tu tiên".
Tiêu Dịch không đợi y trả lời, lại lắc đầu tiếc nuối nói: "Nhưng phải đợi ta kết đan xong, bẩm báo cha mẹ mới được." Một lát sau hắn lại nhặt thanh Vô Dục dưới đất lên, cắm lại vào vỏ kiếm, nhét vào tay Cận Vũ Thanh, "Trước hết để Vô Dục cũng nhận ngươi làm chủ, cha sẽ không nói gì nữa."
Cận Vũ Thanh sững sờ.
Sơn Âm Tông sớm đã giải tán, cha mẹ hắn cũng đã qua đời mấy trăm năm. Tiêu Dịch lại không hề nhớ chuyện này, còn tưởng mình chưa kết đan, vẫn là Thiếu tông chủ của Sơn Âm Tông, hơn nữa tâm tư lại ngây ngô như một đứa trẻ con, cho rằng hôn một cái là phải kết thành đạo lữ.
May mà bây giờ hắn ngốc nghếch, không nhớ rõ mình đã từng nói những lời ngây thơ đến mức gần như hoang tưởng như vậy, lại còn muốn tặng Vô Dục cho người khác, nếu không chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức muốn tự sát bằng kiếm mất. Nhưng cũng chính vì hắn ngốc nghếch, khiến Cận Vũ Thanh không thể làm ra chuyện thừa nước đục thả câu, ép buộc hắn kết thành đạo lữ.
Ít nhất y không muốn sau này Tiêu Dịch bình phục tỉnh táo lại rồi sẽ hối hận.
Cận Vũ Thanh cười khẩy: "Nguyên Thanh Quân à, lời yêu đương có thể nói bừa, nhưng kiếm thì không thể tặng tùy tiện! Ngươi có biết bao nhiêu người trong thiên hạ thèm muốn thanh linh khí cực phẩm này của ngươi không? Đương nhiên ta cũng rất thích ngươi, nhưng Vô Dục thì thôi đi!"
Tiêu Dịch nhận lại thanh kiếm, khẽ nhíu mày.
Cận Vũ Thanh lục lọi trong túi trữ vật một hồi, phát hiện đan dược đã dùng hết. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, đang định đi tìm Tiểu Vô Thường Quân xin thêm mấy lọ, đã thấy bóng áo đỏ kia từ trên mái hiên nhảy xuống.
"Thật xin lỗi phải làm phiền hai người nói chuyện yêu đương," Bạch Phỉ Nhiên che miệng áo nói, "Nhưng bên ngoài xảy ra chút chuyện nhỏ."
Cậu ta giơ hai ngón tay, cười nói: "Có một tin xấu, và một... tin xấu hơn."
Có thể khiến Tiểu Vô Thường Quân cười mà như không cười nói chuyện, Cận Vũ Thanh lập tức linh cảm có điềm chẳng lành, dùng thần thức lướt qua một lượt, quả nhiên thấy dưới chân Đồ Tiên Phong đã tụ tập không ít người, ai nấy đều giương cao cờ hiệu của môn phái mình, rõ ràng là một đám đông đến hỏi tội.
Đợi y thu hồi thần thức, nghe Bạch Phỉ Nhiên nói: "Tin xấu là — ngày Phi Hoa Giáo tổ chức thử thách nhập môn đã xảy ra sự cố, mấy chục đệ tử nhập môn bị cuốn vào một bí cảnh không rõ tên tuổi, bây giờ họ đến đòi người với ngươi đó."
"Còn tin xấu hơn đó..."
Cận Vũ Thanh không biết tại sao, lại theo phản xạ dời ánh mắt sang người Nguyên Thanh Quân bên cạnh, luôn cảm thấy tin xấu hơn chắc chắn có liên quan đến vị đại tiên này.
Bạch Phỉ Nhiên cười khanh khách, ung dung xác nhận phỏng đoán của y: "Họ biết rồi, Nguyên Thanh Quân ở chỗ ngươi."
"..." Quả nhiên!
Nhưng trốn được mùng một, không trốn được ngày rằm. Y hiểu tung tích của Nguyên Thanh Quân sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này, chỉ là bây giờ lại nhanh hơn dự kiến một chút, y còn chưa kịp chữa khỏi chứng ngốc nghếch của Tiêu Dịch, đối phương đã tìm đến tận cửa rồi.
Chỉ là... Tiêu Dịch bị lộ thì thôi đi, Phi Hoa Giáo là sao? Đó không phải là giáo phái mà nữ chính mỹ nhân được gửi đến tu luyện sao, sao tự dưng lại dính dáng đến Đồ Tiên Phong rồi!
Bạch Phỉ Nhiên nhún vai, tỏ vẻ mình không biết nội tình, áo đỏ nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho Cận Vũ Thanh tự mình ra xem.
Đồ Tiên Phong chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, dân chúng bình thường đều được báo cho biết nơi này là địa bàn của ma đầu tà vật, không dám tùy tiện đến gần. Còn tu sĩ lại coi việc đi qua nơi này là một sự hổ thẹn, chỉ sợ dính phải một chút ma khí, làm ô uế đạo tâm của mình.
Bây giờ lại ồn ào náo nhiệt, loạn như một nồi cháo, ngoài Phi Hoa Giáo ra còn có không ít tông môn giáo phái khác, kẻ có thù xưa người có oán mới đều cử vài người đến góp vui. Phía sau đám đông, ở một nơi tương đối yên tĩnh, còn có một nhóm tu sĩ Xích Dương áo xanh áo trắng đứng đó, xem ra là đến hỏi tội y về chuyện của Nguyên Thanh Quân.
Cận Vũ Thanh nhìn quanh một lượt, thân hình nhẹ nhàng như chiếc lá rơi xuống đất, áo đen thêu vàng xuất hiện trước mặt mọi người.
Y ngồi trên một cây cổ thụ, lưng dựa vào thân cây phía sau, một chân đạp lên cành cây bên dưới, chân kia lơ lửng đung đưa giữa không trung, tư thế khá lười biếng tùy tiện, như thể hoàn toàn không coi đám người đen kịt bên dưới ra gì.
Một đám tu sĩ từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh đủ cả, không có đại năng từ kỳ Hóa Thần trở lên trấn giữ, Cận Vũ Thanh đương nhiên có thể tỏ ra kiêu ngạo một chút.
Y vừa định mở miệng, mọi người kinh ngạc hét lên: "Là Nguyên Thanh Quân!"
"Lại thực sự là Nguyên Thanh Quân! Không phải hắn độ kiếp thất bại rồi sao, sao lại ở cùng với đại ma đầu Mạc Phong?"
"Còn phải nói sao, chắc chắn là ma đầu dùng thủ đoạn không đứng đắn, bắt cóc Nguyên Thanh Quân đi! Chẳng trách cách đây không lâu Xích Dương Tông đào ba thước đất cũng không tìm thấy một sợi tóc của Nguyên Thanh Quân..."
Cận Vũ Thanh quay đầu lại, nhìn Tiêu Dịch đang nhất quyết đòi theo mình bên cạnh.
Tiêu Dịch chỉ nhìn rồi nghe, thỉnh thoảng có chút mơ hồ về những gì họ nói, nhưng vì trước khi đến đã nghe lời khuyên của Cận Vũ Thanh, nên không dám tùy tiện mở miệng. Hắn tiến lại gần chỗ Ma Quân vài bước, rồi im lặng đứng trên cành cây.
Các tu sĩ cằm như muốn rớt xuống, vẻ kinh ngạc lập tức lên đến đỉnh điểm.
Đây chính là những nhân vật đứng đầu của cả chính lẫn tà, theo lẽ thường nếu không trực tiếp dùng linh khí đánh nhau phân thắng bại đạo ma một trận đã là kỳ tích rồi. Huống hồ bây giờ hai người lại mặc đồ như một cặp song sinh, lại còn bình tĩnh hòa nhã như những người bạn thân thiết, đứng trên cùng một cành cây dùng mắt ra hiệu, vô cùng ăn ý.
Điều không thể tin nổi nhất tất nhiên phải kể đến Xích Dương Kiếm Tông, từ xa nhìn thấy Nguyên Thanh Quân nhà mình như một pho tượng ngọc, đứng im bên cạnh kẻ thù truyền kiếp của họ, lại còn cúi người phủi đi chiếc lá rơi trên vai đại ma đầu đó.
Cận Vũ Thanh nháy mắt một bên, cười nói một tiếng: "Cảm ơn nha!"
Mọi người: "..."
Ma Quân lúc này mới mân mê chiếc lá nhìn quanh, trong mắt hiện lên những đường vân vàng sẫm, hỏi: "Các ngươi tụ tập ở Đồ Tiên Phong có chuyện gì?"
Các tu sĩ bừng tỉnh, nữ tu đứng đầu Phi Hoa Giáo vừa mới ra đời không sợ hổ, bước lên một bước, chỉ vào Cận Vũ Thanh hét lớn: "Ma đầu Mạc Phong! Mau giao trả đệ tử của giáo ta, nếu không nhất định sẽ cho ngươi biết tay!"
Cận Vũ Thanh ngạc nhiên nói: "Phi Hoa Giáo các cô mất người có liên quan gì đến bản quân?"
"Tiểu nhân ma đạo vô liêm sỉ, dám làm không dám nhận sao!" Phi Hoa Giáo nổi tiếng là nơi sản sinh ra nhiều mỹ nhân tiên nga, cho dù có cao giọng chửi y "giả nai", cũng vẫn yểu điệu thướt tha, xinh đẹp động lòng người, khiến vô số đệ tử các tông môn phải động lòng thương xót, nháo nhao lên tiếng bênh vực.
Cận Vũ Thanh buồn cười liếc nhìn họ một cái, không khỏi hỏi ngược lại: "Thì ra Phi Hoa Giáo các người dựa vào giọng nói lớn để đứng vững trong các tiên môn thế gia sao? Đừng nói bản quân không có hứng thú gì với việc bắt cóc những đệ tử thế gia nhàm chán như mấy người, cho dù có chút hứng thú..." Y chuyển ánh mắt, lơ đãng dừng lại trên khuôn mặt Nguyên Thanh Quân, rồi mới hài lòng nói tiếp: "— Thì cũng là bắt cóc những bậc kỳ tài danh tiếng như Nguyên Thanh Quân thanh nhã thoát tục này, mới xứng với thân phận của bản quân."
Ý nói bóng gió, là Phi Hoa Giáo của họ còn chưa đủ tư cách lọt vào mắt y. Hơn nữa, ngay cả Nguyên Thanh Quân cũng bị lời nói này làm cho khinh bạc, mọi người ngước mắt nhìn trộm Nguyên Thanh Quân, lại không hề thấy trên mặt hắn có chút gì không kiên nhẫn.
"Ngươi—!" Nữ tu này tức đến mặt mày tái mét.
Một vị mỹ nhân khác bên cạnh tức giận không chịu nổi, từ trong tay áo gấm lấy ra nửa tờ giấy bùa đã bị đốt cháy nham nhở, giơ lên cho mọi người cùng xem: "Các vị xem! Đây là giấy bùa tìm thấy tại hiện trường, nét vẽ trên đó rõ ràng là chú văn do ngươi sáng tạo, nếu không phải do Đồ Tiên Phong các ngươi làm thì còn ai vào đây nữa?!"
Thần thức Cận Vũ Thanh lướt qua, khịt mũi cười, bỗng nhiên đổi giọng, lạnh lùng mỉa mai: "Dùng bùa của bản quân thì thành người của bản quân rồi sao?"
Mọi người không hiểu.
Chỉ thấy Ma Quân trên cây đó từ túi gấm bên hông rút ra một tờ giấy bùa trống, suy nghĩ một lát, cắn rách đầu ngón tay rồi tiện tay vẽ lên tờ giấy bùa màu vàng. Các tu sĩ thấy y dùng máu vẽ bùa đều mắt sắc mày dựng, xôn xao chuẩn bị dùng vũ khí.
Cận Vũ Thanh vén giấy thổi khô, nhét tờ giấy vàng mỏng vào tay Nguyên Thanh Quân.
Cười dỗ dành: "Tiên quân ngoan, đốt nó đi."
Mọi người nhìn nhau, có người hét lớn: "Nguyên Thanh Quân, đừng bị hắn mê hoặc!"
Tiêu Dịch cúi mắt nhìn Cận Vũ Thanh, trong đôi mắt trong veo như hổ phách lưu ly chứa đựng khuôn mặt cười vô hại của Ma Quân, im lặng hồi lâu, nhìn nhau hồi lâu. Trước mặt mọi người, trong lòng bàn tay Nguyên Thanh Quân bỗng nhiên bùng lên một cụm lửa nhỏ màu xanh biếc, ánh lửa nhàn nhạt lung linh chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp của Ma Quân bên cạnh.
Dưới gốc cây hiện ra một trận pháp bùa vàng, các tu sĩ bị nhốt trong đó đều một phen hoảng sợ. Vì không biết đây là trận gì, nhất thời chưa có đối sách, trên đầu đột nhiên đổ xuống một gáo nước lạnh từ không trung, ào ào tưới ướt sũng quần áo mọi người, lạnh đến run người.
Chỉ có Xích Dương Kiếm Tông đứng xa không dẫm vào trận pháp này, cho nên may mắn thoát được một kiếp nạn như trò đùa này.
Cận Vũ Thanh cười "ha" một tiếng, vỗ tay nói: "Được rồi, bây giờ Nguyên Thanh Quân của các ngươi cũng đã dùng Phù Ngự Thủy của ta, có phải cũng thành người của ta rồi không? Cảm ơn, cảm ơn nha, vậy thì ta không khách sáo mà nhận lấy hắn!"
Nói rồi cũng thực sự không khách sáo, trực tiếp ôm lấy eo Nguyên Thanh Quân.
Phi Hoa Giáo: "..."
Xích Dương Kiếm Tông: "..."
Nguyên Thanh Quân: "..."
Comments