Tiêu Dịch cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên eo mình, vẻ mặt lãnh đạm, không nói một lời.
Mà Xích Dương kiếm tu ở phía xa thấy viên ngọc trắng không tì vết của nhà mình bị người ta vô lễ khinh bạc, đã sớm rút kiếm ra khỏi vỏ, mặt mày tái mét, cả đám cùng một bộ dạng như thể tên ma đầu kia dám động thêm một ngón tay nữa là sẽ xông lên liều mạng để bảo vệ sự trong sạch của Nguyên Thanh Quân.
Mà Cận Vũ Thanh không chỉ dám động, mà còn động vô cùng tùy ý, mấy ngón tay lướt loạn trên eo Nguyên Thanh Quân.
Ấy thế mà Nguyên Thanh Quân không hề tỏ vẻ chán ghét, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn đám hậu bối kia, khiến mấy Xích Dương kiếm tu kia tức đến nỗi bất chấp hình tượng thanh cao của bản gia, thay hắn hét lên: "Nguyên Thanh Quân, mau chém chết tên ma đầu kia, theo chúng ta về ra mắt chưởng môn sư thúc tổ!"
Cận Vũ Thanh tốt bụng nhắc nhở Tiêu Dịch, khẽ nói: "Nguyên Thanh Quân, kia hẳn là các sư điệt của ngươi, ngươi có muốn..."
Chưa nói dứt lời, một thanh trường kiếm đột nhiên từ trong đám người lao ra, sát ý nhắm thẳng vào mặt Ma quân!
Cận Vũ Thanh nghiêng người tránh né, đâm sầm vào lòng Nguyên Thanh Quân, rồi rút chiếc Quạt Cuồng Phong bên hông ra, không mở mặt quạt, chỉ dùng cán quạt bằng xương đen chặn lấy luồng kiếm quang đang lao tới, tóe ra một tia lửa vàng lóe lên trong khoảnh khắc.
Xương quạt đè chặt lưỡi kiếm đẩy ngược lại, hai món linh khí va chạm tạo ra âm thanh chói tai. Cận Vũ Thanh khẽ nhấc chiếc quạt đen, gõ vào vai cánh tay cầm kiếm, người kia kêu lên một tiếng đau đớn, như một tảng đá lớn rơi thẳng từ trên cây xuống.
Trường kiếm cũng gãy thành hai đoạn, c*m v** đất bên cạnh.
Mấy vị đồng môn sư huynh đệ vội vàng xúm lại đỡ tên kia dậy, kiếm tu kia sắc mặt u ám ôm một cánh tay của mình, cánh tay đó rũ xuống một cách yếu ớt, nhưng không có máu thấm ra từ ống tay áo, rõ ràng chỉ là bị trật khớp mà thôi.
Cận Vũ Thanh ngó đầu nhìn một cái, nói: "Tiểu đạo hữu, ngại quá, ngươi đột nhiên xông ra như vậy, khó tránh khỏi ngộ thương mà!"
Y nói ngộ thương quả thật không sai, nếu y thật sự muốn giết, thì lúc này xương cốt của kiếm tu này đã sớm biến thành một nắm tro bụi rồi, đâu còn là chỉ trật một cánh tay, gãy một món linh khí là có thể giải quyết được.
Cận Vũ Thanh mân mê chiếc Quạt Cuồng Phong của mình, sờ thấy xương quạt không có vết kiếm nào, vẫn còn nguyên vẹn mới yên tâm cất lại vào hông.
"Tu tiên phải tu tâm đó tiểu sư điệt!" Ma quân trên cây tựa vào lòng Nguyên Thanh Quân, để Tiêu Dịch nắm chặt lấy y, mới tiếp tục nói với đám người bên dưới, "Tính tình quá nóng nảy là sẽ tẩu hỏa nhập ma đấy, chưởng môn sư thúc tổ của các ngươi chẳng lẽ không dạy các ngươi phải dĩ hòa vi quý sao?"
Đòn tấn công này không những không khiến y rời xa Nguyên Thanh Quân, mà hai người còn ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật, khiến hậu bối Xích Dương Tông bị trật khớp tay tức đến xanh mặt. Nhưng cũng biết lần này là do mình nhất thời l* m*ng, nếu không phải Đồ Tiên Tôn tha cho một mạng, hắn ta đã sớm chết không thể chết hơn được nữa. Nhưng để cho đám con cháu thế gia đều nhìn thấy hắn ta xấu mặt, trong lòng dù sao cũng khó nuốt trôi cục tức, chỉ đành hậm hực nói: "Ma đầu! Ai là sư điệt của ngươi!"
Cận Vũ Thanh nắm lấy tay Tiêu Dịch, cười hì hì nói: "Sư điệt của Nguyên Thanh Quân chính là sư điệt của bản quân mà." Rồi chỉ vào Tiêu Dịch nói, "Nói ra các ngươi có lẽ không tin, là Nguyên Thanh Quân của các ngươi động thủ trước! Nếu không phải hắn nắm lấy bản quân không buông, với tu vi của Nguyên Thanh Quân các ngươi, bản quân làm sao có thể bắt được hắn?"
"Ngươi nói bậy..." Đối phương đau lòng nhặt thanh kiếm gãy của mình lên, đang định ngẩng đầu mắng y, lại thấy quả nhiên là Nguyên Thanh Quân nhà mình đang nắm tay ma đầu, nhất thời cứng họng, một lúc sau lại nghĩ ra một chiêu, chỉ vào y nói, "Chắc chắn là ngươi đã hạ phù chú gì đó lên người Nguyên Thanh Quân, khống chế ngài ấy, nếu không tại sao sư thúc từ nãy đến giờ một câu cũng không nói?!"
Cận Vũ Thanh "hầy" một tiếng: "Bản quân hạ chú, ta hạ chú gì? Hắn không nói là do hắn không muốn nói!" Y quay đầu nhìn Tiêu Dịch, hỏi như muốn xác nhận, "A Dịch, ngươi nói có phải không?"
Tiêu Dịch vừa nghe thấy hai chữ "A Dịch" liền đặc biệt có tinh thần, khóe miệng lại nhếch lên một cách khó coi, gật đầu: "Ừ, không có hạ chú."
"Ngoan thật!" Cận Vũ Thanh vuốt mu bàn tay Nguyên Thanh Quân.
"Ngươi, ngươi, ngươi..."
Ngươi mãi mà không ngươi ra được lời nào khác. Đúng lúc này, từ phía Phi Hoa Giáo có một cụ già chống gậy bước ra, quần áo vải gai rách rưới, dung mạo già nua, tóc tai bạc trắng, lưng còng xuống, mỗi bước đi chân đều run rẩy, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Nữ tu đỡ cụ già ra nói: "Cụ à, cụ xem cho kỹ, có phải là người đó không?"
Cụ già nheo mắt nhìn lên cây, đầu tiên là đánh giá Nguyên Thanh Quân một lúc, nghĩ ngợi rồi lắc đầu, lại chuyển ánh mắt sang người Cận Vũ Thanh. Mặt vốn đã đầy nếp nhăn ngang dọc, lần này nhìn càng khiến trán nhăn lại thành một chữ "xuyên" thật sâu.
Cận Vũ Thanh thản nhiên để lão nhìn, bỗng nhiên cụ già dùng gậy gõ mạnh xuống đất mấy cái, chân cũng không còn run rẩy nữa, quay đầu chạy về phía đông người nhất, chen vào sau lưng một tu sĩ cao to lực lưỡng, tự cho là an toàn rồi mới run rẩy nói: "Là y, nhìn rõ rồi! Hôm đó chính là người mặc áo đen kia!"
Phi Hoa Giáo vừa nghe, lập tức mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, đi tới hỏi lại.
Cụ già sợ hãi nói: "Không sai, chính là y. Hôm đó ta ở trong núi đốn củi, tận mắt nhìn thấy y dùng một chiếc quạt đánh bay mấy cô nương lớn đi rất xa, đập vào cây nôn ra từng ngụm máu! Chiếc quạt đó làm sao ta có thể nhìn lầm được!"
"Ma đầu! Ngươi còn gì để nói!" Nữ tu lập tức rút linh kiếm ra, lưỡi kiếm sáng loáng hàn quang, "Nói! Ngươi đã bắt đệ tử của giáo ta đi đâu?!"
Cận Vũ Thanh quả thật không có gì để nói, bởi vì chuyện này căn bản không phải y làm, ngày Phi Hoa Giáo tổ chức thử thách nhập môn y còn đang theo sau Nguyên Thanh Quân bị ngốc thu dọn mấy mảnh bình sứ vỡ, làm gì có thời gian đi bắt cóc dân nữ.
Nói cũng thật trùng hợp, lúc này cụ già lại nhớ ra một chuyện, chợt tỉnh ngộ nói: "Ta nhớ ra rồi, mấy hôm trước thôn Lĩnh ngày nào cũng mất trâu mất dê, có người nhìn thấy cũng là một người áo đen cao gầy, còn biết bay, vừa nhìn đã biết là những nhân vật lợi hại tu tiên như các ngươi, nói không chừng cũng là y! Còn mẹ của Bình Nhi bị một bóng đen dọa cho sảy thai, đúng, chắc chắn cũng là y!"
Tu sĩ khẽ thì thầm: "Ngay cả trâu dê cũng không tha!" "Còn dọa người ta sảy thai, thật là mất hết tính người!" "Mất hết tính người!"
Cận Vũ Thanh: "..."
Thầm nghĩ: Tuy là một ma tu ác danh vang dội, nhưng ta cũng là một ma tu có tôn nghiêm có mặt mũi, loại tội danh trộm trâu mất dê nhát gan này đừng có đổ lên đầu ta có được không?!
Hôm nay đến đòi lẽ phải đều là một đám thanh niên nhiệt huyết mới bước vào con đường tu tiên, mắt không chịu được hạt cát, kiếm không dung thứ bất bình, nguyện vọng lớn nhất là thế giới hòa bình không còn ác nhân gây rối. Mà Đồ Tiên Tôn, một ma đầu như vậy, đương nhiên là đối tượng hàng đầu để họ thảo phạt.
Các tu sĩ căm phẫn, xoa tay chuẩn bị trừ hại cho giới tu chân. [Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Bánh Gạo - @AnNgc6115]
[Keng!]
Cận Vũ Thanh vừa nghe thấy tiếng động này lập tức ỉu xìu, thầm nghĩ lúc này đến chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
[Chúc mừng kí chủ kích hoạt chế độ đơn giản của thế giới nhiệm vụ này – "Đại chiến Phục Ma"! Tìm ra hung thủ thật sự đứng sau, tránh để "Đại chiến Phục Ma" xảy ra, nhiệm vụ thành công sẽ thưởng 2000 điểm Đế Vương Trị, đồng thời nhận được buff thú vị – "Ai gặp cũng yêu", hiệu quả buff xem chi tiết trong phần mô tả, hiệu quả này có thời hạn một năm, để kí chủ sau những vất vả cũng có thể trải nghiệm cuộc sống tốt đẹp!]
"...Ha ha."
Tiêu Dịch nghe thấy hai tiếng cười lạnh, không khỏi quay đầu nhìn y.
Cận Vũ Thanh khẽ vỗ hai cái vào tay Tiêu Dịch, bảo hắn đợi đừng đi lung tung, còn y thì vén tà áo, từ trên cây bay vút xuống. Mọi người tuy miệng la hét đòi thảo phạt ma đầu, nhưng rốt cuộc vẫn sợ tu vi của y, đều lùi lại mấy bước, tạo thành một vòng tròn trống trải ở giữa.
"Nếu nói những chuyện này đều không phải do bản quân làm, các ngươi e rằng đều không tin." Cận Vũ Thanh một mình đứng giữa vòng tròn, bị một đám tu sĩ đầy phẫn nộ bao vây, ung dung bình tĩnh nói.
Mọi người không thèm để ý, đang xì xào bàn tán, bỗng cảm thấy khí áp ở trung tâm thay đổi, hàn ý đột ngột dâng lên.
Áo bào đen thêu vàng không gió mà tự bay, trong đôi mắt đen nhánh của người đứng giữa sân lóe lên một đường chỉ vàng kỳ dị, vô cùng yêu mị, khiến người ta vừa sợ không dám nhìn thẳng, lại vừa không nhịn được bị thu hút đến đứng hình. Chỉ nghe y thay đổi vẻ bất cần lười biếng, cười đùa lúc nãy, nghiêm giọng nói: "Là bản quân làm, bản quân tự nhận không chối cãi, nhưng việc không phải bản quân làm, đừng hòng bắt ta gánh tội thay người khác! Tuy bản quân quả thật đã làm không ít điều ác, nhưng cũng có nguyên tắc, rốt cuộc kẻ đứng sau gây ác là ai, đề nghị các ngươi điều tra cho rõ rồi hãy đến, nếu không dù có đánh chết ta, cũng trái với danh tiếng quân tử của tiên môn chính đạo các ngươi."
"Nguyên Thanh Quân, ngươi nói có phải không?"
Y quay sang phía Tiêu Dịch, lại là khuôn mặt tươi cười đó.
Luồng chân khí cuộn trào trong sân cũng khẽ làm tung bay tà áo của Nguyên Thanh Quân, Tiêu Dịch nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi mắt có hoa văn vàng dọc kia, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, cần phải điều tra kỹ lưỡng để trừ hậu họa, chuyện này ta nguyện theo cùng Đồ Tiên Tôn. Nếu Đồ Tiên Tôn quả thật có ý hại người, bản quân quyết không dung túng!"
Giọng nói trong trẻo như nước chảy đá mòn vang vọng bên tai, hắn không dùng chân lực, nhưng vừa cất tiếng đã có uy tín và sức hút khiến mọi người đều phải im lặng lắng nghe.
Mọi người đều lộ vẻ kính phục.
Cận Vũ Thanh thì kinh ngạc đến rớt cả cằm, xoay người bay trở lại cành cây, quay lưng về phía mọi người cẩn thận hỏi: "Nguyên, Nguyên Thanh Quân, ngươi... nhớ ra rồi sao? Nhớ mình là Nguyên Thanh Quân rồi sao?"
Chẳng lẽ không ngốc nữa? Vậy những lần trêu chọc hắn trước đây chẳng phải đều nhớ hết rồi sao?
Tiêu Dịch khẽ cúi đầu, ghé tai nói nhỏ: "Hình như họ rất tin ta, tuy không biết họ đang nói gì, nhưng có vẻ như vậy thì họ sẽ không đánh ngươi nữa."
"..." Một kẻ ngốc mà cũng bắt đầu diễn xuất rồi!
Cận Vũ Thanh cười khan, từng chữ đều là nói thầm trong bụng: "Cảm, ơn, ngươi, nhé, Nguyên, Thanh, Quân! Nhưng ta không muốn đi đến bí cảnh vô danh nào đó đâu!"
Các tu sĩ hoàn hồn lại, chắp tay chào Nguyên Thanh Quân, rồi quay đầu bàn bạc: "Nếu Nguyên Thanh Quân đã nói vậy, chắc hẳn trong lòng đã có kế hoạch, chúng ta cứ nghe theo lời Nguyên Thanh Quân, tạm thời trở về, sắp xếp lại kỹ càng đầu đuôi ngọn ngành của chuyện này."
"Nguyên Thanh Quân chắc chắn sẽ không lừa chúng ta, tin rằng không bao lâu nữa sẽ điều tra ra manh mối!"
"Đúng, đến lúc đó lại đến thảo phạt ma đầu cũng không muộn!"
...
Sau khi đám người uể oải giải tán, Tiêu Dịch đưa tay đỡ vai Cận Vũ Thanh, khẽ hỏi: "Chúng ta... có thể về được chưa?" Chưa đợi trả lời, đầu hắn đột nhiên nặng trĩu, ngã vào người Cận Vũ Thanh, hơi thở gấp gáp.
Cận Vũ Thanh đưa tay vào trong áo Nguyên Thanh Quân sờ một cái, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh ẩm ướt, không biết đã chịu đựng bao lâu, lập tức hoảng hốt ôm chặt lấy hắn, một chưởng từ sau lưng truyền chân khí cho hắn.
Một bóng áo đỏ ung dung bước tới, vung tay ném lên cây. Cận Vũ Thanh bắt lấy bình thuốc được ném tới, đổ ra một viên linh đan cho Tiêu Dịch uống, lại dùng công pháp của mình để giúp hắn thư giãn kinh mạch, một lúc lâu sau mới nghe thấy hơi thở của hắn đều đặn trở lại.
Bạch Phỉ Nhiên dựa vào gốc cây, giọng nhàn nhạt: "Ngươi thật sự muốn đi bí cảnh vô danh?"
Cận Vũ Thanh nói: "Phải đi, cứu các đệ tử Phi Hoa Giáo mất tích là một, quan trọng hơn là phải điều tra xem rốt cuộc kẻ nào đang giả mạo ta."
"Chuyện này cũng lạ, ngươi nghĩ có thể là ai? Ai có thù với ngươi?" Bạch Phỉ Nhiên suy nghĩ.
Cận Vũ Thanh cười mấy tiếng, ôm Nguyên Thanh Quân từ trên cây nhảy xuống, cởi áo khoác của mình khoác lên cho hắn, sợ hắn bị gió lạnh, mới quay đầu nói với Bạch Phỉ Nhiên: "Kẻ có thù với ta nhiều như biển rộng, nhưng kẻ có thể nghĩ đến việc giả mạo ta thì không nhiều, chính đạo không thèm làm vậy, ma đạo thì lại không dám. Trong lòng ta đã có vài người tình nghi, nhưng vẫn cần một số bằng chứng."
"Chờ xem, đợi ta tìm ra kẻ đó, nhất định sẽ lột da nó!" Để tế những cái nồi mà ta đã cõng!
Bạch Phỉ Nhiên nghịch thanh Kiếm Huyết Quang trong tay, cười rồi theo sau, nói: "Vậy thì giữ lại trái tim của kẻ đó cho ta, đó là một vị thuốc luyện đan rất tốt."
"Hắc tâm đan à?" Cận Vũ Thanh trêu chọc.
Tiểu Vô Thường Quân cười mà không nói.
Comments