Chương 41

Chương 41

Dân chúng trên phố chợt sững sờ, đã thấy ba người một trước một sau bay vút lên không trung, đây đều là những dân thường chưa từng thấy qua người tu tiên, nhất thời nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, đồ ăn vặt trong tay rơi xuống đất vì kinh ngạc.

Cận Vũ Thanh ngự quạt bay lên, đưa tay ôm ngang eo Nguyên Thanh Quân kéo lên mặt quạt, đuổi theo hướng Âm Dương sơn chủ bỏ chạy. Mỹ nhân áo trắng kia chạy cực nhanh, chớp mắt đã không còn tung tích. Hai người từ thị trấn đuổi ra đến ruộng đồng, cuối cùng bay đến một vùng đồi núi.

Lúc này Tiêu Dịch mở mắt nhìn về phía trước, ngốc nghếch cười nói: "Biển."

Đi tiếp về phía trước chính là một vùng biển rộng lớn.

Dù Âm Dương sơn chủ có bản lĩnh đến đâu, nàng ta cũng không thể trốn xuống biển, cùng với đám tôm cua sò hến và Long Vương ẩn náu được. Huống hồ Đoạn Tình Sơn Trang cách đây xa vạn dặm, Âm Dương sơn chủ đến Lang Gia chắc chắn không phải để du ngoạn. Hơn nữa, ngày thường thấy Đồ Tiên Tôn tuy tay chân không địch lại, nhưng miệng lưỡi cũng phải kiếm chút hả hê, nay lại như gặp ma mà quay đầu bỏ chạy, chắc chắn là có tật giật mình!

Nếu đã có việc cần làm, nàng ta sẽ không chạy quá xa, chắc chắn vẫn còn ở huyện Lang Gia.

Cận Vũ Thanh cũng nhìn ra vùng biển xanh biếc xa xăm, đưa tay che bớt ánh nắng chói chang, cười nói: "Biển đó Nguyên Thanh Quân, cảnh đẹp thế này, chúng ta hay là ra bãi cát phơi nắng, ngắm sóng biển đi? Mặc kệ mấy âm mưu dương mưu của họ làm gì! Ta nói cho ngươi biết, đêm đến khi gió yên biển lặng chúng ta chèo thuyền ra khơi, mang theo mấy lá bùa chiếu đèn, bắt vài con mực nướng ăn, ngon tuyệt..."

Tiêu Dịch không thể hiểu được vị mực nướng: "..."

"Được rồi ta biết rồi, ngươi sớm đã tịch cốc, nói cũng như không!" Cận Vũ Thanh thấy hắn quay người đi, tỏ vẻ không muốn để ý, bèn lúng túng xua tay.

Đứng trên linh phiến ở trên cao, mặt biển lấp lánh những gợn sóng cuộn trào, bãi cát vàng óng ánh lẫn những mảnh vụn vỏ sò lấp lánh ánh bạc.

Nghĩ lại hai thế giới trước, một là trong lòng biết rõ sức khỏe hắn không tốt không thể thỏa sức hưởng thụ, một là thân bị giam cầm trong một hang mỏ ở rừng ma tăm tối. Nếu thật sự có một ngày như vậy, Cận Vũ Thanh thật sự muốn đưa hắn đến bờ biển cát vàng sóng trắng này ẩn cư lánh đời, không hỏi chuyện trần thế.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Lục Hợp Tư Nam trong tay áo lại chưa từng ngừng xoay.

Tiêu Dịch nhắm mắt đứng sau lưng Cận Vũ Thanh, dường như đang nghỉ ngơi dưỡng thần. Cận Vũ Thanh quan sát hắn một lát, bỗng nhớ ra hôm nay còn chưa truyền chân khí cho hắn, đang định hạ linh phiến xuống, tay đưa vào trong lòng lấy bình thuốc.

"Bên dưới có người." Tiêu Dịch chỉ tay.

Cận Vũ Thanh theo ánh mắt hắn nhìn xuống, không thấy một bóng người nào, thần thức trải rộng quét qua toàn bộ núi rừng đồi lũng mới bắt được từng tiếng kêu cứu từ một khu rừng rậm truyền đến, yếu ớt như sợi tơ, lúc gần lúc xa. Điều kỳ lạ là, ngoài người đang cố hết sức kêu cứu đó ra, toàn bộ khu rừng lại không có một sinh vật sống nào khác.

Tiêu Dịch bước một bước về phía mép linh phiến, bị một bàn tay nắm chặt cổ tay.

Cận Vũ Thanh biết từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ theo kiểu "thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ" của danh môn, dù trong đầu vẫn còn rối loạn, cũng không đổi được bản tính làm tiên nhân Bồ Tát sống, đành phải dặn dò: "Cẩn thận, bên dưới có điều bất thường."

Bắt được phương hướng có tiếng kêu cứu rõ ràng nhất vào một khoảnh khắc nào đó, họ mới từ từ hạ linh phiến xuống một khoảng đất trống trong rừng. [Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Bánh Gạo - @AnNgc6115]

Thu quạt về hông, Cận Vũ Thanh cảm nhận được dòng chảy linh lực bất thường xung quanh, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, nhanh chóng bước đến một cái cây gần đó, ngẩng đầu tìm kiếm hồi lâu. Bỗng nói một tiếng "Ở đây!" rồi lật người nhảy lên cành cây, từ ngọn cây giật xuống một chiếc lá màu xanh kỳ lạ.

Mặt trước và mặt sau của chiếc lá đều được vẽ chi chít những đường vân kỳ lạ màu xanh lá cây, thoạt nhìn rất giống gân lá, treo trên cành lại càng khó nhận ra. Và chính những đường vân phức tạp này đã biến cả khu rừng này thành một bí địa không ai hỏi đến!

Tiêu Dịch đi sang một bên, vén đám cây bụi rậm rạp trước mặt.

Bỗng một tiếng "A!" hét chói tai vang lên từ phía sau bụi cây.

Cận Vũ Thanh không kịp suy nghĩ, nắm chặt chiếc lá chạy tới, chen vào bên cạnh Nguyên Thanh Quân, cũng theo đó "A" một tiếng.

Sau bụi cây đó có một cái hố đất sâu bằng nửa người, trong hố có một thanh niên đang ngồi xổm, tiếng hét chính là từ miệng người này phát ra. Hốc mắt thanh niên sâu hoắm, quầng thâm như quỷ, khoác một chiếc áo bào kiếm màu xanh lam bẩn thỉu, trên đầu chiếc mũ ngọc xiêu vẹo, quấn vào mái tóc bết lại thành từng lọn, y thấy có người phát hiện ra mình, lại hét lên mấy tiếng kinh hoàng, trong lúc hoảng loạn cố sức nhét một miếng thịt đỏ vào miệng, lại vơ một nắm đất dưới đất nhét đầy miệng, khiến hai má phồng lên.

Chỉ nhìn màu sắc trang phục của hắn ta còn tưởng là đệ tử của Xích Dương Kiếm Tông. Nhìn kỹ mới nhận ra sự khác biệt rất lớn, chiếc áo bào kiếm này của hắn ta không tinh xảo bằng của Xích Dương Tông, cũng thiếu lớp áo sa trắng khoác ngoài của Xích Dương Tông, hơn nữa mũ trên đầu người ta đính một viên mã não đỏ, còn viên trên đầu hắn ta lại là ngọc trai trắng.

Trông thế nào cũng giống như phiên bản nhái của Xích Dương Tông.

"...Kim Nguyệt Kiếm Tông?" Cận Vũ Thanh nhận ra.

Kim Nguyệt Kiếm Tông nổi danh trong giới tu chân, là môn phái đầu tiên trong lịch sử tu chân không nổi tiếng nhờ công pháp kiếm thuật, mà hoàn toàn nhờ vào lòng nhiệt huyết với Xích Dương Kiếm Tông. Nói đơn giản, chính là fan cuồng của Xích Dương Tông. Toàn bộ môn phái từ trang trí đến trang phục, thậm chí cả tên môn phái, đều bắt chước thần tượng Xích Dương Kiếm Tông.

Họ làm rất tốt phần bề ngoài, chỉ có kiếm thuật là cực kỳ kém, từ khi lập giáo đến nay, chưa có một tu sĩ Nguyên Anh nào, ngay cả chưởng môn cũng chỉ là Kim Đan hậu kỳ. Kim Nguyệt Kiếm Tông từ khi thành lập đến nay, đếm đi đếm lại cũng chỉ có một trăm hai mươi đệ tử, năm tu sĩ Kim Đan, bị giới tu chân coi là một trò cười.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lang Gia hình như chính là địa bàn của Kim Nguyệt Kiếm Tông.

Cận Vũ Thanh suy đi nghĩ lại.

Một miếng thịt nhỏ rơi ra từ ống tay áo của thanh niên, hắn ta lập tức duỗi hai tay đè lại, che đi không cho người khác thấy.

Mà hai người bên ngoài hố nhìn rất rõ ràng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hai cánh tay của thanh niên đầy những vết răng cắn xé, không nỡ nhìn thẳng.

"Đây, đây đây là..." Cận Vũ Thanh nuốt nước bọt, khẽ nói, "Chẳng lẽ đây là thịt của chính hắn..."

Thanh niên không nghe thấy, nhặt cả những mẩu thịt vụn bỏ vào miệng, nuốt chung cả miệng đầy thịt tanh đất vàng, rồi mới co ro lại ở đầu kia của hố đất, run rẩy ngẩng đầu lên nhìn họ.

"A!" Lại một tiếng hét nữa.

Cận Vũ Thanh mở miệng nói: "Cái đó, vị thiếu hiệp này..."

Ai ngờ thanh niên vừa nghe thấy giọng Cận Vũ Thanh, như thể có thêm sức mạnh to lớn, như gặp được cứu tinh, tay chân cùng lúc bò ra khỏi hố đất, quỳ xuống bên chân y, lưỡi hắn ta líu nhíu nói không rõ, nhưng cũng có thể nghe hiểu được.

Hắn ta khóc lóc thảm thiết: "Đồ Tiên Tôn! Đồ Tiên Tôn!"

Cận Vũ Thanh bỗng cảm thấy không ổn, thầm nghĩ mình chưa từng gặp người này, lại càng không có giao tình gì với Kim Nguyệt Kiếm Tông, hắn ta ôm mình khóc lóc cái gì!

Thanh niên bôi đất bùn lên cả ống quần Cận Vũ Thanh, không thèm để ý tiếp tục khóc: "Đồ Tiên Tôn, cuối cùng ngài cũng đến rồi! Cầu xin ngài! Tôi nghe lời ngài, những người đó đều bị tôi giết hết rồi, tha cho tôi đi! Tôi..."

Hắn ta đột nhiên trợn tròn hai mắt, hai tay buông áo bào Cận Vũ Thanh ra, ngược lại bóp chặt cổ mình, như bị ai đó khống chế mà siết chặt. Miệng há to, mắt đỏ ngầu, còn muốn cố sức nói gì đó, đoạn lưỡi trong miệng bỗng đứt thành hai khúc, máu tươi lập tức tuôn ra.

Đây là bị hạ chú cấm ngôn!

Cận Vũ Thanh thoáng kinh ngạc, lùi lại nửa bước, miệng vừa niệm một câu quyết. Tiêu Dịch đột nhiên rút kiếm Vô Dục ra, không chút do dự đâm vào tim thanh niên.

Thanh niên cúi đầu nhìn thanh trường kiếm trắng như tuyết bị máu nhuộm đỏ ở ngực, không thể tin được mà tắt thở.

"..." Cận Vũ Thanh cũng không thể tin được nhìn chằm chằm Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch dứt khoát rút Vô Dục ra, xoay tay múa một đường kiếm hoa đẹp mắt. Thân kiếm Vô Dục quấn quanh một luồng sáng trắng trong trẻo, máu bẩn không sót một giọt chảy xuống từ mũi kiếm, linh kiếm lập tức sạch sẽ trở lại. Sau khi thanh niên ngã xuống, hắn thoáng chốc khựng lại, cũng không thể tin được nhìn thanh kiếm của mình.

Sau ba lần "không thể tin được".

Nguyên Thanh Quân buông tay thả Vô Dục rơi xuống, trợn mắt, rồi ngã chúi đầu xuống.

Cận Vũ Thanh: "..."

Thấy Nguyên Thanh Quân ngã xuống, Cận Vũ Thanh ngay cả đỡ cũng không đỡ, còn dùng mũi chân thúc vào eo Tiêu Dịch, thờ ơ gọi: "Nguyên Thanh Quân, Nguyên Thanh Quân!"

"Tiêu Dịch ơi!"

Ngồi xổm trên đất nhìn chằm chằm, mấy hơi thở đều phả vào mặt Nguyên Thanh Quân, hắn đến một sợi lông mày cũng không nhíu. Cận Vũ Thanh "chậc" một tiếng, nắm lấy cổ áo hắn gầm lên: "Họ Tiêu kia!"

Nguyên Thanh Quân vẫn không động đậy, hôn mê bất tỉnh.

"Được thôi, ngươi cứ nằm đó đi!"

Cận Vũ Thanh đứng dậy khỏi người hắn, chọn một chỗ coi như không tệ, dùng chân khí đào một cái hố vừa một người, cẩn thận di chuyển thi thể của thanh niên vào đó, niệm một lần kinh An Tức rồi mới lấp đất.

"Xin lỗi nhé tiểu huynh đệ, không thể đưa ngươi về được. Nhưng kẻ đầu sỏ khiến ngươi ra nông nỗi này ta nhất định sẽ tìm ra." Đắp xong mộ, cũng không biết thanh niên họ tên là gì, đành phải dựng một tấm bia gỗ không chữ, khắc mấy chữ Kim Nguyệt Kiếm Tông.

Sau khi thu dọn xong, quay đầu lại thấy Tiêu Dịch vẫn nằm đó.

Y thu lại ánh mắt khỏi khuôn mặt Tiêu Dịch, bất đắc dĩ tự nói: "Được thôi, ngươi có gan, ngươi lúc nào cũng có gan như vậy." Rồi cúi xuống kéo tay Nguyên Thanh Quân, khoác lên vai mình, ưỡn người cõng hắn lên.

"Ngươi thích được ta cõng phải không, thích thì cứ nói thẳng, không cần phải như vậy." Cận Vũ Thanh đi mấy bước lại xốc hắn lên, bàn tay không nghe lời vòng qua mông hắn. Cảm nhận được phần thịt mông của người trên lưng co lại một cách không tự nhiên, trong lòng y đắc ý cười thầm.

Cận Vũ Thanh một tay giữ Tiêu Dịch không rơi xuống, một tay còn phải dùng Lục Hợp Tư Nam để tính toán phương hướng.

Đi đi dừng dừng hơn nửa canh giờ mới tìm thấy một khe núi ở rìa khu rừng này. Khe núi chỉ rộng bằng một người béo có thể đi qua, bên trong tối om, bốc lên âm khí, từ bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy vách đá màu nâu xám, mà muỗng linh Tư Nam chỉ thẳng vào khe đá, không hề động đậy, chứng tỏ lối vào bí cảnh vô danh quả thật ở đây.

May mà cả hai đều có thân hình gầy gò, nửa ôm nửa dìu cũng chen qua được an toàn.

Trong khe hở mọc đầy dây leo cỏ dại, trên đất còn có xác côn trùng, phân dơi, đi vào khoảng hai ba mươi mét, gió lạnh đột ngột thổi tới, lẫn với mùi khó chịu không tả được. Cận Vũ Thanh bước một bước ra, chỉ cảm thấy như mặt trời chân lý chói qua tim, tiếng bước chân tạo thành tiếng vọng vang dội.

Y đặt Tiêu Dịch xuống đất, lòng bàn tay đốt lên một ngọn lửa linh.

Ngọn lửa màu cam nhàn nhạt chiếu sáng xung quanh, Cận Vũ Thanh không khỏi hít một hơi lạnh – từng đống xương trắng, da thịt chưa phân hủy hết, chất thành đống như núi nhỏ dưới một vách đá, mấy cái đầu lâu rơi vãi xung quanh, bên cạnh là mấy chục món vũ khí hình thù kỳ lạ bị vứt bỏ, đặc biệt kiếm là nhiều nhất, đều là linh khí hạ phẩm không đáng tiền, vì chủ nhân của chúng đã hóa thành xương khô, cũng sớm đã phủ bụi mờ mịt.

Điều đáng sợ nhất là trên vách đá, lớn nhỏ, xiêu vẹo, hoặc dùng đá, hoặc dùng máu đen, viết đầy hai chữ "Đồ Tiên". Nhìn một lượt, cứ tưởng mình đã vào một cái hang quỷ ăn thịt người nào đó.

Mà sâu hơn nữa, là bóng tối không nhìn thấy được, dường như còn có thể đi vào trong.

Cận Vũ Thanh càng cảm thấy nơi này âm hàn vô cùng, như thể mấy chục oan hồn chết thảm này vẫn còn lảng vảng, gào thét những lời "trả mạng cho ta".

Phía sau tảng đá Tiêu Dịch đang dựa vào là một hồ nước trong, trông có vẻ là thứ sạch sẽ nhất trong khe núi âm u này.

Cận Vũ Thanh lấy Lục Hợp Tư Nam từ trong tay áo ra, thấy muỗng linh vẫn chỉ về phía khe hở tối tăm không dò được. Y trong lòng đã có tính toán, lại suy nghĩ kỹ tình hình trước sau, nói một câu: "Gây nghiệt mà."

Y cúi đầu nhìn người đàn ông đang nhắm chặt mắt, hỏi: "Nguyên Thanh Quân, ngươi ngủ đủ chưa? Có khát không, có uống nước không?"

"Vậy ta đút cho ngươi nhé!" Nói rồi bẻ chiếc muỗng linh trên Lục Hợp Tư Nam xuống, tung hứng nó trong tay, nắm lấy cán muỗng ló người múc nước trong hồ.

Tiêu Dịch: "..."

Nước đó trông thật sự trong vắt, nhưng ngửi lại có mùi kỳ lạ, vẻ mặt Tiêu Dịch không chút thay đổi, nhưng tay bên cạnh đã lặng lẽ đặt lên Vô Dục.

Linh khí bói toán "Lục Hợp Tư Nam" bị tháo thành hai phần, muỗng linh bị dùng để múc nước, có lẽ là một hành động vô cùng hoang đường nực cười trong giới tu chân. Mà Cận Vũ Thanh không hề để tâm, múc được nước rồi không chỉ muốn cho Tiêu Dịch uống, mà còn định tự mình nếm thử trước.

Nhưng cũng phải thôi, từ khi Cận Vũ Thanh nhặt hắn từ núi Dao Nguyên về, viên thuốc nào, cốc nước nào, trước khi đưa vào miệng Tiêu Dịch mà không được y nếm thử trước một miếng. Đồ Tiên Phong lớn như vậy, khó tránh khỏi có ma tu muốn nhân lúc hắn ngốc nghếch mà hại hắn một phen.

Cho nên chua cay mặn nhạt, có độc không độc, phàm là thứ gì sắp vào miệng Tiêu Dịch, nếu có chết cũng là Cận Vũ Thanh toi mạng trước.

Y vừa đưa chiếc muỗng linh đầy nước lên môi, hé miệng định uống.

Ngọn lửa linh trên tay Cận Vũ Thanh tắt ngấm, cả không gian lại trở về bóng tối, không nhìn rõ gì cả. Tay Tiêu Dịch đang đặt trên Vô Dục siết chặt, mày chau lại, giằng co một lát cuối cùng cũng buông chuôi kiếm, vung tay đoạt lấy chiếc muỗng linh của y một cách chính xác, làm đổ nước ra ngoài.

Gầm lên: "Ngươi không ngửi thấy sao? Nước này ngâm qua xác thối, thấm qua hùng hoàng! Ngươi còn nhớ mình là yêu không?!"

Xung quanh im lặng đến đáng sợ, giọng Tiêu Dịch vang vọng khắp hang đá.

Một lúc lâu sau, tuy Tiêu Dịch cảm nhận được sự tồn tại của y, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì, cũng không khỏi có chút do dự: "...Mạc Phong?"

"Phụt..."

Lúc này bỗng vang lên một tiếng cười không nhịn được, ngay bên tai, gần đến nỗi Nguyên Thanh Quân nghiêng mặt cũng như có thể chạm vào môi y. Tiêu Dịch theo phản xạ lùi lại, lại vừa vặn đâm sầm vào một vòng tay, hai cánh tay như rắn quấn lấy, ôm lấy cổ.

Cận Vũ Thanh ôm cổ hắn, cười hì hì nói: "Ôi chao Nguyên Thanh Quân, ta cứ tưởng ngươi định giả ngốc đến chết chứ! Không phải muốn giết ta sao, đợi ta uống nước hùng hoàng, rồi ép ta hiện nguyên hình, chẳng phải càng dễ giết hơn sao? Sao lại ngăn cản ta?"

"Ngươi..."

"Ta?"

Tiêu Dịch: "..."

Comments